Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong túi chỉ còn vài đồng lẻ, số tiền lần trước hắn đưa ta, kì thực ta chưa đả động đến, chẳng qua đều có dụng ý. Tắc xi đánh ngang qua, dừng lại ở chỗ ta, cửa kính bị kéo xuống, bên trong là vị tài xế đã chục tuổi.

"Hôm nay lấy giá rẻ, có đi không?"

Suy nghĩ một hồi, vẫn là lắc đầu cự tuyệt.

"Không cần, cảm ơn ngươi."

Ném cho ta ánh nhìn khinh bỉ, lập tức lái xe chạy đi. Tuyết rơi trên vai, ta ngẩng đầu, ban đêm tuyết rơi là tuyệt mĩ nhất, nhưng là, chỉ có thể đối với một đôi tình nhân, còn ta, bất quá chỉ là an ủi. Ta nghĩ vậy.

Biệt thự của hắn, nằm cách chỗ ta khá xa, đi bộ giữa trời lạnh khiến chân ta lạnh cóng, cơ hồ đau đến ê ẩm. Cũng may đã đến trước cổng, hai vai ta co nhún lại, ngón tay run rẩy ấn chuông.

Rất lâu, vẫn chưa có người ra mở cửa, ta rốt cuộc mới nhận ra, nguyên lai, Chính Kỳ hắn không có ở nhà. Gọi điện hắn không chịu nghe, ta liền đứng một góc, chờ hắn trở về.

Gió mạnh thổi đến, tứ chi ta cơ hồ sắp tê liệt, hắn thế nào vẫn chưa trở về, cuộc gọi ban nãy, chẳng nhẽ là nghe nhầm. Ta cuộn tròn người, đem hai tay giấu vào trong bụng, một thân ta, từ lúc nào đã nhỏ bé như vậy.

Đèn rọi vào mắt, ta theo bản năng nhíu mày, là xe của Chính Kỳ, hắn rốt cuộc trở về. Mở cửa xe, hắn bước xuống mở cổng, ta đứng dậy, đã một tiếng ngồi giữa gió đông, hai chân tê cứng, thanh âm phát ra nghe thấy run rẩy.

" Chính Kỳ... ngươi vừa đi đâu sao?"

Không trả lời ta, biểu tình vẫn như cũ lãnh khốc, ta cứng người tại chỗ, nhìn hắn lái xe chạy vào sân. Ta cúi đầu, lặng lẽ hít một hơi, từng bước nặng nề đi vào.

Bên trong phòng khách ấm hơn một chút, ta nhanh chóng cởi quần, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Chính Kỳ đang uống nước, ta một bên âm thầm ngắm nhìn gương mặt hắn, góc nghiêng tinh xảo anh tuấn, hầu kết chuyển động lên xuống, cảm thấy từ hắn tỏa ra khí chất thật mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với ta.

Buông ly nước, hắn bước tới, lật ta nằm xấp trên ghế, hung hăng ấn đầu ta, đè mạnh lên gối, cảm nhận phía sau một trận đau rát kéo đến, ta liều mạng cắn chặt gối, mặc kệ lệ đang tuôn trào.

Mối quan hệ trải qua khá lâu, nhưng là, mọi khi trừ lúc hắn không gọi điện, còn lại đều là ta tình nguyện đến dâng "thân" cho hắn.

Chính Kỳ, hắn không muốn làm tình trong phòng hắn, chẳng qua không muốn ta vấy bẩn kỷ niệm trước đây của hắn và Mộng Hi, cứ như vậy, gần một năm nằm trên sô pha, đợi hắn từ phía sau tra tấn, kết thúc đều là bất lực ngã xuống nền đất, mùa đông, cảm nhận được sàn nhà đầy lạnh lẽo.

Còn nhớ, đêm giáng sinh năm ấy, đem toàn bộ số tiền hắn cho ta, mua một cuộn dải len về nhà, chỉ là ta nghĩ, quà tặng tự làm sẽ có ý nghĩa nhất, trong phim họ nói như vậy.

Cầm khăn choàng cổ trên tay, đường thêu vừa vụng về vừa xấu tầm nhìn, ta dùng hết can đảm đưa tận tay hắn.

Thời điểm đó, hắn đã trầm mặc, đưa tay nhận lấy, lòng ta chợt ấm áp, cảm giác gương mặt chính mình nóng ran, nguyên lai đứng trước mặt hắn, ta vẫn luôn thẹn thùng như vậy, bây giờ nghĩ lại, ta đần độn đến mức nào.

"Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì, đánh giá ta thấp quá rồi, Thụy Đường." Liền ném vào thùng rác, còn cố tình dẫm lên vài cái.

Ta không nhịn được nước mắt, cắn môi nức nở. Chính Kỳ, hắn chán ghét nhìn ta khóc lóc trước mặt hắn. Lần đó về sau, ta không dám tùy tiện rơi lệ nữa, ngay khi trở về gian phòng nhỏ của ta, liền nằm một góc liều mạng khóc.

Dương ca từng khuyên ta, nên chấm dứt quan hệ với hắn, chỉ trách ta cứng đầu, không thể nào rời xa hắn. Thân thể ngày một suy yếu, những lần hắn sinh khí, đều vung tay thô bạo đánh ta, thành ra trên người vết thương chi chít.

Cả khu bar ở đây, ai cũng nói ta thiểu năng, không biết tự lượng sức mình, độc miệng kêu ta xấu xí, hèn mọn, không xứng đáng với hắn, Chính Kỳ.

Đã quen như vậy, ta cũng không dám phản bác gì, chỉ cúi đầu cho qua. Nhưng là, buổi tối đang thu dọn bàn ăn, các vị nam tử đứng bên cạnh, ánh mắt hung hiểm nhìn sang ta. Ta không kìm được run rẩy, động tác rõ sự chậm chạp.

