Phàm Hi vẫy vẫy tai, kêu lên một tiếng “meo”: “Trẫm đói rồi!”
Vẻ mặt đang nghiêm túc nãy giờ của Tuỳ An Nhiên trong phút chốt không thể giả vờ được nữa, cô ngẩng đầu, im lặng đánh giá người phụ nữ vẫn còn ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ, cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không có cách nào khác.
Đấu tranh tư tưởng nửa ngày, Tuỳ An Nhiên cuối cùng nghe theo tiếng lòng của mình, cô ôm Phàm Hi, bước về phía trước, xem xem đồ ăn tối nay.
Ôn Cảnh Phạm thấy cô bước lại, đặt hộp cơm lên bàn, mở từng hộp ra cho cô xem: “Đều là món em thích đó.”
Nói xong, anh liếc nhìn hai người đang đứng ngơ người không động đậy đằng kia, hạ giọng nói: “Muốn ăn cơm cùng bọn tôi sao?”
- --ĐỌC FULL TẠI
Mặc dù giọng nói vẫn ôn hoà như dò hỏi nhưng người nghe có thể nghe được rõ ràng ý cảnh cáo trong đó.
Dù sao Trợ lý cũng là người theo Ôn Cảnh Phạm bao nhiêu năm nay rồi, nghe một cái là hiểu ý của boss nhà mình. Anh ta cố ý kéo Xảo Tư đang bị đả kích mạnh mẽ nhanh chóng ra khỏi phòng, lúc đi còn không quên kéo cửa đóng lại.
Ôn Cảnh Phạm nhàn nhàn nhìn qua 3 ly café ở trên bàn, rất nhanh đã nhìn ra ly nào là của Xảo Tư đem đến. Anh cầm ly café đi vào phòng nghỉ ngơi, một lúc sau anh ra ngón tay đã bị ướt, thậm chí còn thấy được những giọt nước trên tay.
Trong lòng Tuỳ An Nhiên thầm thoả mái, tuy nhiên trên mặt lại không biểu hiện gì cả, chỉ rút khăn giấy đưa qua cho anh lau tay: “Mau ăn cơm thôi.”
Ôn Cảnh Phạm khẽ “Ừm”, quăng khăn giấy vào thùng rác, hỏi cô: “Vui không?”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, cầm muỗng nhựa múc một miếng canh trứng đưa đến bên miệng anh.
Ôn Cảnh Phạm mở miệng nuốt, đưa tay cầm lấy tay cổ tay cô, xoa nhẹ rồi mới nói: “Sau này anh sẽ tránh để những chuyện như thế này xảy ra.”
“Không sao đâu…” Tuỳ An Nhiên cầm lấy chiếc muỗng đó múc một muỗng canh trứng ắn, thấy ánh mắt trầm trầm của anh nhìn qua mới mỉm cười nói: “Trong lòng anh có tính toán là được rồi.”
Chỉ là vừa nói xong cô đã hoài nghi bản thân…
Nói như vậy, có dễ dãi quá không?
Ôn Cảnh Phạm như cười như không nhìn cô: “Bà Ôn nói đúng, chỉ là trong lòng ông Ôn luôn tính toán vì em.”
Nói xong, như nhớ ra điều gì, anh nhàn nhạt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Nếu đã như vậy, trước khi đi thành phố L, công ty có một buổi tiệc, em đến nha.”
“Này là ra mắt mọi người sao…” Tuỳ An Nhiên bỗng chốc hoá đá.
Ăn cơm xong, Ôn Cảnh Phạm sắp xếp lại tài liệu cần dùng cho buổi họp rồi đến phòng họp, sợ cô cảm thấy buồn chán, anh bật trò chơi mà cô hay chơi trong máy tính để cô chơi để giết thời gian.
