Thu đi đông đến, trong chớp mắt năm tháng trôi qua, Hạ Tam Lang ở nhà A Lê đã hơn hai mùa đông. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, còn chưa tới tháng chạp đã nổi lên đại tuyết, sơn dã một mảnh mờ mịt tuyết trắng.
Quần áo chống lạnh không đủ, nghĩ ra đi làm sống cũng không được, hơn nữa Hạ Tam Lang dáng người không ngừng cao lớn hơn, mau mặc không vừa quần áo cũ của A Lê, A Lê quyết định phải mua thêm bộ đồ mới trước tân niên.
Hai người thừa dịp tuyết thế yếu bớt, đến núi rừng bên ngoài thu thập củi gỗ. A Lê đem củi dồn thành bốn bó lớn, tính toán chờ thời tiết chuyển biến tốt đẹp liền đưa vào thành bán đi. Trong trời đông giá rét, củi gỗ ắt là thứ không thể thiếu, nói vậy có thể bán được giá tốt.
Ba ngày sau, rốt cục trời quang mây tạnh, A Lê cùng Hạ Tam Lang mỗi người lưng hai bó buộc củi gỗ, đi bộ đến tối mới tiếp cận “Ô Hạch trấn”.
Bởi vì tuyết giảm, mọi người buồn ở trong phòng vài ngày, tất cả đi ra một chút, hít thở không khí, ngã tư đường dông đúc người người xuôi ngược. Hạ Tam Lang cùng A Lê cũng đã vào thành vài lần, bất quá vẫn là lần đầu bắt gặp thời điểm náo nhiệt như thế.
Bọn họ đi vào một hộ gia đình cùng A Lê quen biết, A Lê mới trước đây thường thường cùng nãi nãi tới nơi này bán đồ vật này nọ, gia chủ kia đối hắn cũng thực khách khí. Nhà này vừa vặn ngụ bên cạnh một trường tư thục, đi qua trước cửa, chỉ nghe từng trận tiếng đọc sách phiêu ra:
“Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt, cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết......” () – Hạ Tam Lang kìm lòng không đậu mà dừng lại cước bộ, nghe đến nhập thần.
“Nga, A Lê, ngươi tới?” – Ông cụ quét rác ngoài cửa thân thiết chào hỏi hắn.
“A Mậu bá, buổi sáng tốt lành.” – A Lê buông củi gỗ, hỏi: “Các ngươi cần củi đốt sao không?”
“Củi đốt? Tốt, mấy ngày nay củi đốt đặc biệt cần, là nên mua một ít.” – A Mậu bá buông cái chổi, đi qua đi dò xem củi gỗ. Ông tán dương: “A Lê ngươi chính là cẩn thận, mang củi chặt gịn gàng như vậy, giá hẳn là không thấp đi?”
“Sẽ không, giống mọi khi là được.”
“Như vậy a, được rồi, kia toàn bộ ta đều mua.”
“Cám ơn.” – A Lê chuyển hướng Hạ Tam Lang đang xem đến ngẩn người: “Tam Lang, đem củi gỗ dỡ xuống đây đi.”
Hạ Tam Lang cố học bài, nhất thời không có nghe thấy. A Lê lại gọi y một lần, y mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng dỡ củi trên lưng xúông.
“Làm sao vậy?” – A Lê nhìn ra y có tâm sự, Hạ Tam Lang lắc đầu.
“Không có gì.”
A Lê nhìn nhìn trường tư thục, giống như có điểm hiểu được. A Mậu bá đánh giá Hạ Tam Lang, hỏi A Lê:
“A Lê a, ngươi từ nơi nào tìm được đệ đệ xinh đẹp như vậy a?”
“A?” – A Lê ngượng ngùng trả lời: “Không có a......”
“Đứa nhỏ này bộ dạng cũng thật tuấn a, lớn lên nhất định hội mê chết không ít cô nương.” – A Mậu bá cảm thán.
“Đúng vậy......” – A Lê cười phụ họa, Hạ Tam Lang lại sa vào trong tiếng đọc sách, không để ý bọn họ đang nói cái gì.
Sau khi A Lê nhận tiền, cáo biệt A Mậu bá, cùng Hạ Tam Lang bước trên đường về.
“Không phải muốn mua vải dệt làm quần áo sao?” – Hạ Tam Lang hỏi khi đi qua tiệm vải.
“Nga, đúng a......” – A Lê đang suy tư giật mình nói, hai người tiến vào trong điếm. A Lê chọn thật lâu, cuối cùng mới nhìn trúng một sấp vải bông màu nâu.
“Mua ít như vậy, đủ dùng sao?” – Hạ Tam Lang nhìn thế nào đều cảm thấy khối vải bông kia phải làm hai kiện quần áo thực miễn cưỡng.
“Đủ rồi.” – A Lê tiếp nhận gói vải, thanh toán tiền. Vừa rồi bán củi gỗ còn lại không ít, hẳn là còn có thể tái mua một sấp vải...... Hạ Tam Lang khó nghĩ, bất quá nếu A Lê đã quyết định, y cũng không nói thêm cái gì.
Về đến nhà vài ngày, Hạ Tam Lang vẫn nhớ thương trường tư thục ở Ô Hạch trấn, tiếng bọn nhỏ đọc sách quanh quẩn trong lỗ tai, thật lâu không thể lui tán.
Y trước kia ở Hạ gia trang cũng xem qua các hài đồng khác đi đến trường học bài, Hạ gia trang không có trường tư thục, cũng không có mấy người biết viết chữ, chỉ có một tú tài lớn tuổi ở Mao Liêu dạy bọn nhỏ học.
Bất quá Hạ bà mụ nói học chữ vô dụng, có thể ra đồng làm việc mới là trọng yếu, hơn nữa Hạ Tam Lang ở nhà không hề có vị gì đáng nói, cho dù có điều kiện cho đứa nhỏ đi học cũng không tới phiên y.
Mỗi lần đi qua Mao Liêu, nhìn thấy bọn nhỏ thật sự luyện tự, Hạ Tam Lang liền vô cùng hâm mộ, khi đó y trộm đi theo học vài chữ, y đến bây giờ còn nhớ rõ.
