Từ đêm Trịnh Phi đến thăm, sắc mặt Thụy Đường so với mọi ngày hòa hoãn hơn rất nhiều, Tần Niên Nhiễm nói gì cậu đều đáp lại nhiều hơn một câu, thỉnh thoảng còn nhếch miệng cười nhẹ một cái, mặc dù sự thay đổi tích cực này vô cùng ít ỏi, nhưng đối với nàng đã là quá nhiều.
Trịnh Phi sau khi nghe mẫu thân tường thuật sinh hoạt hôm nay của Thụy Đường xong thì hết sức hài lòng, vừa tắt điện thoại, chợt thanh âm của thư ký Tiêu ở bên cạnh vang lên: "Trưởng phòng hôm nay dường như rất vui vẻ."
"Đương nhiên." Trịnh Phi không phủ nhận, hắn cho rằng đêm hôm đó Thụy Đường có đem những lời hắn nói suy nghĩ một chút, quả nhiên không uổng phí hắn nhọc công đến thăm cậu, còn dùng nước mắt để thuyết phục cậu, nếu không hiệu quả, ngày hôm nay hắn sẽ không phải là Trịnh Phi mà tổng giám đốc tín nhiệm.
Hai người bàn bạc công việc xong, Trịnh Phi liền nhận được cuộc gọi từ mẫu thân của Chính Kỳ, giọng nàng lúc nói có điểm run rẩy lại không rõ ràng, làm hắn còn nghĩ người kia xảy ra chuyện gì, không ngờ cuối cùng lại là một tin lành. Cúp máy, Trịnh Phi không kìm được kinh hỉ thông báo cho Tiêu Phàm.
"Tiêu Phàm, tổng giám đốc tỉnh rồi."
........................
Vừa hay tin Chính Kỳ rốt cuộc cũng tỉnh lại, bạn bè cùng mọi người trong công ty đều đổ bộ tới thăm. Hai tuần này, phòng bệnh của Thụy Đường có thể thấy so với trước kia ít người lui tới, quản gia thì có việc phải về quê, chỉ có Tần Niên Nhiễm vẫn đều đặn bên cạnh chăm sóc cậu. Cậu biết người kia đã tỉnh lại, mọi người đa số đều dành thời gian cho hắn, cậu cũng không nhỏ nhen nghĩ nhiều, chẳng qua những lúc đêm xuống, Tần Niên Nhiễm phải trở về nhà, một thân cậu ở trong phòng kỳ thực vẫn thấy cô đơn.
Ba ngày sau, thấy Thụy Đường chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ liền làm đơn cho cậu về nhà. Nói là về nhà, thực ra sau đó không một ai thấy cậu đi đâu. Vốn dĩ căn nhà trước đây Thụy Đường ở là của Uy Thần, hiện tại không nhất thiết phải quay về nữa, trước khi ra viện, Tần Niên Nhiễm còn chưa có cơ hội nói chuyện với cậu, chỉ thấy người nọ để lại một bức thư ngắn ngủi rồi không lời từ biệt mà rời đi.
"Làm thế nào đây, hắn không chỗ ở, trong túi không biết còn đồng xu nào không, bụng lại mang thai, sao có thể tự chăm sóc cho mình được chứ. Trịnh Phi, con mau đi tìm hắn đi." Tần Niên Nhiễm sau khi nhận được thư thì sốt ruột tìm tới Trịnh Phi cầu cứu.
Trịnh Phi thở dài, lắc đầu nói: "Thụy Đường đã trải qua quá nhiều chuyện bi thương, hiện tại muốn bỏ đi, hẳn là muốn sống cuộc sống mới, lòng tự trọng hắn cao, nếu con tìm hắn, hắn cũng sẽ tái bỏ đi."