Ăn no rượu say xong sẽ buồn ngủ, Phàm Hi đã lười biếng nằm dài trên bàn phím rồi. Mặc cho Tuỳ An Nhiên trêu chọc nó như thế nào nó cũng chỉ trưng ra vẻ mặt “Trẫm đã bật mood lười biếng rồi”, sống chết không có phản ứng.
- --ĐỌC FULL TẠI
Bị chiếm bàn phím nên Tuỳ An Nhiên dứt khoát từ bỏ việc chơi game, chuyển sang lướt Weibo.Cô lướt một vòng tường nhà Weibo Ôn Cảnh Phạm như cũ, cập nhật trạng thái của anh rất ít, tin mới nhất cũng chính là ngày bọn họ đi đăng ký kết hôn.
Số lượng bình luận và share nhiều đến kinh ngạc.
Tuỳ An Nhiên không dám nhấn vào xem, chỉ lặng lẽ lướt qua nhìn cái khác.
Có một bài viết là đoạn ghi âm và hình ảnh, lúc đăng là rạng sáng 3 giờ 45 phút.
Rạng sáng hôm đó lúc Tuỳ An Nhiên nhìn thấy, cảm giác đầu tiên không phải là lãng mạn mà là sự cô đơn từ tận sâu đáy lòng.
Cô và anh đều giống nhau, cả hai đều cô đơn quá lâu rồi.
Tấm đầu tiên là dòng chữ “I LOVE YOU” dưới ánh đèn đường mờ ảo, tấm thứ hai là bước chân.
Đoạn ghi âm còn đơn giản hơn, chỉ có một câu gần giống với lời tỏ tình.
Cô bình tĩnh lại, nhìn lại nội dung bài viết của anh, lúc này mới hiểu rõ.
Câu cuối cùng trong đoạn ghi âm trên Weibo của anh là: Nếu như em có thể nghe thấy, không biết em có hiểu hay không…
Cô nhớ đến sáng sớm ở Vạn Lai yên tĩnh, chất giọng London nho nhã, quý phái khiến tim cô đập loạn xa, đột nhiên có một suy nghĩ mơ hồ lướt qua khiến nhịp cô bất giác tăng nhanh.
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cô không đợi được cầm điện thoại lên gửi cho anh một tin nhắn.
Tuỳ An Nhiên: “Đoạn ghi âm anh nói “Anh yêu em” trên Weibo, là nói cho em nghe sao?”
Ôn Cảnh Phạm đang chăm chú nghe cấp dưới báo cáp, ngón tay miết cây bút, lúc suy nghĩ thì vô thức xoay bút.
Dưới ánh đèn, hàng lông mày mỏng của anh càng lạnh lùng hơn. Đôi mắt đen láy đó sâu như một cái giếng, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy.
Anh mím nhẹ bờ môi mỏng, khẽ cau mày, dựa vào vẻ mặt nghiêm túc của anh có thế thấy anh không hài lòng.
Lúc anh đang định mở miệng nói chuyện thì chiếc điện thoại anh đặt trên bàn bỗng rung lên. Anh cúi đầu nhìn, lúc thấy tên người gửi, hàng lông mày luôn nhíu chặt bỗng nhẹ giãn ra.
Không chần chừ chút nào, anh cầm điện thoại lên, xem tin nhắn rồi chậm rãi liếc nhìn đám thuộc hạ bị phân tâm, nhẹ nhàng nói: “Một cái phương án và mục tiêu hợp lý cũng không có, có phải sắp nghỉ lễ rồi nên tâm trạng thấp thỏm không?”
Lời phê bình anh vừa nói ra, mọi người đã cúi đầu xuống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình.
Ôn Cảnh Phạm cầm điện thoại, chậm rãi nhắn lại Tuỳ An Nhiên, lông mày vẫn đang cau lại nhưng ngữ điệu đã nhẹ nhàng hơn hẳn: “Có cần tôi phải cho các vị 10 phút để thảo luận lại không?”
Rất nhanh Tuỳ An Nhiên đã nhận được tin nhắn của anh.
