Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

chương 25: từ đầu tới cuối người và người vốn không hiểu gì nhau (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng sớm tại sân trường cấp Thủy Trạc vô cùng náo nhiệt mà cũng thật căng thẳng. Hai bên sân không biết thế nào mà chằng chịt những cô cậu áo trắng quần đen đang chụm đầu liếc mắt tới giữa sân mà sầm sầm xì xì với nhau, trên lan can của cả năm tầng của dãy phòng học chính cũng thò ra những chiếc đầu đen đen trắng trắng thi nhau vươn cổ thò tay nhìn xuống dưới, cảnh tượng đúng chuẩn đón thần tượng ở sân bay.

Từ cổng trường cho tới dãy khu phòng học chính, sân trường được học sinh tách ra thành hai bên, để một khoảng trống ở giữa giống như nhường lối đi cho ai đó. Có lẽ không cần nói thì mọi thứ cũng đã quá rõ ràng. Xa xa, phía cổng trường, một bóng dáng xanh chói lọi kích thích thị giác của hơn nghìn con người đang rất vô tâm ngạo nghễ mà nghếch đầu tiến lên phía trước, kính râm gọng xanh lá được dịp phản chiếu ánh sáng mặt trời vào những con người hai bên sân trường nên cũng không thèm để ý, mặc cho chúng bay chói mắt, ông đây cứ phản sáng đấy!

Đôi giày adidas xanh lè nổi bật đang từ ung dung từng bước tiếp cận ánh nhìn của mọi người. Cô gái xinh đẹp sở hữu nó miệng nhai kẹo cao su với phong thái thản nhiên, như thách thức mọi tia nhìn, nếu như mọi người có ngừng hít thở để dõi theo bóng chân cô với nỗi căng thẳng tràn đầy, vậy Lục Chi cô sẽ giống như mặt trời chói lọi, các hành tinh ngừng quay quanh cô, thì cô sẽ tự quay, rất tự nhiên, không có vấn đề gì cả.

Sau hơn một tháng vắng bóng, trái tim nơm nớp lo sợ của những cư dân thành phố E, cụ thể là trường Thủy Trạc cuối cùng cũng vỡ vụn. Một tháng vừa qua vui nhưng cũng vô cùng sợ hãi, sợ chính là đột nhiên thần thánh hiển linh, vui thì đương nhiên là có thể tự do làm điều mình thích, như hút thuốc không bị nhìn thấy, bốc đầu cũng chẳng sợ đi lao động hai năm,... Nói tóm lại, dù sao thì giờ khắc thiêng liêng này thần thánh đã hiển linh, muốn mong ước hay oán thán điều gì cũng chỉ là hư ảo, sự thật chính là đắng lòng.

Khoan đã, đi sau bóng dáng áo xanh chói lóa kia là một...vật đó tròn tròn...nhỏ nhỏ...be bé...hình như là một chú lùn đầu cắt trọc lóc, bước đi lạch bạch, có vẻ rất vật vã mà khoác trên lưng một chiếc balo to tổ chảng... Cô nàng áo xanh ở trên không thèm liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng nhếch nhếch cười mỉm vô cùng bắt mắt

Lúc trở về, Lục Chi liền lập tức gọi điện cho Rau Cải, kêu cậu ta sai tên lùn tới sân bay hộ tống cô về, lí do cô chọn tên lùn chính là muốn tìm sơ hở của hắn, đính chính lại những cảm nhận của mình về hắn ta. Lúc mới nhìn thấy cô, cậu bé lùn có chút sững sờ, sau lại vô cùng mừng rỡ chạy tới xách đồ cho cô, có điều cô nhìn thấy trong cái vui vẻ ấy hình như nhen nhóm sự xấu xa vô cùng...vô cùng...đáng nghi.

Đi tới cửa lớp học, Lục Chi bỗng dừng lại đột ngột khiến tên lùn "mất phanh" đâm sầm vào đúng nơi không nên đâm phải nhất... Lục Chi nhíu mày quay lại, hiển nhiên chẳng hề xấu hổ khi khuôn mặt ai đó đâm thẳng vào mông mình

"Mau về, ở đây không có chỗ của cậu nữa." Nói xong cầm lấy balo của mình, tiện chân đá hắn một phát khiến tên lùn che mũi lăn quay ra đất không dám kêu một lời. Sau đó ung dung tự tại bước vào lớp, không quan tâm tới vẻ mặt của tên đằng sau.

