Edit: Hamilk
Mặt trăng kéo tấm lụa mỏng, cả thành phố rực rỡ đắm chìm trong ánh trăng. Đô thị rộng lớn đầy màu sắc, vào đêm, vẫn không trút bỏ được vẻ náo nhiệt phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Một chiếc xe tư nhân từ đường chính đi tới, giảm tốc độ rẽ vào khu chung cư cũ, đỗ trước cổng tòa nhà.
Cửa xe bên ghế phụ mở ra, Hạ Tử Nhược bước xuống. Có lẽ do hệ thống sưởi trong xe khá đầy đủ nên vừa bước ra đã đón phải gió lạnh, cô vội vã kéo chiếc khăn quàng dày trên cổ cao hơn một chút.
“ Cảm ơn anh, anh đi đường cẩn thận nhé”. Cô khom người, thò đầu vào trong xe nói với người đàn ông ngồi bên ghế lái.
Lời cô chưa dứt, cửa xe bên ghế lái đã bật mở, người đàn ông dáng người cao gầy đi nhanh vòng qua đầu xe, đứng trước mặt cô. Tô Khải mở miệng, phả làn khói trắng ngưng giữa hai người: “ Em đừng nản lòng, chúng ta sẽ tìm thấy chú Hạ”.
Thế giới này lớn như vậy, một người nếu có tư tưởng bỏ trốn, e là người khác muốn tìm cũng không ra: “ Năm năm qua rồi vậy mà không có một chút tin tức gì, ít nhất thì các công ty đòi nợ cũng tìm không thấy ba em”. Hạ Tử Nhược chỉ có thể an ủi chính mình.
Tô Khải vỗ vỗ vai cô, bàn tay từ từ siết chặt, mang theo tác dụng trấn an: “ Em có thể nghĩ vậy là được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon nhé”.
“ Chúc anh ngủ ngon”.
Đèn cảm ứng ở hành lang điều khiển bật sáng bằng tiếng dậm chân nhưng Hạ Tử Nhược bước lên lầu không giống mọi khi, bước chân của cô rất nhẹ. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào hành lang, ánh sáng mông lung có thể khiến người ta thả lỏng tinh thần, cô dẫm lên ánh trăng bước từng bước đi lên.
Tới cửa nhà, cô với tay vào trong túi lấy chìa khóa, tra vào ổ. “ Răng rắc” mấy tiếng cửa chính liền bật mở, tạo nên tiếng động yếu ớt trong hành lang yên tĩnh trống trải.
Cô đang định giơ tay đẩy cửa, cánh cửa đột nhiên bị một lực rất mạnh đẩy ra. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau, một bóng đen bất thình lình lao tới. Tiếng la hét sợ hãi của Hạ Tử Nhược còn đang mắc kẹt trong cổ họng thì cỗ sức lực mạnh mẽ này đã kéo cô vào trong nhà, vai đột nhiên bị giữ chặt, cả cơ thể cô bị ai đó ghim lên tường.
Gần đến cuối năm, đột nhập cướp bóc xảy ra liên tiếp, trước cổng các tiểu khu đều dán thông báo. Hạ Tử Nhược căng thẳng, định há miệng hô to kêu cứu. Nào ngờ - miệng cô liền bị lấp kín bởi đôi môi lạnh giá.
Lưỡi tiến quân thần tốc, hôn một cách ngang ngược, không cho cô không gian để thở, mơ hồ mang theo mùi vị quen thuộc... Đầu óc Hạ Tử Nhược nổ “ ầm” một tiếng, cho dù trong phòng không bật đèn, cô cũng biết vị đạo tặc hái hoa này là ai.
“ Hoắc...”. Đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, cô chỉ nói ra được âm đầu của cái tên.
Không phải Hoắc Quý Ân thì là ai.
Nín nhịn nỗi bực bội, anh từ sân bay liền phi thẳng tới đây, cho dù phải phủ phục vô ích. Vậy mà anh đợi ở cửa hơn hai tiếng đồng hồ, đợi cho đến khi Hạ Tử Nhược cùng Tô Khải trở về, đã thế người đàn ông đó còn vỗ vai cô. Hoắc Quý Ân cảm thấy quãng đường bôn ba, đánh đấm ác liệt, cùng một đêm trong khách sạn nhỏ tồi tàn ở thị trấn, tất cả không đến nỗi tức giận như bây giờ.
