Cô chỉ do dự một chút mà Ôn Cảnh Phạm đã biết được ý của cô, anh vừa nhận lấy chiếc mic từ trong tay Lục Tập Phương đưa sang, vừa hạ giọng hỏi cô: “Muốn hát bài nào?”
“Những bài em biết không nhiều.” Tuỳ An Nhiên đưa tay nắm lấy tay anh và đứng dậy.
“Perfect moment?” Đột nhiên anh hỏi.
Tuỳ An Nhiên ngây người một lúc mới hiểu ra anh đang nói đến bài nào.
Trước đây, lúc anh còn làm DJ ở đài phát thanh radio, có một kỳ lấy chủ đề là tình cảm. Hôm đó đúng lúc lại có một cô gái vừa mới kết hôn gọi đến.
- --ĐỌC FULL TẠI
Cô ấy là thính giả trung thành của Thời Ngộ, có thể quen biết với người chồng hiện tại cũng nhờ một tiết mục radio của Thời Ngộ. Vậy nên, vào ngày hai người kết thúc chặng đường dài đi đến hôn nhân đó, cô ấy đã gọi đến, muốn nghe Thời Ngộ hát một bài chúc phúc cho bọn họ.
Anh chỉ do dự trong phút chốc đã đồng ý yêu cầu này, bài hát ngày hôm đó anh hát là “Perfect moment”. Bài hát này thật sự rất hay, bất kể là giai điệu hay lời bài hát.
Đến bây giờ Tuỳ An Nhiên vẫn còn nhớ rất rõ ràng, những lời anh vô tình nói vào đêm đó: “Bài hát này đã cũ rồi nhưng tôi vẫn rất thích. Nếu như có cơ hội, tôi nghĩ tôi sẽ hát cho vợ tôi nghe.”
Lúc đó Tuỳ An Nhiên còn cảm thấy ghen tị với người phụ nữ sẽ ở cùng trong tương lai, bây giờ nhớ lại, cảm thấy có vẻ hơi buồn cười.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Bài hát này không thuộc loại nam nữ song ca, nhưng hôm đó Ôn Cảnh Phạm hát xong, cô nghe mãi không chán, sau này rảnh rỗi tìm xem thử, bài hát này là bài hát nước ngoài, vợ chồng mới kết hôn sẽ thường hát.
À, cũng là nhạc phim Tiếng Anh của bộ phim “Vườn sao băng” nổi tiếng một thời.
Vì vậy, ngày hôm đó, anh mới hát bài này để chúc phúc.
Ôn Cảnh Phạm đang chọn bài hát trên bảng chọn bài hát, sau khi đẩy nó lên đầu thì quay đầu nhìn cô, dường như đang cười, đôi mắt anh như những vì sao trong chiếc hộp tối tăm, phảng phất như được nhuốm màu lửa, sáng đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, không biết từ lúc nào anh đã bước đến bên cô.
Tuy hai người không hề tập luyện trước nhưng lại vô cùng ăn khớp, chỉ một ánh nhìn đã có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Tuỳ An Nhiên khẽ thở một hơi, cảm thấy khá căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào màn hình.
Những chấm xanh dần dần biến mất, cuối cùng…
Giọng của cô mang đậm sự dịu dàng đoan trang của người phụ nữ Giang Nam, từng lời từng chữ như thấm nước, mềm mại uyển chuyển, bay bổng nhẹ nhàng.
Đồng thời, khi cô cố ý thả giọng, sự dịu dàng trong giọng hát của cô giống như sóng nước lăn tăn, dịu dàng nhưng đi sâu vào lòng người.
- --ĐỌC FULL TẠI
Cô hát rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ sợ lạc giọng.
Ôn Cảnh Phàm nhìn cô khẽ mỉm cười, khi mọi người bị giọng hát của cô mê hoặc, anh chậm rãi nắm chặt tay cô, rồi dần dần siết chặt.Tuỳ An Nhiên bỗng quay đầu nhìn sang, Ôn Cảnh Phạm vừa hay hát tiếp đoạn tiếp theo.
