Lúc về đến nhà vẫn còn sớm, nhồi nhân hoành thánh cũng rất nhanh. Hơi nước bốc lên có hơi nóng, Tuỳ An Nhiên đưa tay miết lỗ tai, quay người định lấy bát để chia phần hoành thánh. Ôn Cảnh Phạm không biết từ khi nào đã bước vào phòng, cách một khoảng đứng nhìn cô. Thấy cô như đang bận rộn tìm kiếm gì đó, anh hỏi: “Kiếm gì vậy?”
Tuỳ An Nhiên vừa quay đầu chỉnh nhỏ lừa vừa trả lời: “Bát, hoành thánh chín rồi. Em nấu chung nhân thịt và nhân tôm lại với nhau rồi…”
“Anh đều thích.” Anh cầm lấy bát đến gần cô, nhận tấy chiếc đũa từ tay cô một cách hết sức tự nhiên, anh khẽ nghiêng đầu nói: “Không phải em thích ăn dấm và ớt sao? Pha nước chấm đi, chỗ này để anh lo cho.”
Tuỳ An Nhiên nhìn anh một cái, khuôn mặt anh dịu dàng, đang cúi xuống. Cô không nhìn rõ ánh mắt của anh, qua giọng nói của anh chỉ cảm thấy được sự bình tĩnh của anh. Cũng giống như mọi lần, anh chu đáo nói với cô: “Em đặt ở đây là được rồi.”
Đúng thật là không có chút thay đổi gì.
Ăn cơm xong, Ôn Cảnh Phạm chuẩn bị dọn dẹp rửa chén, thấy cô kiên quyết muốn làm liền nhiều mày nói: “Nghĩa vụ vợ chồng là đồng cam cộng khổ.”
Tuỳ An Nhiên câm nín: “…” Cái này có liên quan gì đến nghĩa vụ vợ chồng đâu chứ?
Tóm lại, từ sau khi đăng ký kết hôn về đến giờ, hai người vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với hai chữ “vợ chồng” mà dần mò mẫm trong các thể loại ngại ngùng. Cô cũng không kiên quyết muốn rửa chén nữa, rửa tay rồi về phòng dọn dẹp phòng.
Hành lý của cô không quá nhiều, cộng thêm cô không có ý định chuyển hết toàn bộ đồ đạc qua đó nên chỉ cần thu dọn những quần áo thường dùng và những vật dụng cần thiết là được. Nhưng dù “không nhiều” thì vẫn cần 2, 3 tiếng để dọn dẹp.
Tuỳ An Nhiên nhìn hai vali đồ lớn và hai thùng đồ nhỏ vừa sắp xếp xong, đầu cảm thấy hơi nhói đau. Bên ngoài chỉ có tiếng nói từ kênh tin tức của tivi, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vội vã từ ngoài đường truyền đến, ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào nữa. Buổi chiều ngày tuyết rơi yên tĩnh, cảm giác như thời gian đang chầm chậm chảy, ngưng đọng tại ngay giờ phút này.
Lúc Tuỳ An Nhiên bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Ôn Cảnh Phạm đang tựa trên sofa ngủ, ngủ thật ngon, thật yên ổn. Cô khẽ cúi đầu xuống, những lọn tóc rơi xuống, chắn ngang tầm mắt của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má cùng những đường nét khuôn mặt đầy góc nhưng cũng dịu dàng của anh. Một tay anh gác trên ghế, tay còn lại gác lên tay đó, để lộ chuỗi hạt trên cổ tay. Dường như anh đã ngủ rất lâu rồi.
Tuỳ An Nhiên nhẹ nhàng di chuyển lại gần, cầm lấy chăn đắp cho anh. Mắt anh khẽ động đậy, như muốn tỉnh nhưng cuối cùng lại yên tĩnh trở lại. Chỉ có bàn tay đặt trên tay kia không biết tự lúc nào đã rơi xuống, nắm chặt lấy tay cô. Tuy nắm không quá chặt nhưng cũng đủ khiến cô không thể rút tay ra.
Cô sợ dùng lực quá thì anh sẽ tỉnh lại nên đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng dứt khoác nằm xuống bên cạnh anh, cuộn tròn người trong chiếc chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi suy nghĩ về chút chuyện nhưng không biết có phải do dọn dẹp quá nhiều nên mệt mỏi hay là vì tối qua phấn khích ngủ không đủ giấc mà cô nhắm mắt chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.Người đàn ông đáng lẽ đang chìm trong những giấc mộng đẹp, nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô thì lại mở mắt ra, đáy mắt tràn ngập sự lười biếng nhưng hoàn toàn không giống như người vừa tỉnh mộng.