Tranh công biến thành chịu ngược. Hoắc Quý Ân là người đàn ông tính toán chi ly từ trước đến nay đương nhiên không thể chịu đựng. Anh một mực đem toàn bộ nỗi bực tức của mình trút lên nụ hôn, trả lại cho Hạ Tử Nhược không một chút dư thừa.
Cô quả thực không thể ngăn cản nụ hôn mãnh liệt ấy, đành để thân mình bị anh đặt lên bức tường lạnh như băng không thể động đậy. Khắp người đều bị làn khí lạnh nhàn nhạt của anh bao trùm nhưng trong lòng cô lại chấn động phát ra hỏa khí.
Cô sắp ngạt thở.
Nhịn không được, Hạ Tử Nhược nổi cáu giơ cánh tay vung cái tát vào giữa khuôn mặt kia.
Đáng tiếc cái tát chưa kịp hạ xuống, cô đã bị Hoắc Quý Ân vững vàng nắm chặt cổ tay.
“ Tôi không thích bị phụ nữ đánh”. Anh khàn giọng, răng cắn vào môi cô.
“ Tôi lại càng không thích bị đàn ông dùng sức mạnh...”.
Giọng nói của Hạ Tử Nhược rít lên rồi im bặt.
Tay cô cứng ngắc giữa không trung, lực đạo trên cổ tay biến mất, trong lòng bàn tay thoáng bị một cỗ kim loại lạnh lẽo nhét vào.
Khoảnh khắc thân mật cướp đoạt đã dừng lại.
Hạ Tử Nhược còn đang ngạc nhiên sao người đàn ông này lại buông tha cho cô, đôi mắt đã không tự chủ được buông xuống, nhìn về phía Hoắc Quý Ân đang nhét thứ gì đó vào tay cô –
Một chiếc đồng hồ.
Cô không có thời gian bận tâm đến đôi môi thô ráp đau đớn sưng đỏ, cũng không chú ý đến trái tim còn đang đập loạn vì bị người đàn ông vừa mới hôn xong, tầm mắt dính vào chiếc đồng hồ, cô nâng tay lên, mò mẫm tìm công tắc điện trên tường.
“ Tách” một cái, đèn sáng.
Tuy ánh đèn màu vàng ấm áp nhưng ở lâu trong bóng tối ánh mắt vẫn có chút không thích ứng. Hạ Tử Nhược mở to mắt, trở đi trở lại, tỉ mỉ xem xét kỹ chiếc đồng hồ trong tay, đôi mắt buông xuống ngăn tia sáng rung động trong mắt.
Chiếc đồng hồ thạch anh Herbelin kiểu nam, kiểu dáng cũ từ tám năm trước, làm bằng thép không gỉ, dây đồng hồ bằng da. Có lẽ nhuộm dần năm tháng, bảo dưỡng không tốt, viền dây nổi lên những sợi lông nhỏ, mặt đồng hồ cũng bị xước đôi chút.
Nhưng chính chiếc đồng hồ cũ này, trong phút chốc, đã cướp đi hơi thở của cô.
Đúng vậy, chiếc đồng hồ ấy, hồi đại học cô đã dùng tiền lương tháng đầu tiên mua cho cha mình.
Vật cũ người xưa, cụm từ đơn giản đó giờ phút này đặt trong lòng Hạ Tử Nhược, đủ để cô thấy cảm xúc mênh mông. Cô ngay cả việc nên lấy loại tâm tư nào để hoài niệm về cha cũng không biết. Nhưng giờ đây, nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, cô đột nhiên hiểu ra tất cả những cảm xúc mơ hồ đó đều có sự... gửi gắm.
Những ngón tay khẽ run, cô nắm chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Quý Ân.
“ Sao anh tìm được chiếc đồng hồ này?”. Cô ngạc nhiên hỏi.
“ Làm việc thiện không nhất thiết phải đi tìm ”. Anh lạnh nhạt đáp.