Chỉ là một câu rất ngắn gọn: “Anh tưởng là em vẫn luôn biết.”
Anh tưởng là em vẫn luôn biết…
Nhưng trước giờ cô đâu có biết…Nếu không phải hôm nay lướt Weibo, nghiên cứu các kiểu thì sao cô có thể biết anh đã từng nói những lời như vậy với cô vào ngày hôm đó chứ.
Nói giọng London mà cô trầm mê, nói từng chữ rõ ràng và ấm áp: “I love you.”
Đêm đó thành phố A có tuyết rơi, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô luôn nghĩ về giọng nói đó, lúc rõ ràng lúc mơ hồ.
Cô vẫn luôn có thái độ “khịt mũi khinh thường” những lời tỏ tình như vậy, nhưng nếu đổi thành người nói là anh…thì lại quyến luyến triền miên, ăn sâu vào xương tuỷ.
Tuỳ An Nhiên vùi đầu vào trong người Phàm Hi, cố gắng áp chế tiếng cười và vuốt v e Phàm Hi, bức ôm Phàm Hi vào lòng.
- --ĐỌC FULL TẠI
“Phàm Hi, chị vui quá!”
“Trẫm không vui chút nào…”
“Phàm Hi…”
“Cút đi! Loài người ngu ngốc!”
Chỉ là tiếng lòng của Phàm Hi, cả đời này An Nhiên cũng nghe không hiểu. Nhưng thấy vẻ mặt không vui của nó, cô buông nó ra, nhẹ nhàng vỗ về nó: “Chị vui như vậy nên ngày mai nấu thêm cho em một dĩa cá đù vàng nữa, được không nào?”
Phàm Hi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn cô, kiêu ngạo quay người đi, để lại cặp mông căng tròn đối mặt với An Nhiên, tự mình suy ngẫm về cuộc đời của một con mèo.
Vừa suy nghĩ chưa được bao lâu, chiếc điện thoại bị nó dẫm dưới chân bỗng rung lên. Phàm Hi cúi đầu nhìn, đưa chân ra đạp đạp đạp…
Sau đó…
Tuỳ An Nhiên đang định cứu cái điện thoại của mình thì thấy Phàm Hi đã nhấn vào nút gọi, lại nhấn trúng nút loa ngoài…
Giọng của Giang Mạc Thừa hoà lẫn trong tiếng tạp âm ở quán bar vang lên: “An Nhiên.”
Tuỳ An Nhiên cúi đầu nhìn màn hình, là số điện thoại của Văn Ca.
Cô nhíu mày, cầm lấy chiếc điện thoại dưới bàn chân đang vuốt ngược, đưa lên tai trả lời: “Mạc Thừa? Sao anh lại…”
Chưa nói xong cô đã nghe thấy tiếng Văn Ca lúc gần lúc xa ở đầu dây bên kia, vô cùng buồn bã: “An Nhiên, cậu nói xem mình đã thành niên rồi, Ôn Thiếu Viễn vào cái gì mà hung với mình!”
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói, bên này…Phàm Hi bị giật lấy đồ chơi cảm thấy không vui, kêu “meo meo” đòi trả lại, bàn cân đưa lên bị An Nhiên nhẹ cầm lấy, sau vài lần, nó liền bực mình, gầm lên một tiếng, lăn qua lăn lại nhìn lần trên bàn phím, trực tiếp gác chân lên màn hình vi tính.
Ai bảo ngươi không cho Trẫm chơi! Ai bảo ngươi không cho Trẫm chơi!
- --ĐỌC FULL TẠI
Chỉ là, rõ ràng là Tuỳ An Nhiên không có tâm tư chú ý tới nó, cô đứng lên, đẩy ghế ra rồi bước đi, hỏi: “Văn Ca? Cậu đang ở đâu đó?”