Hạ Tam Lang uy kê xong, cầm một cây nhánh cây ở trên mặt đất viết tự. Y còn đem chữ trên biển hiệu của vài cửa hàng nhìn thấy ở Ô Hạch trấn viết xuống, tuy rằng không biết tự này đọc như thế nào, cũng không biết ý tứ, bất quá viết ra chính là cảm thấy được cao hứng.
Y nhập thần mà ngồi xổm trên mặt đất viết viết họa họa, ngay cả A Lê từ trong phòng đi ra cũng không phát hiện. A Lê đi đến phía sau y, nhìn thấy y đang làm gì, hắn nhẹ giọng kêu: “Tam Lang......”
Hạ Tam Lang hoảng sợ, vội vàng bỏ lại nhánh cây, dùng chân đem tự xóa mất.
“Chuyện gì?”
“Ta phải đi ra ngoài một chút, phiền ngươi trông nhà, được không?” – A Lê cầm trong tay một cái bọc nhỏ, Hạ Tam Lang ngửi được từng trận hương bánh trong bọc truyển đến, đó là A Lê hôm nay sáng sớm rời giường làm, y còn tưởng rằng đối phương giữ lại đến bữa cơm trưa.
“Nga...... Đã biết.” – Hạ Tam Lang gật đầu.
Hắn dùng bọc chứa bánh chẳng lẽ tính một mình trộm ăn luôn? Hạ Tam Lang bất mãn nghĩ.
“Cơm trưa ta đã làm rồi, để trong phòng bếp, ngươi đói bụng liền chính mình ăn trước đi.” – A Lê phân phó xong, đội lên mũ ô sa rách nát, cùng y huy phất tay, đi ra cửa.
A Lê đi ra ngoài ban ngày, mãi cho đến chạng vạng mới trở về. Về đến nhà, bọc bánh trong tay hắn vẫn là phình, hắn ở trên mặt bàn mở ra, nguyên lai bên trong một quyển ma chỉ (giấy).
Sau khi A Lê trở về lập tức ngồi trước bàn, tiếp theo dùng chỉ đem trang giấy đính lại thành sách vở. Hạ Tam Lang ở một bên nhìn thấy, trong lòng nghi vấn càng mở rộng —— hắn rốt cuộc đang làm cái gì?
A Lê chuẩn bị cho tốt hai quyển sách, mới đem phần giấy còn lại thu thập hảo, thật cẩn thận bỏ vào ngăn tủ.
Hắn cùng Tam Lang mặt đối mặt ngồi xuống, nói: “Tam Lang, ta phải nói với ngươi một việc.”
“Chuyện gì......?” – Hạ Tam Lang khẩn trương đến toàn thân căng thẳng.
A Lê cười tủm tỉm tuyên bố: “Ngươi từ ngày mai có thể đến trường tư ở Ô Hạch trấn đọc sách.”
Hạ Tam Lang nghẹn họng nhìn trân trối, như bị sét đánh mà trở nên si ngốc. Y sửng sốt hơn nửa ngày, mới run rẩy phát ra âm thanh: “Ngươi...... Ngươi nói thật......?”
“Ân.” – A Lê vuốt cằm nói: “Ta hôm nay đi gặp tiên sinh dạy học nơi đó, hắn nói có thể cho ngươi đi học, ngươi phải ngoan ngoãn, học nhiều một chút nga.”
“Ân!” – Hạ Tam Lang cảm kích mà dùng sức gật đầu, nguyên lai A Lê là vì cho y đi học, đem bánh đưa cho tiên sinh làm lễ vật, chính mình còn tưởng rằng hắn muốn độc chiếm, thật sự là xấu tâm. Y không quên hỏi: “Ngươi chính là tặng bánh cho hắn, hắn đáp ứng cho ta học phải không?”
“Không phải......” – A Lê thản nhiên cười nói: “Phải giao học phí, bất quá cũng không phải rất nhiều......”
“Học phí......” – Hạ Tam Lang hỏi: “Chúng ta có tiền đâu mà giao học phí?”
“Ngươi không cần lo lắng việc này, an tâm học bài thì tốt rồi.” – A Lê nói rồi đem sách vở mình vừa làm giao cho y, nói: “Bất quá ta không có biện pháp giúp ngươi mua sách vở, cho nên chỉ có thể chính mình làm cho ngươi......”
“Đừng lo.” – Có thể cho y đi học y đã muốn thực thỏa mãn, Hạ Tam Lang cao hứng mà nhận lấy sách vở.
“Vậy là tốt rồi.” – A Lê vui mừng cười, hắn đem quần áo cùng giầy mới làm xong mấy ngày trước đưa cho Hạ Tam Lang. “Ngươi ngày mai sẽ mặc tân y hài đi đến trường.”
“Đa tạ......” – Hạ Tam Lang vừa muốn tiếp nhận, tay y đột nhiên dừng giữa không trung, tươi cười trên mặt cũng biến mất.
“Làm sao vậy?” – A Lê khó hiểu mà nhìn y.
Hạ Tam Lang chậm rãi buông tay xuống, y ngắm quần áo mới trong tay A Lê, rốt cục hiểu được một sự tình.
“Tam Lang? Ngươi làm sao vậy?” – A Lê thấy y đôi mắt dần dần hồng lên, không khỏi lo lắng hỏi.
“Ngươi......” – Hạ Tam Lang nghẹn ngào hỏi: “Ngươi chính là vì cho ta đi học...... Cho nên đem tiền mua vải đều để lại...... Phải không?”
“Ân......” – A Lê ôn nhu nói: “Đừng lo a, dù sao ta còn có một ít quần áo cũ.”
“Chính là ngươi lại cho ta làm quần áo mới” – Hạ Tam Lang dùng sức lau nước mắt, A Lê sờ sờ đầu y.
“Ngươi muốn đi học a, đương nhiên phải mặc đẹp một chút, ta dù sao chỉ ở nhà, mặc quần áo gì cũng không quan trọng.”
“A Lê...... Ngươi đối ta thật tốt......” – Hạ Tam Lang tựa vào vai hắn thấp khóc, cảm kích từ trước đến nay rốt cục bộc phát.
