Ái Phi, Trẫm Hoan Nghênh Sắc Dụ

chương 4: cung đấu thủ đoạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ hiền phi có cha tên Vũ Tư Chi, là biểu ca của Giản thái hậu. Năm đó, Giản thái hậu theo tiên đế nam tuần( tuần tra phương nam), Vũ Tư Chi cũng được đi theo. Hai người trong khoang thuyền đang thân mật với nhau thì bị Vương Thục bắt gặp. Vũ Tư Chi phản ứng nhanh nhạy đẩy Vương Thục ngã xuống dòng sông. Không ngờ là Vương Thục lại được Thẩm thị vệ cứu giúp. Giản quý phi biết chính thê của Thẩm thị vệ là một nữ nhân hay ghen tuông đố kị nên muốn mượn tay nàng ta diệt trừ Vương Thục. Lại chẳng thể ngờ được Vương Thục sau khi gả cho Thẩm thị vệ liền an phận không tranh đấu, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong viện, tính mạng cứ như vậy bảo toàn. Giản quý phi mặc dù vẫn muốn diệt cỏ tận gốc nhưng lại sợ Vương Thục có mưu đồ khác. Chính mình một khi giết nàng bí mật kia sẽ bị truyền ra ngoài, vì vậy ẩn nhẫn không xuống tay.

Từ sau khi tiên đế băng hà, Giản thái hậu cùng Vũ Tư Chi tần suất thân mật tăng liên tục đến nỗi không giấu giếm được Vũ phu nhân và Vũ hiền phi. Vũ hiền phi một lòng một dạ muốn đoạt được ngôi vị hoàng hậu chưởng quản hậu cung kia nên liền giúp Giản thái hậu loại trừ cái đinh trong mắt.

Hiện nay Giản hoàng hậu cáo bệnh, phượng ấn liền rơi vào tay của Vũ hiền phi, nàng muốn kiếm cớ giết một mỹ nhân cũng chẳng phải việc gì khó.

Vũ hiền phi bắt được Thẩm mẹ, vừa muốn tìm ra Thẩm Bảo Di thì ngoài điện lại truyền đến giọng nói lanh lảnh của Diệp công công: “Hoàng thượng giá đáo!”

Lại nói đến Giản hoàng hậu, nàng sáng sớm đã thức dậy, trên trường kỉ là một mỹ nhân nửa nằm nửa ngồi như ngủ mà không ngủ, một cung nữ nắm lấy bối tóc nàng, một cung nữ cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng giúp nàng rửa chân (liên quan dữ= =). Một cung nữ khác lại vội vã tiến vào kể chuyện.

Nghe cung nữ kia bẩm báo, Giản hoàng hầu hai mắt chợt mở: “Sau đó thì sao?”

“Hiền phi nương nương bắt được Thẩm phu nhân, đang muốn xử phạt thì hoàng thượng tiến vào, quát vào mặt hiền phi nương nương bảo nàng ngưng lại. Sau đó hiền phi nương nương bị giáng xuống thành một tiệp dư tam phẩm. Còn bị phạt giam cầm một tháng.”

Giản hoàng hậu phất tay một cái, tất cả cung nữ bên người đều lui xuống, lúc này mới ngồi thẳng người, âm ngoan nói: “Nếu là như thế, bệnh của bản cung cũng nên khỏi hẳn!”

Những ngày tiếp theo, bởi vì Giản hoàng hậu bệnh tình có chuyển biến tốt, đã bắt đầu quản lí lại hậu cung, mọi việc có vẻ sóng yên gió lặng.

Thẩm Bảo Di dần đần quen thuộc với cuộc sóng trong cung, nàng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đúng vậy, tuy ở đây không khí cực kì tinh khiết, nước giếng cực kì thanh ngọt, trong vườn hoa nở mỹ lệ, thức ăn do đầu bếp cung đình làm cũng rất tinh mỹ. Nhưng, không có máy vi tính, không có ti vi với những tin tức trên trời dưới bể, chỉ có vài tập thơ từ, lại còn viết bằng chữ phồn thể dựng thẳng từng hàng, trái đọc rồi phải đọc, này không phải là muốn giày vò nàng đến chết sao?

Trái ngược với Thẩm Bảo Di hết ăn rồi lại nằm, Thẩm mẹ rất bận rộn. Bà ngày đó bị Vũ hiền phi đến quấy rối đã ngất đi một lúc, Giản Phi Long triệu Vương thái y Vương Tuyên đến chẩn trị cho bà. Vương Tuyên vừa thấy bà, trên mặt biểu hiện phi thường đặc sắc. Thừa lúc sơ hở mà hôn bà một cái.