Tần Niên Nhiễm không cam tâm ném lá thư, kéo tay hắn nài nỉ: "Trịnh Phi, hắn là đứa trẻ đáng thương, nhỡ khi... nhỡ khi hắn suy nghĩ không thấu, làm chuyện gì dại dột, ta cả đời cũng không thể an tĩnh ngủ được. Mụ mụ cầu con, tìm hắn trở về, mụ mụ sẽ hảo hảo yêu thương hắn, xem hắn như ruột thịt, có được không?"
"Hảo a hảo a, con sẽ cố gắng." Trịnh Phi không cách nào từ chối, bất quá nếu như lần này người kia thật sự ngỏ ý không muốn, hắn cũng không biết nên như thế nào.
Vài ngày sau, Chính Kỳ thân thể đã dưỡng khỏi, có thể xuất viện, Trịnh Phi nhân tiện đang có hợp đồng muốn Chính Kỳ xem qua nên ghé qua bệnh viện một chuyến. Thấy phu nhân đang giúp hắn thu gom đồ đạc, Trịnh Phi không ngần ngại mở cửa tiến vào.
"Chính Kỳ, ngươi đang muốn về nhà sao?"
Sắn tay áo, Chính Kỳ đi tới trước gương chỉnh lại tóc, xoay người nói: "Ban đầu dự định là vậy, bất quá hiện tại đã không cần rồi, ta sẽ đến công ty luôn. Có chuyện gì sao?"
"May quá, bên tập đoàn Vian muốn hợp tác với chúng ta, hợp đồng thỏa thuận hiện tại đang ở công ty."
Chính Kỳ gật đầu, cài nút áo, quay sang nói với mẫu thân: "Mụ mụ, con có việc phải tới công ty, người giúp con đem quần áo mang về, buổi tối sẽ trở về dùng cơm với hai người."
Phu nhân nghe hắn nói như vậy, trên mặt cực kì không vui: "Con vừa xuất viện đã tới công ty, rốt cuộc con xem trọng công việc còn hơn cái thân thể này có phải không?"
Chính Kỳ mỉm cười, dang tay ôm lấy phu nhân, thanh âm trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết.
"Đều không phải như người nghĩ, mụ mụ biết ta còn trẻ đã có chức vị cao như vậy, nếu chỉ vì một thương tích nhỏ nhoi mà vô trách nhiệm với công việc, không phải mọi người lại trách ta ỷ quyền thế lại trèo cao. Mụ mụ, khó khăn lắm Viên Thục mới lấy lại danh dự, ta không thể vì vậy mà buông lỏng được, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ chờ cơm tối do mụ mụ nấu, được không?"
Bị thanh âm dịu dàng của người kia thuyết phục, nàng cuối cùng vẫn không thể đấu lại nam nhân cứng đầu này, đành thở dài cho qua: "Hảo a hảo a, vậy mụ mụ đi trước, con tốt nhất đừng nên làm việc quá sức."
Thả một nụ hôn nhẹ lên gò má mẫu thân, Chính Kỳ chào tạm biệt nàng, theo Trịnh Phi đi xuống bãi đậu xe, lái thẳng tới Viên Thục.
Giải quyết công việc suôn sẻ, Chính Kỳ liền lập tức gọi Trịnh Phi lên văn phòng: "Việc tìm Thụy Đường thế nào rồi?"
"Hắn hiện tại đang sống tại một căn nhà cho thuê ở thành phố X, ban ngày thì làm việc, đúng sáu giờ tối liền trở về nhà."
Thấy Chính Kỳ nhăn mày, hiểu đối phương đang suy nghĩ gì, Trịnh Phi vội tiếp lời: "Ngươi yên tâm, biết mình mang hài tử, hắn chỉ đơn giản làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, không phải công việc nặng nhọc gì."
Chính Kỳ nặng nề thở ra tiếng, buông cây bút đang cầm trong tay xuống: "Mặc dù vậy, ta vẫn không an tâm."
Ngã lưng vào ghế, hắn xoay người về phía cửa sổ, chần chừ một lúc rồi nói:" Trịnh Phi, ngươi nói xem, hài tử trong bụng hắn, có phải là của Uy Thần không?"
