Lần cuối ta gặp lại hắn, Chính Kỳ, hai tay xách hai chậu nước, chạy quanh một vòng sân trường, chẳng qua là bị Liên giáo (cô giáo Liên) phạt vì ngủ gật trong tiết học. Một hồi kiệt sức, ta liều mạng ngã xuống nền đất, hồng hộc thở gấp.
" Đem chậu nước trả về phòng vệ sinh rồi vào lớp"
Liên giáo nhìn ta lắc đầu, hai tay cho ra sau lưng, xoay người bước đi.
Ta bộ dạng yếu ớt chạy tới nhà vệ sinh, đem hai chậu nước đặt lại chỗ cũ, cửa phòng toilet bị đẩy ra, ngẩng đầu, thân ảnh của hắn bước ra, Chính Kỳ. Mà thời điểm đó, ta đã kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng, nghe được chính trái tim ta đập mạnh, trong đầu bối rối, ai đó làm ơn cứu ta?
Lướt qua ta, đến bồn rửa tay rửa mặt, từ ngày chạm mặt hắn ở sân trường, ngay sau đó ta không còn dám đối mặt với hắn lần nào nữa, bởi chính ta, vẫn còn nồng nhiệt yêu hắn, nhưng là, hắn không yêu ta, không đúng, là không muốn quan hệ với một kẻ vô dụng như ta.
" Chính Kỳ"
Vẫn là mở miệng gọi hắn, ta rốt cuộc làm sao vậy?
Vẫy vẫy tay, hắn xoay người lại, cố ý hắt nước lên người ta, không nhìn đến ta.
" A, ta không thấy ngươi" Nói một câu, lập tức bước đi.
Trái tim ta chết lặng, yếu đuối nhìn hắn ly khai, đó là lần cuối cùng ta gặp hắn, bởi sau đó, ta không còn đến trường nữa, cơ hội gặp hắn cũng không có. Hôm nay định mệnh đã đem ta gặp hắn, mà hắn, liệu có còn nhớ đến ta, không cần biết đến gương mặt, chỉ cần nhận ra người đã tỏ tình với hắn, nói lời yêu hắn, ta đã mãn nguyện.
Nhưng là, hắn một lần nữa không nhòm ngó đến ta. Ta chạy theo sau Dương ca, nắm lấy tay áo ca, biểu tình cầu khẩn.
"Ca ca, ta có thể phục vụ hắn được không? Cầu ngươi. "
" Thụy Đường, ta biết mọi người ở đây ai cũng yêu vẻ đẹp của hắn, bất quá, hắn là người rất cao ngạo, e rằng ngươi không có khả năng, vốn dĩ, hắn vừa mới chia tay người yêu cũ."
Ta tuyệt vọng cúi đầu, đã hai ngày từ khi hắn tới đây, tính ra đã quan hệ hơn hai vị nam tử xinh đẹp, trong đầu không tự giác nghĩ đến khung cảnh ân ái của bọn họ, trao những lời yêu thương đầy thân mật, trái tim ta cơ hồ nhói đau, ta đã một lần mong muốn, được cùng hắn hôn môi, cùng hắn ân ân ái ái, được hắn ôm lấy ta, ôn nhu nói.
" Thụy Đường, ta yêu ngươi. "
Hoàn toàn vẫn là suy nghĩ viễn vông của ta.
Một lần, đi ngang qua phòng thay đồ, nghe thấy thanh âm nức nở cùng mắng chửi của nam nhân, ta lo sợ có chuyện không hay xảy ra, ngang nhiên đẩy cửa bước vào, vị nam tử ngày đó nói lời nhục mạ ta, cơ thể đầy thương tích, gương mặt lộ rõ biểu tình sinh khí cùng thống khổ.
" Biến thái, ai cho phép ngươi tùy tiện vào đây, cút ra ngoài" Nhìn thấy ta, vị nam tử chán ghét xua đuổi, ôm lấy thân mình nức nở.
" Ca, cơ thể ngươi.... " Ta lưu luyến nhìn vị nam tử, cơ hồ có chút hoảng.
" Không phải chuyện của ngươi. " Quát một câu, vị nam tử hung hăng đẩy ta, đóng sầm cửa lại.
Còn chưa kịp định thần, bên tai truyền đến tiếng đôi giày bước tới, sống lưng ta run rẩy cùng lạnh lẽo. Chính Kỳ, tay cầm điếu thuốc, tay cho vào túi quần, ánh mắt lạnh như băng, ta thoáng chốc bị hắn làm cho ngây ngốc, chỉ nghe thấy "lộp cộp" tiếng đôi giày da đang tiến gần ta.
" Hắn đâu "
Hỏi ta một câu, rồi phả khói thuốc, chờ câu trả lời của ta, mà ta lại không biết đối hắn trả lời thế nào, chính là hắn, khiến tâm ta đang tuột dốc trầm trọng.
Mất kiên nhẫn, ta nghe thấy thanh âm hắn hừ lạnh, đẩy ta ra, một phen đá văng cửa phòng.
" Aaa.... "
Trong phòng đột nhiên vọng ra tiếng thét chói tai, vị nam tử bộ dạng hoảng sợ nhìn hắn, rất nhanh cúi đầu chạy ra ngoài. Ta vẫn là không hiểu sự tình thế nào, nguyên lai ánh mắt vẫn không thể rời khỏi hắn, Chính Kỳ.