A Lê tiếp tục trấn an mà vỗ y, Hạ Tam Lang lau nước mắt, lập thệ: “A Lê, ta ngày sau nhất định kiếm thật nhiều tiền, sau đó hảo hảo báo đáp ngươi.”
“Cám ơn Tam Lang, ngươi chỉ cần thật sự đọc sách là được.” – A Lê cười khẽ.
Hạ Tam Lang nín khóc mỉm cười, hiếm khi làm nũng mà ôm hắn nói: “Ân, ta phải thật sự đọc sách, lớn lên phải đi làm Trạng Nguyên, sau đó cho ngươi ở tại đại phòng, cho ngươi mỗi ngày đều có thể ăn chân gà.”
Mười mấy năm trước, trong Hạ gia trang có một hộ nhân gia nuôi ra một cái Trạng Nguyên, bọn họ chính là giàu có nhất nổi tiếng nhất thôn, Hạ Tam Lang vẫn cảm thấy có thể đỗ Trạng Nguyên chính là người lợi hại nhất.
“Cám ơn Tam Lang, bất quá ta không cần trụ đại ốc, cũng không cần mỗi ngày đều ăn chân gà, chỉ cần Tam Lang không chê ta, thực hiện lời hứa ở lại bên ta thì tốt rồi.” – A Lê dùng tay áo lau nước mắt cho y, sủng nịch mà cười nói. Tuy rằng chiều cao cùng chính mình không sai biệt lắm, khả Tam Lang dù sao vẫn chỉ là đứa nhỏ mười tuổi.
“Ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi.” – Hạ Tam Lang lớn tiếng tuyên bố: “Ta phải cùng A Lê cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không tách ra!”
Lồng hấp bầy đầy bánh bao phấn trắng nóng hôi hổi, A Lê đem củi gỗ trong lò rút ra, làm cho hỏa thế yếu bớt.
Một thổ cẩu hoàng sắc ngồi xổm bên chân hắn, lè lưỡi chờ mong mà nhìn lồng hấp trong nồi.
A Lê hướng nó cười, nói: “Tiểu Bảo, ngươi đói bụng sao?”
Tiểu Bảo liếm liếm miệng, giống như trả lời hắn. A Lê vỗ vỗ đầu nó, cười nói: “Chờ một chút nga, chờ Tam Lang trở lại chúng ta có thể ăn.”
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ thầm Tam Lang hẳn là cũng sắp tan học đi......
Thúy trúc quay chung quanh trong thư phòng, phu tử (thầy giáo) rung đùi đắc ý mà nhớ kỹ vài đoạn trong “Xuất sư biểu” của Gia Cát Lượng, đệ tử bên dưới đều thật sự nghe, Hạ Tam Lang ngồi ở trong đó chẳng những cẩn thận nghe, còn ghi chép lại trên giấy.
Phu tử niệm xong, đặt vấn đề nói: “Thần bổn bố y, cung canh nam dương, cẩu toàn tính mệnh vu loạn thế, bất cầu văn đạt vu chư hầu. Tiên đế bất dĩ thần ti bỉ, ổi tự uổng khuất, tam cố thần vu thảo lư chi trung, tư thần dĩ đương thế chi sự, do thị cảm kích, toại hứa tiên đế dĩ khu trì. Hai câu này ý ra sao? Ai có thể nói?”
Bọn học sinh nhíu mày, một ít sợ phu tử điểm trúng mình mà vội vàng cúi thấp đầu. Phu tử nhìn chung quanh, thấy chỉ có Hạ Tam Lang là ngồi thẳng, nhân tiện nói: ” Tam Lang, ngươi tới nói.”
“Là” – Hạ Tam Lang đứng lên, cầm lấy ghi chép, cao giọng nói: “Hai câu này ý tứ là ta vốn là một giới bình dân, ở nam dương tự mình làm ruộng, chỉ cầu tài năng trong thời loạn tạm thời bảo toàn tánh mạng, không xa cầu ở chư hầu trước mặt có cái gì danh khí. Tiên đế không bởi vì ta thân thế hèn mọn, kiến thức thiển cận. Ngược lại chính mình hạ thấp thân phận, ba lượt đến Mao Lư thăm hỏi ta, hướng ta trưng cầu ý kiến đối với thiên hạ đại sự, ta bởi vậy thập phần cảm kích, vì thế đáp ứng tiên đế nguyện vì hắn bôn tẩu cống hiến sức lực.”
Y giải dịch hành văn liền mạch lưu loát, không có một chút sai sót, phu tử vuốt chòm râu gật đầu.
“Tốt lắm, nói cho cùng.” – Hắn không quên khuyến khích các đệ tử khác: “Hạ Tam Lang là người bắt đầu đọc sách muộn nhất trong số các ngươi, hắn mới học tập hơn một năm, còn có thành tích như thế, mọi người cần phải hướng Tam Lang làm chuẩn.”
“Là, phu tử......” – Bọn học trò đáp lời.
Hạ Tam Lang ngồi xuống, vài học sinh cùng trường đều nhìn y bằng ánh mắt bội phục. Phu tử bố trí xong công khóa (bài học) của ngày hôm nay, liền tuyên bố tan học. Hạ Tam Lang đang thu thập vật phẩm, vài tên cùng trường chạy tới bên cạnh y, tán thưởng:
“Tam Lang, ngươi cũng thật lợi hại, câu dài như vậy ngươi đều có thể nhớ kỹ.”
“Đúng vậy, ta ngay cả phu tử niệm cái gì cũng chưa nghe rõ, đừng nói muốn ta dịch.”
“Tam Lang, thông minh nhất trong trường chúng ta liền là ngươi.”
Đối mặt mọi người khen ngợi, Hạ Tam Lang trong lòng vui vẻ, bất quá y bảo trì khiêm tốn đáp: “Cám ơn mọi người, mọi người quá khen.”
Bọn học trò cùng trường tiếp tục vây quanh y hỏi han, một cẩm y nam hài ngồi bất động thanh sắc mà nhìn chằm chằm Hạ Tam Lang được tâng bốc, trong mắt bắn ra ghen ghét quang mang......