“ Câu trả lời này không tính, anh nghiêm túc chút đi”. Toàn bộ tâm tư của Hạ Tử Nhược đều đặt lên chiếc đồng hồ nên không rảnh so đo chuyện vừa rồi bị người ta cưỡng hôn. Cô lấy từ tủ giầy ở huyền quan ra đôi dép lê cỡ lớn, đặt bên chân Hoắc Quý Ân: “ Anh tìm thấy ở Lệ Cảnh Loan à?”.
Anh thay dép lê, theo cô vào phòng khách: “ Quá trình không quan trọng, có thể cho em lưu làm kỷ niệm là được rồi”.
Chỉ là một câu nói hờ hững, lại khiến Hạ Tử Nhược cảm nhận được ý vị, bước chân của cô không khỏi dừng lại. Cô quay đầu, từ khoảng cách không xa không gần, chăm chú nhìn anh.
Sau đó, cô phát hiện ra: “ Mặt của anh sao vậy?”.
Trên đuôi mày Hoắc Quý Ân có một vết thương nhỏ bằng móng tay, vẻ như bị thương không sâu, đã kết vảy.
“ Không cẩn thận bị va phải”. Tâm trạng của anh không để trên mặt, tùy tiện đáp một câu cho có lệ, sau đó chuyển chủ đề: “ Vừa rồi em và luật sư kia đi đâu vậy?”.
Rõ ràng không mở bình dấm chua, nhưng sao Hạ Tử Nhược liền ngửi thấy mùi chua của dấm: “ Tôi cùng Tô Khải đi ăn cơm”.
“ Tôi còn chưa ăn cơm đâu”. Hoắc Quý Ân trôi chảy tiếp lời, giọng nói thuần khiết êm tai.
Hạ Tử Nhược mặc lại chiếc áo khoác cởi ra một nửa: “ Vậy tôi mời anh đi ăn”. Tạm thời nên cảm ơn anh.
Hoắc Quý Ân như không nghe thấy, anh cởi chiếc áo khoác dày, ngồi xuống sô pha, nhướng mày liếc nhìn cô: “ Tôi không muốn ra ngoài”.
Nghe ra ý tứ trong lời anh, Hạ Tử Nhược cảm thấy khó tin: “ Không phải anh muốn tôi nấu cho anh ăn đấy chứ?”.
“ Đúng thế”. Khóe môi kéo căng của anh bỗng để lộ nụ cười.bg-ssp-{height:px}
“ ...”. Người đàn ông này thật biết nhân cơ hội.
Tôn Phật ngồi ở phòng khách chờ ăn cơm, Hạ Tử Nhược chỉ có thể nấu mì cho giản tiện. Nhưng cô vừa mở tủ bát, lập tức trợn tròn mắt – không có mì sợi, chỉ còn lại một gói mì ăn liền.
Dùng mì ăn liền lừa gạt Hoắc Quý Ân hậu quả không thể lường được, cô nhanh chóng bác bỏ ý tưởng này. Ngón chỏ khẽ gõ lên bàn, cô ngẫm nghĩ, rất nhanh xác định phương pháp.
Thừa dịp cô chui vào bếp bận rộn luyện kungfu, Hoắc Quý Ân biếng nhác ngồi trên ghế sô pha, quan sát căn phòng. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến nhà Hạ Tử Nhược, thậm chí anh còn nhớ rõ bố cục và vật dụng bày biện trong phòng khách, rõ ràng không hề thay đổi nhưng anh cảm thấy lần đuổi theo này có phần không giống.
Là trái tim anh, không giống.
Trước kia, anh là người ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn thế giới của cô.
Hiện tại, anh đang ở trong thế giới của cô, muốn bước từng bước đi cùng cô.
Chưa đến hai mươi phút, đồ ăn đã nấu xong.
Không chờ Hạ Tử Nhược gọi, Hoắc Quý Ân đã theo mùi thơm, đi vào phòng bếp.