“This is my moment. This is my perfect moment with you…”
Vẫn giống như trong ký ức của cô, giọng hát nhẹ nhàng và ấm áp của anh, giọng London thanh lịch và quý phái, mang đầy cảm giác lịch thiệp.
Tràn đầy từ tính, dịu dàng thâm tình.
Hai người phối hợp ăn ý, mỗi lần chuyển giai điệu đều phảng phất sự lười biếng tùy ý trong buổi chiều đông cuối ngày.
Tuỳ An Nhiên không nhịn được mà quay sang nhìn anh, tình cờ anh cũng nhìn sang, một đôi mắt đen sáng ngời mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tuỳ An Nhiên bỗng cảm thấy nhịp tim của cô đang không ngừng đập, vang lên như trống trận, từng nhịp từng nhịp khiến cô gần như nghẹt thở.
Aaa…Thật không thể chịu nỗi mà!
Anh hát bài hát này bằng giọng London mà cô bị mê hoặc nhất kèm theo âm điệu bài hát này...chan chứa tình cảm, nếu không đắm chìm trong giọng hát của anh ấy thì cũng chết chìm trong ánh mắt ấy.
Mãi chìm trong suy nghĩ này, cô bắt đầu bị phân tâm vào thời điểm đáng lẽ phải tập trung.
Mỗi một ca từ của bài hát này đều mô tả vo cùng chân thật chặng đường mà hai người đã đi qua.
Trước giờ Tuỳ An Nhiên vẫn luôn thích câu này nhất: “You"re more than a shadow, that"s what I believe. You take me to places I never dreamed I"d see.”
Anh không chỉ là người qua đường trong cuộc đời em, em luôn tin là như vậy. Anh đã dẫn dắt em trải qua những cung bậc cảm xúc mà em chưa từng có, sự non trẻ khi mới yêu, sự cay đắng cô đơn khi yêu thầm và cả cảm giác hạnh phúc như có cả thế giới khi yêu.
“Wish I could keep you all of my life.”
Em hy vọng biết bao, được chung sống với anh.
Và giờ đây, em đã được như ý nguyện,
Bài hát đã hát xong nhưng cả căn phòng chìm trong sự im lặng. Thật lâu sau, không biết ai là người phát ra âm thanh đầu tiên thì nghe thấy Lục Tập Phương nói một câu với giọng điệu không rõ ràng: “Có thể khiến phòng karaoke trở thành buổi hát live…Hai người cũng giỏi thật đó…”
Anh ta vừa nói xong, mọi người xung quanh liền hùa vào hưởng ứng.
Trước mặt bao nhiêu người không quen, da mặt Tuỳ An Nhiên còn mỏng, cô mím môi cười nhưng vành tai lại đỏ bừng.
Ngồi được lúc lâu thì có người tiến lên phía trước bắt chuyện với Ôn Cảnh Phạm.
Anh cong khóe môi khẽ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt nhưng biểu cảm khi nói chuyện với người trước mặt…lạnh lùng và xa cách.
Cũng may mọi người đều biết Tuỳ An Nhiên ngồi bên cạnh chính là bà Ôn, nên không có người phụ nữ nào thách thức quyền uy. Ngay cả khi đến mời rượu cũng lịch sự giữ khoảng cách nhất định.
Ôn Cảnh Phàm không thích loại môi trường ồn ào này lắm nhưng tâm trạng tối nay rất thoải mái, từ đầu đến cuối không hề để lộ ra một chút mất kiên nhẫn nào cả. Lúc anh cảm thấy chán thì cầm ngón tay cô chơi đùa, thỉnh thoảng chỉ to nhỏ nói chuyện trong khung cảnh huyên náo như vậy, cả hai cũng đã cảm thấy yên bình đến lạ thường.
Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng đã sắp 12 giờ rồi.
Ôn Cảnh Phạm uống rượu nên không thể lái xe, trách nhiệm lái xe đưa người về nhà lại thuộc về Tuỳ An Nhiên.