...

Trong lớp, khác hẳn với những ngày tháng vừa qua, hôm nay, những con quỷ xứ a không còn náo loạn tung trường bật mái nhà như trước nữa, mà thay vào đó là một khoảng im lặng tới chảy mồ hôi, mỗi một các nhân chỉ dám thở khe khẽ, cố gắng không làm kinh động tới "thánh thần" đang say giấc trên chiếc bàn gần cửa sổ kia, cứ yên tĩnh như vậy , lại càng thêm đáng sợ.

Tiếng phá tan sự im lặng đầu tiên chính là đôi giày cao gót bảy phân của nữ giáo viên chủ nhiệm quen thuộc, cặp chân dài thướt tha đi vào, khuôn mặt mụn cám không thể quên nổi cứ thế xuất hiện.

"Nghiêm." Lớp trưởng nói thầm, cả lớp theo thế mà chậm rãi chuyển động, cứ một giây lại chuyển dịch được vài milimet, vừa đứng dậy vừa liếc sang phía nữ đầu gấu, cứ như sợ động tác của bọn họ làm thức giấc cả một bầy hổ.

Cô giáo không biết gì, nói chính xác thì là biết nhưng cũng thuộc dạng không tin vào sự nghịch ngợm của Lục Chi, bởi vì từ lúc cô nhận chức, Lục Chi cũng chưa từng làm những chuyện...quá đáng. Cô giáo hô to:

"Chào, cả lớp, các em, ngồi xuống, hôm nay, cô có chuyện, muốn thông báo cho các em..."

"..."

Tiếng nói của cô chẳng khác nào một chưởng pháp giết sạch bọn họ, hơn bốn mươi đôi mắt quay sang nhìn người nọ, đáy mắt chan chứa những nỗ tuyệt vọng và sự âu lo đếm không xuể.

Lục Chi cau mày, bọn họ bắt đầu bất an, cô đưa tay lên ngoáy tai, bọn họ chắp tay cầu thần linh, Lục Chi gãi đầu, cau mày, ti hí mắt, bọn họ chuẩn bị đồng loạt cắn lưỡi chờ thần chết... Nhưng...

"...Liên quan tới, bạn mà, là niềm tự hào bấy lâu của trường chúng ta, người mà các em mong ngóng thông tin nhất, Dương, Lâm Huy..."

Phật!

Cô giáo vừa ngắt lời, Lục Chi liền thoắt một cái tạo ra tiếng ngẩng đầu dậy, hai mắt sáng ngời nhìn nữ chủ nhiệm trên kia...

Một cái ngóc đầu của ai kia, khiến cho tập thể a ôm tim chết lặng.

"Cô giáo có hai tin, các em muốn, nghe tin nào trước đây? Vui, hay là, tin buồn." Giáo viên chủ nhiệm vẫn mỉm cười nhân hậu hướng cả lớp khả ái mà nói.

Cả lớp chần chừ nhìn cô, im lặng biết điều không phát ngôn.

Nhưng Lục Chi vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích. Năm phút trôi qua, cô im lặng nhìn trò, trò im lặng nhìn thần thánh hiển linh. Cuối cùng, người lên tiếng đầu tiên là cô giáo, cô giáo nói: "Vậy thì, cô sẽ nói tin vui trước,nhé."

Lại chờ thêm một lúc, bên dưới vẫn lặng im như linh hồn bay mất, cô đành gượng cười nói:

"Tin vui chính là, Lâm Huy của chúng ta, đã xuất sắc giành được vé tham gia giải toán Quốc tế năm nay, bạn đang trên đường tới sân bay Changi Singapore, là một trong ba đại diện của nước ta, ôi, cô thật lấy làm tự hào, vì, có một người học trò xuất sắc như vậy, thật hạnh phúc, có đúng không các trò, các em cũng giống cô, đúng không?"

