Như thường ngày, Lâm Thiên Thiên bị đồng hồ báo thức bám riết không tha thúc giục rời giường, nấu cháo, hâm nóng bánh bao, rửa mặt, đánh răng, thay quần áo. Dọn dẹp xong, đi xuống thì cháo đã nấu xong, bánh bao cũng vừa nóng, vừa cho vào miệng, thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, cô nhìn thoáng qua di động, lại kiểm tra túi xách, xác định không có gì đồ vật để quên gì rồi mới đóng cửa đi đến tàu điện ngầm.
Sáng sớm, thời tiết hơi lạnh, mơ hồ có thể thấy được một lớp sương mù, biết rõ trải qua một buổi tối đều là do cây xanh hô hấp tạo ra CO2, nhưng cô vẫn muốn có một chút không khí trong lành. Trên đường, người đi qua lại vội vàng, thường có vài đứa bé đi xe điện chạy ngang qua. Lâm Thiên Thiên ngáp một cái, duỗi tay lau nước mắt, vài phút sau, tới rồi trạm tàu điện ngầm.
Ở trạm tàu điện ngầm, dòng người chen chúc xô đẩy, đa số là đều đi làm giống Lâm Thiên Thiên, ăn mặc theo phong cách công sở, cầm theo túi hồ sơ, gọn gàng tươm tất, xen lẫn có vài người lớn tuổi hoặc phụ huynh đưa con đi học.
“Đinh” một tiếng, nhắc nhở tàu đã đến, trên màn hình hiện ra dòng chữ “Tàu đã đến trạm”, âm thanh của gió âm thầm vang lên.
Vẻ mặt các hành khách chấn động, chăm chú nhìn cửa sắp mở ra, giống như là mấy động vật đói bụng vất vả lắm mới gặp được con mồi, tươi ngon, hấp dẫn.
Cửa tàu điện ngầm vừa mở ra, mọi người phía sau liền bước vào, dường như bỏ lỡ chuyến này, sẽ không còn chuyến tiếp theo, Lâm Thiên Thiên cũng bị dòng người âm thầm kéo theo vào tàu điện ngầm, tuy rằng không có dư hay thiếu nhưng cô lại hơi lo lắng, tàu điện ngầm đông như vậy, lỡ bị đi quá trạm thì sao?
Để đề phòng, cô cố gắng di chuyển bản thân, để tai mình ở đối diện hướng đi tới của tàu điện ngầm, tư thế này là do người bạn học đại học nói với cô, người đó là nghiên cứu sinh ngành vật lý học, người đó nói chỉ cần để lỗ tai đối diện với hướng đi tới của tàu điện ngầm thì sẽ không bị lỡ chuyến. Đương nhiên hai chân phải hơi tách ra. Hai chân tách ra cũng khó, tàu điện ngầm đông như vậy, trừ phi cô giẫm lên chân người khác ta mới làm được chuyện này.
Lâm Thiên Thiên bật cười, người chung quanh lập tức ném đến ánh mắt “vô tri”, cô ngượng ngùng sờ mũi, cúi đầu, không dám nghĩ nhiều nữa.
Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, Lâm Thiên Thiên chỉnh sửa lại một chút quần áo của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, đi hơn mười phút, rốt cuộc tới cửa công ty. Lúc này giao thông công cộng cũng tới rồi, vài đồng nghiệp xuống xe, Lâm Thiên Thiên gật đầu, không có nhiều người. Giờ này, theo thường lệ sẽ chào hỏi bác bảo vệ nhưng hôm nay bác bảo vệ cười rất kỳ lạ, còn mang theo vẻ chế nhạo, không còn sớm nữa, cô không kịp hỏi, phải đến văn phòng của mình trước, trên đường đi luôn thấy có người thầm cười đánh giá mình, làm cô hơi mất tự nhiên. Lâm Thiên Thiên nhíu mày, từ khúc rẽ không có người, cô lấy trong túi ra một cái gương nhỏ, trang điểm không bị lem, rất bình thường, quần áo cũng bình thường, không có gì kỳ lạ cả, giày cũng không sao mà. Duỗi tay ra sờ sau lưng, cũng không bị dán tờ giấy nào, sao người ta lại nhìn mình như vậy?