Trên bệ bếp đặt bát thịt băm hấp trứng, thịt cháy cạnh trông mềm mại tinh tế, trên mặt bát là trứng gà màu vàng nhạt, bóng loáng ngon miệng, mấy con tôm đã bóc vỏ kết hợp với mấy nhánh bắp cải xanh tô điểm ở rìa bát. Đánh nhanh thắng nhanh tạo ra đồ ăn, phối hợp thịt và rau, toàn bộ đủ cả màu sắc và hương vị, chỉ cần ngửi mùi đã khiến người ta mở to miệng.
“ Xem ra tay nghề của em không tồi”. Hoắc Quý Ân vươn tay lại gần bưng bát: “ Để tôi đem lên bàn trước”.
“ Đừng chạm vào, cẩn thận bỏng tay! Món này hấp cả bát mà”. Hạ Tử Nhược vội vàng đập vào tay anh.
Anh nhanh chóng chau mày, cánh tay cứng ngắc lùi về.
Cô không khỏi thấy lạ, rõ ràng anh không bị bỏng mà: “ Tay anh làm sao vậy?”.
Hoắc Quý Ân vén tay chiếc áo len lông cừu lên, không cho là đúng, đáp: “ Bị chút vết thương nhỏ”.
Ánh mắt Hạ Tử Nhược dừng trên cánh tay anh: “ Anh xem thế này mà bảo là vết thương nhỏ”. Cô kinh ngạc hỏi.
Trên cánh tay dẻo dai của người đàn ông bị bầm dập một mảng, xanh tím, sưng phù rõ rệt.
Nhìn gần như vậy, Hạ Tử Nhược đau thay cho anh: “ Lại đây, tôi bôi thuốc cho anh trước”. Giọng nói cứng cỏi, mang theo một tia mềm mại và đau lòng ngay chính cô cũng không phát hiện ra.
Trong cuộc đời Hoắc Quý Ân chưa từng nghe qua lời nào như thế, anh cong môi, theo sau cô trở về phòng khách.
Hạ Tử Nhược lôi từ trong ngăn kéo ra một lọ kem trị vết thương, vừa xoay người trở lại, liền thấy Hoắc Quý Ân đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, anh giơ nhẹ cánh tay thâm tím tới trước mặt cô, giống như người bệnh ngoan ngoãn chờ bác sĩ xử lý.
Cô ngồi xuống bên cạnh Hoắc Quý Ân, ngón tay dính thuốc mỡ vẽ loạn lên vết thương của anh: “ Đau không?”.
“ Không đau”. Cho dù đau, bị cô trêu đùa như vậy cũng không đau.
Gương mặt Hạ Tử Nhược hơi cúi xuống, lông mày khẽ chau lại, bộ dáng thật sự chuyên chú, nhưng ngoài miệng không quên chế nhạo anh vài câu: “ Không phải anh nói đi làm việc thiện sao, tôi thấy là anh đi làm việc xấu ấy! Nếu không sao lại biến thành như vậy”.
Động tác của cô khẽ khàng, lòng ngón tay mang theo nhiệt độ cơ thể cùng tia xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng mát xa vết bầm. Hoắc Quý Ân không biết cánh tay cũng có thể mang tới cảm giác vi diệu đến thế.
Anh mỉm cười: “ Không bị thương, đồng hồ của em sao có thể cướp về được”.
Một cú hồi mã thương hoàn hảo (). ( Quay đầu lại, bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch )
Quả nhiên, Hạ Tử Nhược nghe vậy ngẩn người, người đàn ông kia đúng là vì cô mà bị thương.
Động tác của cô không khỏi dừng lại, ngạc nhiên ngước nhìn Hoắc Quý Ân. Cô không dám tin người đàn ông lạnh lùng cao ngạo ấy sẽ vì cô mà trả giá đến nước này, cũng không sắp xếp được từ ngữ hay ho để đáp lại anh. Một câu “ cảm ơn” chắn trên môi, Hạ Tử Nhược nói không nên lời.
Câu đó rất khách khí, không đủ trọng lượng.
Cả hai nhìn nhau không nói gì, ngược lại Hoắc Quý Ân mở miệng trước, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhã: “ Em phải thưởng cho tôi”. Nói xong, anh chỉ chỉ lên sườn mặt mình: “ Hôn một cái vào chỗ này đi”.
