Nghe đối phương mở miệng nhắc đến cái tên " Hạ Chấn Viễn", Hạ Tử Nhược như bị đóng đinh tại chỗ, nhanh chóng quan sát người này. Người đàn ông trung niên không quen biết mặc bộ quần áo bình thường, tướng mạo xấu xí, vẻ mặt như một con vật chết yểu, loại người không từ nào có thể diễn tả hết vẻ hung ác.
" Ông muốn gì?". Hạ Tử Nhược cảnh giác hỏi.
Người đàn ông không vòng vo, lắc lắc chiếc bật lửa trong tay, châm " xoẹt" điếu thuốc cắn trong miệng, đi thẳng vào vấn đề: " Món nợ của Hạ Chấn Viễn đã kéo dài nhiều năm cũng đến lúc phải rõ ràng rồi. Người tuy đã bỏ trốn nhưng món nợ này không thể nước đổ lá khoai. Chúng tôi đành phải đòi con gái ông ta thôi".
Nghe thấy lời nói đó, Hạ Tử Nhược trong lòng căng thẳng, cô đã biết đối phương là người phương nào.
Hạ Chấn Viễn trốn nợ mất tích năm năm nay, cô không phải chưa từng bị người của công ty thu nợ quấy rầy. Nhưng những người đó mỗi lần chỉ buông vài câu giận dữ qua điện thoại, ép cô nhanh chóng tìm cho ra ba mình mà thôi. Chặn cửa tìm người như bây giờ vẫn là lần đầu tiên. Đám người có khả năng đòi được chén cơm này đương nhiên không cần nhiều lời, tam giáo cửu lưu ( đủ mọi thành phần ), giở mọi mánh khóe. Dù sao việc bức người lấy tiền, không tàn ác sẽ không làm được.
Suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, tâm trí Hạ Tử Nhược càng thêm khẩn trương, nhíu mày hồi lâu sắp xếp từ ngữ, cô không mềm không cứng trả lời: " Tôi không có tiền trả nợ thay ba tôi".
Hạ Chấn Viễn nợ một khoản tiền không phải là nhỏ, nếu không ông sẽ không bỏ đi.
Kẻ đến đòi nợ lại không cho là như vậy, vẻ bề ngoài thì cười cười nhưng trong bụng không cười: " Cô lừa gạt ai thế". Nói xong, hắn ta nheo mắt, ngửa đầu nhìn khách sạn xa hoa sau lưng cô, cầm điếu thuốc trong tay chỉ chỉ logo của Quý Đình: " Không phải cô đã dính lấy ông chủ của khách sạn này à. Mượn anh ta ít tiền trả nợ chẳng phải xong rồi sao".
Trái tim căng thẳng của Hạ Tử Nhược nổ " bùm " một tiếng, sau đó ... đứt đoạn, kinh hãi đến nỗi không thốt nổi một từ. Đương nhiên, đối phương đã sớm điều tra ra. Nhìn bộ dạng hắn như vậy e là sẽ không dễ dàng buông tha cô. Ngay khi sắc mặt cô tái nhợt hoàn toàn mất hết ý chí thì người đàn ông kia có phần nghiêm túc, lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ đưa cho cô.
" Cô Hạ, tôi cho cô thời gian hai ngày, cô cần phải đem một nghìn hai trăm vạn chuyển vào tài khoản này. Nếu không...". Đối phương đột nhiên rít một hơi thuốc, nhả một vòng khói lên mặt cô, chậm rãi nhấn mạnh: " Nếu không em trai cô gặp phải điều gì bất trắc khó mà nói được". Quẳng ra vài câu độc địa, hắn ta ném đầu thuốc lá xuống dưới đất, dùng chân dập tắt tia lửa cuối cùng, quay người rời đi.
Còn lại Hạ Tử Nhược ngẩn ngơ đứng nguyên một chỗ. Cô cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhất là đầu ngón tay đang cầm tấm thẻ kia.
Buổi tối cuối đông gió vẫn lạnh, Hạ Tử Nhược về đến nhà, toàn thân đổ mồ hôi, là mồ hôi lạnh. Hạ Tử Bằng chưa về, trong nhà vắng vẻ. Vừa vào nhà, cô đá giày ra, đi chân trần tiến thẳng vào trong phòng ngủ, đèn cũng không bật, cả người yếu ớt ngã xuống giường.
Cô không thích nhớ lại, nhưng không có nghĩa là cô đã quên. Đặc biệt là lúc này, đầu óc cô như chiếc lồng chim quên khóa, trí nhớ như dòng nước lũ, ào ào tuôn chảy.
