Nàng nói nếu như ban đầu Lam Ánh Nhi chọn ngươi, có lẽ sẽ rất hạnh phúc.
Câu nói này, vạch ra giới hạn giữa nàng và Lam Ánh Nhi, nàng không phải là ‘nàng ấy’.
Cửu ngũ chí tôn chợt nhắm chặt mắt, cố nén đau xót khi bức tường cao trong trái tim kia sụp xuống, nhưng cơ thể không thể kìm chế khẽ run lên.
Vệ Lai cảm nhận được, đành phải vỗ vỗ lưng hắn, khẽ nói.
“Hoắc Thiên Trạm, ngươi là người tốt, chỉ tiếc chúng ta không hợp. Ngươi yêu Lam Ánh Nhi trước đây nhưng không phải ta bây giờ. Ta bây giờ, tác phong làm việc tất cả ngươi đều nhìn không quen, dù ta có khuôn mặt Lam Ánh Nhi nhưng tình yêu của ngươi với ta có thể tồn tại bao lâu đây? Linh hồn thay đổi, yêu, làm sao có thể tồn tại được?”
Rốt cuộc buông cái ôm ra, Vệ Lai mỉm cười lần nữa, thậm chí đưa tay vuốt lên hai hàng mày rậm đang nhíu lại của Hoắc Thiên Trạm.
“Ngươi đừng như vậy, ngươi là người tốt, người tốt sẽ có báo đáp! Ngươi xem Yến Yến thật tốt, ngươi có người vợ như vậy, còn cầu mong gì nữa?”
Hắn nhún nhún vai, cũng cười khổ.
Hắn sao lại không biết Thuần Vu Yến tốt, sao lại không biết nữ nhân kia cũng như hắn, đang đau khổ chờ đợi.
Nhưng một cuộc hôn nhân chính trị kia khiến hắn sinh ra quá nhiều bài xích, thế nên hắn đối với Thuần Vu Yến không lạnh không nhạt. Hắn có thể cùng nàng tương kính như tân, có thể cho nàng địa vị tôn quý nhất. Nhưng hắn không thể yêu!
“Đi thôi!” Vệ Lai mở chăn trên người, lật người xuống giường. “Không phải nói muốn đi ra ngoài dạo một lúc sao, vừa đúng lúc ta không ngủ được nữa.”
Xuân Hỉ giữ ở ngoài phòng đã sớm tỉnh, lúc này thấy Vệ Lai đứng dậy, vội đi vào giúp nàng lấy áo choàng.
“Đừng đi theo.” Vệ Lai đuổi Xuân Hỉ: “Ta đi với Hoàng thượng một lúc, ngươi tiếp tục ngủ đi!”
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ra khỏi tòa lãnh cung, tiểu nha đầu đứng ở cửa nhìn hai bóng lưng đang đi phía xa, có cảm giác tất cả những gì mình đang nhìn đều là một giấc mộng. Cuối cùng sẽ có một ngày tỉnh dậy, sau đó phát hiện mình vẫn là một tiểu nha đầu bình thường, vốn không có Cung Ánh Tuyền nào, vốn chưa từng có Lam Ánh Nhi.