Vương Tuyên là cô nhi được Vương đại phu thu dưỡng, dạy cho một thân y thuật, cùng với nữ nhi của Vương đại phu là Vương Thục tâm đầu ý hợp, chỉ còn đợi Vương đại phu đồng ý hai người liền có thể thần thân. Ai ngờ Vương đại phu năm đó dâng lên một gói thuốc hương cho Giản quý phi, Giản quý phi lại triệu kiến Vương Thục, nghe nói Vương Thục thông hiểu y thuật liền giữ nàng bên người làm cung nữ.

Vương Tuyên lúc đó chưa bỏ ý định, giả làm thuộc hạ lén gặp Vương Thục một lần. Vương Thục khóc nói kiếp này vô duyên, xin hẹn kiếp sau. Nàng chỉ cầu xin hắn thay nàng tận hiếu với phụ thân trong nhà.

Hai năm sau, Vuong Tuyên an tán nghĩa phụ là Vương đại phu rồi chạy đến kinh thành, trải qua biết bao gian lao vất vả để được tiến cung làm thái y. Ai ngờ lại hay tin rằng Vương Thục năm đó theo quý phi nương nương hồi kinh, trên đường đi bị rơi xuống nước được Thẩm thị vệ cứu, sau đó trở thành Thẩm nhị phu nhân. Hắn trăm phương ngàn kế hỏi thăm biết được Thẩm thị vệ đại phu nhân là một đố phụ luôn tìm cách ngăn cản Thẩm thị vệ cùng Vương Thục thân thiết. Vương Thục sau khi sinh hạ nữ nhỉ liền dọn vào một biệt biệt yên tĩnh an nhàn mà sống, không hề gặp mặt Thẩm thị vệ. Vương Tuyên đã nhiều năm như vậy chưa đón dâu chính là chờ có ngày được gặp Vương Thục.

Vừa thấy Vương Thục liền giải tỏa nỗi lòng: “A Thục, năm đó cũng là bất đắc dĩ, không thể trách nàng được. Hiện nay Bảo Di được sủng ái, nếu có thể tìm cách nhờ hoàng thượng tác chủ, làm Thẩm thông lĩnh bỏ nàng, chúng ta liền đoàn tụ.”

Thẩm mẹ ngây ngốc một lát, lẩm bẩm nói: “Vương thái y, chuyện năm đó đã là quá khứ, hãy để nó qua đi, ta hiện tại sống rất tốt.”

“A Thục, ta sẽ không ghét bỏ nàng, nàng phải tin ta.” Vuong Tuyên vội vàng kéo tay Thẩm mẹ bày tỏ: “Nàng nào biết ta mười mấy năm qua ngày cũng như đêm, mong muốn duy nhất là được nhìn thấy nàng.”

“Ta có việc phải đi trước!” Cổ đại nam nhân thật si tình! Thẩm mẹ cảm thấy thẹn thùng chạy trối chết.

Thẩm Bảo Di nghe được việc này vui vẻ chọc Thẩm mẹ: “Mẹ, Vương thái y kia năm nay mới ba mươi lăm tuổi, răng trắng môi hồng, là một đại thúc xinh đẹp nha, mẹ đừng tốn công suy nghĩ làm gì, theo người ta đi!”

Thẩm mẹ sẵn giọng nói: “Mẹ đây bận đến tối tăm mặt mày, thời gian đâu mà để ý đến hắn?”

Thẩm mẹ đúng là bề bộn nhiều việc, bà bận rộn làm băng vệ sinh đơn giản bán cho cung phi, bận rộn cùng cung nữ giao tiếp tạo quan hệ, càng bận rộn hơn là đi thăm hỏi những bí sự trong cung.

Chưa đầy một tháng, Thẩm mẹ và đám cung nữ đã vô cùng thân thiết, nghe được rất nhiều tin tức hữu dụng. Mấy đêm gần đây, nàng bắt đầu đem những chuyện yêu đương thiên trường địa cửu lúc trước xem trên mạng ra kể cho đám cung nữ, mỗi ngày kể một tập, kết quả là Thanh Âm cung đêm nào cũng chật ních cung nữ đến yên lặng nghe kể chuyện. Ngay cả đến cung nữ hầu hạ Thẩm Bảo Di – Vịnh Nguyệt, mỗi khi đến giờ kể chuyện tâm trí liền bay bổng đi nơi nào. Không có cách nào khác, hoạt động vui chơi của đám cung nữ này thực sự quá ít!