Hạ Tam Lang học xong, sung sướng mà nện bước chạy về gia. Hoàng cẩu Tiểu Bảo trước sau như một mà chạy đến đầu thôn đón y, Hạ Tam Lang sờ sờ đầu Tiểu Bảo, cùng nó đang đi vào gia môn, cao giọng hô: “A Lê, ta đã trở về ——”
“Đã về rồi?” – A Lê đang ở bày bát đón nhận đi.
Hạ Tam Lang một bên cởi xuống túi xách trên vai, một bên khoa khoang nói: “Hôm nay phu tử bảo chúng ta giải dịch “Xuất sư biểu”, toàn bộ học đường chỉ có ta một người hội nga, phu tử khen ngợi ta, làm cho tất cả mọi người hướng ta học tập, bọn cùng trường còn nói ta là thông minh nhất học đường chúng ta.”
“Vậy thật tốt quá.” – A Lê cười tủm tỉm nói: “Đồ ăn đều chuẩn bị tốt, rửa mặt đi rồi ăn.”
“Ân!” – Hạ Tam Lang cao hứng chạy đi rửa mặt.
Trong lúc ăn cơm y còn thao thao bất tuyệt theo sát A Lê nói chuyện đi học, còn lấy “Xuất sư biểu” phu tử đã dạy niệm cho hắn nghe, A Lê tuy rằng không hiểu, bất quá vẫn nhiệt tình nghe y nói, nhìn thấy Hạ Tam Lang thần thái bay bổng, hắn lại càng phát giác chính mình khổ tâm cho y đi học là đáng giá.
Hôm nay phu tử có việc đi ra ngoài, trước khi đi bố trí mọi người viết chính tả bài “Tương tiến tưởu” của Lý Bạch cùng “Binh xa hành” của Đỗ Phủ, làm cho hắn sau khi trở về kiểm tra.
Rất nhiều đệ tử đã quên, cắn cán bút vắt trán suy nghĩ. Chỉ có Hạ Tam Lang hạ bút như thần, chỉ cần phân nửa thời gian liền đem hai bài thơ viết xong.
Vài tên cùng trường thừa dịp thời gian nghỉ ngơi chạy đến bên cạnh y nhìn y viết, vừa nhìn vừa khoa nói: “Tam Lang, ngươi viết thật sự vừa mau vừa hảo.”
“Đúng vậy, một chữ cũng không viết sai, thật lợi hại......”
Một nhóm khác cùng trường nghe được bọn họ nói, cũng lục tục vây quanh. Một nam hài thấp bé cầm lấy bài viết của Hạ Tam Lang, mở ra nhìn thấy chữ y.
“Oa, Tam Lang, này đó đều là ngươi viết ra sao? Quá lợi hại......” – Hắn đang nói, sau lưng đột nhiên bị người đụng phải một chút.
“Ô oa!” – Tiểu nam hài gục trên mặt bàn của Hạ Tam Lang, chẳng những làm đau cái mũi của mình, còn làm cho giấy của Hạ Tam Lang dính vào mực nước, nhiễm đen một tảng lớn.
Bọn học trò kinh hô, ba chân bốn cẳng mà đem hắn nâng dậy. Mọi người xem hung thủ vô cớ đụng người — đúng là cẩm y nam hài ngồi ở hàng đầu.
“Uy! Trầm Thiên Lý, ngươi như thế nào có thể tùy tiện đụng người?” – Một gã cùng trường chỉ trích nói, những người khác đều phụ họa, Trầm Thiên Lý lãnh xuy một tiếng.
“Ta cũng không phải cố ý, ai bảo các ngươi đều che ở nơi này.”
Này Trầm Thiên Lặm là đệ tử giàu có nhất học đường, đầu óc cũng vào hạng nhất nhì, hắn ỷ vào phu tử yêu thương liền hoành hành ngang ngược, bởi vậy, trừ bỏ mấy đứa nhỏ bên ngoài, các đệ tử khác đều thực chán ghét hắn. Sau khi Hạ Tam Lang đến đây, nổi bật của Trầm Thiên Lý đều bị cướp sạch, bởi vậy hắn đối Hạ Tam Lang ghi hận trong lòng, luôn nghĩ biện pháp trả đũa y.
Hạ Tam Lang trước kia cũng không cùng hắn so đo, nhưng này...... Y sắc mặt bình tĩnh cầm lấy sách vở, đây là A Lê chính tay làm cho y, còn hơn phân nửa giấy trống chưa viết, hiện tại lại hủy trong tay tên hỗn đản này, y nắm sách vở, bả vai bởi vì lửa giận mà kịch liệt phập phồng.
Bọn trẻ cùng trường phần lớn là đứa nhỏ trong gia đình bình dân, bọn họ biết Hạ Tam Lang gia cảnh không tốt, rất khó mới có thể có sách vở để học. Mọi người thấy y như vậy, đều thay y sinh khí, tập trung lửa đạn vào Trầm Thiên Lý:
“Chúng ta che nơi này, ngươi không thể tìm đường khác đi à?”
“Đúng vậy, ai cho ngươi hướng bên này!”
Lúc này, một đệ tử khác cũng tiến vào.
“Các ngươi kiêu ngạo cái gì? Đường cũng không phải của các ngươi, Trầm Lang muốn đi làm sao không được a?”
“Đúng vậy, là các ngươi chính mình chặn đường còn tại hô to gọi nhỏ!”
Bọn bên Hạ Tam Lang phản kích: “Cửa ngay tại bên kia, hắn hướng bên này chạy rõ ràng là cố ý!”
“Trầm Thiên Lý! Ngươi đụng vào người khác không nói còn làm bẩn sách vở của Hạ Tam Lang! Cho dù không phải cố ý cũng phải nhận lỗi!”
“Đúng vậy, ngươi này coi như quân tử sao không?”
“Nếu là quân tử liền cùng Tam Lang giải thích, bồi thường sách vở!”
