“Dạ!” Tô Nguyệt Như ngọt ngào đáp một tiếng, đi đến trước Lão thái thái, “Mẫu hậu có gì dặn dò?”
“Con đến gần chút, kê tai tới gần đây!”
Tô Nguyệt Như làm theo, hai người rỉ tai nhau một phen, sau đó Lão thái thái hài lòng gật gật đầu.
Thuần Vu Yến nghi ngờ và lo lắng chuyển mắt sang nhìn Hoắc Thiên Trạm, Hoắc Thiên Trạm cũng không hiểu Lão thái thái có ý gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Với mẫu hậu hắn mà nói, sự tồn tại củaLam Ánh Nhi vẫn luôn là tâm bệnh, Lão thái thái ước gì có cơ hội giết chết nàng, ít nhất cũng phải đuổi nàng ra khỏi cung.
Nếu không phải hắn kiên trì, sợ rằng Lam Ánh Nhi không có nổi ngày tháng an lành!
“Được! Lam cô nương thật sảng khoái!” Tô Nguyệt Như trở lại, vỗ tay một cái, lập tức có một tiểu thái giám mang một bộ cung tên lên. Nàng cầm trong tay, giơ về phía Vệ Lai: “Thi giống họ, trong vòng nửa canh giờ người nào săn được nhiều con mồi nhất, người đấy sẽ thắng… Nhưng không biết Lam cô nương có dám ký giấy sinh tử với bổn cung không! Cuộc tỷ thí này ai thua, chém đầu huyết tế tại bãi săn!”
Xôn xao!
Vừa nói xong, mọi người xôn xao.
Không ai ngờ được Quý phi nương nương này lại có thể nói ra những lời như thế, giấy sinh tử! Người thua sẽ bị chém đầu sao?
“Làm càn!” Hoắc Thiên Trạm giận dữ đứng dậy: “Săn bắn là gia sự của nam nhân, nữ nhân đi theo xen vào làm gì! Người đâu! Đưa Quý phi nương nương hồi cung!”
“Đợi đã!” Đột nhiên có người mở lời ngăn lại, là Vệ Lai. Khi Hoàng thượng đang cố gắng giải vây, mọi người không ngờ cô gái đang bị bắt nạt này lại dám tiến lên, sau đó nói: “Đừng nóng! Đúng là dịp tốt để chơi, khó được Quý phi nương nương nghĩ ra, làm mất hứng không hay! Hơn nữa...” Nàng nhìn sang phía Thái hoàng Thái hậu, khóe môi giương lên, cười lạnh nói: “Hơn nữa ta thấy vị Lão bà bà kia cũng rất muốn xem, mới vừa rồi các người nói gì vậy? Chủ ý này không phải là Lão bà bà nghĩ ra chứ? Hây da, hây da! Đều nói người già hòa ái dễ gần, xem ra người ngoài nói cũng không phải là hoàn toàn đúng!”
“Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm trầm giọng gọi nàng: “Đừng ầm ỹ!”