Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh nắng theo khe hở của bức tường rọi vào, Thụy Đường ôm cơ thể đau nhức ngồi dậy, kéo lên chiếc áo sơ mi, ánh mắt lảnh đạm nhìn về phía trước. Thấy cậu tỉnh dậy, Chính Kỳ ở phía sau ôm chầm lấy cậu, lưu luyến bờ vai hao gầy.

"Thụy Đường, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

Trên mặt nam nhân không hề lộ ra một tia xúc cảm, lạnh lùng nói với hắn.

"Buông ra."

Bị ngữ điệu lạnh như băng làm cho kinh ngạc, hắn đem cậu quay về phía mình, cắn môi day dứt.

"Ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi vẫn còn yêu ta, đêm qua không phải ngươi đã chấp nhận ta sao, Thụy Đường, ta yêu ngươi."

"Im miệng! Ta có chết cũng không bao giờ cùng ngươi ở một chỗ, đêm qua xem như chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong đây chuẩn bị tinh thần đi!" Cậu bị chọc giận hung hăng quát, vội vã đứng dậy thay quần áo, loạng choạng vác tấm thân chi chít vết hôn đi ra ngoài.

Rầm.

Căn phòng lại trở về không gian màu tối, Chính Kỳ suy sụp ngồi tựa vào tường, khóe miệng câu lên một nụ cười khổ, ánh mắt vô thức dừng lại trên chiếc áo đặt trên nền đất, hắn run rẩy cầm lên, chậm rãi đặt lên mũi, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương của cậu, ngọt ngào đơn thuần, tình cảnh hoan ái đêm qua lại trỗi dậy, khiến hắn cảm thấy ham muốn, hạ thân nổi lên một tầng dục vọng mà ngẩng đầu.

Hắn nắm chặt chiếc áo, bàn tay linh động an ủi tính khí, trong đầu hắn nhớ lại những tiếng rên rỉ đêm qua của cậu, nhớ đến thời khắc cùng cậu ân ái, nước mắt tuôn xuống dữ dội, hơi thở hắn vừa gấp gáp vừa nghẹn ngào.

"Thụy Đường... Thụy Đường của ta.... Ân."

Thẳng đến cao trào, hắn ngẩng đầu khóc lớn, căn phòng trở nên cô độc lạc lõng.

Nặng nề mở cửa, trong phòng tối đen như mực, Thụy Đường còn chưa kịp bật đèn, chợt phía trước truyền đến một thanh âm trầm thấp.

"Không được bật đèn. Ngươi lại đây."

Thanh âm bình tĩnh mà lạnh lẽo, không khỏi khiến cơ thể cậu run lên, từng bước đi tới, một cỗ tay bất thình lình kéo lấy, cơ thể cậu bị hung hăng quăng lên giường, bên tai là tiếng thở ồ ồ nam tính, môi bị điên cuồng cưỡng ép.

"Đừng..."

Nghe thấy tiếng nức nở, nam nhân liền ngừng động tác, sắc mặt trở nên khủng bố, lạnh lùng nói.

"Đêm qua ngươi ở cùng với hắn?"

Biết trước người kia sớm muộn cũng sẽ phát hiện, nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi run rẩy, thấp giọng nức nở.

"Ta không biết vì cái gì lại cùng hắn làm tình, khi đó đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, ta thực sự điên rồi, ta không biết.. ta không biết."

"Ngươi đừng gạt ta! Ngươi rõ ràng còn yêu hắn! Ngươi nói đi, có phải không?" Nam nhân dùng lực lắc vai cậu, hung tợn quát lên, khiến cậu khóc càng thê thảm.

"Ngươi đừng như vậy.... ta thực sự không biết."

Thần khí nam nhân tỏa ra một không khí ảm đạm, hắn một phen xé tọac y phục trên người cậu, điên cuồng hôn môi cậu, mãnh liệt xâm chiếm cậu, đem cơ thể cậu thuộc về hắn.

Qua cao trào, Thụy Đường bị sốt cao, thân thể đầy vết hôn ngân bất lực nằm trên giường. Nam nhân uy cậu uống thuốc hạ sốt, gắt gao ôm chặt cậu, đem hơi ấm truyền sang cho cậu.