Anh cúi người nhìn đỉnh đầu cô, thấy cô rõ ràng ngủ với tư thế không thoả mái lắm nhưng khoé môi cong cong. Anh đưa tay kéo chăn phủ lên người cô, nhẹ nâng cằm cô tựa vào vai mình. Đầu của cô cứ như vậy mà tựa lên vai anh. Có lẽ tư thế này thoả mái hơn nên cô ậm ừ vài tiếng, cái tay đang đặt trên chiếc chăn cũng vì thế mà thả lỏng, lật người qua, ôm lấy cánh tay của anh.
Hơi thở của cô rơi trên xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, lại mang theo nhiệt độ trêu ghẹo người ta.
Ánh sáng ngoài cửa sổ bởi vì tuyết rơi mà ảm đạm buồn bả, cực kỳ mờ nhạt.
Ôn Cảnh Phạm cứ như vậy nhìn cô, không biết đã qua bao lâu, mắt hơi cay anh mới chuyển ánh mắt sang ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn cứ rơi, khắp nơi đều là một màu trắng xoá.
Dù cho một người xưa giờ không có quá nhiều cảm nhận về cảnh đẹp xung quanh như anh, có người đẹp nằm bên cạnh, đưa mắt nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ cũng cảm thấy cực kỳ yên lòng.
Đây chính là cuộc sống àm anh hằng mong ước, có cô bên cạnh, cái gì cũng không cần làm, cứ tựa vào nhau như vậy là đủ rồi. Cuộc sống như vậy nhẹ nhàng bình dị như dòng nước đang trôi. Anh nắm lấy tay cô, chầm chậm đi hết cuộc đời này.
- -
Một ngày quan trọng như vậy mà hai người ung dung đến muộn, Phàm Hi thể hiện vô cùng không vui vẻ. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa nó đang nằm trên tấm thảm ở huyền quan, trưng ra biểu cảm như “Trẫm không vui, mau cho trẫm ăn cá đù vàng” nhìn hai người bước vào.
Tuỳ An Nhiên xách vali vào trong, không hề nhìn nó. Nó vẫy vẫy đuôi, tiếp tục di chuyển đến chỗ móc quần áo, dáng vẻ “không sao, trẫm có lòng kiên nhẫn.”
Ôn Cảnh Phạm giúp cô chuyển hết đồ đạc vào trong nhà, đợi cô vào nhà, anh mở tủ đựng giày dép nói: “Giày dép để ở đây, đồ dùng vệ sinh cá nhân anh đã mua đầy đủ rồi, nếu em không quen có thể dùng đồ của em. Tối nay đặt cơm tối nha? Như vậy em có thể tranh thủ dọn dẹp.”
Tuỳ An Nhiên không có ý kiến gì nên đã gật đầu đồng ý. Cô chầm chậm lướt qua Phàm Hi đang tức giận và đợi bị phát hiện. Cuối cùng Phàm Hi chịu không nổi đã ngẩng đầu nhìn cô, giơ giơ cái chân, kêu một tiếng “meo” đầy sự tủi thân…
Tuỳ An Nhiên xách vali vào phòng Ôn Cảnh Phạm xong thì bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Cô nuốt ngụm nước miếng, cố gắng áp chế cảm giác bất đang trào dâng trong lòng. Cô lấy từng bộ quần áo ra, trải toàn bộ lên trên giường. Cô vừa mở tủ quần áo ra thì Ôn Cảnh Phạm bưng một cốc trà tiến vào, đi qua giúp cô: “Chỗ này anh có thể làm giúp em.”
Tuỳ An Nhiên “Uhm” một tiếng rồi buông tay, nhường chỗ cho anh. Thấy anh đặt cốc trà xuống, giúp cô sắp xếp từng bộ quần áo vào trong tủ, Tuỳ An Nhiên do dự nhưng cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Cái đó…”
“Hả?” Anh quay đầu nhìn cô.
Tuỳ An Nhiên mím môi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, hô hấp bất giác gấp gáp hơn.
Thấy cô không nói, Ôn Cảnh Phạm tiếp tục xếp từng bộ quần áo vào tủ. Xong xuôi anh mới nhẹ nhàng nói: “Biệt thự Triều Dương anh mua để làm nhà tân hôn, vậy nên trang trí cũng rất đơn giản. Khi nào em rảnh, chúng ta cùng đến cùng ty trang trí nhà cửa xem thử; nếu không thì có vật dụng nào cần lắp đặt, em cứ nói với anh.”
Tuỳ An Nhiên tiếp tục gật gật đầu. Muốn sống tiếp những ngày tháng sau này, việc trang trí nhà cửa là cần thiết, không thể lược bỏ. Hơn nữa, hai người chung sống với nhau sẽ có những thói quen khác nhau, cuộc sống hôn nhân xưa giờ không chỉ đơn giản là chuyện đăng ký kết hôn mà còn có một quãng thời gian lâu dài va chạm để hoà hợp với nhau.