Hạ Tam Lang bên này người đông thế mạnh, nói những câu có lý, kia Trầm Thiên Lý bị bọn họ mắng, thẹn quá thành giận, hơn nữa Hạ Tam Lang vẫn không mở miệng, chính là mặc cho đồng bạn ra tay, lại làm cho Trầm Thiên Lý cảm thấy y là mượn người khác nhục mạ chính mình. Hắn từ trong túi lấy ra mấy văn tiễn, dùng sức hướng Hạ Tam Lang ném qua:
“Không phải là một quyển vở thôi sao, bồi liền bồi! Cầm! Tử cùng quỷ!”
Đồng tiền đinh đinh đang đang rớt xuống, Hạ Tam Lang sắc mặt càng phát ra xanh mét, y lấy khẩu khí âm lãnh hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Trầm Thiên Lý bị mâu quang đáng sợ của y trừng, nhất thời cả người run rẩy, bất quá hắn tuyệt không thể liền như vậy nhận thua! Hắn càng thêm lớn tiếng nhục mạ:
“Ta nói, ngươi là Từ cùng quỷ! Vì một quyển sách ngay tại nơi này cãi nhau, không có tiền cũng đừng bắt chước người ta đi học!”
Người bên Hạ Tam Lang lại khai mắng: “Trầm Thiên Lý, ngươi cho là chính mình có tiền cũng rất giỏi a?”
“Chính là a, ngươi còn không phải dùng tiền của hca ngươi để đi học, ngươi đắc ý cái gì?”
Đồng bọn của Trầm Thiên Lý cũng phản kích: “Kia Hạ Tam Lang còn không phải lấy tiền của ca ca y đến học!”
“Đúng vậy, ta đã thấy ca ca y, ca ca y thường ở chợ bên kia bán vật dụng bằng trúc......”
“Ta cũng gặp qua, ca y là một cái yêu quái không ai dám gặp, ăn mặc vừa rách vừa bẩn, giống tên khất cái......” – Nam hài đang nói ẩu nói tả bỗng nhiên bị Hạ Tam Lang nắm áo.
“Ca ta không phải quái vật!” – Y xúc động phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi nói. Dám mắng A Lê, thật sự là không muốn sống nữa! Y thân tráng lực kiện, kia đứa nhỏ bị y nắm đến gót chân cách mặt đất, lúc này sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Hạ Tam Lang đã muốn tức giận đến bùng nổ, Trầm Thiên Lý còn đổ thêm dầu vào lửa: “Rõ ràng chính là yêu quái! Bằng không tại sao phải che khuất mặt không dám gặp người a? Ngươi ca là cái đại yêu quái! Ăn tươi nuốt sống!”
Hạ Tam Lang ném nam hài kia, mãnh lực hướng Trầm Thiên Lý chém ra một quyền!
Phanh! Trầm Thiên Lý đánh ngã ghế dựa bên cạnh, đồng bọn của hắn kinh hoàng kêu to: “A! Ngươi đánh người!”
Trầm Thiên Lý xoa xoa cái mũi, nhìn đến huyết đầy tay. Hắn nổi trận lôi đình, ngay cả sợ hãi cũng đã quên, nhảy dựng lên đánh trả, Hạ Tam Lang lại cho hắn một quyền. Đồng bạn hai bên thét to mà ủng hộ, có người gia nhập chiến cuộc cũng có người khuyên can, trong học đường nhất thời loạn thành một đống, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, nghiên mực bút viết bay tứ tung ——
Tiểu Bảo ở ngoài cửa kích động kêu, A Lê vội vàng buông việc trong tay, chạy ra vừa thấy.
“Tam Lang? Ngươi......” – Nhìn đến Tam Lang đứng ở ngoài cửa, A Lê đánh một ngụm lãnh khí.
Giờ phút này Hạ Tam Lang chật vật không thôi, trên mặt cùng trên người y đều dính mực nước, tay áo xé rách một nửa, tóc tai cũng rối bời.
“Tam Lang, ngươi làm sao vậy?” – A Lê vội lôi kéo y vào nhà, Hạ Tam Lang không nói một tiếng, bình tĩnh đem túi sách đặt trên bàn. A Lê thấy y sắc mặt không ổn, ôn nhu nói: “Ngươi như thế nào làm thành như vậy? Còn có...... Không phải còn chưa hết thời gian đọc sách sao? Ngươi như thế nào đã trở về?”
Hạ Tam Lang đặt mông xuống ghế, y suy tư trong chốc lát, cẩn thận ngắm sắc mặt A Lê, thấp giọng mở miệng: “A Lê......”
“Cái gì?”
“Ta......” – Y dừng một chút, cuối cùng vẫn là cắn răng nói: “Ta không bao giờ … nữa đi đọc sách!”
A Lê rất giật mình, bất quá hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, hỏi: “Phát sinh chuyện gì......”
Hạ Tam Lang phẫn hận nói: “Ta hôm nay cùng bạn học đánh nhau, ta đem hắn đánh đến gãy mũi chảy máu, người nọ là thiếu gia có tiền, nương hắn phi thường tức giận, đối phu tử nói nếu tái cho ta đến trường, phu tử sẽ không bao giờ … nữa có thể dạy học. Ta nghĩ, dù sao ta đã học được rất nhiều, chúng ta lại không có tiền, tiếp tục đọc sách hay không cũng không sao, cho nên ta đối phu tử nói ta về sau không bao giờ … nữa đi học, phu tử cũng đã đáp ứng rồi.”
A Lê trầm mặc nghe xong, hắn không có quở trách y, chính là khẽ hỏi: “Vì cái gì bỗng nhiên đánh nhau?”
“Hỗn đản kia cố ý đem sách vở của ta làm dơ, còn chửi ngươi.....” – Hạ Tam Lang bỗng dưng dừng lại. Không đành lòng nói ra lời thương tổn A Lê, A Lê lại ôn nhu hỏi: “Mắng ta là cái gì?”
Hạ Tam Lang nói quanh co: “Hắn chửi ngươi..... Chửi là yêu quái......”
Y nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt A Lê, đối phương thế nhưng không toát ra biểu tình tức giận hoặc là bị thương. A Lê cười khổ một chút, nhẹ nhàng vuốt mớ tóc hỗn độn trên đầu y, nói nhỏ:
“Cho nên ngươi liền sinh khí đánh hắn?”
“Đúng vậy, phu tử đã dạy chúng ta, kẻ sĩ thà chết không thể chịu nhục, ta tuyệt đối không thể tùy ý hắn vũ nhục ngươi!”