" Chính Kỳ.... rốt cuộc đã có chuyện gì? Hắn là làm sao vậy? "
Muốn bắt chuyện với hắn, ta thuận miệng hỏi một câu, lại không nhận ra bộ dạng hiện tại của ta ngu ngốc đến mức nào. Chính Kỳ, hắn ném điếu thuốc xuống nền đất, lạnh lùng nói.
" Bỏ đi, cũng chẳng có gì hay ho. "
Lại quay sang nhìn ta, trầm mặc im lặng, lồng ngực ta cơ hồ sắp nổ tung, vừa hoảng loạn vừa khẩn trương.
" Nói với quản lý ta đêm nay muốn tìm người. "
Phút chốc lóe mắt ta sáng rực, mặc dù biết là không thể, nhưng là ta vẫn muốn thử, chỉ là ta từ lâu đã khao khát nam nhân này, người ta yêu, rốt cuộc đêm nay có thuộc về ta hay không.
" Chính Kỳ, nếu ngươi muốn tìm người, ta... ta có thể hay không...?
Nắm lấy tay áo hắn, ngay cả cầu khẩn giao hoan cũng thảm thương như vậy, ta rốt cuộc mới nhận ra, nguyên lai bản thân ta yếu đuối như vậy.
Trầm mặc một lúc, khóe miệng hắn khẽ cong, ta sốt ruột, hai tay từ lúc nào run lẩy bẩy.
" Ngươi nghĩ ngươi có thể? Tuyệt không hối hận? "
Câu hỏi chứa đầy hàm ý, nhưng là không muốn để ý, ta yêu hắn, vì hắn có thể làm mọi thứ, xem ra đêm nay ta rốt cuộc cũng có cơ hội. Ta đối hắn vội vã gật đầu.
" Ân. "
Ngay sau đó, chúng ta đã ra ngoài, ngồi trên xe hắn, ta bối rối không biết nên xử sự ra sao, không gian yên lặng mà lạnh lẽo, Chính Kỳ hắn đang tập trung lái xe, biểu tình lộ ra nét lãnh khốc, chính là ta cư nhiên bị thu hút, mắt không ngừng dán lên người hắn.
" Chính... Chính Kỳ, ngươi có thể lái xe sao? "
Ta chẳng qua chỉ muốn không khí bớt căng thẳng, kì thực từ lúc lên xe, hắn vẫn chưa mở miệng nói câu nào, tựa như xem ta là vô hình.
" Nga, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Vẫn là biểu tình đó, ta ngay cả thở cũng không dám thở, hai tay kẹp chặt vào khe đùi, cúi đầu im lặng. Có lẽ hắn không biết ta yếu đuối, rất nhạy cảm với việc bị phớt lờ, không tự giác có cảm giác chính mình bị hắn chán ghét, nhưng là hắn đã chấp nhận mua ta, ta làm sao có suy nghĩ như vậy. Chính là nghĩ lại, thời điểm này cũng không thể khẳng định, là ta may mắn hay ngu ngốc.
Trước mắt là căn nhà rộng lớn, nằm giữa khu đất bao la, không một bóng người, gốc cây bên đường khe khẽ phát ra tiếng ve kêu, khung cảnh tuyệt mỹ mà cơ hồ toát ra sự âm u lạnh lẽo, thoáng chốc cả người ta run rẩy.
Mở cửa xe, ta đi theo sau Chính Kỳ bước vào nhà, còn chưa kịp ngẩng đầu xem xét cấu trúc căn nhà cao rộng, bên tai đã truyền đến thanh âm lạnh như băng.
" Mau cởi đồ. "
Hắn đang cởi thắt lưng, kéo khóa quần, ánh mắt liếc nhìn ta như thú hoang. Là lần đầu tiên qua đêm với nam nhân, bởi từ đó đến giờ không ai mua ta, ta làm sao có kinh nghiệm, cho nên cứ ngây ngốc ở đó.
Tựa như không thể kiên nhẫn chờ ta, hắn rốt cuộc sinh khí, hùng hổ bước tới, một cái tát giáng xuống má ta. Lực đạo rất mạnh, cả cơ thể ta bất lực ngã trên nền đất. Lòng ta cả kinh, hai tay run rẩy ôm lấy một bên má, Chính Kỳ, hắn là... đánh ta?
" Ngươi... ngươi vì cái gì lại đánh ta? " Ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt rốt cuộc ướt đẫm lệ.
Xốc cả người ta lên, hắn đột nhiên kiềm mặt ta, ánh mắt rõ dữ tợn cùng ác liệt, ta rốt cuộc sợ hãi.
" Nội đêm nay phải ngoan ngoãn phục tùng ta, không cần nhiều lời vô ích."
Dứt lời, thân thể bị kéo đến sô pha, ném ta lên ghế, phút chốc đã bị hắn đặt dưới thân, động tác hắn hung bạo, khiến ta theo bản năng chống cự, lệ đang tràn ra không ngừng.
" Chính Kỳ, không cần... ta không muốn..."
Ló ngơ lời cầu xin của ta, hắn một bên ấn mạnh cổ ta, hung hăng đem quần áo ta xé rách. Hai tay ta giơ lên không trung, xua xua loạn xạ, chẳng là bị hắn bóp nghẹn cổ, ta cơ hồ không còn hơi thở, chỉ muốn tìm một chút không khí. Hoảng sợ đến cực độ khiến trước mắt ta mơ hồ.
Thời điểm đó, cảm nhận được thứ gì đó hung hăng tiến vào hậu môn, dưới thân truyền đến một cỗ đau đớn đến tứ chi tê liệt, ta đau đến hai mắt trợn to, không quản nước mắt liều mạng trào ra, cả gương mặt lạnh lẽo đẫm lệ.
Hoàn chương