Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

chương 132: chương 132

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn nhướng mày, dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi nàng một cái: “Nàng đấy, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến chuyện xuất cung thôi…”

Lời còn chưa dứt, một đôi môi mềm mại đã dán lên môi hắn.

Rõ ràng nó rất nhẹ, chỉ như một chú chuồn chuồn lướt qua mặt nước, thế mà lại khiến trái tim hắn không thôi xao xuyến.

Ánh mắt của Vũ Văn Lan hơi tối đi, chuẩn bị đuổi theo cánh môi đó, nào biết nàng lại lui về phía sau, che môi nói: “Bệ hạ phải đồng ý xong mới được hôn…”

Có điều còn chưa nói xong thì Yến Xu đã bị Vũ Văn Lan ôm vào lòng.

Hắn thu lại nụ cười: “Nàng là người đầu tiên dám bàn điều kiện với Trẫm đấy.”

Nói xong lập tức gỡ tay nàng ra và hôn lên đó.

Khụ, vì là người đầu tiên nên hắn sẽ dung túng nàng một chút vậy.

Không sao cả, Trẫm cho phép.

~~

Buổi tối ngày thứ hai, điện Cam Lộ không dùng bữa tối.

Lúc người khác đang ăn tối thì Yến Xu đã thay đổi quần áo xong xuôi, sau đó ngồi chung xe ngựa với quân vương ra khỏi cửa cung.

Mục đích của chuyến đi này rất rõ ràng, đó là quán cơm Thanh Châu trên phố Tứ Phương.

Phố Tứ Phương vốn là một nơi sầm uất, hơn nữa bây giờ còn là cuối xuân đầu hạ, người đi đường càng ngày càng nhiều.

Hai người xuống xe, đập vào mắt là khung cảnh phồn hoa sầm uất, phố xá lên đèn rực rỡ.

Chưa đi chưa mấy bước, cả hai đã tới quán cơm Thanh Châu kia, lúc này trong quán đang rất đông khách, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Yến Xu dùng nhiều tiền đặt một gian phòng riêng, hai người vào ngồi xong xuôi thì bắt đầu gọi món với tiểu nhị.

Hôm nay ăn món Thanh Châu cho nên đương nhiên phải do Yến Xu chọn rồi.

Ban nãy vừa vào quán là nàng đã chấm sẵn mấy món, cho nên bây giờ không cần phải suy nghĩ gì nhiều: Cá chép chua ngọt, mì căn xào lửa lớn, mề gà và dạ dày heo kho, những món này đều là những món tủ của quán mà bàn nào cũng gọi.

Nàng quan sát thực đơn, phát hiện không ngờ còn có cả món gà hầm An Đức, thế là cũng vội gọi một con.

Không bao lâu sau đồ ăn đã được mang đến.

Yến Xu đã không chờ nổi nữa, nàng mời Vũ Văn Lan xong là lập tức ăn ngay.

“Phu quân, chàng mau nếm thử món cá chép chua ngọt này đi, nếu như món này mà ngon thì chứng tỏ quán này có hương vị rất chính tông đó ạ.”

Vũ Văn Lan ừ một tiếng, sau đó giơ đũa gắp lên ăn thử.

Ừm, món cá này bên ngoài vàng giòn, bên trong thì vẫn giữ được độ mềm mại của thịt cá, kết hợp với nước sốt chua ngọt thì đúng là không tồi chút nào.

Vũ Văn Lan uống một hớp trà tráng miệng, lại thấy Yến Xu đã gấp gáp nếm tới món mì căn xào lửa lớn rồi.

Chu choa, món mì căn này có vỏ ngoài giòn rụm, bên trong lại mướt mượt vừa cắn đã tan ra, hương vị thơm ngon nồng nàn, bắt cơm phết chứ đùa.

Vũ Văn Lan thấy thế cũng bắt chước nàng nếm thử món này, ai biết còn chưa kịp nuốt khỏi cổ thì đã thấy nàng chuyển mục tiêu sang món mề gà và dạ dày heo kho rồi.

Oa, mề gà và dạ dày heo đều được khía thành hình hoa, làm thế này sẽ giúp chúng dễ thấm gia vị hơn, đầu bếp cũng căn lửa rất chuẩn, vừa cắn vào có thể cảm giác được sự giòn sực và trơn mềm, vừa mặn mà vừa thơm ngon, đúng là hương vị quê nhà chính cống rồi.

Món cuối cùng chính là món gà hầm An Đức nổi tiếng.

Da gà bóng bẩy đ ẫy đà, chỉ cần xé nhẹ một cái thôi là thịt đã lìa khỏi xương, cắn vào thì hương thơm bung tỏa khắp khoang miệng, thịt gà mềm nhừ ngon không tả nổi.