"..."Bên dưới im lặng hai giây, sau đó là một tiếng vỗ tay đầy nhiệt tình vang lên, lập tức kéo theo vô vàn những tiếng vỗ tay khác, vang dội cả sân sau trường học.

Lục Chi trong lòng vô cùng kích động, cô phải mím môi thật chặt nếu không sẽ ngoác miệng cười không ra một thể thống cống nước gì cả...cuối cùng cậu ấy đã thực hiện được lời hứa của mình, không phụ kì vọng của cô, tuy không biết tại sao lại hủy bỏ lễ đính hôn, nhưng cô tin rằng, khi Lâm Huy về, hai người sẽ lại đính hôn lại mà thôi. Lục Chi nghiêm nhiên đinh ninh nó trong đầu, cô vẫn cho rằng, thứ mà mẹ nói, cũng chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống đáng để nhắc lại.

"Vậy...tin buồn ạ." Lục Chi không vỗ tay nữa, cả lớp cũng ngừng lại, thấy không khí đã bớt căng thẳng, lớp trưởng xung phong dè hỏi.

"A...đúng rồi, còn tin buồn nữa." Cô giáo đang chìm đắm trong sự ạnh phúc cũng sực tỉnh, khuôn mặt như đang nghĩ tới điều buồn đó mà hốc mắt đỏ hoe như muốn rơi lệ, giọng ói cũng thay đổi:

"Tin buồn, chính là... Lâm Huy...gia đình của em ấy...đã rút hồ sơ lại, chuyển tới một trường trên thủ đô, ngôi trường cấp ba có điều kiện nhất cả nước, nghĩa là, em ấy, sau khi về nước, sẽ không còn là học sinh, của trường Thủy Trạc nữa, và...các học sinh nữ, lại mất đi một soái ca..."

Uỳnh!

Kể cả liên tưởng tới hình ảnh sét đánh giữa trời quang cũng không thể miêu tả được hết những tiếng va chạm mạnh trong lòng cô, cảm tưởng như trái tim đã bị mệt, lả đi giây lát, như có hòn đá tảng ốp thẳng vào đầu mình, đau trong im lặng... Lục Chi có cảm tưởng như trong đầu xuất hiện vô vàn những hình ảnh khác nhau, như một mớ hỗn độn, vô vàn những su nghĩ linh tinh xuất hiện trong đầu, chúng không hề có một sự ăn khớp với nhau...

Không kịp suy nghĩ, tay đã nhanh hơn trí óc một chút, cô túm lấy balo, chạy thật nhanh ra ngoài, bước đi không ai có thể cản nổi.

Cô chạy thật nhanh theo con đường quen thuộc mà cả hai đã cùng đi, đằng sau như có tiếng ai đó gọi lại nhưng cô không hề để ý, vừa đi vừa gọi điện thoại, nghĩ lại những câu nói nói với nhau vô cùng nhàm chán, thật bình thường và chẳng có gì đặc biệt, thì giờ đây nó lại càng sáo rỗng và dường như chỉ còn là câu nói quá bình thường mà trí óc ta thường hay tự động loại bỏ. Kể cả những lời hứa với cô, giờ lại biến thành câu nói vu vơ vớ vẩn, trái tim Lục Chi muốn cười mà cũng thật khổ sở. Cô chạy càng nhanh, càng nhanh hơn. Những ngày tháng qua vì không muốn làm phiền cậu thi cử mà đành gác máy không gọi điện cho cậu, ai ngờ lúc nhận được tin cậu thắng lợi vẻ vang định gọi chúc mừng một tiếng lại biến thành cuộc gọi tra hỏi hay đơn giản là cô cần một lời giải thích chân thành, sao không ai nói cho cô biết? Từ trước đến nay cậu có coi cô tồn tại trong cuộc đời cậu hay không, nếu như có, tại sao chuyện về cậu mà cô lại phải luôn nghe qua từ người này sang người nọ, còn nếu như không...đúng rồi, nếu như không...

Bước chân cô chậm lại...

Trong điện thoại vang ra tiếng nói quen thuộc vô cùng: "Thuê bao quý khách...'

