Đinh Tiểu Tuyên cảm kích gật đầu, trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh được. Lam Tử Ngưng đã xảy ra chuyện! Nếu không những người này sẽ không cho phép cô ra ngoài.
Hai người bản xứ hất hất đầu chỉ ra phía ngoài cửa, Đinh Tiểu Tuyên đi theo ra ngoài. Hai người vẫn rất cảnh giác, đi phía sau Đinh Tiểu Tuyên. Lần đầu tiên Đinh Tiểu Tuyên có thể nhìn toàn khu dân bản xứ ở. Ra khỏi căn nhà trúc là một mảnh đất trống khác cũng được hàng rào trúc bao quanh. Trên mảnh đất trống là mấy đứa trẻ tụm lại, đều đang nhìn chằm chằm vào vị khách không mời kia.
Không biết phương hướng, Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Đi đến một chỗ rẽ, hai người phía sau lưng đẩy một cái, Đinh Tiểu Tuyên chuyển hướng, đi lên con đường nhỏ. Càng đi hai bên đường càng hoang vu, Đinh Tiểu Tuyên ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, dừng bước lại, xoay người liếc nhìn hai người kia. Hai người kia chỉ chỉ chiếc xe tải ven đường: "Kia."
Hai người kia cũng không có đeo súng như mấy người trong thôn, tuy rằng rất cảnh giác với mình nhưng không có hành động bắt ép gì quá đáng. Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên vẫn không yên, trước chỉ có thể theo ý bọn họ, có lẽ là thật sự dẫn mình đi gặp Lam Tử Ngưng. Lên xe, xe bắt đầu chạy đi, nhưng vẫn đi trên con đường nhỏ này, cách một khoảng trên đường còn có người gác.
Đi khoảng một tiếng, xe vẫn cứ chạy trên còn đường nhỏ xóc nảy, Đinh Tiểu Tuyên tỉnh ngộ, đây là kế điệu hổ ly sơn, mục tiêu chính là cô. Xe lái qua một trạm kiểm soát rồi giảm tốc độ đi chậm. Đây là một cánh đồng hoang vắng, bụi cỏ cao lớn tươi tốt, cao gần bằng thân xe luôn. Ngồi phía trong xe, Đinh Tiểu Tuyên quan sát thấy, cửa xe không khóa.
Đinh Tiểu Tuyên ôm bụng, vỗ vỗ người bên cạnh, ý bảo mình đau bụng. Người nọ nhìn thoáng qua sau đó lắc đầu, ra hiệu đợi lát nữa. Đinh Tiểu Tuyên tiếp tục ôm bụng thừa dịp xe xóc lên một cái thì ngã từ trên ghế xuống. Người đàn ông ngồi phía sau khom lưng muốn kéo Đinh Tiểu Tuyên lên, tay phải Đinh Tiểu Tuyên mở cửa xe, ngả ngửa ra sau, từ trên xe nhào xuống bụi cổ. Không quan tâm tới phương hướng gì nữa, đứng lên một phát là đâm đầu chạy như điên. Tảng đá lớn trong lòng Đinh Tiểu Tuyên cũng buông xuống, có chút vui sướng lẩm bẩm: "Lam Tử Ngưng không sao!"
Xe thay đổi hướng truy đuổi theo sau, bởi vì bụi cỏ khá cao, vị trí Đinh Tiểu Tuyên rất khó để thấy rõ. Nhưng khi Đinh Tiểu Tuyên nghĩ rằng có thể trốn trong bụi cỏ tránh một kiếp, thì trên đỉnh đầu lại xuất hiện trực thăng, thứ khiến người ta căm thù đến tận xương tuỷ. Chiếc này hình như là trực thăng dùng cho nông nghiệp, bay rất thấp. Cánh quạt quay cuồn cuồn làm bụi cỏ ngã sát mặt đất, vị trí Đinh Tiểu Tuyên liền lộ ra. Trên trực thăng có một người bản xứ đang cầm súng nhắm ngay Đinh Tiểu Tuyên, Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể giơ hai tay lên dừng lại.
Người người bản xứ bước xuống xe, lúc này mới móc súng ra, một trái một phải chỉ sau lưng Đinh Tiểu Tuyên, buộc cô đi về phía trước. Trên đầu là trực thăng, phía sau là hai cây súng, lại có vẻ chưa muốn lấy mạng mình ngay, Đinh Tiểu Tuyên cũng có chút không hiểu làm sao, thở hổn hển đi theo.
Đi được khoảng phút, một bãi cỏ tầm nhìn thoáng đãng đập vào mắt. Trên mặt cỏ còn có vụn cỏ, xem ra hẳn là vừa mới mới xử lý. Mùi cỏ hòa với mùi bùn đất thoảng thoảng trong không trung. Lại đi thêm một lát, hai bia mộ liền xuất hiện trước mắt.
Đinh Tiểu Tuyên mấp máy cánh môi khô nứt, bị đẩy một cái mới cau mày tiếp tục bước về trước. Hai bia mộ kia là của ai, cô đương nhiên biết rõ. Trước hai ngôi mộ có mấy người bản xứ cầm súng nghiêm túc cúi đầu, với một người đứng đầu có vẻ là người Trung Quốc, đầu đinh, mặc một bộ lụa sa tanh, chân mang giày vải, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt, nhắm mắt lại lẩm bẩm gì đó trong miệng.