Trịnh Phi đối với loại chuyện này làm sao biết rõ, đúng là trước đây mỗi lần ghé qua biệt thự của Uy Thần, đều thấy hai người bọn hắn thân mật như tình nhân, bất quá nếu là chuyện ân ái, hắn thực sự không biết, nhưng không phải là không có chuyện đó.
"Ta không rõ, nhưng mà nếu quả thật hài tử là con của Uy Thần, vì cái gì thời điểm này Thụy Đường mới mang thai, mà không phải là ba năm trước."
Thấy Chính Kỳ im lặng không nói, Trịnh Phi bèn tiếp lời: "Chính Kỳ, bất luận hài tử trong bụng là con của ai, nếu ngươi yêu hắn, vậy thì liền tới tìm hắn, đem hắn về. Hắn một mình không người chăm sóc, cuộc sống khó khăn, ngươi vạn lần cũng không nên để hắn tiếp tục khổ sở như trước kia, cho dù ngươi có sợ hắn không chấp nhận ngươi, ngươi cũng không nên bỏ cuộc."
"Ai nói ngươi ta bỏ cuộc."
Chính Kỳ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn, Trịnh Phi nghe vậy thì kinh ngạc mở to mắt, nhìn nam nhân trước mắt xoay ghế về phía mình, khóe miệng cười nhẹ. "Ta nhất định sẽ đem hắn trở về."
..............
Sáu giờ rưỡi tối, Thụy Đường vừa từ cửa hàng trở về nhà, cả ngày đứng trước quầy tính tiền khiến hai chân cậu có chút mỏi, lưng thì đau ê ẩm, dưới bụng nhô cao càng làm cơ thể cậu di chuyển nặng nề. Từ trong ba lô lục lọi chìa khóa, ánh mắt cậu bất chợt chú ý đến một túi xách màu đỏ quen thuộc đặt trên bệ cửa sổ, như thường lệ, cậu liền ôm nó đem vào trong nhà.
Tình trạng này đã xảy ra được mười ngày, đúng sáu giờ rưỡi tối đặt chân về nhà, Thụy Đường cứ nhận một túi xách màu đỏ như vậy, bên trong gồm hai gói bánh kẹo, một hộp sữa, hai chiếc áo khoác làm bằng len. Mặc dù không rõ người đưa tới là ai, nhưng cậu cũng đoán già đoán non được đó là danh nhân nào.
Cẩn thận đem mọi thứ trong túi thu xếp ngay ngắn, Thụy Đường cởi áo khoác, bắt đầu tắm rửa.
Hai ngày sau, túi xách màu đỏ quen thuộc kia không còn xuất hiện nữa, Thụy Đường dù cảm thấy kì lạ nhưng sau đó cũng không buồn để ý nữa, tiếp tục sinh hoạt như thường lệ. Cho đến một ngày, vật cậu nhận được trước nhà không phải là túi xách kia, mà là một chiếc khăn choàng cổ sợi len, được cột ngay ngắn trên tay nắm cửa.
Khẽ kinh ngạc, Thụy Đường nhẹ nhàng cầm chiếc khăn trên tay, đường thêu cực kì lộn xộn, hoàn toàn không chút đẹp mắt, nhìn qua liền biết rõ tay nghề của chủ nhân nó tệ hại đến cỡ nào.
Nước mắt lã chã rơi xuống, cậu giương mắt ngó nhìn xung quanh, rồi lại cúi xuống ngắm chiếc khăn choàng quen thuộc, đem nó ôm vào trong ngực, khóc thành tiếng. Không sai, đây chính là chiếc khăn choàng tự chính tay cậu thêu tặng cho hắn nhân dịp Giáng Sinh tám năm trước. Lần đó khi cậu đưa hắn, nam nhân liền không chút thành tâm đem ném vào sọt rác. Vậy thì vì cái gì, vì cái gì hiện tại nó lại ở đây, không phải người kia sớm đã vứt đi rồi sao.