Cô đã từng oán hận ba, hận ông vứt bỏ chị em cô. Làm cha làm mẹ rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể vứt bỏ máu thịt sinh ra? Sau này, Tô Khải động viên cô: " Chú Hạ vì bảo vệ bọn em nên mới bỏ trốn. Nếu như ông ấy không đi, e là em và Hạ Tử Bằng không tránh được sự uy hiếp của bọn đòi nợ". Hạ Tử Nhược tin, nhiều năm như thế, đúng là cô đã dựa vào chút suy nghĩ nhỏ nhoi ấy để chèo chống cho tới hôm nay. Không hận, không oán, trông mong ông có thể sớm trở về.
Nhưng thực tế là?
Hạ Chấn Viễn xa xôi nghìn dặm không tin tức, mà bọn đòi nợ, vẫn đến uy hiếp bọn cô.
Trong phòng không bật đèn, Hạ Tử Nhược nằm lỳ trên giường, lục ngăn kéo tủ đầu giường lôi ra chiếc đồng hồ, thả trong lòng bàn tay, cụp mắt nhìn - Đây là chiếc đồng hồ Hoắc Quý Ân đã mất bao công sức mang về cho cô.
Là vật kỷ niệm duy nhất ba cô để lại.
Nhưng lúc nhìn thấy mặt kim loại của chiếc đồng hồ tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh, Hạ Tử Nhược bỗng không biết nên dùng loại tâm trạng gì để nhớ tới ba. Cuối cùng, cô phải làm thế nào để không hận? Cuộc sống của cô không lẽ còn chưa gặp đủ đau khổ sao? Vì cái gì mà mỗi lần đều bị hủy hoại dưới tay Hạ Chấn Viễn?
Hạ Tử Nhược có cảm giác mình sắp bị vấn đề này bức điên rồi. Cô lắc lắc cái đầu đã bị hỗn loạn, ngồi dậy, bật đèn lên. Ánh sáng trắng thê lương tỏa ra, cô nhìn chằm chằm chiếc va li lớn để dưới nền nhà. Chiếc va li mở nắp, bên trong đã nhét một nửa quần áo, còn nửa kia cô định sắp xếp đặt đồ dùng cá nhân vào đó.
Cô cởi áo khoác, không để ý đến mồ hôi đang đổ ròng ròng sau lưng, vội vã lấy chiếc di động từ trong túi quần. Tính toán một chút, Paris vừa đúng giờ chiều, vì vậy Hạ Tử Nhược lôi từ trong danh bạ ra một dãy số quen thuộc, nhấn nút gọi.
Điện thoại rất nhanh có người nhận, một giọng nói rõ ràng trầm thấp kèm theo tiếng nói chuyện xung quanh truyền đến: " Hạ Tử Nhược, anh đang họp". Hoắc Quý Ân thấp giọng nói.
Hạ Tử Nhược do dự hai giây, môi mấp máy: " Em chỉ nói một câu thôi".
" Được, em chờ anh chút". Hoắc Quý Ân nói xong, cô liền thấy anh bảo với người bên cạnh: " Xin lỗi, tôi có một cuộc điện thoại quan trọng cần nghe, xin phép vắng mặt một lúc".
Sau đó, âm thanh trong điện thoại yên tĩnh lại, thấp thoáng vọng tới tiếng mưa rào rào đập vào cửa sổ thủy tinh. Không đợi Hạ Tử Nhược mở miệng, anh liền nói: " Paris đang mưa, Trần tổng đã sắp xếp lái xe, ngày mai anh sẽ ra sân bay đón em". Giọng điệu của Hoắc Quý Ân không bình thản như trước kia mà mơ hồ lộ vẻ mong đợi.
" Em... ngày mai em không đi được". Giọng nói ngắt quãng của Hạ Tử Nhược cắt ngang lời anh.
" Sao vậy?". Tuy cất cao âm cuối, nhưng giọng anh vẫn rất nhỏ.
Dăm ba câu chắc chắn không thể giải thích rõ ràng tâm trạng sốt ruột chồng chất, cô đành trả lời qua quýt: " Em vấp phải một số việc nên không đi được. Chờ anh về rồi nói sau".
Di động chỉ yên tĩnh trong chốc lát, giọng nói của Hoắc Quý Ân truyền ra đã có chút u ám: " Sau khi họp xong anh sẽ gọi cho em".
Cho dù khoảng cách cách mấy nghìn kilomet, chênh lệch bảy tiếng đồng hồ, Hạ Tử Nhược vẫn có thể tưởng tượng ra biểu hiện mất mát trên mặt anh. Nhưng giờ phút này khoảng cách giữa cô và anh sao mà xa xôi thế, rắc rối của cô lại vô cùng cấp bách, cô thật sự không thể làm tốt cả hai.
