Thế là nàng hỏi:【 Lần này nàng ta lại muốn làm gì nữa vậy? 】
Có điều không chờ hệ thống kịp trả lời, Liên Tâm đã đi vào hỏi: “Chủ tử ơi, Thái Hậu nương nương cho người tới hỏi ngài, nói tiểu quận chúa Lan Quân muốn tới tìm ngài chơi, không biết ngài có đồng ý không ạ?”
Nàng ấy vừa dứt câu, hệ thống lập tức “keng” một tiếng:【 Đó, tới rồi kìa bà, bà cẩn thận chút nha, nàng ta muốn vu oan giá họa cho bà đó. 】
Yến Xu sửng sốt, vu oan giá họa?
Chẳng lẽ…
Chu phi muốn làm gì đó với Lan Quân hay sao?
Tiểu quận chúa muốn tới tìm nàng chơi, nếu cô bé xảy ra chuyện gì ở trong điện của nàng thì chắc chắn Chu phi sẽ tìm cách đổ tội cho nàng.
Mọe nó chứ!
Nàng lập tức nổi trận lôi đình, người phụ nữ độc ác này, sao lại nỡ lòng dùng âm mưu quỷ kế với trẻ con cơ chứ!
Nhưng mà giận thì giận, điều quan trọng nhất bây giờ là nàng hoàn toàn không thể từ chối Thái Hậu được…
Trong cái khó ló cái khôn, nàng vội nói với Liên Tâm: “Nhưng mà bệ hạ có nói chút nữa muốn đi thưởng thức hoa sen ở bên hồ Thái Dịch với ta. Như vậy đi, hay là em thử hỏi tiểu quận chúa xem con bé có muốn đi cùng đến đó hay không?”
Liên Tâm vội bẩm vâng, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với người đến thông báo.Cùng lúc đó, Yến Xu lại nhanh tay viết mấy chữ lên giấy viết thư, chờ nó khô thì gấp lại bỏ vào trong bì thư rồi giao cho Nhẫn Đông: “Em mau đi đưa nó cho bệ hạ đi, nói là ta có chuyện quan trọng cần nói với ngài ấy!”
Tuy Nhẫn Đông không rõ nguyên do, nhưng thấy nàng sốt ruột như thế, nàng ấy vội vàng bẩm vâng rồi nhanh chân đi tới cung Càn Minh.
~~
Về phần Vũ Văn Lan, sau khi bận rộn tiếp đãi các đại thần ở cung Càn Minh xong, hắn lập tức nhận được bức thư do Yến Xu gửi đến.
Nghe nói nàng có việc gấp cần tìm mình, hắn vội vàng mở bức thư ra xem.
Chỉ thấy bên trên có viết hai câu thơ ——
“Thiếp ở đầu Trường Giang, chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng, cùng uống nước Trường Giang.” (1)
Vũ Văn Lan nhướng mày ——
Hừm? Không ngờ nàng ấy lại viết thư tình cho mình.
Thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây mà.
Nhưng sau khi nhìn xuống phía dưới bài thơ, hắn phát hiện vẫn còn một câu nữa ——
“Nghe nói hoa sen ở hồ Thái Dịch đang lúc nở rộ, không biết bệ hạ có nhã hứng đi ngắm hoa cùng thần thiếp hay không?”
Vũ Văn Lan lại nhướng mày.
Nàng ấy… Hẹn hắn đi ngắm hoa?
Nhưng không phải bọn họ mới vừa gặp nhau hay sao?
Vũ Văn Lan nhớ lại tình cảnh ban nãy, thầm nghĩ chẳng lẽ do khi đó chưa kịp… khiến nàng thất vọng cho nên bây giờ mới muốn gặp hắn lần nữa?
Khụ, nghĩ như thế xong, hắn cũng có chút chộn rộn trong người rồi đây.
Bởi vì không ngồi yên được nữa, hắn lập tức đứng dậy đi tới hồ Thái Dịch.
Tốc độ của kiệu rồng rất nhanh, Vũ Văn Lan đến nơi và đợi trong chốc lát thì mới thấy Yến Xu đang khoan thai tới muộn.
Lúc này nàng mặc một bộ váy lụa, mái tóc cũng được búi thành một kiểu tóc mới, dáng người thon thả thấp thoáng bên dưới làn váy khiến lòng hắn nhộn nhạo chẳng yên.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Thấy nàng mỉm cười hành lễ, Vũ Văn Lan cũng dịu giọng cười nói: “Chỉ mới không gặp nhau trong giây lát thôi mà nàng đã nhớ Trẫm rồi ư?”
Nói xong, hắn lập tức ôm nàng vào lòng.
—— Cả hai không cần phải bận tâm đến những người khác, bởi vì hắn đã ra lệnh cho bọn họ lui ra xa rồi.
Nhưng nào biết còn chưa kịp làm gì tiếp, hắn đã nghe thấy một giọng nói non nớt truyền tới từ phía sau: “Cậu ơi, cậu đang làm gì thế ạ?”
Vũ Văn Lan sửng sốt, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cháu ngoại gái Lan Quân đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Mà phía sau cô bé còn có cả Mục phu nhân và cô con gái Nghê Hướng Vãn của bà ấy.
Nghê cô nương hoảng sợ quay đầu sang một hướng khác, thậm chí còn có ý muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, hắn cũng nghe thấy Yến Xu tấm tắc trong lòng:【 Cũng may là Hoàng đế tới trước, mình canh giờ quá chi là chuẩn luôn! Có câu nuôi đàn ông ngàn ngày dùng đàn ông một giờ, Hoàng đế à, ngài đừng bị tình dục mê mắt nữa, mau làm chuyện chính sự đi chứ! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Chú thích:
1. Một đoạn trích trong bài Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi, bản dịch lấy từ Thi Viện.