Ôn Cảnh Phạm quay người đưa cốc trà khi nãy anh đặt trên tủ đầu giường cho cô. Giọng nói của anh như nhiễm khí lạnh ngoài trời – gọn gàng, dứt khoát: “Có suy nghĩ gì cứ nói với anh, chúng ta từ từ điều chỉnh.”
“Em có hơi căng thẳng…” Tuỳ An Nhiên cầm lấy ly trà, nhẹ thổi rồi nói: “cũng hơi sợ nữa…”
Ôn Cảnh Phạm như cười như không nhìn cô, nói: “Bình thường thôi, bây giờ anh cũng hơi căng thẳng.”
Tay cầm tách trà của Tuỳ An Nhiên khẽ run, cô nhìn anh: “Anh…”
“Ừ, có hơi hơi.” Lần này, anh thật sự đã cười: “Vậy nên chúng ta từ từ thích ứng, có những chuyện anh đều có chừng mực nên em không cần quá căng thẳng, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em.”
Dù sao đi chăng nữa, điều anh muốn là cả một đời. Mà một đời, còn rất dài.
Tuỳ An Nhiên cũng không rõ anh nói “có những chuyện anh đều có chừng mực” là boa gồm những chuyện gì nhưng vẻ mặt anh rất quang minh chính đại, không có chút ngượng ngùng nào nên cô cũng to gan gật đầu đồng ý.
Lúc cúi đầu nhấp trà thiếu chút nữa đã bị bỏng. Cô cắn môi, khẽ thổi một hơi. Sau khi qua cơn nóng cô mới liế m răng, phát hiện lưỡi đúng thật là bị bỏng rồi…
“An Nhiên.” Bỗng nhiên Ôn Cảnh Phạm gọi cô.
Tuỳ An Nhiên “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nghiêng người kéo hộc tủ, lấy từ trong đó ra một phong thử, quay người đưa cho cô: “Trong đây có một tấm thẻ tín dụng, tiền điện nước và tiêu dùng hằng ngày em cứ lấy trong này mà dùng, mật mã anh đã viết ở phía sau đó rồi.”
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ một chút rồi mới nhận lấy. Cô vừa cầm lấy thì nghe anh nói thêm một câu: “Số dư trong đó khá là nhiều, muốn mua gì thì cứ tiêu.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng người, đột nhiên cảm thấy phong thư này có chút nóng bỏng tay… Cũng chỉ có lúc bên cạnh anh, chỉ cần vài câu nói của anh đã khiến cô nói không nên lời… Lúc nào cũng rơi vào trạng thái không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người là vợ chồng hợp pháp, anh đưa thẻ cho cô trả tiền điện nước và tiền sinh hoạt là chuyện bình thường, nên cô nhận lấy không hề có chút áp lực nào nhưng câu nói bổ sung phía sau của anh kia…
Tuỳ An Nhiên im lặng cắn môi, suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Vậy sau này mua đồ ăn em sẽ trả tiền.”
Ôn Cảnh Phạm cụp mắt nhìn cô nhưng lại không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Anh bước lên một bước, cầm lấy tay đang cầm chặt lấy tách trà của cô đưa đến bên miệng nhấp một hớp. Tay của anh nóng hơn tay cô, cũng to hơn tay cô rất nhiều.
Uống xong ngụm nước, anh cúi đầu nhìn cô. Vì ngược sáng nên anh chỉ thấy đôi mắt sáng long lanh của cô mà thôi.
Môi anh có ánh nước lấp lánh. Anh qua loa nói với cô: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Tuỳ An Nhiên nhớ đến lúc chiều tỉnh dậy, bản thân nằm trong lòng của anh, cô gối đầu lên vai anh, dựa vào nhau rất gần. Hô hấp hai người hào vào nhau, cô vừa ngẩng đầu đã có thể thấy được ánh mắt của anh. Đôi mắt ấy mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa ấm áp vừa thuần khiết. Dường như chẳng cần nói nhiều, chỉ dựa vào đôi mắt ấy cũng đủ hiểu.
Tuỳ An Nhiên “Uhm” một tiếng, thu ánh nhìn lại. Trong tay vẫn cầm nguyên tách trà hai người vừa uống chung.
Ánh mắt đảo một vòng, cô dứt khoát nhét tách trà vào tay anh, nói: “Em sắp xếp đồ chuyển qua một chút đã.”
Ôn Cảnh Phạm nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn xuống chiếc vali đang mở ra, cô đem qua chiếc gối nhỏ xinh xắn, có vẻ như là đồ vật rất thân thiết nên mới đem qua cùng.
Anh hỏi cô: “Vậy tối nay…ngủ chung nha?”