Mở cửa đi vào, bật đèn lên, chợt một giọng nói trầm ấm vang lên. "Ngươi về rồi."
Cơ thể Thụy Đường đông cứng, chiếc khăn trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất, hai mắt cậu ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn đang ngồi trên sô pha kia, trong đầu không ngừng hỏi vì cái gì.
Lúc vào đây, Thụy Đường vẫn chưa kịp lau sạch mặt, cho nên bao nhiêu nước mắt đều bị Chính Kỳ nhìn thấy rõ. Đứng dậy rời khỏi ghế, không nhìn đến người kia còn đang ngây ngẩn, hắn cúi người đem chiếc khăn choàng lên cổ mình, rồi nhìn cậu cười nói. "Trịnh Phi cũng thật kì quái, nếu không phải sáng hôm sau hắn tới tìm ta, phát hiện trong sọt rác có một vật thể đáng yêu như vậy rồi đem giữ trong người, thì hiện tại nó đã sớm biến mất rồi."
Người nọ vẫn như cũ duy trì bộ dáng ngạc nhiên, Chính Kỳ nhìn đến phì cười, hai tay giữ lấy vai cậu. "Mặc dù không đẹp mắt, bất quá, hảo ấm áp, ta thực hối hận khi đã bỏ rơi một vật hữu dụng như vậy."
Rơi nước mắt, Thụy Đường nghẹn ngào nói: "Vì cái gì?"
Chính Kỳ thu lại nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng gạt nước mắt trên mặt cậu. "Thụy Đường, ta xin lỗi, chúng ta làm lại từ đầu, có được không?"
"Nếu ta nói không?"
"Ta vẫn hàng ngày đến đây, mặc kệ ngươi không cho phép, đến khi nào ngươi bằng lòng thì thôi."
"Nếu ta nói hài tử trong bụng không phải con ngươi?"
"Ta vẫn xem như con ruột của ta, tiểu Khương sau đó sẽ là một hảo a ca."
"Nếu ta muốn ngươi chết đi?"
"Như ý ngươi, ta sẽ chết làm ngươi hài lòng."
Thụy Đường bật khóc, sà vào lòng hắn, vươn tay liên tục đánh vào ngực hắn. "Ngươi đồ ngốc... đồ ngốc."
Chính Kỳ không nói không rằng, chỉ ôm chặt lấy cậu, môi hôn lên trán cậu: "Ta biết hài tử là con ta."
Thụy Đường kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Vì muốn biết rõ cái thai trong bụng của Thụy Đường, Chính Kỳ đành hạ quyết tâm đến trại giam hỏi Uy Thần, người nọ vốn dĩ thừa biết những lần hoan ái, đều là Thụy Đường cố ý xịt thuốc gây ảo giác cho hắn, kỳ thực bọn hắn chưa từng một lần quan hệ thân xác. Lại nói, thời điểm Thụy Đường mang thai, cực kỳ phù hợp với thời gian hắn ân ái cùng cậu trong buồng giam lần đó, hài tử trong bụng không là của Chính Kỳ hắn, thì là của ai được chứ.
Buông Thụy Đường ra, Chính Kỳ đưa tay ôm lấy mặt cậu, hỏi một lần nữa: "Thụy Đường, cùng ta làm lại từ đầu, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, chăm sóc cho hài tử của chúng ta, ngươi nguyện ý không?
Thụy Đường gật đầu, nói xong ba chữ "Ta nguyện ý" rồi bật khóc thành tiếng. Hai mắt Chính Kỳ đẫm lệ, cúi đầu hôn lên môi cậu, cảm nhận tư vị ấm áp từ lâu không có.
Thụy Đường, ta sẽ dành trọn cuộc đời còn lại để bù đắp cho ngươi. Ta, Chính Kỳ, một lòng yêu ngươi.
Hoàn
_______________
Hoàn rồi vui quá chúc mừng ta đi