Kì thi tốt nghiệp trung học đang tới gần, học sinh bị nhiều loại áp lực đè lên người, đe dọa tới tính mạng. Học sinh ngày đêm cố gắng nhồi nhét những trang sách chằng chịt chữ vào đầu. Một số khác lại ngày đêm cầu nguyện đến khi thi tốt nghiệp có thể ngồi gần những bạn có thành tích giỏi.
Vương Lâm Lâm không có chí hướng cao, đậu vào trường đại học nào cũng được. Cô không quan tâm tới chất lượng của trường học, chỉ quan tâm đến số lượng trai đẹp. Còn Quả Tri lại không thể thoải mái. Cậu mang trên người nguyện vọng dày cọm của cha mình. Cậu không dám nhìn vẻ mặt thất vọng của cha mình, cho nên cậu phải đi học thật tốt!
Trước khi tắt đèn phòng ngủ, Thôi Thừa Long và Quả Tri mỗi người một góc, ngồi trên giường của mình đọc sách. Tiếng chuông báo tắt đèn vang lên, Thôi Thừa Long lấy đèn pin ra, cầm trên tay, chuẩn bị xong tất cả liền nằm xuống giường. Quả Tri cũng không có khắc khổ như hắn, lúc nào nên học cậu sẽ học, lúc nào nên nghỉ ngơi sẽ nghỉ ngơi, không quá miễn cưỡng mình.
Thế giới đột nhiên biến thành một mảnh đen nhánh, Thôi Thừa Long bật đèn pin cầm tay. Quả Tri nằm ở trong bóng tối. Tối nay Thôi Thừa Long có hơi học không vào, đột nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy khi còn ở trung học đệ nhị cấp dễ dàng phát sinh chuyện gì nhất?"
Quả Tri suy nghĩ một chút: "Cái mông sẽ trở nên to hơn, bởi vì phải ngồi học thường xuyên."
"Đối với suy nghĩ này của cậu tớ cảm thấy thật vô lực! Ý tớ muốn nói đến là chuyện yêu sớm."
"Yêu sớm? Nhưng mà thầy cô nói rằng yêu sớm sẽ có hại, ảnh hưởng đến việc học, ảnh hưởng đến tiền đồ!"
"Cho dù biết là có hại, nhưng nếu như cậu thật lòng thích một người, cậu còn biết sợ sao?" Thôi Thừa Long hỏi, hôm nay hắn nhận được thư tỏ tình của một nữ sinh lớp kế bên, trong lòng có một cảm giác gì đó rất khó nói.
"Nếu như thật lòng thích?" Quả Tri lập lại lời của Thôi Thừa Long, gương mặt của Thời Tây không khỏi kỳ diệu liền xông vào bóng tối của cậu. Cậu kéo chăn lên, xoa đầu một chút. Đây là thói quen của cậu, xoa xoa đầu một chút thì có thể quên cái gì đó. Quả Tri nói tiếp: "Tớ sẽ không yêu sớm đâu, thầy cô nói chuyện này không tốt, tớ sẽ đợi đến một thời điểm thích hợp thì mới yêu."
"Tớ chỉ nói chơi thôi mà cậu đã căng thẳng như vậy. Tớ muốn tiếp tục đọc sách." Thôi Thừa Long nghe được câu nói của Quả Tri, quyết định vẫn là ở nơi này chuyên tâm học hành, thuận lợi vượt qua thời kì quan trọng này còn tốt hơn là day dưa tình yêu với phụ nữ.
Ngày hôm sau, giờ tự học tan sớm. Quả Tri xuống căn tin mua đồ ăn ngon liền trở về phòng học định tiếp tục đọc sách. Lúc đi ngang phòng học của Thần Cách, cậu vừa vô tình vừa cố ý nhìn vào bên trong. Trong phòng học lác đác không có mấy người, cơ hồ ai cũng gục xuống bàn bổ sung giấc ngủ. Thời Tây ngồi trên bàn của mình chán nản cầm cuốn sách. Quả Tri đi lại gần Thời Tây, đặt hộp cơm xuống bàn và ngồi xuống.
Cậu nhìn quyển sách trong tay Thời Tây: "Cậu không cần học bài sao?"
Tầm mắt của Thời Tây vẫn dùi vào trong sách như cũ: "Học nhiều làm gì, tương lai cũng không có lợi ích gì."
"Đừng nghĩ như vậy, học nhiều có thể đậu đại học."