"Thụy Đường." Thanh âm trong trẻo vang lên, mang theo là chút mỉa mai đầy mưu toán, ngẩng đầu, nhìn một vị nam tử đang lên tiếng.

"Ngươi và Chính Kỳ, các ngươi quen nhau bao lâu rồi a?" Phía sau là tiếng cười vui vẻ, ta ngây ngốc nhìn hắn, nghe thấy thanh âm chính mình run rẩy.

"Gần... gần một năm."

"Ai nha, cũng khá lâu đấy. Bất quá, ngươi thật sự rất keo kiệt a, khi nào cùng chúng ta làm một bữa, giới thiệu Chính Kỳ người yêu của ngươi, có được không?" Cố ý nói như vậy, sau đó là một trận cười hả hê.

Ta lo sợ nhìn bọn họ, ta và hắn, nào có bao giờ là người yêu của nhau, chưa một lần hắn để ý đến ta, vốn dĩ, ngày đó đều do ta tự gạt chính mình, gạt Dương ca nói hắn yêu ta, thành ra sau đó nơi đây ai cũng biết, lập tức đem thành trò cười.

"Hắn, hắn không có thời gian, vả lại, ta và hắn đã quyết định quan hệ kín, không công khai với mọi người." Nói không chút lưỡng lự, chỉ sợ ta hoảng đến ngất xỉu, vì cái gì lại ngu ngốc như vậy.

"Ha ha ha, Thụy Đường, ngươi cho là chúng ta sẽ tin ngươi. Đủ rồi, đừng ở đó ảo tưởng nữa, kì thực ngươi và Chính Kỳ không có chuyện là tình nhân. Ngươi xem, một kẻ vừa ngu vừa đần độn như ngươi, chậc chậc, còn không kể đến nhan sắc xấu hết chỗ chê, Chính Kỳ có điểm gì thích ngươi, ha ha ha."

Tiếng cười của bọn họ, làm ta một mực thối lui, trách ta không còn chỗ nào để giấu mặt, xấu hổ như vậy, tự ti như vậy, đau lòng như vậy.

Nhưng là, không phủ nhận từng lời nói phát ra, không có điểm nào là không đúng. Ta không cách nào ngẩng đầu đối mặt, chỉ đứng đó, giữ chặt khăn trong tay, lặng lẽ rơi lệ.

"Tiện thể nói cho ngươi hay, Chính Kỳ hắn là không quên tình nhân cũ, bất lắm chỉ xem ngươi là công cụ tiết dục mà thôi. Ta cũng không trách hắn trước đây dùng bạo lực với ta, thật sự hắn rất cuốn hút, bất quá không thể so với tình nhân cũ của hắn được. Ta xin ngươi, tỉnh mộng lại đi, ngươi đâu còn là một hài tử ba tuổi, đã rồi đấy."

Vỗ nhẹ mặt ta, lập tức xoay người rời đi.

Nơi trái tim ta, ngoài đem lại cho ta sinh tồn, còn có đau đớn cùng thống khổ. Đã từ lâu, ta từng mong ước, sẽ cùng Chính Kỳ hắn hạnh phúc, được cùng hắn du ngoạn thành phố, có thể công khai trước mọi người nắm tay nhau, trao lời yêu thương chân thực nhất.

Nhưng làm sao có thể, câu hỏi đặt trong đầu, khiến ta không cách nào tự trả lời, ta yêu hắn, ta ảo tưởng, có gì là sai trái, ta ngu ngốc, có gì là sai trái?

Con đường hôm nay, nhộn nhịp cùng náo nhiệt, chỉ là một thân ảnh ta, nặng nhọc bước đi.. bóng đèn chiếu lên người ta, cô đơn tịch mịch, gió không ngừng thổi, cư nhiên lạnh lẽo đánh vào cơ thể.

Đứng trước cửa nhà hắn, nguyên lai trái tim vẫn đau đớn như vậy, từ lúc cùng hắn quan hệ, tính cho đến thời điểm này, mở miệng trò chuyện cùng hắn, cơ hồ còn chưa đủ một ngón tay.

Quãng thời gian ấy, vẫn là ta tự nói tự quyết định, hắn đối ta chỉ là một ánh mắt lạnh như băng, trái tim ta, dường như không thể đập mãi nữa, đau thế này, sống chết có khác gì nhau.

Đứng chờ hắn trở về, cơ hồ cũng đã là thói quen, cơ thể cư nhiên quen với giá lạnh, không còn run rẩy nữa.

Xe bạc lái vào sân, tắt đèn, bước ra là hai người, mà cũng không phải ai xa lạ, chỉ có hắn và Mộng Hi. Hai người bọn họ, đã quay lại với nhau?

Bàn tay hắn ôm lấy eo Mộng Hi, nụ cười ôn nhu nhất, chính là ta chưa từng thấy qua, bởi vốn dĩ, nó không hề giành cho ta.

"Chính ... Chính Kỳ"

Luôn luôn như vậy, đứng trước mặt hắn, chỉ có sự yếu đuối, ta giương mắt đầy thống khổ, hắn có còn cần đến ta?

Nhìn thấy ta, hắn thu hồi nụ cười, ném cho ta ánh mắt lạnh như băng, đồng thời có điểm sinh khí.

Ta chán ghét như vậy sao, ta thực sự không đáng được nhìn thấy nụ cười của ngươi sao? Chính Kỳ.

"Ngươi là ai?" Là thanh âm của Mộng Hi.

Phút chốc, trái tim ta chết lặng.

Hoàn chương

Truyện Chữ Hay