“Ân......” – A Lê gật đầu, hắn tiếc nuối hỏi: “Ngươi thật sự quyết định không đi học sao......”
“Không đi......” – Hạ Tam Lang mạnh mẽ nói: “A Lê, ta về sau liền ở nhà, vừa giúp ngươi làm việc vừa tự học, ta tin tưởng chỉ cần ta chăm chỉ học tập, nhất định cũng có thể lên làm Trạng Nguyên!”
Tuy rằng y biểu hiện rộng lượng như thế, bất quá A Lê biết, trong lòng y nhất định rất khó chịu, dù sao y thích đến trường như vậy......
A Lê không nói gì mà ôm y, Hạ Tam Lang tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, hai tay cũng dùng sức ôm lấy hắn.
Một hồi mưa to qua đi, mây đen dần dần tiêu tán, cỏ non xanh mướt có vẻ phá lệ sáng bóng, giọt nước mưa như trân châu tư trên mái hiên, trên lá cây rơi xuống, ở dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang trong suốt.
Hạ Tam Lang trên vai lưng tràn đầy chế phẩm từ trúc, từ trong phòng chạy bộ ra. Tiểu Bảo tránh ở cửa đụt mưa lập tức chạy tới, phe phẩy cái đuôi lấy lòng. Hạ Tam Lang sờ sờ đầu nó, đối người trong phòng nói:
“A Lê, ta đi ra ngoài ——”
“A...... Từ từ......” – A Lê khoác áo đơn đi tới, hắn cấp Hạ Tam Lang đội nón, ho khan dặn dò: “Trên đường cẩn thận...... Khụ khụ......”
“Ta đã biết.”
“Đồ vật này nọ đều mang đủ sao không? Khụ khụ...... Ngọ thiện có đem theo không?”
“Đều đem theo, bị bệnh cũng đừng lộn xộn, mau trở về nằm đi.” – Hạ Tam Lang nhíu mày nhìn hắn sắc mặt tiều tụy.
“Ngươi một người đi thật sự không lo sao? Khụ khụ......” – A Lê lo lắng hỏi, nếu không phải hắn mấy ngày hôm trước chạng vạng làm việc không cẩn thận nhiễm phong hàn, cứ thế ốm đau trên giường, hôm nay chắc chắn hai người bọn họ cùng đi chợ buôn bán trúc.
“Đừng lo, ta đã mười hai tuổi, đừng đem ta xem như tiểu hài tử.” – Hạ Tam Lang không khỏi phân trần mà giúp hắn quay về trong phòng.
Thấy hắn nằm xuống, Hạ Tam Lang mới đóng cửa, y trước khi đi cúi người đối Tiểu Bảo nói, “Ta đi ra ngoài, Tiểu Bảo ngươi phải ngoan ngoãn giữ nhà nga.”
Tiểu Bảo lè lưỡi đối với hắn diêu cái đuôi, tựa hồ là nghe hiểu. Hạ Tam Lang hướng nó huy phất tay, một mình đi trên đường nhỏ lầy lội.
Bởi vì đường đi lầy lội, hơn nữa lưng mang nặng hàng hóa, Hạ Tam Lang mất nhiều thời giờ hơn bình thường mới đến chợ Ô Hạch trấn, thời điểm y đến nơi đã là chính ngọ. Y đi vào địa phương A Lê thường bày quán, trải ra một tấm vải bố, đem vật dụng bằng trúc sắp xếp chỉnh tề lên. Tiếp theo liền ngồi ở trên tiểu ghế, xuất ra sách chính mình mang theo, bắt đầu xem.
Bất quá y cũng không thể chuyên tâm xem hết sách, bởi vì khách nhân lục tục tới cửa. Vật dụng bằng trúc A Lê làm từ trước đến nay được hoan nghênh, nhiều năm liên tục tích lũy không ít khách quen, hơn nữa Hạ Tam Lang vẻ ngoài tuấn mỹ xuất chúng, lại hấp dẫn đến không ít nữ khách nhân. Một ít cô nương đại tẩu không cần thiết mua đồ trúc cũng đều xấu hổ ngượng ngùng đến trước mặt đất hỏi han, Hạ Tam Lang biết rõ mị lực bản thân, thân thiết mà đối với các nàng cười cười, nói tốt vài câu, những nữ khách nhân đa số hội sảng khoái mua hàng.
Hạ Tam Lang ngồi không đến một canh giờ, liền đem toàn bộ hàng bán xong rồi. Y phe phẩy túi tiền, vừa lòng lắng nghe tiếng đồng tiền va chạm.
“Ân...... Cần phải trở về......” – Hạ Tam Lang duỗi thắt lưng, đem đồ vật này nọ đều thu thập hảo.
Y nhẹ nhàng rời chợ, thời điểm đi qua một dược điếm, y bỗng nhiên nhớ tới A Lê bị bệnh, trong nhà cũng không có dược gì hữu hiệu, A Lê vì tiết kiệm vẫn không chịu gặp thầy thuốc, tiếp tục như vậy tất sẽ làm bệnh tình tăng thêm.
Hạ Tam Lang không có tái nghĩ nhiều, lập tức bước vào dược điếm.
“Lão bản, xin hỏi mắc phong hàn, ăn dược gì mới hảo?” – Hạ Tam Lang hỏi chưởng quỹ.
“Nga, này phải xem bị bệnh đã bao lâu.”
“Bị bệnh bốn ngày.”
“Này dễ làm, ta phối ít dược cho ngươi......”
“Làm phiền.”
Lão ông động tác nhanh nhẹn mà tuyển ra dược liệu cần thiết, gói lại giao cho Hạ Tam Lang. Hạ Tam Lang nói lời cảm tạ tiếp nhận, thanh toán tiền đang muốn rời đi. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến mọi người xôn xao, mấy người thanh niên hô to:
“Nhanh đi Bát Tiên tửu lâu xem náo nhiệt a!”
“Nghe nói có mấy người người võ lâm đang đánh nhau!”
“Thực phấn khích a! Tất cả mọi người nhìn a!”