Tắm rửa xong xuôi, Hạ Tử Nhược nhận được một cuộc điện thoại. Không phải Hoắc Quý Ân, mà là người của công ty thu nợ. Đối phương nhắc nhở cô đừng quên kỳ hạn trả nợ. Nói là nhắc nhở, nhưng thực ra là gây sức ép lần nữa. Cô không chịu nổi quấy rầy, bực bội tắt điện thoại.
Bị vấn đề tiền bạc quấy nhiễu cả đêm, Hạ Tử Nhược không chợp mắt phút nào.bg-ssp-{height:px}
Nếu chỉ có một thân một mình, cùng lắm cô sẽ tìm một chỗ trốn đi giống Hạ Chấn Viễn. Nhưng bọn người đó dùng tính mạng của Hạ Tử Bằng để uy hiếp nên cô đành bất lực, để mặc bọn chúng chém giết. Hạ Tử Nhược không phải chưa từng nghĩ đến việc vay tiền Hoắc Quý Ân, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã ngay lập tức bị cô gạt đi. Tình yêu sâu sắc, tiền tài nông cạn, một khi trộn lẫn cả hai, thâm sâu sẽ bị lót dưới nông cạn.
Hay có thể nói, Hạ Tử Nhược đã cẩn thận bảo vệ chút lòng tự trọng mà cô tưởng rằng rất mạnh mẽ ấy. Nhưng trước mặt một người đàn ông như Hoắc Quý Ân, cô có cảm giác lòng tự trọng nhỏ bé đó càng trở nên yếu ớt hơn. Giống như một cái bong bóng, thoạt nhìn phình to, nhưng thực ra... chỉ cần đâm một phát liền nổ tung.
Hôm sau ngân hàng mở cửa, Hạ Tử Nhược liền đi rút sổ tiết kiệm từng lập trước kia. Sau khi nhân viên giao dịch in số dư, cô chỉ thấy tâm can nguội lạnh phân nửa. Mấy năm qua, quả thực Hạ Tử Nhược có tiết kiệm một ít tiền, là tiền lương hàng tháng của cô, trừ chi phí sinh hoạt hàng ngày của hai chị em, số tiền tích lũy được so với khoản nợ kếch xù quả là như muối bỏ biển.
Từ ngân hàng đi ra, bước chân cùng toàn bộ tinh khí của cô như bị rút hết, chỉ còn lại từng hơi thở nhè nhẹ. Dùng chút sức lực cuối cùng, cô lái xe tới một khu dân cư cao cấp ở phía đông. Khu dân cư cao cấp này có quy mô rất lớn, xanh hóa tốt, mấy tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, hợp cùng bách thụ tươi tốt xung quanh tạo thành một quần thể. So với khu dân cư cũ kỹ nơi cô ở vốn không cùng cấp bậc.
Trong tiểu khu cấm lái xe từ bên ngoài vào, Hạ Tử Nhược đỗ xe bên lề đường, vội vã đi bộ về phía tòa nhà chung cư. Tuy mấy năm không tới, nhưng cô vẫn có chút ấn tượng. Dựa vào trí nhớ, cô đi thang máy lên tầng , dừng lại trước một chiếc cổng gỗ.
Hơi thở dồn dập nhanh chóng được ổn định, Hạ Tử Nhược hít sâu, đưa tay nhấn chuông cửa.
Theo đó, một loạt tiếng bước chân xột xoạt từ xa đến gần, người bên trong " lách cách" mở khóa. " Ai vậy?".
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ Hạ Tử Nhược, đối phương kinh ngạc sửng sốt, bàn tay đặt trên tay nắm cửa khẽ khựng lại: " Hạ Tử Nhược, sao cháu lại tới đây?".
" Cô ạ". Bờ môi Hạ Tử Nhược giật giật: " Cháu có việc muốn trao đổi với cô".
Cô Hạ nhanh chóng thu hồi vẻ mặt không mấy tự nhiên, nghiêng cơ thể mập mạp, để cô vào nhà, ngoài miệng nói: " Năm năm không gặp, sao hôm nay cháu lại đến đây?".
Không đợi cô trả lời, một người đàn ông tuổi tác tương đương cô Hạ trong tay cầm theo con dao phay, từ trong bếp đi ra. Người này nhìn thấy Hạ Tử Nhược, sắc mặt khẽ cứng đờ.
" Dượng". Hạ Tử Nhược chào.
Dượng Hạ chỉ chỉ ghế sô pha: " Cháu ngồi đi". Sau đó, ông ta không mặn không nhạt bổ sung thêm một câu: " Cháu với cô ngồi nói chuyện đi, dượng đi nấu cơm".