"Đậu đại học thì sao? Cũng chẳng có lợi ích gì."
"Nhưng, nhưng mà tớ muốn có thể cùng cậu tiến bước lên đại học."
"Cùng cậu tiến bước lên đại học có lợi ích gì?"
"Tớ rất có ích đó! Tớ có thể giúp cậu tìm tài liệu. Tớ có thể giúp cậu nhớ hết những bản thảo cậu viết. Tớ có thể ở bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi để đưa cho cậu giấy viết. Tớ có thể lên web mua cho cậu nhiều sách hơn."
"Chúng ta rất thân thiết?" Thời Tây vốn là như vậy, không tình cảm chút nào, bất kể là đối với thế giới này, đối với mọi người hay là đối với Quả Tri.
Mặc dù như vậy, nhưng không biết vì điều gì mà Quả Tri luôn cảm thấy hắn vô cùng ấm áp. Cậu cảm thấy Thời Tây mang tới cho cậu nhiệt độ vượt quá nhiệt độ của bản thân. Ở nơi này, sáng sớm có hơi lạnh nhưng lòng của Quả Tri đang rất nóng.
"Có thể rất thân thiết. Tớ là Quả Tri, nếu như cậu ăn vào sẽ rất vui vẻ."
"Tôi không thích đồ ngọt!"
"Tớ là Quả Tri không có đường." Quả Tri mặt dày nói. Cậu tiện tay đảo những quyển sách khác trên bàn của Thời Tây, mở ra một quyển bất kì liền thấy bên trong sách có kẹp một cánh hoa khô, mặc dù nó đã bị ép lại nhưng vẫn rất đẹp.
"Thật đẹp!" Đối với bất kì thứ gì của Thời Tây, Quả Tri đều khen ngợi không hết lời.
"Cầm đi, đừng ở chỗ này làm phiền tôi." Thời Tây lật qua một trang sách. Quả Tri biểu cảm nghiêm trọng nhìn Thời Tây, cậu kinh ngạc đến cà lăm: "Hả? Cái gì? Cánh hoa xinh đẹp như vậy, cậu, cậu muốn cho tớ?" Tựa như thứ mà Thời Tây đưa là vàng quý.
"Cậu chắc chắn cho tớ? Thật lòng muốn cho tớ sao?" Quả Tri không thể tin, hỏi lại.
Thời Tây khẽ cắn răng: "Cầm nó biến mất cho tôi."
Quả Tri chạy về phòng học của mình. Cậu cẩn thận mở sách ngữ văn ra, đem cánh hoa bỏ vào bên trong. Sau đó cậu ôm cuốn sách vào trong ngực, chạy qua phòng của Thời Tây lần nữa: "Đây chính là do cậu nói. Đến lúc cậu đòi lại, có chết tớ cũng không trả."
Thời Tây nhìn cậu trừng một cái, Quả Tri lui ra. Quả Tri đi về lớp của mình. Cậu đi lướt ngang qua lớp trưởng của lớp Thời Tây. Lớp trưởng đi tới trước mặt Thời Tây, không nhịn được nói: "Này, thầy chủ nhiệm nhờ tôi nhắc nhở cậu. Cậu mau chóng hoàn tất giấy đăng kí nguyện vọng thi đại học đi."
"Không cần thiết, tôi không định học đại học."
Lời của Thời Tây truyền vào lỗ tai của Quả Tri. Cậu kinh ngạc quay đầu lại, chăm chú nhìn vào Thời Tây. Hắn không định lên đại học sao? Tại sao hắn không định lên đại học? Nếu như không học đại học, hắn có thể làm cái gì? Hắn muốn đi đâu? Quả Tri có một đống câu hỏi đặt ra, cũng có một đống thất vọng trong lòng. Nếu như hắn không học đại học, vậy mình muốn giúp hắn tìm tài liệu, muốn giúp hắn nhớ tất cả bản thảo, muốn lúc nào cũng ở bên cạnh hắn đưa cho hắn giấy viết, muốn lên web mua cho hắn thật nhiều sách, những ý định này làm sao có thể thực hiện được? Mình quen biết Thời Tây chưa được bao lâu, bây giờ sắp phải chia lìa mãi mãi rồi sao?
Không thể!
Câu trả lời dứt khoát này của Quả Tri, không biết là do cậu thật sự muốn giúp tiền đồ của Thời Tây hay là vì mục đích muốn thỏa mãn bản thân của cậu.