Đám người rãnh rỗi ở ngã tư đường đều đi theo giúp vui, Hạ Tam Lang tò mò, cũng không tự chủ theo sát đi qua.
Đi đến trước cửa Bát Tiên tửu lâu, chỉ thấy bên ngoài vây đầy dân chúng xem náo nhiệt, một ít khách nhân ở tửu lâu dùng bữa đều chật vật vọt ra, có thể thấy được bên trong đánh cho phi thường kịch liệt. Hạ Tam Lang chen vào đám người trước mặt, ngẩng đầu nhìn.
Trên lầu hai Bát Tiên tửu lâu một trận tiếng chém giết hỗn loạn, mấy cái bàn thỉnh thoảng phá cửa sổ mà bay ra, mọi người bên dưới vừa kêu sợ hãi vừa ôm đầu tránh né.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên, một gã đại hán tay cầm đại đao từ cửa sổ bay ra, chính xác mà nói là bị người ngoan lực đá đi ra.
Hắn thật mạnh té lăn trên đất, phun ra một ngụm trọc huyết. Mọi người vây xem đang ở sợ hãi than, lại thấy một mạt thân ảnh từ cửa sổ bị phá bay ra, dừng ở trước người đại hán. Người nọ trong tay cầm trường kiếm chói lóa, thẳng chỉa vào cổ họng đại hán, một đầu tóc đen dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt, hai mắt để lộ ra ánh nhìn khiến mọi người kính phục, khuôn mặt tuấn tú như trước mang theo nét ngây ngô của thiếu niên.
Đứa nhỏ này bất quá so với Hạ Tam Lang lớn hơn một, hai tuổi, nhìn thấy thiếu niên này cùng chính mình tuổi gần nhau, Hạ Tam Lang nhất thời cả kinh cười toe tóe.
Thiếu niên áo xanh đang muốn một kiếm đâm vào cổ họng đại hán, một đạo thanh âm trầm mang theo uy nghiêm truyền đến:
“Khải Chi, thả hắn đi.”
Một thanh niên mặc hắc y từ Bát Tiên tửu lâu đi ra, hắn ước chừng hai mươi sáu tuổi, dáng người khôi ngô, mặt chữ điền môi dày, mũi cao mắt to, nhìn qua khí phách mười phần.
“Là” – thiếu niên tên Khải Chi nghe lời mà thu hồi kiếm, lui về bên người thanh niên.
Thanh niên kia hướng mọi người vây xem ôm quyền, phi thường lễ phép giải thích: “Thật có lỗi, kinh động đến chư vị, tại hạ cùng với tiểu đồ trên đường đi qua nơi đây, không khéo gặp phải người gây chuyện, tiểu đồ lỗ mãng đánh trả, quấy rầy thanh tĩnh của các vị hương thân, An mỗ lúc này hướng các vị nhận lỗi.”
Họ An thanh niên sau khi nói xong, lại cùng đồ đệ đi vào Bát Tiên tửu lâu. Bọn họ trở vào không lâu, vài tên giả danh nam tử hán giống tên té trên mặt đất nhanh chóng bước ra, trên người bọ họ đều có thương tích to nhỏ. Vài người nâng đại hán, dưới ánh mắt của mọi người xám mặt rời đi.
Trò hay xem xong rồi, mọi người lục tục tản ra, chỉ còn vài tên nam tử ăn mặc kiểu võ phu còn tại thảo luận:
“Người trẻ tuổi họ An vừa rồi không phải là đương kim võ lâm minh chủ An Trường Quân đi?”
“Ta xem xác định chắc chắn là hắn.” – Đồng bạn của hắn đáp.
“Oa, không thể tưởng được ở tiểu địa phương này lại nhìn đến nhân vật như vậy, thật sự là gặp may mắn......”
“Đáng tiếc không có thấy An minh chủ hiển lộ võ công, bất quá lấy công phu của đồ nhi hắn đến xem, công lực của An minh chủ nhất định không thể khinh thường.”
“Bằng không ngươi cho là người ta như thế nào lên làm võ lâm minh chủ? Hơn nữa đối thủ lần này quá yếu, đồ nhi của An minh chủ bất quá chỉ sử xuất nửa thành công lực mà thôi.” – Một hán cầm đại quan đao, nhìn như người giang hồ đáp lời.
Hạ Tam Lang nguyên bản muốn rời đi nghe bọn hắn nói được như thế phấn khích, không khỏi nghỉ chân lắng nghe.
“Ngươi nói An Trường Quân vì sao xuất hiện ở Ô Hạch trấn chúng ta?” – Lại có người hỏi, hán tử cầm quan đao tựa hồ biết rất nhiều tin tức trên giang hồ, hắn đắc ý nói:
“Ai, các ngươi cả ngày đợi tại cái trấn nhỏ này, đương nhiên đối chuyện trên giang hồ không thể hiểu hết.”
“Nga? Chẳng lẽ ngươi có biết?”
“Việc này đã sớm truyền mở trong giang hồ, mới đây Độc Phiến Môn cùng Tùng Hạc Môn vì tranh đoạt địa bàn Khánh Châu, tranh đến có thể nói khó hoà giải, hai phái giao chiến không ngừng, chết không ít người, liền ngay cả đệ tử thuốc ban phái khác cũng đã bị liên lụy, An minh chủ đại khái là vì điều đình việc này mà đến đi.”
“Thì ra là thế, Khánh Châu cách chúng ta nơi này rất gần, khó trách An minh chủ sẽ xuất hiện ở đây.”
“An minh chủ võ công cái thế, là nhân vật danh vọng đỉnh cao trong chốn võ lâm, nếu hắn ra mặt, đại khái rất nhanh có thể đem phân tranh lần này giải quyết đi......”
“Này cũng không nhất định.” – Hán tử lại nói: “Độc Phiến Môn cùng Tùng Hạc Môn đều là môn phái ác độc có tiếng. Này danh môn chính phái căn bản không làm gì được bọn họ, mà nay hai phái này trở mặt, nói như thế nào đâu...... Xem như chó cắn chó cốt đi, nếu ta là An minh chủ, ta sẽ đơn giản bỏ mặc, cho bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương, đến lúc đó sẽ đem bọn họ tiêu diệt, này không phải rất tốt sao?”
