Trong lục đại môn phái cũng giống như bát đại thế gia cũng lấy từ một đến hai hay nhiều hơn chức nghiệp làm chủ.
Đứng đầu là học viện Huyền Huyễn. Nghe nói là do tứ đại lục cùng các quốc gia khác thành lập lên đã qua nhiều năm và không rõ từ khi nào. Là nơi dành cho các thiên tài có thiên phú cao về ma pháp sư, kiếm sĩ, chiến sĩ, cung thủ, triệu hồi sư, luyện đan sư, mục sư,...
Môn phái đứng thứ hai là Thiên Lam môn, nơi dành cho các thiên tài ma pháp sư.
Môn phái đứng thứ ba là Minh Thánh Cung nơi mà các kiếm sĩ mong ước được vào, lấy kiếm khí làm trọng.
Môn phái đứng thứ tư là Thú Hồ Linh, đây là nơi dành cho các triệu hồi sư và cung thủ, là nơi tốt nhất dành cho họ như độ ăn y, cách phối hợp hay kĩ xảo trong chiến đấu.
Môn phái đứng thứ năm là Võ Hồn Môn, nơi dành cho các chiến sĩ và thuần thú sư.
Môn phái đứng thứ sáu là Dược Thần Môn, nơi được coi là thiên đường cho các luyện đan sư còn gọi là dược sư và mục sư.
Đó là những nơi người người mong ước được đến, mà người đến đều là thiên chi kiêu tử ( ) có thiên phú cao, có tài có sách lược.
( ) Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.
Nguyệt Băng ngồi trên vách núi đến thẫn thờ trong lòng là một tiểu hồ ly trắng như tuyết nhìn thật bình thường mà suy nghĩ về các thế gia cácmôn phái mà Hoả Tuyền và Mạc Ức Hàn cung cấp, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho nàng hiểu thêm. Nàng tổng kết các thông tin từ họ có và từ thông tin về thế gia của mình đút kết thành cùng những quyển sách mà phụ thân để lại trong nhẫn không gian.
Nhưng có một đều mà nàng không ngờ là thế gia Băng Phong không hề biết đến thế gia Thiên Dạ mà chỉ biết đến một Ẩn tộc vô cùng cường đại. Nghĩa la thế gia Băng Phong không hề biết mình có liên quan đến một Ẩn tộc một thế gia có cái tên là Thiên Dạ. Còn có các thế gia cùng các môn phái mà ta không thể xem nhẹ.
Nguyệt Băng càng nghĩ càng cảm thấy mình cần một thế lưc riêng để nàng tiêu dao để nàng cuồng ngạo thiên hạ dù là đâu, dù là thế giới khác và để bảo vệ người mà nàng quan tâm kể cả người thân của nàng, cùng nàng tiêu dao cuồng ngạo thiên hạ này mà không phải dựa vào thế gia của mình hay người khác.
Mà đâu hay nàng cái suy cái nghĩ này và sự bắt đầu này là sự tự hào cùng lẫn sự hạnh phúc này, nàng không bao giờ có thể quên, chuyện đólà rất lâu về sau.
Đang trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì tiểu hồ ly trong lòng cựa quậy, ngó cái đầu nhỏ lên chớp chớp đôi măt to màu đỏ như huyết nhìn Nguyệt Băng đang ngồi đến thẫn thờ nhìn về phía trước,cất cái giọng còn non nớt như đứa trẻ nói :
" Chủ nhân a, người đang nhớ đến ai đến ngơ ngác rồi !? "
Nguyệt Băng đầu xuống nhìn Hồ Tiêu không chút lưu tình nào đánh vào đầu Hồ Tiêu cái " Bốp ", nói :
" Nhớ cái đầu ngươi ! Ta nhưng là suy nghĩ a ! "
Hồ Tiêu đưa hai tiểu móng vuốt ôm la ai oái, đưa đôi mắt to nhập nước nhìn Nguyệt Băng như trách sau đánh nó không chút lưu tình nào. Nào ngờ cái chủ nhân vô lương kia chẳng thèm nhìn gì tới nó cho nó ăn một quả bơ hơn bị nhẹ à nha ! Thấy vậy, Hồ Tiêu chỉnh chu mình lại đưa cái mặt nịnh hót ra, cái đuôi quơ qua lại chà chà xát xát trên tay Nguyệt Băng nói :
" A, ân, người đang suy nghĩ gì a ??? "
Nguyệt Băng buồn cười nhìn cái mặt nịnh hót cùng cái đuôi nhỏ đang quơ kia sao mà giống chú chó nhỏ quá, nàng nhẹ giọng nói :
" Tìm người. "
Hồ Tiêu chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn nàng nói:
" Người !? Không phải ta có rất nhiều sao ? "
Nguyệt Băng nghi hoặc nhìn Hồ Tiêu hỏi :
" Nhiều ? Đâu ? "
Hồ Tiêu thấy vậy đắc ý dơ cao tiểu móng quơ quơ nói :
" Yêu thú ấy ! Từ thần thú trở lên đã có linh thức có thể hoá hình người. "
Nguyệt Băng nghe vậy thì vỗ trán tự tại sau lại quên việc này nhưng cũng có chút hưng phấn lại lạnh nhạt trả lời :
" À. Vậy thì đi. "
Dứt lời Nguyệt Băng tâm vừa niệm thì mọi vật xung quanh thay đổi đến một không gian khác. Nàng cất bước đi thẳng đến mảnh đất trống giữa rừng, vừa câu thông tập hợp các yêu thú, vừa đến nàng đã lên tiếng trước :
" Theo ta. "
Thế là, trên tay nàng xuất hiện môt chiếc nhẫ màu đỏ. Tâm vừa động, đồng loạt các yêu thú di chuyển đến không gian khác, nơi tập trung là mảnh đất trống trung tâm khu rừng, xung quanhlà rừng và chỉ rừng, yêu thú và yêu thú mắt to trừng mắt nhỏ.