Hạ Tử Nhược thất kinh trước lời đề nghị trắng trợn của anh. Cô còn chưa lấy lại tinh thần, Hoắc Quý Ân đã vươn sườn mặt anh tuấn tới trước mặt cô.
Cô không hôn không được.
Miệng đã hôn qua, hôn mặt cần phải tính toán gì nữa. Hạ Tử Nhược sắp xếp suy nghĩ của mình xong, cô hơi nín thở, nhắm mắt lại, khẽ hôn nhẹ một cái lên mặt anh.
Nụ hôn vừa đặt xuống, toàn thân cô cũng không tốt lắm.
Hạ Tử Nhược ngạc nhiên trợn tròn mắt, mới phát hiện môi cô căn bản không phải đặt trên mặt người đàn ông, mà là... trên môi của anh. Vô lại quá, trong tích tắc Hoắc Quý Ân thừa dịp cô sát lại gần đã thoáng xoay đầu, liền đưa đôi môi mỏng của mình tiếp cận.
Cảm giác như bị điện giật đánh úp, Hạ Tử Nhược căn bản không kịp phản ứng, môi đã lập tức bị anh ngậm lấy. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hoắc Quý Ân, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt tối tăm đẹp đẽ của anh như đang thiêu đốt một ngọn lửa mờ mịt nào đó.
“ Nhắm mắt”. Anh khẽ lẩm nhẩm.
Nụ hôn này dường như không quá giống nhau.
Hoắc Quý Ân giữ gáy cô, dẫn dắt lưỡi cô, nhẹ nhàng mút vào, trêu chọc, khiêu khích, không mang vẻ cướp đoạt, chỉ có quấn quýt si mê vô hạn. Hạ Tử Nhược vô thức nhắm mắt, lông mi rung động, cảm giác thân mật ngày càng rõ rệt, Trong nháy mắt, cô liền cảm thấy đầu lưỡi và môi không còn là của chính mình.
Cảm giác khác thường trên cơ thể khiến cô không thể kháng cự, không thể cưỡng lại nụ hôn, cũng không có cách nào phản kháng người đàn ông này. Người đàn ông xấu xa, anh thật là giỏi, sau một phen lĩnh giáo toàn bộ, cô liền như vậy rơi vào tình cảm nồng nàn của anh, không thể giải thoát bản thân.
Trái tim rung động, Hạ Tử Nhược bắt chước động tác của anh, quấn lấy lưỡi anh, hôn lại.
Một nụ hôn trúc trắc, non nớt, kích thích con ngươi Hoắc Quý Ân thêm u ám, giống như ngọn lửa hừng hực thêm củi giữa chừng. Trong cơ thể Hoắc Quý Ân có một loại lửa nóng chưa từng có, dễ dàng bị cô khơi gợi.
Lửa, đột nhiên bị đốt cháy mạnh hơn.
Trong lúc triền miên, Hạ Tử Nhược cảm thấy lưng bị siết chặt, toàn thân bị ôm rời khỏi sô pha. Cô quả thực không thể tưởng tượng cánh tay bị thương của Hoắc Quý Ân lại có thể có sức mạnh lớn như vậy. Cho đến khi ngồi vững, cô mới nhận ra –
Cô đang ngồi trên đùi Hoắc Quý Ân.
Không giống với nụ hôn ngây ngô trước đây, dáng dấp anh cứ như thế rõ ràng mà tới gần, nụ hôn của anh như gẩy cung đàn trong lòng người. Trong lúc nhất thời, Hạ Tử Nhược có cảm giác trời nghiêng đất ngả, máu toàn thân đều đọng lại. Cô chỉ có thể cảm nhận được đôi tay anh siết eo cô càng lúc càng chặt, đôi môi kề sát ấm áp và ướt át.
Cô muốn trầm luân.
Tay cô khoác lên chiếc cổ thon dài của Hoắc Quý Ân, cơ thể khẽ run rẩy, đồng thời cảm nhận được anh cũng đang run rẩy.
Thuốc mỡ vị bạc hà, trong phòng đã sớm tràn ngập hương vị mát lạnh nhàn nhạt nhưng anh cảm thấy một làn sóng khô nóng mãnh liệt từ bộ phận cơ thể nào đó trào ra, không thể dập tắt.