Thuần Vu Yến khẽ lắc đầu, ý bảo hắn trước không nên tức giận.
Hoắc Thiên Trạm đè nén lửa giận, nghĩ lại liền biết Hoàng hậu của mình là đang nghĩ cho Lam Ánh Nhi, thì cũng không lên tiếng nữa.
Lão thái thái nói muốn xử tử Lam Ánh Nhi, nhưng cũng biết đây là chuyện không hề có khả năng. Nếu bà chỉ vì một nữ nhân mà thật sự trở mặt với Hoàng thượng, vậy đây không phải là một vụ mua bán có lời.
Nhưng mọi chuyện đã căng thẳng đến mức này, lời bà nói không khác nào bát nước đã đổ ra, nếu giờ bà nói một tiếng ‘Quên đi’, thì mặt mũi của Thái hoàng Thái hậu nước Thiên Sở nên để đâu đây?
Cho nên, lời Hoàng hậu lúc này như dốc núi trơn giúp Lão thái thái thuận lợi leo xuống.
Rốt cuộc cũng thấy Lão thái thái gật đầu, Hoắc Thiên Trạm cũng thở dài một cái. Lại nhìn về phía Vệ Lai, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ... uất ức trong mắt nàng.
Đúng vậy, là uất ức. Ngoài uất ức, còn có bất đắc dĩ và mệt mỏi.
Lần đầu Vệ Lai lộ vẻ uất ức trước mặt Hoắc Thiên Trạm, nhưng không có ý trách, ngay cả tay vẫn bị Thuần Vu Yến kéo đi cũng không rút về.
Nói thật lòng, nàng không đồng tình với Lam Ánh Nhi này.
Cùng được hai huynh đệ yêu, sao nàng ta lại không cảm nhận được?
Nếu nàng là Vệ Lai, một khi xảy ra chuyện như vậy, dù nàng có yêu một trong hai người, cũng sẽ không chọn ở bên hắn.
Nhưng Lam Ánh Nhi lại vào cung, lại gả cho người ta. Giờ ném cho nàng một cục diện rối rắm như vậy, dù nàng nhận hay không nhận, cũng không thoát được.
“Bỏ đi!” Vệ Lai than dài, hoàn toàn lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cung Ánh Tuyền này lão tử không ở được, mặc dù suối nước nóng rất tốt nhưng lão tử ở đó cũng lạ nước lạ cái, cho vào lãnh cung yên tĩnh cũng tốt.” Nàng lững thững đi lên, thong thả đến bên cạnh Hoắc Thiên Trạm, đưa cái cung trong tay đến trước mặt hắn: “Cây cung này không tệ, có lẽ là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại không thích hợp với ta.”
Bỗng tim Hoắc Thiên Trạm co thắt lại, hắn nghe được câu này của nàng rõ ràng có ý:
“Hoàng đế ngươi không tệ, đứng đầu thiên hạ, nhưng lại không thích hợp với ta.”
“... Thương tích của nàng...” Do dự nửa ngày, nhưng hắn vẫn hỏi một câu như vậy.
Vệ Lai lắc đầu một cái: “Chạm vào thì có hơi đau một chút, nhưng không sao.” Nàng hơi ngửa đầu, mắt nhìn Hoắc Thiên Trạm, nghiêm túc nói: “Vẫn không rõ sao! Có một số chuyện, xảy ra thì đã xảy ra rồi, dù ngươi cố gắng như thế nào cũng không thể coi như nó không tồn tại.”