Nghi ngờ đến lúc đi đến văn phòng của mình mới hiểu được, một đồng nghiệp cầm một bó hoa tươi cười đứng trước bàn làm việc của cô, nhìn thấy cô thì đôi mắt sáng ngời, trong lòng Lâm Thiên Thiên hơi chấn động, phản xạ có điều kiện muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, không biết Tô Xảo Xảo xuất hiện ở phía sau cô hồi nào, mỉm cười ngăn chặn trước cửa văn phòng, còn vươn móng vuốt ác độc đưa Lâm Thiên Thiên đẩy đến trước mặt đồng nghiệp kia, lúc này, thật sự không tránh được nữa.
Trong lòng Lâm Thiên Thiên ra vẻ không luyến tiếc cuộc sống nữa, trên mặt còn muốn cười trừ, “Thật tình cờ.”
“Không tình cờ, anh đang đợi em.”
Nam đồng nghiệp mỉm cười, trong mắt tràn đầy tự tin, anh ta chân dài, hai ba bước liền đi tới trước mặt Lâm Thiên Thiên, đưa trong tay hoa hồng đỏ nhét vào trong lòng Lâm Thiên Thiên, “Thiên Thiên, anh thích ngươi, làm ta bạn gái anh được không?”
“Cái đó, thật xin lỗi.”
Lâm Thiên Thiên gượng cười, không chút nghĩ ngợi, một câu buột miệng thốt ra, “Em đã có người mình thích rồi ạ.”
Nam đồng nghe vậy, vẻ dịu dàng hơi bị phá vỡ, anh ta nhìn thoáng qua Lâm Thiên Thiên còn nhìn hoa trước trước mặt mình, xung quanh còn nhiều người như vậy, rất mất mặt, “Anh có thể biết người đó là ai không?”
Ông đây đã bày ra trận lớn vậy rồi! Tên đó lại dám tranh phụ nữ với ông đây!“Anh ấy là Diệp Nhược Hàn.”
Lâm Thiên Thiên lại lần nữa phản xạ có điều kiện.
“Diệp Nhược Hàn?”
Nam đồng nghiệp cau mày, trong đầu cố gắng tìm người đàn ông tên Diệp Nhược Hàn trong công ty, cuối cùng không có thu hoạch nào. Anh ta nghi ngờ nhìn Lâm Thiên Thiên, “Thiên Thiên, không lẽ em muốn từ chối anh nên tùy tiện nói đại một cái tên hả?”
“Không có đâu, em nghiêm túc mà!”
Lâm Thiên Thiên nhanh chóng mở ví tiền, mở ra, lấy ra một bức ảnh, chỉ vào người đàn ông, nói, “Chính là anh ấy, là người em thích.”
Nam đồng nghiệp nghi ngờ nhìn người đàn ông trong ảnh, không thể không thừa nhận người đàn ông kia khá đẹp, thân hình hoàn hảo, có thể so sánh với mấy nam vương, giữa lông mày có khí thể khiến người ta phải thần phục, chỉ qua một bức ảnh lại khiến người ta không dám nhìn thẳng trong thời gian dài, người đàn ông như vậy, anh không thể so sánh được.
“Vậy hai người đã ở bên nhau rồi sao?”
Nam đồng nghiệp thầm thở dài một hơi, bất đắc dĩ hỏi.
“Anh ấy…anh ấy đã có bạn gái rồi.”
Lâm Thiên Thiên cúi đầu, mặt trái xoan xinh đẹp lộ ra nụ cười đau lòng, giống như con thú nhỏ, khiến người ta thương tiếc.
“Cái đó…”
“Nhưng em nguyện ý chờ anh ấy, chờ đến ngày anh ấy chấp nhận em.”