Yến Xu kích động nói với Vũ Văn Lan: “Bệ hạ mau nếm thử món này đi, đây là gà hầm An Đức ở quê thần thiếp đấy ạ, quán này làm chuẩn bài lắm!”

Vũ Văn Lan thấy thế cũng xé thử một miếng, sau khi nhấm nháp thì gật đầu bảo: “Đúng là không tồi.”

Nói xong, hắn nhìn qua Yến Xu, lại phát hiện đôi mắt của nàng đang ầng ậng nước mắt.

Vũ Văn Lan: “…”

Chẳng lẽ việc nếm lại hương vị quê nhà đã khiến nàng ấy cảm động như vậy sao?

Đúng vậy, hiện giờ trong lòng của Yến Xu đang rất bùi ngùi.

Lúc trước bởi vì cha quá liêm chính cho nên trong nhà không giàu có gì cho cam, mỗi lần muốn ăn gà hầm thì nàng đều phải chờ đến ngày cha được phát lương bổng, bởi vì khi ấy cả nhà mới đủ tiền ăn.

Lần cuối cùng nàng được ăn gà hầm là sau khi đậu đợt tuyển mỹ nhân và sắp rời nhà vào kinh.

Hôm đó cha mẹ mua một hơi hết bốn con gà hầm cho nàng, ai nấy đều nghĩ lần chia tay này chỉ sợ sẽ khó có ngày trùng phùng…

Cũng may bây giờ cha, mẹ, em trai và bà nội đều đã đến kinh thành, bọn họ có thể gặp nhau dễ dàng hơn rồi.

Sau khi yên lặng nghe xong đầu đuôi câu chuyện của nàng, Vũ Văn Lan im lặng một chút rồi gọi vọng ra bên ngoài: “Cho thêm hai con gà hầm đi.”

Thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, hắn nói: “Nàng thích thì cứ ăn nhiều một chút, không sao đâu.”

Tưởng gì, gà hầm thôi mà?

Bao nhiêu hắn cũng mua nổi.

Cứ thế, chờ sau khi ăn sạch mấy con gà thì bụng của Yến Xu đã tròn xoe, thậm chí khi đi còn phải vịn tường mới đi nổi.

Đêm nay thật sự rất vui, nàng còn cố ý đóng gói một con gà mang về cho Nhẫn Đông nếm thử.

Cơm no rượu say rồi thì cũng đã đến lúc nên về cung.

Yến Xu đứng dậy chuẩn bị đi theo Vũ Văn Lan ra khỏi phòng riêng.

Căn phòng này nằm ở lầu hai, cửa sổ đối diện đường cái, lúc đứng dậy nàng vô tình nhìn lướt ra ngoài, phát hiện ven đường có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đang đỗ lại.

Thùng xe được khảm ngọc bích, bánh xe nạm đồng thau, quả thật có thể xưng là vàng son lộng lẫy.

Nhưng phong cách này… sao mà quen thế nhỉ?

Trong lúc đang lấy làm lạ, nàng chợt thấy có một đám người đi ra từ đám đông bên đường.

Người đi tuốt đằng trước là một người phụ nữ, hơn nữa còn khá quen mắt.

Yến Xu vội gọi Vũ Văn Lan lại: “Phu quân, chàng mau xem kìa, hình như đó là Trưởng công chúa thì phải?”

Trưởng công chúa?

Vũ Văn Lan cũng nhìn ra cửa sổ theo hướng nàng chỉ.

Tuy bây giờ nàng ta không ăn mặc phô trương như lúc vào cung, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra ngay người đó chính là Vũ Văn Yên.

Có điều lúc này bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông khác đi theo, vóc người của hắn ta khá cao lớn, tóc hơi ánh màu nâu, mũi cao mắt sâu.

Hai người đi tới trước xe ngựa, sau đó còn lên xe chung và cùng rời đi.

Trong lúc hắn còn đang khó hiểu thì chợt nghe Yến Xu “oa” một tiếng: “Trưởng công chúa có nam sủng mới sao? Nhưng hình như không phải người Trung Nguyên nhỉ?”

Hệ thống đáp:【 Đúng vậy đó bà, nam sủng mới của Trưởng công chúa là mỹ nam đầu bảng của Như Ý Phường trên phố Dương Lâu, tên là Phan Tái An, đến từ Nhu Nhiên á. 】

Yến Xu trừng to mắt:【 Như Ý Phường trên phố Dương Lâu? Ủa móa, hình như đây là quán “vịt” (1) có tiếng ở đây mà? 】

Chú thích:

1. Quán “vịt”: Ý chỉ kỹ viện mà “nhân viên” trong đó là nam thay vì nữ.

Truyện Chữ Hay