Đường phố lúc nửa đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, đèn giao thông nơi ngã tư sáng vô cùng nhưng lại tạo nên cảm giác thê lương trong đêm đông lạnh giá.
Cô đã rất buồn ngủ rồi nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.
Đi ngang qua một ngã tư khác, cô nghiêng đầu nhìn người dường như đang nhắm mắt ngủ, bèn cong khóe môi cười.
Ngày mai bọn họ sẽ trở lại thành phố L để cùng An Hâm ăn Tết, lúc này hai người yên ổn ngồi chung một xe, ngoài trời tuy lạnh nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Chỉ có lúc này, cô mới có cảm giác chân thực, rằng cô đã ở bên anh và sẽ cứ như vậy mãi mãi.
Thật tốt biết bao, hai người ở bên nhau rồi.
- -
Vé máy bay đã đặt từ lâu, thời gian không quá gấp gáp, vùa kịp ăn trưa xong rồi lên đường ra sân bay.
Điều duy nhất không ổn là nhiệt độ xuống quá thấp, phải làm tan băng ngoài máy bay và chuyến bay bị hoãn.
Lúc này lại là mùa du lịch mùa xuân, lượng hành khách ở sân bay tấp nập nhiều hơn bình thường rất nhiều.
May là lần này bọn họ chỉ ở lại một khoảng thời gian ngắn mà thôi, hành lý không nhiều, dường như có thể nói là nhẹ nhàng đi du lịch, vì vậy không hề cảm thấy phiền toái chút nào.
Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố S, sắc trời đã tối, thành phố S đang mưa, mặt đất ẩm ướt, hơn nữa khí hậu ở phía nam lạnh giá, Tuỳ An Nhiên vừa xuống máy bay đã không ngừng hắt hơi và lạnh run cầm cập.
Ôn Cảnh Phàm thuận tay ôm cô vào lòng, bao bọc cô trong áo khoác, giọng điệu khá nghiêm túc, nhẹ giọng khiển trách: “Bảo em mặc thêm một cái áo khoác nữa mà em xem gió thổi ngoài tai.”
Hôm qua xem dự báo thời tiết nói trời vẫn còn nhiều mây, nhiệt độ tuy không cao nhưng chắc chắn không thấp...cô không nghĩ đến việc phải mặc thêm áo khoác...
Ai biết vừa lên máy bay, ngoài trời lại đổ mưa, gió bắt đầu thổi chứ.
Hơn nữa miền Nam và miền Bắc khác biệt, lúc này cô không thể nói thêm được gì, thấy sắc mặt anh hơi tệ, cô kéo áo len của anh và thì thầm: “Không phải còn có anh sao.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, giống như dáng vẻ của Phàm Hi gây ra chuyện rồi nhận lỗi.
Vốn dĩ anh cũng không giận cô, lúc này cô lại bày ra vẻ mặt như vậy, chút phiền muộn cuối cùng cũng đã bị cô dễ dàng xua tan.
Sợ cô lạnh, Ôn Cảnh Phàm không vội trở về thành phố L, anh gọi điện thoại cho An Hâm đang ở nhà đợi hai người báo tin bình an rồi quyết định ở lại thành phố S một đêm, sáng mai trở về sớm.
Thấy thời tiết hôm nay không tốt, An Hâm cũng nghĩ như vậy, bà dặn dò hai người chú ý an toàn rồi cúp máy.
Ôn Cảnh Phàm cất điện thoại đi, nhìn thấy Tuỳ An Nhiên càng nhìn càng thu nhỏ người lại trong lòng, không biết nhớ tới cái gì, anh cười trầm thấp và nói: “Tối nay đi thuê khách sạn.”
Hai chữ “thuê khách sạn” này bị anh nói ra tuy rõ ràng nhưng không thiếu phần ám muội, Tuỳ An Nhiên muốn lờ đi cũng không thể, chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Đừng giở trò lưu manh.”
“Giở trò lưu manh hợp pháp thì thế nào?” Một tay anh ôm cô, tay còn lại xách hành lý giúp cô.