"Thụy Đường, cầu ngươi hãy quên hắn đi, đừng trả thù hắn nữa, ở bên cạnh ta, ta sẽ đem lại hạnh phúc cho ngươi."

Đôi mắt nặng trĩu khẽ mở ra, bàn tay Thụy Đường chạm lên gương mặt tiều tụy đầy thống khổ của nam nhân, giọng nói khàn đặc yếu ớt.

"Thực xin lỗi, là ta ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân, mà không nghĩ đến cảm nhận của ngươi."

Nam nhân đau lòng nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt, cậu nhắm hai mắt, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của nam nhân.

Vì cái gì ta lại tàn nhẫn như vậy, cho dù quá khứ có bao nhiêu là thống khổ, có bao nhiêu là tủi nhục, nhưng hiện tại, ta đã có người luôn ở bên cạnh ta, luôn bảo vệ ta, yêu ta thật lòng, vì cái gì ta vẫn ngoan cố muốn lấy lại công bằng cho bản thân. Ta thật ích kỷ, đều là ta tổn thương hắn.

Không, ta không muốn như vậy nữa, ta chỉ cần một hạnh phúc này thôi. Chính Kỳ, hắn nên sớm rời khỏi cuộc đời của ta, không thù hận, không tình yêu, cho dù một chút, ta và hắn cũng không cần dây dưa một lần nào nữa.

"Thụy Đường, quá khứ ngươi và hắn, đều bỏ qua đi. Ở bên cạnh ta, chúng ta cùng ra nước ngoài, ngươi không biết cái gì ta sẽ dạy ngươi." Nam nhân vén lấy mái tóc mềm mại, ánh mắt say mê nói.

"Ân." Cậu không chút do dự gật đầu, hai hàng lệ chảy xuống, ôm chầm lấy nam nhân.

Căn phòng màu xám mở ra cánh cửa hứng trọn những tia nắng sáng chói, Chính Kỳ luống cuống ngồi bật dậy, chờ một thân ảnh của nam nhân mà hắn yêu, thế nhưng bước vào lại là hai vệ sĩ cao lớn của cậu, trên mặt hắn lập tức lộ ra một tia mất mát.

Hai vệ sĩ đi tới chỗ hắn, đem thiết liên trên cổ tay cổ chân tháo ra, trên mặt không chút biểu cảm.

"Ngươi được thả, mau đi đi."

Con ngươi hắn co lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Các ngươi có ý gì, Thụy Đường đâu, tại sao hắn không tới?"

Hai gã vệ sĩ không trả lời, quay đầu hướng đến cánh cửa bước đi. Chính Kỳ còn chưa kịp hiểu rõ tình hình hiện tại là thế nào, vì cái gì hắn được thả, Thụy Đường, cậu không nhẽ đã chịu tha thứ cho hắn. Không đúng, nếu là như vậy, ngay từ đầu cậu đã tới đây, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn và cậu không còn can hệ gì với nhau nữa.

Nghĩ như vậy, khiến tâm hắn cực kì sợ hãi, trái tim như bị con dao hai lưỡi cứa làm hai nửa.

"Các ngươi khoan đi, Thụy Đường hắn đang ở đâu, ta muốn gặp hắn, vì cái gì hắn lại chịu thả ta?"

Hai vệ sĩ vẫn như cũ không hé răng nửa lời, còn sắp sửa rời đi, hắn không còn cách nào liền gọi.

"Còn Vương Dương, hắn đang ở đâu, hắn có được thả không?"

Mười phút sau, Chính Kỳ được hai vệ sĩ dẫn tới phòng giam của Vương Dương, nhìn người kia trần trụi trên mặt đất, thân thể chi chít thương tích, gương mặt hoàn toàn bị hủy hoại dung nhan. Đều là bạn thân đã hơn năm, hắn không thể không đau lòng, cắn răng đi tới ôm lấy thân thể suy yếu.

"Chính Kỳ... ta biết ta đã từng hại người ngươi yêu, ta biết lỗi rồi... ngươi có thể hận ta."

Thanh âm khàn đặc yếu ớt, Chính Kỳ ngược lại càng cảm thấy đau lòng.

