Đan Kết cùng Quả Tri đi trong sân trường. Đan Kết vẫn như cũ mặc áo sơ mi của Thời Tây, không ngần ngại ánh mắt của người khác chút nào.
"Tại sao cũng đều là người nhà, vậy mà cô và ba mẹ tôi lại suy nghĩ không giống nhau?" Quả Tri nguyên tưởng rằng toàn thế giới cũng sẽ ghét mình.
"Cậu đần à? Thế giới này tồn tại những người không chấp nhận thứ tình cảm này, nhưng cũng có người có thể chấp nhận thứ tình cảm này. Không có chuyện gì hết, Quả Tri, cậu không biết Trung Quốc có bao nhiêu hủ nữ sao? Sau này sẽ càng ngày càng nhiều hơn."
"Hủ nữ là cái gì?"
"Chính là những người muốn nhìn thấy cậu cùng Thời Tây lên giường."
"Thiếu nữ, cô nói gì kì quá à." Quả Tri che lỗ tai.
Đan Kết đối với phản ứng của Quả Tri cảm thấy không giải thích được, cô lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại.
Đối phương vừa nghe máy, cô liền dùng sức hôn đối lên điện thoại di động một cái, phát ra thanh âm vang dội: "Vi Dã, có giống em bị nỗi nhớ khi chia xa hành hạ không?"
"Không có!"
"À, anh muốn ăn cái gì? Em giúp anh mua đặc sản đem về nha. Hay là, anh, muốn, ăn, em, hơn?" Giọng nói của Đan Kết tràn đầy âm dương quái khí.
"Đừng ép tôi cúp điện thoại."
"Anh chừng nào mới hạ em đây?" Đan Kết đi trong sân trường, nhìn những người qua lại.
"Khi nào chúng ta đầu thai lần nữa!"
Đan Kết không nhịn được cười ra tiếng: "Vi Dã, bây giờ em muốn nói em yêu anh, có kỳ quái không?"
"Rất kỳ quái, cho nên câm miệng!"
"Em yêu..." Đan Kết vừa định nói, đối phương lại cúp điện thoại, cô mắng: "Khốn kiếp, lại cúp ngang điện thoại của em."
Quả Tri một mực ở bên cạnh nghe, tò mò trợn tròn mắt. Đan Kết yêu công khai như thế, cô ấy yêu nhiệt tình như thế, còn mình có thể làm được như vậy sao? Trong đầu cậu truyền tới tiếng trách mắng của cha mẹ, thời khắc trói buộc cậu và tình cảm của cậu.
Đan Kết chú ý tới biểu cảm đang thay đổi của Quả Tri. Cô nhìn Quả Tri, mang theo nụ cười xấu xa: "Không ai có quyền bắc buộc người khác phải thích người nào, không nên thích người nào. Tình yêu của cậu cũng không đặc biệt, tình yêu chính là tình yêu, tôi không quản được, kẻ nào cũng không quản được. Không cần phải nhận được chúc phúc tất cả mọi người, không cần giải thích với bất kì ai, chỉ cần cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Cho nên, Quả Tri, đừng sợ!"
Trong mắt Quả Tri, trên đầu Đan Kết tựa hồ có ánh sáng. Cậu dùng sức gật đầu một cái.
Đan Kết nói tiếp: "Đám ngu kia cũng chỉ biết mắng, bọn họ cũng không dám làm gì nữa đâu. Tôi cho cậu biết, những người nói ghét đồng tính luyến ái thật ra đều là đồng tính luyến ái."
"Có thật không?" Quả Tri có chút hoài nghi.
"Thật đó!"
"Thì ra là như vậy!" Quả Tri tin.
Đan Kết sống ở chỗ này hai ngày, làm tư liệu cho Thời Tây. Quả Tri mang Đan Kết ra ngoài mua sắm. Cậu thích cùng Đan Kết sống chung một chỗ. Cậu có thể kể lể tất cả thắc mắc và vấn đề của mình. Bọn họ mua đồ xong, từ cửa hàng đi ra.
"Thiếu nữ, chuyện này."
Đan Kết sắp rời đi. Cậu còn có một câu muốn nói, đây là một cậu quan trọng nhất.
"Chuyện gì?"
"Tôi, tôi không muốn chiếm được cái gì của Thời Tây, cũng không cần hắn thích tôi, nhưng có biện pháp gì có thể để cho hắn vui vẻ cùng cười với tôi không?"
"Thời Tây có viết về cậu trong tiểu thuyết chưa?" Đan Kết đột nhiên hỏi.