Lâm Thiên Thiên ngắt lời đồng nghiệp nam, gượng cười, “Em đã thích anh ấy lâu lắm rồi, lâu đến nỗi không chấp nhận người khác được nữa. Cho nên thật xin lỗi, em không thể tiếp nhận ý tốt của anh. Anh là người tốt, xứng đáng với một cô gái tốt hơn, không cần lãng phí thời gian với em, hy vọng anh có thể có được hạnh phúc."
“Nhưng…”
“Thật xin lỗi, chúng ta nói chuyện này sau được không? Hôm nay em hơi mệt.”
Lâm Thiên Thiên đem hoa trả lại cho nam đồng nghiệp, vẻ mặt buồn bã, làm nam đồng nghiệp không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ có thể hồn phiêu phách lạc rời đi, nhưng lúc đó còn không quên nói một câu, “Anh sẽ chờ đến một ngày em chấp nhận anh.”
Tựa như mỗi lần Sói Xám bị đánh bay đi đều nói một câu “Ta nhất định sẽ trở lại!”
Giống thật, nghĩ đến đây, suýt chút nữa Lâm Thiên Thiên bật cười thành tiếng, hai ba bước tiến về vị trí của mình, cúi đầu, bật cười thành tiếng, mấy đồng nghiệp xung quanh cũng hiểu lầm, đi đến an ủi Lâm Thiên Thiên rồi quay lại làm việc.
Cười đủ rồi, Lâm Thiên Thiên mới vừa ngẩng đầu, không biết sao lại đối mặt với Tô Xảo Xảo trừng mắt nhìn cô, chưa kịp nói gì đã bị cô ấy kéo cổ ra ngoài.
“Tôi thấy anh chàng kia cũng không tệ, sao cậu không thử xem?”
Tô Xảo Xảo đóng mạnh cửa phòng vệ sinh, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lâm Thiên Thiên, vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép.
“Không phải mình nói…”
“Đồ lừa đảo, cậu lừa người khác được rồi, còn dám lừa cả mình à?”
Tô Xảo Xảo cười lạnh, “Con nhóc như cậu, vểnh mông thôi là mình biết cậu muốn làm gì rồi! Mau nói thật đi, nếu không mình sẽ không tha cho cậu đâu!”
“Lão Phật gia tha mạng a, tiểu nhân đâu dám lười người?”
Thấy tình huống không đúng, Lâm Thiên Thiên vội vàng ra sức giơ cờ trắng đầu hàng, ba cô đã nói cô không ít lần, nếu thật sự sau này phải đi đánh giặt, cô chắc chắn sẽ là cô gái đầu tiên đầu hàng quân giặt! Người ta chưa kịp hành hạ gì thì cô đã bô bô khai hết mọi chuyện!
Việc này cũng không thể trách Lâm Thiên Thiên, mẹ cô nói, ai muốn làm anh hung thì làm, họ chỉ là phụ nữ yếu đuối, sống sót được là được, sao phải lo lắng nhiều như vậy! Cái gì mà “Thà chết đứng chứ không sống quỳ”, đúng là vô nghĩa!
Đương nhiên, khi mẹ cô nói mấy câu này, ba cô như con chin cút, không dám phản bác, như con gà mổ thóc, cứ liên tục gật đầu, khen không ngớt “Vợ nói rất đúng!”
Cho nên, can đảm có thể ăn thay cơm sao?
“Mình không muốn yêu đương, rất phiền phức.”
Lâm Thiên Thiên thở dài một hơi, đôi tay mở ra, “Mình ở một mình rất thoải mải, sao phải tìm một người đàn ông để muốn sống muốn chết chứ? Hơn nữa mình tuổi con thỏ, không ăn cỏ gần hang, anh ấy ở bộ phận nhân sự, có quan hệ tốt là được rồi, lỡ sau này quen nhau thật, gặp mặt sẽ rất xấu hổ không nói, lỡ bọn mình chia tay, mình sẽ như một bông hoa đáng thương, phải bị giẫm dưới bùn đất đó! Hu hu hu, nghĩ đến cũng thấy thật thảm!”