" Vâng, được ạ".
Hạ Tử Nhược vừa ngồi xuống ghế sô pha, cô Hạ liền bưng chén nước đặt trên bàn trà. Lúc này thần sắc của người cô đã tự nhiên hơn nhiều, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Nhược, kéo lấy tay cô, hỏi han ân cần: " Cháu gặp chuyện gì không hay phải không? Nhìn mặt mũi ủ dột vậy".
Hạ Tử Nhược không có thời gian vòng vo, quyết định nói thẳng: " Cô, công ty thu nợ đến tìm cháu đòi tiền. Cô có tiền không dùng đến thì cho cháu mượn trước được không? Cháu nhất định sẽ nhanh chóng trả lại cho cô". Cô nói một mạch, tựa như sợ chậm một chút sẽ không có mặt mũi để mở miệng. Mượn tiền người khác, bất luận thế nào, thâm tâm cô đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Nhưng người nghe thì không như thế, cô Hạ hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi có vẻ như có chút tính toán. Nhưng chỉ trong nháy mắt, gương mặt tròn xoe của bà ta liền nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: " Ây da, cháu cũng không phải không biết, cô và dượng đều đã nghỉ hưu, em cháu lại đang học đại học, chi tiêu không hề ít...".
Vậy là không chịu giúp đỡ, Hạ Tử Nhược hiểu, tâm can đột nhiên trống rỗng, tia hy vọng cuối cùng vỡ tan. Là cô đã mặt dày mở miệng, bây giờ nghe đối phương từ chối còn không ngừng kể khổ, cô cảm thấy gò má vì xấu hổ mà nóng ran lên: " Thôi quên đi, không sao đâu ạ". Nói xong, cô liền đứng lên, cụp mắt nói: " Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy, cháu đi trước đây".
Ai ngờ, ngay khi cô cất bước, cô Hạ đột nhiên kéo cô lại: " Hạ Tử Nhược, cháu đợi một chút".
Hạ Tử Nhược còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã xoay người chạy vào trong phòng ngủ. Lát sau, cô Hạ cầm trong tay một chiếc phong bì đi ra, nhét vào tay Hạ Tử Nhược, vỗ vỗ lưng cô: " Đứa bé này mệnh khổ. Cô không có nhiều, năm nghìn này cháu cầm đi".
Năm nghìn tệ...
Hạ Tử Nhược cảm xúc lẫn lộn, cô cầm phong thư còn nguyên đẩy trở lại tay người cô, sắc mặt lạnh nhạt: " Được rồi, tiền này cô cứ giữ lại dùng đi". Cô không muốn chờ lâu thêm một giây, liếc mắt nhìn bữa cơm trưa phong phú trên bàn ăn, buồn bã quay người rời đi.
Sau khi cánh cửa khép lại, cô định đi về phía thang máy, chợt nghe loáng thoáng đoạn đối thoại từ trong nhà truyền ra:
" Sao bà lại cho nó tiền?". Là giọng của dượng, lộ vẻ oán trách.
" Đương nhiên là để đuổi nó đi rồi. Người ta đã tìm đến tận cửa, không thể để nó tay không về nhà". Cô Hạ là loại người như thế nào không cần phải nói, nhưng ít nhất vì sĩ diện bà ta vẫn phải làm.
" Cũng may là nó không cần. Tiền đó là tôi giữ lại cho con gái mua di động đấy".
"...".
Cơ thể Hạ Tử Nhược mềm nhũn, ngã tựa trên bức tường ở hành lang, khóe miệng trào ý cười đau khổ.
Năm đó cô Hạ mua căn nhà này, tiền bạc tù túng, nên đã mở miệng mượn Hạ Chấn Viễn tiền đặt cọc. Khi ấy, Hạ Chấn Viễn đang lên như diều gặp gió, kinh tế phát đạt, nghĩ đến em gái mình, ông không nói hai lời trực tiếp giúp cô Hạ thanh toán toàn bộ. Nhưng sau này, ông thiếu nợ chạy trốn, cô Hạ là người đầu tiên phân rõ quan hệ người nhà với Hạ Tử Nhược.
Tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, ngay cả người thân đôi khi cũng không ngoại lệ.
Bức tường sau lưng Hạ Tử Nhược lạnh như vậy, nhưng không lạnh bằng trái tim cô. Cô muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Nếu thật sự không đến bước đường cùng, cô sẽ tuyệt đối không tìm đến người cô. Bây giờ nghĩ đến, chỉ thấy cuối cùng là... tự mình rước nhục.