"Về nhà thôi... ngươi không cần tự dằn vặt chính mình nữa."

"Thực xin lỗi, Thụy Đường." Vương Dương nói một câu, liền hôn mê ngã vào lồng ngực Chính Kỳ, rời khỏi phòng giam u ám.

Ở phía xa, một ánh mắt theo dõi hai người vừa đi ra, tâm tình phức tạp không nói nên lời, đột nhiên bả vai bị một bàn tay đập lấy, đem toàn bộ suy nghĩ của hắn trở về thực tại.

"A Minh... Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì." Nam nhân đáp lại bằng ngữ điệu lạnh như băng.

"Ngươi không nhẽ lưu luyến hắn?"

Nghe đến đây, đồng tử A Minh co lại, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Ngươi đừng quên chúng ta chỉ là vệ sĩ của chủ tử, hắn ta cũng từng làm hại đến chủ tử, nếu như chủ tử biết được ngươi có tình ý với hắn, không chừng ngay cả cái đầu ngươi cũng không còn."

"Không phải chuyện của ngươi." Trên mặt A Minh không chút biểu cảm, lạnh lùng bước qua.

Nam nhân kia khẽ chau mày, A Minh và hắn làm vệ sĩ cho Thụy Đường được ba năm nay, trải qua ngày tháng huấn luyện cực nhọc, hắn hiểu rõ A Minh là một người lãnh cảm, không vì bất cứ một người nào mà động lòng, chỉ cần người nào vô ý chạm vào chủ tử, tức khắc đều bị xử lý dưới bàn tay A Minh.

Nhưng từ khi được giao nhiệm vụ bắt nam nhân kia về giam ngục, A Minh gần như phát ngốc khi nhìn thấy dung nhan của nam nhân, vẻ đẹp mang theo kiêu ngạo tuyệt mỹ, đôi lúc yêu kiều, đôi lúc mạnh mẽ, khiến lồng ngực hắn nảy lên một cảm giác khó cưỡng lại, ngay cả khi gương mặt kia bị tràn ắp vết thương vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

Lần đó Thụy Đường giao bọn họ bắt giam Vương Dương ở phòng khác, chỉ lạnh lùng ném một câu.

"Các ngươi cứ tùy tiện sử dụng hắn."

Gương mặt xinh đẹp kia vì câu nói của cậu mà trở nên xanh xao, hoảng sợ tới cực điểm. Thật đẹp.

"Ta không có hứng thú với nam nhân, ngươi thích thì cứ việc, ta sẽ ra ngoài." Nam nhân cao lớn vừa rời đi, hắn huống hồ cũng không thể tiết chế dục vọng của mình, hắn muốn cơ thể kia.

"Ngươi làm cái gì? Không được qua đây!" Thân thể trắng tơ như lụa, không chút tì vết, hoàn toàn đốt cháy đôi mắt hắn, nam nhân xinh đẹp vừa khóc vừa quát, cho dù có giãy dụa, thân thể này phải thuộc về hắn.

"Không muốn! Cứu mạng... Cứu mạng a!" Thanh âm trong trẻo phát ra tiếng khóc nức nở, thật sự muốn giết chết hắn, hắn điên cuồng xâm chiếm, thô bạo đánh, hung hăng tiến vào, thật chặt, đem người kia chết đi sống lại.

Cơ thể run rẩy ở một góc, không hiểu sao đáy lòng chợt đau, trong vô thức, hắn đã hôn lên đôi môi xinh đẹp kia, hai mắt nam nhân vì kinh ngạc mà mở to, từng hạt ngọc châu rơi xuống, tựa như ánh ban mai, vì cái gì trên đời lại có nam nhân đẹp như vậy. Hắn nghĩ muốn chiếm lấy cơ thể kia, chiếm lấy đôi môi kia, chiếm lấy trái tim yếu ớt.

Chính Kỳ đi được nửa đường, cảm thấy cơ thể người nọ ở trong ngực đột nhiên run lên, nước mắt rơi lã chã, thanh âm trong vắt nghẹn ngào phát ra.

"Đừng... Buông tha ta đi... A Minh..."

Hoàn chương

=======

Truyện Chữ Hay