Thẩm Bảo Di vài ngày nay cũng muốn cướp danh tiếng của Thẩm mẹ, kêu người làm ra một bàn cờ, dạy cho Vịnh Nguyệt cách chơi cờ nhảy. Có tất cả là sáu người, lúc nào cũng hỗn loạn, đám cung nữ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đường quý tần tại chính điện, mỗi khi đếnxế chiều đều nghe thấy tiếng cười duyên “Khanh khách” truyền đến từ thiên điện, thậm chí có người hô: “Đều chặn hết như thế này thì ta phải đi ra sao? Trời ạ, ta một bước cũng không thể động đậy. Các ngươi không nên lúc nào cũng nhằm vào ta được không?”

“Đi hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra!” Đường quý tần thật sự muốn đi xem thử nhưng lại sợ mất hình tượng.

Thính Tuyết đi một lát rồi quay về bẩm: “Nương nương, Thẩm mỹ nhân vừa chế tác ra một bàn cờ, bàn cờ có hình lục giác gồm sáu cạnh, trên đó có rất nhiều những ô tròn. Gồm có các quân cờ cũng hình tròn, chia ra sáu màu sắc khác nhau. Ai dẫn đầu đem quân cờ của mình lấp đầy được các ô trên bàn cờ liền thắng. Đám cung nữ chơi đến điên rồi!”

“Chưa từng nghe qua bao giờ!” Đường quý tần đối với đám cung nữ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giậm chân nói: “Chỉ chơi cờ thôi mà cũng cao hứng đến thế?”

“Đúng vậy, sao lại cao hứng đến thế?” Thẩm Bảo Di cũng không hiểu chút nào, nàng bó tay với đám cung nữ đang chơi nhảy cờ trước mặt, vừa xem vừa nói nhỏ, nữ chủ xuyên không chỉ tạo ra một bàn cờ nhảy liền có thể khiến cho nam chủ chú ý, tiện đà dẫn đến ái mộ, cuối cùng là kết thành đôi uyên ương não tàn gì đó. Vậy mà nàng lại kéo đến đám cung nữ trước mặt…

Thẩm mẹ mắt thấy Thanh Âm cung càng ngày càng náo nhiệt liền kéo Thẩm Bảo Di sang một bên bảo: “Ôi Bảo Di, con là muốn tìm cách khiến tiểu tử hoàng đế kia chú ý, muốn hắn đến bên này. Chứ không phải là khiến đám cung nữ kia chú ý, để các nàng đến Thanh Âm cung chơi nhảy cờ loạn hết cả lên nha! Con phải biết là xác suất trở về hiện đại của chúng ta tương đướng với số không, khả năng phải ở cả đời trong cung là rất lớn. Nếu không phấn đấu lên làm hoàng hậu, rồi làm thái hậu, con cuối cùng sẽ bị người ta hại chết.”

Thẩm mẹ đang nói thì có một thái giám đến đưa thiếp mời, nói là hoa mẫu đơn trong điện hoàng hậu vừa mói chớm nở, đặc biệt thỉnh các chủ tử ngày mai đến thưởng hoa.

Vì Giản hoàng hậu thân thể yếu đuối, ngại ầm ĩ nên miễn cho các phi tử việc thỉnh an mỗi sáng. Thẩm Bảo Di đến nay vẫn chưa thấy qua nàng ta, hôm nay nghe được nàng mời các cung phi đi ngắm hoa, sau khi nhận được thiếp mời, Bảo Di liền thưởng riêng cho thái giám mang thiếp tới một ít bạc. Thái giám đó được ban thưởng liền nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi, hoàng thượng lúc đó tất nhiên cũng tham dự, nương nương nhớ chuẩn bị cho thật tốt!”

Thái giám kia vừa đi khỏi, Thẩm mẹ liền cười cười trêu đùa: “Tại yến hội của hoàng hậu nương nương mà câu dẫn hoàng thượng, đúng là ngu ngốc. Vị công công kia muốn hại con nha!”

Thẩm Bảo Di chớp chớp mắt: “Thời hạn giam cầm Vũ tiệp dư đã hết, đến lúc đó khẳng định nàng sẽ đến dự. Không biết nàng ta định đối phó con như thế nào nhỉ?”