Cô chậm rãi buông tay xuống, điện thoại cũng không gọi được, vậy từ nãy tới giờ như con điên để làm cái gì? Đúng vậy, nếu cậu ấy chỉ coi cô như người đi ngang qua cuộc đời cậu, vậy cũng chả cần thiết thông báo cho cô tiếng gì. Khi nỗi tuyệt vọng nhen nhóm, Lục Chi mới xét đến những điều mình chưa nghĩ tới khi còn anh ở bên.

Lâm Huy, cậu ấy đẹp trai, nhà giàu có, lại vô cùng tài giỏi, là mẫu con trai vạn người đều thích. Cô, là một đứa con gái cũng có thể nói là xinh xắn, thế nhưng không giỏi bằng cậu ấy, trong mắt mọi người cô luôn là loài hổ báo lang sói có chút ngốc nghếch, bảo thủ, là một cô gái có vẻ ngoài đánh lừa thị giác mọi người xung quanh, đối với người con trai như cậu, không xứng. Huống chi bên ngoài là một thế giới rộng lớn chứa hàng tỷ con người, người hoàn hảo hơn cô quả thực không thiếu...vậy, những vất vả kia, có như không sao...

Ngước lên, hình ảnh một chiếc cổng đầy khí chất được lồng trong đôi mắt u sầu đẹp tới đau lòng kia, đến nhà anh rồi?

Cho dù nghĩ thế nào, Lục Chi vẫn không từ bỏ, cô nhắm mắt tự mình chấp nhận một hành động mang tính hi vọng cuối cùng, từ từ đi tới, bấm chuông.

Một, hai rồi lại mười hồi, mười lăm hồi.... Năm phút sau đó, cô buồn rượi lùi lại, đột nhiên ngẩng lên, hét thật to với căn nhà như đối với anh:

"Lâm Huy, tôi nói cho cậu biết, tôi cho cậu thời gian, nếu lúc cậu về nước mà không tới gặp tôi... Tôi tuyệt giao với cậu, mãi mãi!!!"

Tiếng lá cây xì xào, tiếng gió thổi lao xao... ngoài ra, không còn thứ gì đáp lại cô. Lục Chi đứng đó, bất động một lúc.

Đột nhiên, có một cánh tay chạm vào vai cô, theo phản xạ, cô định nhanh tay quay lại tóm lấy tay người ấy, thế nhưng lúc quay người, liếc mắt thấy đó là một cô gái có vóc dáng hơi nhỏ bé, cô bèn thu tay lại, cũng may là kịp thời, suýt nữa thì ném cô ấy bay qua tường rào...

"Em là con của bác Hùng, đúng không?" Cô gái ấy thở hổn hển hỏi. Giống như đã chạy theo cô bao con phố vậy.

"Chị biết bố tôi?" Lục Chi nhìn cô gái đầy cảnh giác.

"Vậy là đúng rồi, em, đi theo chị."

Lục Chi cứ thế bị cô gái lạ mặt dẫn đi. Mặc kệ, cho dù là bắt cóc đi chăng nữa thì lúc này cô cũng vô cùng khó chịu trong người, muốn đi đâu đó giải tỏa, chỉ cần chị ta không đem cho cô một tai họa là được.

...

Cô gái lạ mặt cùng Lục Chi ngồi bốn tiếng trên xe bus, trên xe cô ấy có vẻ lúng túng khi lơ xe tới thu tiền, Lục Chi thấy vậy liền phóng khoáng đưa cho anh ta tờ một trăm, không cần thối lại, cô gái lạ mặt cảm ơn rối rít. Có vẻ như là đến thành phố nào đó, sau khi xe bus thả hai người đến một trạm ở thành phố C, cô gái lạ mặt dẫn cô đi bộ thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng đi tới một khu dân cư khá tồi tàn, ở gần biển. Lục Chi chưa từng tới nơi như vậy bao giờ nên khá tò mò, cô đưa mắt quan sát xung quanh. Nhà dân thưa thớt, xung quanh chỉ có lưới và dụng cụ đánh cá đã bỏ đi được tận dụng làm một số thứ để giữ ổn định cho ngôi nhà, cô gái dẫn cô và một túp lều làm bằng bạt khá rộng nhưng cũng khá chật chội. Nhìn bề ngoài thì là một chiếc lều sáng sủa và mới nhất khu này, nhưng bên trong chất đầy đồ đạc, có một chiếc giường và phòng tắm nhỏ bé cũng được dựng lên bằng bạt. Cô gái dẫn cô tới chiếc giường, trên đó có một người đang nằm ngủ.