“Mình đang ở đâu? Mình không biết mình đang ở đâu nữa…Cậu biết không…”
Rõ ràng cô ấy đã hơi say rôi, lời nói đã không còn rõ ràng chứ đừng nói gì đến logic bình thường.
Tuỳ An Nhiên đưa tay xoa xoa mi tâm, cố gắng nói một cách rõ ràng và chính xác để đầu bên kia nghe thấy: “Văn Ca, cậu đưa điện thoại cho Giang Mạc Thừa đi, bây giờ mình sẽ qua đó tìm cậu, có chuyện gì đến lúc đó lại nói cho mình nghe nha?”
May mắn là tuy rằng Văn Ca thần trí không tỉnh táo nhưng câu này có thể nghe hiều, cô nhìn xung quanh, miệng thầm thì: “Giang Mạc Thừa… Giang Mạc Thừa à… Ai là Giang Mạc Thừa…”
Giang Mạc Thừa thầm thở dài, xoa xoa thái dương đau nhức, nhận lấy điện thoại trên tay cô rồi nhanh chóng báo địa chỉ.
Tuỳ An Nhiên ghi nhớ địa chỉ, đến đồ đạc cũng chẳng thu dọn, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Màn hình vẫn còn đang phát sáng và Phàm Hi đang chuẩn bị tư thế đánh nhau với cô thì sững sờ, trừng đôi mắt to tròn như viên bi của mình nhìn cô lao đi như một cơn giá, tự mình ngẫm nghĩ hồi lâu.
Sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tự mình rút ra kết luận là “Cô ấy bị mình chọc giận rồi, bỏ nhà ra đi”, nó vô cùng mãn nguyện trượt khỏi màn hình và tiếp tục chơi đùa bàn phím.
Sau khi Tuỳ An Nhiên chạy một hơi xuống tầng dưới, thở hổn hển thì chợt nhớ đến Ôn Cảnh Phạm, cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho anh.
“Văn Ca uống say rồi, bây giờ em qua đó tìm cô ấy. Giang Mạc Thừa đang trông cô ấy, em đến đón người rồi quay lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Gửi xong tin nhắn, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến quán bar.
Cô vừa lên xe, Ôn Cảnh Phạm đã điện thoại cho cô, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Bây giờ em ở đâu?”
“Em đang trên đường đến quán bar.”
“Một mình em đi không an toàn, gửi địa chỉ qua cho anh, anh đến đón.”
“Anh họp xong rồi à?”
Ôn Cảnh Phạm im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vẫn chưa.”
Tuỳ An Nhiên thở hổn hển nói: “Giang Mạc Thừa đang ở bên cạnh Văn Ca, em đến đón Văn Ca rồi về, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe đến ba chữ “Giang Mạc Thừa” do cô nhắc tới, Ôn Cảnh Phạm liền nhíu mày nhưng cảm xúc nhanh chóng bị anh đè nén.
Anh quay đầu nhìn vào phòng họp qua khe cửa, cuộc họp sắp kết thúc rồi, khoảng 10 phút nữa. Nhưng dù chỉ là 10 phút anh cũng không muốn đợi.
Suy nghĩ một lát rồi anh nói: “Em cứ gửi địa chỉ qua cho anh trước đi, bên này của anh sắp xong rồi. Em đến đón Văn Ca ra ngoài, đến chỗ nào gần đó ngồi một lát là được. Đợi anh đến, chúng ta cùng về.
Trong đầu Tuỳ An Nhiên tự động lặp lại một lần những gì anh nói, cô đồng ý: “Được, ở đường Trường Xuân…”
Ôn Cảnh Phạm ghi nhớ địa chỉ, sau khi ngắt cuộc gọi, anh đứng bên cửa sổ một lát, đang định gọi điện thoại cho Ôn Thiếu Viễn nhưng lúc bấm số anh dừng lại, nhíu mày, đầu hơi đau, cuối cùng quay người trở lại phòng họp.