“Về việc hại người có rất nhiều phương pháp, nhưng cũng chẳng gì ngoài mấy việc như là hắt nước trà, vẩy phấn độc, mang theo chó mèo gì đó đến cắn người,…” Thẩm mẹ liệt kê ra từng thủ đoạn đấu đá trong hậu cung đã xem qua, mỉm cười nói: “Con mấy ngày nay hết chạy bộ rồi đến nhảy cao, thân thể cũng đủ mẫn tiệp đi? Hắt trà là cái gì, chỉ cần để ý một chút là tránh được. Sao phải sợ?”

Thẩm Bảo Di tay chống cằm: “Nghe nói hoàng hậu nương nương rất hiền lành, quản lí hậu cung công bằng, có hoàng hậu ngồi đó chắc Vũ tiệp dư cũng không dám làm gì quá mức đâu.”

“Đoạn thời gian Vũ tiệp dư làm mưa làm gió trong cung, hoàng hậu đang bị bệnh. Đến khi Vũ tiệp dư bị cấm túc, hoàng hậu liền hết bệnh. Theo mẹ người này không có đơn giản như con nghĩ đâu. Chính là loại người thâm tàng bất khả lộ đấy. Con không nên bị vẻ ngoài che mắt.” Thẩm mẹ đưa ra rất nhiều ví dụ về loại người khẩu phật tâm xà, cho đến khi Thẩm Bảo Di nâng cao cảnh giác mới yên lòng.

Cung đấu ư? Sợ nhất không phải là Vũ tiệp dư – loại cung phi ruột để ngoài da này, mà chính là những cung phi lúc nào cũng tỏ vẻ hiền lương nhưng lại giết người không thấy máu như Giản hoàng hậu mới đúng!

Ngày hôm sau, các cung phi đúng hẹn đến tham dự tiệc thưởng hoa của hoàng hậu. Thẩm Bảo Di mang theo Vịnh Nguyệt đến trước điện, vừa bước chân xuống kiệu đã truyền đến tiếng kêu: “Đây không phải là Thẩm mỹ nhân sao? Tới thật sớm.” Tiếp theo là một tiểu mỹ nhân yểu điệu kiều mị cười cười đi qua, nắm lấy tay Thẩm Bảo Di, thân thiết chào hỏi: “Đã sớm nghĩ đến việc đi tới Thanh Âm cung bái phỏng Thẩm mỹ nhân, ai ngờ Thẩm mỹ nhân lại đến sớm như vậy!”

Thục nữ trước mặt này là ai? Từ xưa đến nay các thục nữ thường giỏi nhất là việc hại người. Thẩm Bảo Di đáp lại mấy câu, cuối cùng cũng biết được mỹ nữ này là Lâm mỹ nhân, cùng phẩm cấp với mình.

Hai người trò chuyện tiến vào trong điện của hoàng hậu. Giản hoàng hậu đã cho người dọn sẵn trà quả ở trong đình nơi thưởng hoa. Cung phi nào bước vào đều có thái giám dẫn họ đến chỗ ngồi.

Khi các phi tần đến gần như đông đủ, hoàng hậu liền đi ra, mọi người đều quỳ xuống bái kiến. Sau khi tất cả ngồi xuống liền tán thưởng các bụi mẫu đơn ngoài đình. Tiếp theo lại tán thưởng hoàng hậu khí sắc rất tốt, người so với hoa còn yêu kiều hơn, ngay cả mẫu đơn cũng bị lu mờ. Hoàng hậu khiêm tốn nhún nhường, mọi người lại tiếp tục ca ngợi hoàng hậu vân vân và mây mây.

Thẩm Bảo Di len lén cười thầm, chỉ nhẹ nhàng thăm hỏi vị hoàng hậu so với hoa còn kiều diễm hơn kia vài câu. Giản hoàng hậu mày liễu mắt phượng, trang điểm ung dung tự nhiên, đúng là một mỹ nhân. Lại nhìn đến các cung phi xung quanh, tất cả đều xinh đẹp lạ thường.

Nhất thời có cung nữ đến thông báo, Vũ tiệp dư tới. Thẩm Bảo Di lập tức đề cao cảnh giác. Vũ tiệp dư ôm một con mèo trắng tròn vo tiến vào, nũng nịu thỉnh an Giản hoàng hậu. Giản hoàng hậu cười nói: “Muội muội miễn lễ, mau ngồi xuống đi!”

Mọi người thấy mèo nhỏ đáng yêu trong lòng Vũ tiệp dư liền mang trái cây đến đùa với nó, bắt đầu thảo luận về chuyện mèo chó.

Thẩm Bảo Di thấy con mèo, hắc hắc cười, đến đây, đến đây, chuẩn bị có kịch hay xảy ra!

Truyện Chữ Hay