“Lời tuy như thế, bất quá nghe nói Độc Phiến Môn kiếm tiền vô cùng khéo léo, phân đà mới thiết lập rất nhanh có thể lên làm địa phương thủ phủ, liền như vậy tiêu diệt thật đúng là đáng tiếc, đem bọn họ đưa vào võ lâm chính phái, làm cho bọn họ truyền thụ một chút bí quyết kiếm tiền không phải càng thêm tạo phúc cho mọi người sao?”
“Này nói cũng phải, lần này tranh địa bàn không phải là vì một chữ “tiền”..... Khánh Châu địa linh nhân kiệt (đất thiêng thì có người tài) , nếu làm Khánh Châu lão Đại, không phải cũng giống như cai quản quốc khố sao?”
Hạ Tam Lang không hé răng mà nghe đến đó, rốt cục không chịu nổi xen mồm hỏi:
“Xin hỏi các vị đại thúc, người võ lâm cũng có thể kiếm đồng tiền lớn sao?”
Mọi người hoang mang theo dõi y, hán tử cầm đại đao cười nói: “Như thế nào? Tiểu huynh đệ, ngươi rất muốn kiếm đồng tiền lớn sao?”
“Ân.” – Hạ Tam Lang không chút do dự gật đầu.
Hán tử cười khổ nói: “Người võ lâm có thể sống cuộc sống giàu có phi thường ít, giống ta loại này, học nghệ không tinh lại không đầu óc, cũng chỉ có thể chạy đi giang hồ làm xiếc, kiếm không được mấy đồng tiền để sống tạm, muốn có tiền đồ … … như là An Trường Quân, đi làm minh chủ, làm minh chủ tự nhiên có một số lớn kẻ có tiền với ngươi kết giao, mà tất cả mọi người hội tranh nhau làm đồ đệ của ngươi, không cần lo ăn mặc không đủ, còn có thể được mọi người đích kính trọng.”
“Nếu không đảm đương nổi minh chủ?” – Hạ Tam Lang cũng biết minh chủ không phải ai đều có thể làm.
“Nếu không đảm đương nổi minh chủ, vậy tiến vào bang phái đi, tựa như “Đôc Phiến Môn” ta vừa nói, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng là bang phái có tiền nhất trong chốn võ lâm, đi vào trong đó không cần giao tiền, chỉ cần có bản lĩnh là được, nếu biểu hiện ra, bang chủ tự nhiên hội tưởng thưởng, nếu có bản lĩnh lên làm đà chủ hoặc là Đường chủ, càng thêm tài nguyên cuồn cuộn, nở mày nở mặt.”
Hạ Tam Lang ban đầu nghĩ đến học bài đoạt đến công danh chính là biện pháp duy nhất để trở nên nổi bật, không thể tưởng được bên ngoài còn có nhiều chuyện tình y không. Y nhớ tới tên thiếu niên áo xanh vừa rồi tư thế hiên ngang oai hùng, xứng hán tử một phen nói, làm cho hắn càng hướng tới trở thành “võ lâm nhân sĩ”.
Chỉ cần hắn học được võ công, sẽ không bị người khi dễ. Còn có thể dựa vào võ công kiếm đồng tiền lớn, cuộc sống quá tốt......
Hạ Tam Lang không yên lòng mà về đến nhà, hắn đem chuyện hôm nay ở trong trấn và việc chính mình khát vọng trở thành người võ lâm nói cho A Lê.
A Lê chính là nói: “Chỉ cần không phải chuyện hại người, ngươi muốn làm gì đều có thể.”
Hạ Tam Lang miệng chưa nói cái gì, chính là trong lòng lại nghĩ muốn: nếu có thể đạt tới mục đích hại người có là cái gì? Ngươi không hại người, người khác cũng sẽ đi hại người, kia ta lại có cái gì khác biệt? Chỉ cần có thể có cuộc sống tốt, làm cho ta hại bao nhiêu người ta cũng không để ý......
Từ ngày đó, nội tâm Hạ Tam Lang dần dần nổi lên biến hóa. Y không hề an phận mà làm việc nhà nông, mà vẫn nghĩ như thế nào có thể đi vào thế giới “võ lâm” này, chính là, sinh hoạt tại loại thôn hẻo lánh này, thật sự không thể mang đến cơ hội gì cho y.
Mỗi khi y nhìn thấy chân trời phía xa, y sẽ không tự chủ được mà ảo tưởng thế giới bên ngoài.
Cứ như vậy, lại qua mấy tháng. Hôm nay, Hạ Tam Lang như thường đến trên núi nhặt củi, hoàng cẩu Tiểu Bảo đầy sinh lực theo sát y lên núi, thỉnh thoảng ở trong bụi cỏ ngửi tới ngửi lui.
Hạ Tam Lang kiếm đầy một sọt củi đót, chuẩn bị quay về, quay đầu lại phát hiện mất đi bóng dáng Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo —— Tiểu Bảo ——” – y cao giọng kêu, giây lát sau, bên kia núi truyền đến tiếng chó sủa. Hạ Tam Lang nghĩ thầm rằng này cẩu nhi nghịch ngợm cư nhiên chạy đến nơi xa như vậy, y tiếp tục hô to: “Tiểu Bảo —— mau trở lại!”
Đợi một hồi lâu, như trước không thấy Tiểu Bảo trở về, Hạ Tam Lang trong lòng khả nghi, Tiểu Bảo từ trước đến nay thực nghe lời, vì sao hôm nay như thế khác thường? Y lập tức hướng nơi truyền đến tiếng chó sủa đi đến.
_____________________________
() Đây là bài thơ “Giang tuyết” (Tuyết trên sông) của Liêu Tông Nguyên, một nhà thơ thời Đường, Trung Quốc
Dịch nghĩa:
Giữa ngàn non, chim bay bổng tuyệt mù trời.
Trên vạn nẻo đường tắt, dấu vết người vắng hẳn.
Thuyền lẻ loi có ông già mang nón lá áo tơi,
Một mình ngồi câu trên dòng sông đầy tuyết lạnh.
(Nguồn Wikipedia)