“Cậu thắng…”
Tô Xảo Xảo oán hận xoa đầu Lâm Thiên Thiên thành ổ gà, sau đó tức giận rời đi, “Được thôi, cậu vui là được, sau này mình cũng không mất công đi lo cho cậu nữa.”
“Đừng mà! Tiểu tiên nữ! Tiểu nhân còn trông cậy vào người để một người đắc đạo, gà chó thăng thiên đó! Đừng vứt bỏ mình mà!”
Lâm Thiên Thiên nhanh chóng chỉnh lại tóc mình, thật là, tóc đang đẹp mà, cô nahnh chóng xử lý rồi đuổi theo Tô Xảo Xảo làm nũng đủ trò, dỗ Tô Xảo Xảo không tức giận nữa.
“Cậu, không lẽ cậu định cả đời không tìm bạn trai rồi kết hôn hả?”
Tô Xảo Xảo bất đắc dĩ chọc trán Lâm Thiên Thiên, một tiếng thở dài tràn ra, cô nhìn cánh tay Lâm Thiên Thiên ôm mình không buông, cảm giác như một đưa bé không chịu lớn, “Tuy bây giờ cậu mới 24 tuổi nhưng tính ra cũng không còn nhỏ nữa, thật sự muốn thành bà lão trung niên à.”
“Lời này nói sai rồi, mình mãi mãi ở tuổi 18 nha!”
Lâm Thiên Thiên vô tư mỉm cười, còn ra vẻ dễ thương, làm cho Tô Xảo Xảo càng thêm bất đắc dĩ, “Xảo Xảo, cậu đừng buồn nữa, thật giống mẹ mình! Cười nhiều lên nào, cười một cái, mười năm nữa, chúng ta vẫn là những cô bé đáng yêu!”
Một cái tát bay chụp lên mặt Lâm Thiên Thiên, Tô Xảo Xảo ném cho cô một ánh mắt xem thường, không kiên nhẫn đẩy Lâm Thiên Thiên đi, “Lăn đi, lăn đi làm đi, đừng làm phiền bà đây!”
“Tuân chỉ!”
Lâm Thiên Thiên cũng không náo loạn, nghe lời lăn trở về bàn làm việc của mình và bắt đầu làm việc.
Giữa trưa, mọi người đều đi ăn cơm, Lâm Thiên Thiên mang túi đồ ăn của mình đến lò vi sống, nhanh chóng ăn xong rồi đến bàn làm việc nghỉ ngơi, mơ màng ngủ thiếp đi…
Vào một ngày tháng tư, ánh nắng chói chang, vườn trường màu trắng được che mát bởi hai cây đại thụ lớn, chỉ có vài ánh sáng nhỏ trên đất. Một cơn gió thổi qua, vang lên tiếng lá cây, ánh nắng trên đất cũng từ từ di chuyển, giống như vô số cánh bướm đang nhẹ nhàng khiêu vũ.
Một thiếu niên mặc đồng phục áo trắng sọc xanh, ngượng ngùng đứng nhfin một nữ sinh dưới tàng cây, giống như lấy hết can đảm để tỏ tình, “Lâm Thiên Thiên, mình thích cậu, làm bạn gái mình đi!”
Cô gái kia cũng mặc đồng phục áo trắng sọc xanh, tóc mái bằng, cột đuôi ngựa, hơi lắc đầu, vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi, mình đã có người mình thích rồi.”
“Mình có thể hỏi người đó là ai không?”
Thiếu niên như là bóng cao su bị xì hơi, giọng nhỏ hơn rất nhiều, đôi mắt vốn sáng ngời lập tức trở nên u ám, mất đi thần thái ban đầu.
“Anh ấy, là Diệp Nhược Hàn.”
Trên mặt nữ sinh hiện lên sự đau lòng, “Tuy anh ấy đã có bạn gái nhưng mình chấp nhận chờ anh ấy, chờ một ngày anh ấy chấp nhận mình, cho nên thật xin lỗi, mình không thể tiếp nhận ý tốt của cậu.”
“Cậu là người tốt, xứng đáng với cô gái tốt hơn mình…”