"Em lại đây, xem có phải người thân của em không..."

Một câu nói của co ta khiến Lục Chi dừng bước, linh cảm bất an như bão táp ập tới, trái tim đập thình thịch chứa bao nỗi thấp thỏm, lo âu. Cô ta hỏi cô có phải con của bố cô hay không, sau đó vừa rồi lại nói...xem có phải người thân của em không... Lẽ nào, người đàn ông kia...

Sau khi tiêng nổ trong lòng mạnh mẽ vang lên, Lục Chi vội vàng chạy đến bên giường, hi vọng mong manh rằng người đàn ông đó, cầu Thượng Đế, người đó sẽ không phải là bố của cô.

Nhưng, đến lúc nhìn được khuôn mặt quen thuộc ấy, thấy ông gầy duộc và tái nhợt trái tim cô lại lần nữa không chịu nổi cú sốc, cảm giác như có thứ gì nghẹn trong tim, muốn phun trào nhưng không thể được, hốc mắt đỏ hoe, không nhịn được mà hốt hoảng nhào tới, lắp bắp không nên lời, lay ông dậy.

"Bố...bố, bố sao vậy...sao lại ngủ ở đây, bố dậy đi, bố..." Cô quay ra nhìn cô gái lạ mặt, hỏi: "Tại sao bố em lại ở đây?"

Cô gái ấy rót một cốc nước cho cô, khuyên cô bình tĩnh rồi nói: "Buổi sáng sớm của tháng trước chị có ra biển, sau đó tình cờ thấy bố em nằm trên bãi cát ở một góc khuất, chị liền chạy tới xem ông ấy thế nào, vì không có điện thoại nên không thể gọi điện cầu cứu, chị đành tự mình đưa bố em về nhà, mấy ngày đầu ông ấy còn có thế nói được nhưng rất yếu, tới bây giờ thì hôn mê, tình trạng đã được một tuần rồi."

"Vậy tại sao chị không đưa ông ấy tới bệnh viện?" Lục Chi không kìm chế được gắt lên. Cô gái yếu ớt đỏ mặt giống như là lần đầu bị người ta quát to trước mặt như vậy. Lục Chi cũng chẳng để ý hành động thô lỗ của mình nói tiếp: "Nếu như ông ấy có mệnh hệ gì, chị cũng kệ không gọi cấp cứu sao?"

"Chị cũng hết cách rồi, cả làng này ai cũng nghèo, dạo này nước nơi đây bị ô nhiễm trầm trọng, cá đều chết hết, dân không thu được mẻ nào, ra xa đánh bắt thì lại liên tiếp gặp bão, cuộc sống mọi người đều khó khăn, cả làng góp tiền vào cũng chưa chắc đã đủ trả viện phí đầu vào cho ông ấy, em thấy đó, để lên thành phố tìm em mà chị đã tiêu hết sạch tiền của cả năm ngoái rồi, đến lúc về, tiền xe bus cũng do em trả còn gì..." Thấy Lục Chi nổi nóng, cô gái cuối cùng cũng bật lại một câu sau đó cúi mặt buồn rầu.

Lục Chi lúc này mới ý thức được những lời đã nói, liền hạ giọng: "Không cố ý..."