Cậu biết nếu như mình không có bất kỳ lý do gì chính đáng để thuyết phục Thời Tây học đại học, thì kết quả cậu nhận được chỉ có một, chính là bị mắng.
Ngày chủ nhật, cậu vội vàng về nhà. Cha cậu không có ở nhà, mẹ cậu thì đi mua thức ăn. Cậu liền lén lén lút lút mở máy vi tính ra, hành động này cần thật nhiều dũng khí, trái tim cậu như muốn ngừng đập, lỗ tai cảnh giác nghe âm thanh bên ngoài cửa.
Lúc ba mẹ cậu trở về, cậu đem chuyện phạm tội của mình giấu đi thật kĩ. Chuyện cậu quyên góp cho trẻ em thất học đã khiến cậu vượt qua cảm giác áy náy với ba mẹ. Cơm nước xong cậu liền chạy về trường học. Cậu đi thẳng tới trước cửa phòng trọ của Thời Tây, gõ cửa nhưng không có ai ra. Đi lên phòng học cũng không thấy ai. Quả Tri không biết Thời Tây đang ở đâu, vì vậy liền đứng ở phía ngoài cổng trường chờ. Cậu không thèm chú ý đến những người đi ngang qua, vì cậu chỉ chờ có mỗi Thời Tây xuất hiện, như vậy là đủ rồi.
Quả nhiên không bao lâu Thời tây xuất hiện. Quả Tri xông lên. Cậu vốn là luôn là như vậy, vô tư chạy vào thế giới của Thời Tây. Quả Tri lấy ra một sấp giấy quảng cáo đưa về phía Thời Tây: "Cậu xem trường đại học này một chút đi, rất tốt."
"Không cần thiết!" Thời Tây lướt qua Quả Tri, Quả Tri không muốn bị lướt qua lại đuổi theo Thời Tây: "Ngôi trường này rất tốt, khắp nơi đều là trai tài gái sắc, cũng có những người quái dị, cũng có những giáo viên hủ bại."
Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri cũng đi về phía trước.
"Nghe nói năm ngoái có một nữ sinh bởi vì bị bạn trai vứt bỏ mà nhảy sông tự tử, thật may là có người cứu kịp."
"Nghe nói trong phòng ngủ sẽ xuất hiện ăn trộm."
"Nghe nói hai tên nam sinh vì tranh giành bạn gái mà đánh nhau sưng mặt sưng mũi ở thao trường."
"Nghe nói có một người kì quái không mặc quần áo trốn bên trong vườn cây của trường."
"Nghe nói thỉnh thoảng nữ sinh sẽ bị mất quần áo lót."
"Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện thú vị. Thời Tây, nếu như cậu không vào trường đại học này sẽ rất tiếc á."
Cậu đem tài liệu giới thiệu ngôi trường náy nhét vào trong túi của Thời Tây: "Cậu hãy suy nghĩ lại đi!"
Quả Tri góp nhặt tất cả tà ác, chỉ vì muốn giữ những điều tốt đẹp ở bên người.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thời Tây. Thời Tây cúi đầu nhìn Quả Tri đang dùng lực nhét tài liệu vào trong túi của mình. Gương mặt của Quả Tri lúc nào cũng mang theo nụ cười, dường như đó chính là biểu cảm duy nhất của cậu. Đột nhiên Thời Tây đưa tay ra, cầm mặt của Quả Tri, cọ sát nhưng dùng lực cũng không mạnh lắm. Giọng nói của hắn so với ban đầu không có gì thay đổi: "Gương mặt này cũng biết khóc sao?"
"Biết chứ, nhưng nước mắt là để dành cho người khác, nụ cười là để dành cho cậu." Quả Tri vừa nói lời hàm hồ. Mặc dù gương mặt đã biến hình nhưng Quả Tri vẫn cười như cũ, một nụ cười xấu xí xấu xí.
Chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, Thời Tây không thể khống chế lại cảm xúc của mình.
Cậu đẩy mặt của Quả Tri ra: "Quả nhiên là một tên ngốc."
Lúc đi học, Thời Tây mở quyển sách ngữ văn ra, tiện tay lấy tờ giấy mà Quả Tri đưa hôm trước ra xem, biểu cảm vẫn không thay đổi.
Bên này Quả Tri cũng mở sách ngữ văn ra, bên trong có kẹp một cánh hoa mà Thời Tây cho cậu. Tuy chỉ là một cánh hoa khô, nhưng đối với Quả Tri đó là một vườn hoa rộng lớn.