Quả Tri lắc đầu một cái, Đan Kết lộ ra nụ cười nhỏ nhẹ: "Chuyện này sao, liên quan tới Thời Tây, hắn là một người không có tình cảm. Hắn ghét loài người, bọn họ xấu xí, thực tế, tham lam, tà ác, cho nên hắn muốn tách biệt ra khỏi cái thế giới này. Thời Tây nhìn con người của bọn họ, sau đó thì viết về họ trong tiểu thuyết. Nhưng mà hắn không cách nào viết về cậu, chính hắn đại khái cũng chú ý tới cậu rồi."
"Nhưng hắn cũng đâu có viết về cô."
Đan Kết không sao cả nhún nhún vai: "Tôi vốn không phải là người tốt lành gì."
"Không phải đâu, cô là người tốt!"
"Nếu cậu khen tôi như vậy, tôi cũng không keo kiệt dạy cậu cách làm cho Thời Tây cười." Đan Kết ghé vào tai Quả Tri nói nhỏ mấy câu.
"Có thể thật không?"
"Tôi lừa ngươi làm gì? Khi còn bé mẹ hắn chỉ cần dụ dỗ hắn như vậy, hắn sẽ cười."
"Cám ơn cô, thiếu nữ."
Buổi chiều Đan Kết ở trong phòng dọn dẹp hành lý: "Trái tim nhỏ, tôi đi đây, đừng khóc, cũng đừng giữ tôi lại. Tôi vì người đàn ông của mình có thể vứt bỏ bất cứ kẻ nào, bao gồm cậu."
"Tôi không có ý kiến." Thời Tây lãnh đạm đáp lại.
"Thật không đáng yêu gì hết, uổng công tôi có lòng tốt giúp cậu chuẩn bị một món quà, bye bye!"
Đan Kết rời đi. Trong tình yêu này, có lẽ cô ấy chỉ là một nhân vật phụ, nhưng trong một tình yêu khác, cô sẽ là một nhân vật chính. Giống như mỗi người cũng đều có tình yêu riêng của mình.
Trong chốc lát Quả Tri gấp gáp chạy tới, thở hổn hển: "Thiếu nữ đâu rồi?"
"Đi rồi!"
"Cái gì? Đã đi rồi sao? Tớ đặc biệt chạy tới muốn tiễn cô ấy mà." Quả Tri mặt ảo não.
Thời Tây không lên tiếng, chẳng qua là nhìn vào màn hình laptop. Thói quen lại tái phát, Quả Tri đứng ở ngoài cửa nhìn chăm chú vào Thời Tây đang không động đậy. Một lúc lâu, cậu lặng lẽ đi tới sau lưng Thời Tây, hai tay đặt trên vai hắn. Cậu hơi cúi người, ghé miệng vào tai Thời Tây, nói: "Ai nha, bảo bối!"
Thân thể Thời Tây cứng đờ, cái giọng nói này xông vào trong cơ thể hắn, ứng phó không kịp, hắn quay đầu: "Cậu làm gì thế?"
"Tại sao cậu lại không cười? Thiếu nữ nói mỗi lần nghe được câu này cậu sẽ cười mà."
"Cười cái gì, cậu ngu ngốc thật sao? Bị lừa gạt nhiều lần như vậy, cậu còn tin lời của người phụ nữ kia sao?"
"Đừng gọi phụ nữ, cô ấy là thiếu nữ!"
Màn hình laptop phát lên một bộ phim. Đó là khung cảnh của lễ giáng sinh. Bầu trời đầy tuyết rơi, người tuyết chất thành đống, thành phố được chiếu sáng bởi nhiều ánh đèn ngũ sắc chớp chớp nhoáng nhoáng, đôi tình nhân trên tay cầm quà, bọn họ dắt nhau đi, bọn họ hôn nhau, đâu đó trong thành phố phát ra một bài hát thật lãng mạng.
Quả Tri xem phim, trên mặt cậu biểu cảm có chút hạnh phúc, có chút đáng yêu: "Có phải do tớ chọn ngày không thích hợp phải không? Nếu như vào ngày lễ giáng sinh, tớ nói với cậu như vậy, cậu sẽ cười phải không?"
"Lão tử khuyên cậu đừng tin Đan Kết nữa."
"Một ngày nào đó, nói với cậu như vậy, cậu sẽ cười chứ?"
"Nghe không hiểu tiếng người có phải hay không?"
"Cậu sẽ cười." Quả Tri nhẹ nhàng đung đưa thân thể, hòa theo tiếng nhạc.