Nhận ra cô có ý muốn xin lỗi, cô gái mới ngẩng đầu lên, giọng nói cũng thay đổi, tươi hơn một chút: "Cũng may là trong ví của bố em có một bức ảnh của em và chứng minh thư cùng với một thẻ hội nghị ở thành phố E, nên chị đánh liều tới đó tìm em. Bức ảnh bị nhòe vì thấm nước biển nhưng may mắn là khi hỏi thì mọi người của thành phố vẫn nhận ra em, hôm nay chị tới trường tìm em, định đợi tới lúc em tan học sẽ tìm, không ngờ chị vừa tới nơi thì thấy em chạy ra ngoài, vậy là chị đuổi theo. Mới đầu còn nghi ngờ vì ngoài đời em còn xinh hơn trong ảnh, nhưng khi thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của em thì chị cũng hình dung ra được em chính người chị cần tìm."

"Tại sao lại trôi dạt vào bờ? Không phải...bố đang đi công tác sao?" Lục Chi lo lắng lẩm bẩm

"Được rồi, vấn đề bây giờ là đưa bác ấy tới bệnh viện chữa trị mau, đã một tháng rồi, nhỡ đâu xảy ra gì thì nguy..."

Lục Chi khó nhọc hít thở lấy điện thoại ra, bấm số gọi xe cấp cứu, gần như hét lên, đem mọi nỗi khó chịu từ sáng tới giờ gắt vào điện thoại:

"Alo! Cho một xe tới đường ABC gần biển, mau lên, đồ chậm chạp mấy người..."

"..."

"Cái gì? Sở cảnh sát? Chết tiệt!" Lục Chi thô lỗ ngắt máy, nhìn màn hình mà cục tức dâng trào, không gì giải tỏa, cuối cùng hít sâu đưa điện thoại cho cô gái bên cạnh, ngượng ngượng nói:

"Số của xe cấp cứu, chị bấm đi, tôi quên rồi."

"..."

...

Sau khi đưa bố tới được bệnh viện trung tâm của thành phố C, cô sực nhớ ra một chuyện, liền rút điện thoại ra gọi vào số máy nọ.

"Gì vậy?" Thật lâu, đầu bên kia mới bắt máy, một giọng nữ có phần cao quý vang lên, từ tốn và chậm rãi.

"Mẹ..." Lục Chi kích động kêu lên, có chút to tiếng, khi thấy mọi ánh mắt ở hành lang bệnh viện đều đổ dồn về mình thì nhíu mày, hạ giọng đi: "Mẹ...con hỏi lại một lần nữa, mẹ có thể trả lời thật được không...?"

"Có chuyện gì con mau nói, mẹ sắp có cuộc họp quan trọng."

"Mẹ đang ở đâu vậy...?"

"...London."

Lục Chi hết ngẩng lên nhìn trần nhà rồi lại nhìn xuống dưới đất, sau đó hít vào thở ra nói: "Vậy con không hỏi mẹ nữa, con chỉ nói là..." Cô thở ra một hơi: "...Con tìm thấy bố rồi..." Còn chưa nói hết câu, đầu bên kia đã khiến cô cảm nhận được sự vội vã.

"Con đang ở đâu?"

"Thành phố C, bệnh viện C."

"Mẹ sẽ đến ngay."

"..."

...

Đợi tới bốn giờ sáng hôm sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng mẹ, người phụ nữ mà cô vừa mới gặp ba hôm trước.

"Mẹ..." Lục Chi cùng cô gái lạ mặt đứng dậy từ băng ghế chờ, cũng phải khâm phục cô gái này, người trông nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng kiên trì một ngày một đêm không ăn, lại đi tìm cô sau đó thì thức trắng đêm chờ mẹ với cô, thật không biết lòng tốt của cô gái này bao la tới nhường nào.

Cô dẫn mẹ vào phòng bệnh, nơi mà bố cô đang ngủ, sau đó đóng cửa lại, cho hai người lớn một không gian riêng tư. Lúc đóng cửa cô còn thầm nghĩ, tại sao hai người lại phải ly thân, rõ ràng đều rất quan tâm nhau, vì cớ gì chứ...

Đúng lúc này, bên cạnh cô vang lên một giọng nói: "Đúng rồi Lục Chi, có chuyện này chị cần nói với em."

Hai người ngồi trên băng ghế, cô gái kia bắt đầu hỏi: "Em không biết bố mình mất tích sao?"

Lục Chi quay sang nhìn cô ta, trong nội dung của cô có bao gồm ý tứ cảnh giác rất cao mà khó phát hiện: "Thời gian qua em ở với mẹ."