Trong đám hành khách vội qua người qua kẻ lại, hai người rõ ràng là vô cùng thong thả.
Tuỳ An Nhiên thấy anh bắt đầu trêu ghẹo cô như hằng ngày, thẹn quá hóa giận véo nhẹ eo anh: “Hợp pháp cũng không được.”
- -
Ở thành phố S cũng có một chi nhánh khách sạn Thịnh Viễn. Mặc dù cách sân bay khá xa, nhưng cân nhắc nhiều mặt vẫn quyết định đêm nay ở Thịnh Viễn chi nhánh thành phố S.
Sau khi Tuỳ An Nhiên xuống xe nhìn thấy khách sạn nơi mình đã làm việc một tháng, không khỏi thở dài: “Không ngờ, ngày em về lại, lại là dáng vẻ này...”
Lần đó là cô tạm thời chuyển công tác, đúng lúc có siêu bão. Biết rằng hắn đang ở thành phố S thư giãn vì chuyện công tác không tốt, nhưng không ngờ trong một đêm xảy ra tình huống như vậy lại tình cờ gặp được anh.
Vừa đi cô vừa nhẩm tính thời gian, mới phát hiện ra rằng chuyện đó xảy ra vào chính mùa hè năm nay, chỉ trong nửa năm này, bởi vì có anh ở bên cạnh, cô đã không còn như trước nữa.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân không phải là người Tuỳ An Nhiên biết khi làm việc ở đây, đến cả quản lý sảnh xuống lễ tân tiếp đón khách cũng không phải là chị Vương từng làm việc với cô.
Một mặt Tuỳ An Nhiên bỗng nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu người không còn ở đó...vừa hay có thể tiết kiệm công sức giải thích mối quan hệ vợ chồng giữa mình và Ôn Cảnh Phàm, nhưng một mặt lại thầm thất vọng, dù gì cũng vui vẻ làm việc với nhau được một tháng, tuy thời gian không dài nhưng quay lại gặp được nhau cũng cảm thấy rất vui. Tâm trạng phức tạp, biểu cảm trên mặt anh cũng vô cùng phức tạp.
Ôn Cảnh Phàm nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của cô, sau khi quẹt thẻ vào phòng mới hỏi cô: “Nghĩ gì đó?”
“Đang suy nghĩ về ý nghĩ đời người.” Cô híp mắt cười cười, đẩy hành lý vào phòng ngủ.
Hành lý không nhiều lắm, nhưng một cái hành lý đựng đồ đạc của hai người tự nhiên sẽ có chút chật chội, hơn nữa còn có quà cho An Hâm.
Cô lôi quần áo ngủ của hai người ra, suy nghĩ một chút rồi cao giọng hỏi người nào đó vẫn còn đang ở ngoài phòng ngủ: "Anh tắm trước hay tôi em trước?"
Không biết là Ôn Cảnh Phàm không nghe thấy hay là đang bận chuyện khác, cho nên Tuỳ An Nhiên đợi một lát cũng không có nghe thấy tiếng trả lời.
Trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ nên ôm quần áo ngủ của hai người ra ngoài xem thử.
Đi đến huyền quan thì phát hiện ra anh đang chăm chú chuyên tâm chọn gì đó.
Cô bị anh làm cho tò mò, vừa đi vừa hỏi: “Anh đang làm gì đó?”. Lời vừa thốt ra, trong đầu cô liền chợt lóe lên cách bài trí của toàn bộ khách sạn.
Có cái gì đó vụt nhanh qua mắt cô, nhưng nó quá mơ hồ, cô không thể nắm bắt được.
Đợi cô đến gần, Ôn Cảnh Phàm lúc này mới quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt đặc biệt tập trung, giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi: "Em thích cái nào?"
Tuỳ An Nhiên ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của anh, gương mặt chợt ửng hồng...
Ánh mắt anh dán chặt trên tủ, ngoài một số đồ uống, còn có đủ loại bao! Cao! Su!