Cô gái gật đầu quay đi, sau đó lại từ từ nói: "Thực ra trước lúc hôn mê, bố em có nói được, thì chị cũng có hỏi rằng ông ấy có biết tại sao mình bị trôi vào đây không, ông ấy nói rằng mình là một nạn nhân trong vụ nổ bom tại khách sạn Ocean tháng trước, ông ấy bị kẹt lại nơi chứa nhiều bom nhất cùng với một cậu thanh niên Huy gì đó...

"Chị nói...Lâm Huy? Bố em từng nhắc tới Lâm Huy? Nhưng...vụ nổ bom nào...?" Lục Chi càng nghĩ càng rối, có thể giải thích cặn kẽ chuyện gì đang diễn ra với cô một chút có được không...trong đầu cô giờ chứa toàn những mớ bòng bong hỗn độn đảo qua đảo lại...

"Nghe nói tháng trước tại khách sạn Ocean của thành phố này diễn ra vụ đánh bom khủng bố nhằm vào những doanh nhân đến dự buổi lễ nào đó, chuyện này chấn động toàn bộ Châu Á, em không biết sao, không khéo lan ra cả thế giới ấy, bởi vì những vụ đánh bom quy mô lớn chung quy ở nước ta khá ít."

"Khách sạn Ocean...buổi lễ..." Lục Chi lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt không buông lỏng.

"...Buổi lễ đính hôn của con đã bị hủy bỏ rồi..." Câu nói của mẹ lại lần nữa lặp lại trong đầu cô...

Thực sự...nó có thể gây thiệt hại kinh khủng đến như vậy ư? Mọi người xung quanh mình, ngay cả những người tới dự buổi lễ của mình cũng đã suýt nữa vì mình mà bị liên lụy sao...?

Khoan đã, cuối cùng Lục Chi cũng tìm ra điểm mấu chốt, nếu như bố bị trôi dạt vào bờ biển, vậy Lâm Huy làm thế nào thoát được, lại còn bình an tới dự giải toán Quốc gia...

"Ông ấy còn nói gì nữa?"

"Ông ấy nói..." Nói tới đây, cô ta có chút ngập ngừng: "...Vốn dĩ lúc đó còn một thang máy hoạt động, hai người có thể cùng nhau xuống, nhưng cậu Lâm Huy đó lại đóng cửa ngay trước mặt ông, để lại ông một mình trên tầng đó. Lúc nguy cấp ông đã nhảy từ ban công tầng đó xuống biển sau đó thì không hay biết gì..."

"Hoang đường..." Lục Chi chết lặng nhưng vẫn lắc đầu phủ nhận, cảm giác chẳng muốn tin ai trên đời lại xuất hiện, có phần cảm thấy bản thân sống trên đời làm trò đùa cho người khác là quá thừa thãi... Không đúng thế đâu, Lâm Huy không phải như vậy, không phải như vậy, có thể đấy... "Chị nói dối..." Cô bất lực thì thào, giống như trái tim teo nhỏ dần đi vậy, nỗi kích động dâng trào tới tận mọi ngõ ngách trong cơ thể, giống như chỉ cần một đả kích nữa là có thể khiến nó vỡ nát, không gì có thể hàn gắn lại vậy.

Giống như sợ chưa thuyết phục được cô, cô gái lạ lại vội bổ sung thêm câu nữa: "Bố em còn nói đã tin lầm cậu ta, chị thấy cho dù trước đây có xích mích gì thì cũng không thể thấy chết không cứu như vậy đúng không, đúng là con người vô đạo đức, vô nhân tính, cũng may bố em phúc lớn, được Thượng Đế phù hộ, người ta nói ở hiền gặp lành, có ẽ số phận ủa bố em đã làm Thượng đế cảm động nên người đã ra tay tương trợ, còn với cái cậu thanh niên kia, thể nào cũng sẽ gặp báo ứng sớm thôi."

Không... Không...

Cô thở dốc, hốc mắt đỏ hoe, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, Lục Chi mất ý thức...

Truyện Chữ Hay