Đinh Tiểu Tuyên bị túm vai đá vào bắp chân, ấn quỳ rạp xuống đất.
"Hạo thúc!" Theo sau là tiếng của Lam Tử Ngưng. Giọng nói kia nghe qua như đèn nén xuống khẩn trương nóng nảy, như là vội vả chạy tới.
Cả người Lam Tử Ngưng toàn là mồ hôi, bước nhanh đi đến bên cạnh Hạo lão, lúc đi lướt ua người Đinh Tiểu Tuyên có quay đầu nhìn cố một cái, thần sắc ngưng trọng.
Rốt cuộc Hạo lão mở mắt, xoay người cười cười: "Tốc độ vẫn chậm lắm."
Lam Tử Ngưng cười khẽ, chụp tay lên tay Hạo lão: "Hạo thúc còn nói ta nữa. Thúc chơi thì vui vẻ rồi, nhưng ta đây lại bị dọa thảm."
Hạo lão vỗ vỗ tay Lam Tử Ngưng, nắm nàng đi đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, đánh giá một phen, từ chối cho ý kiến cười cười: "Nha đầu này nhiều quỷ kế, ngươi xác định ngươi quản được?"
Đinh Tiểu Tuyên nâng đầu, trước nhìn Lam Tử Ngưng một cái, xác nhận nàng không có gì đáng ngại mới yên lòng. Ánh mắt cũng không chớp mà nhìn sang người trước mặt. Người này là chủ nhân của cả một đồi thuốc phiện kia, Hạo lão gia? Ngay cảnh sát Thái Lan cũng không dám tùy tiện xâm nhập nơi này.
Hạo lão nhướn mày: "Tiểu Tần có ân với ta, cuối cùng thì ta vẫn phải cho nó một lời giải thích."
Lam Tử Ngưng cố gắng dằn xuống lửa giận cùng bất an trong lòng, cười cười buông tay ra, cúi người hất hai cái tay đang túm vai Đinh Tiểu Tuyên kia, đỡ Đinh Tiểu Tuyên, muốn giúp cô đứng lên. Hạo lão lại đột nhiên đặt tay lên vai Đinh Tiểu Tuyên trên vai. Lam Tử Ngưng quay đầu, che dấu bất mãn, mang theo vài phần tiếu ý nói: "Ta có thể mang cô ấy đến, chính là đã muốn đối mặt với anh ấy rồi."
Lam Tử Ngưng quay đầu lại, đưa lưng về phía Hạo lão, ánh mắt của nàng để lộ ra vài phần lãnh liệt, đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, cùng quỳ xuống, nắm tay Đinh Tiểu Tuyên, nhìn hai bia mộ kia, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ba, anh, con mang cô ấy đến đây. Cô ấy tên là Đinh Tiểu Tuyên, là người yêu của con."
Một tiếng người yêu. Trước mộ lam Tiêu Tần gọi một tiếng người yêu, đã tỏ rõ lựa chọn của Lam Tử Ngưng. Đinh Tiểu Tuyên không nói gì, không hiểu sao có chút khó thở, chỉ tùy Lam Tử Ngưng nắm chặt tay mình, nhắm mắt lại. Hiện tại, Lam Tử Ngưng cần, chỉ là một cái hứa hẹn không lời. Chỉ cần một cái hứa hẹn như vậy, nàng có thể vì mình vượt lửa lội sông.
Hạo lão thản nhiên cười cười, phất phất tay: "Nếu đã có quyết định, chuyện của nhà ngươi ta cũng không nói nhiều."
Lam Tử Ngưng cảm giác được bàn tay mình đang nắm lạnh nhắt, tâm chìm sâu như rơi xuống động không đáy, ra vẻ trấn định cười cười, nắm Đinh Tiểu Tuyên cùng đứng lên.
Hai người còn chưa đứng vững, cách đó không xa bộ đàm truyền đến tiếng gào nôn nóng: "Dưới núi có cảnh sát!"
Chưa kịp để ai phản ứng, hai cây súng phía sau lại giương lên lần nữa, nhắm ngay Đinh Tiểu Tuyên và Lam Tử Ngưng. Hô hấp của Lam Tử Ngưng cứng lại, trừng lớn mắt không thể tin quay đầu, nhìn Đinh Tiểu Tuyên cũng đang trắng bệch mặt.
Đinh Tiểu Tuyên còn chưa đứng thẳng, đột nhiên cúi xuống xoay người tung một cước, đá vào hai người cầm súng phía sau. Cánh tay hai người kia bị đá trúng, súng cũng rơi xuống mặt cỏ.
Lúc súng vừa rơi xuống, Đinh Tiểu Tuyên nhặt lên một khẩu súng bên cạnh nhắm ngay đầu Hạo lão, một khẩu súng khác bị đầu gối đè lên.
Mấy người đứng sau Hạo lão ban nãy đều bày ra thế phòng bị, lật súng soàn soạt nhắm ngay Lam Tử Ngưng và Đinh Tiểu Tuyên. Hạo lão nâng tay lên, cản thủ hạ lại.
Lam Tử Ngưng giật mình tỉnh táo lại, không suy nghĩ gì nữa, chỉ biết hiện tại phải giữ mạng mình, giữ mạng Đinh Tiểu Tuyên! Nghiêng người nháy mắt với Minh Huy, Minh Huy sớm đã vọt tới phía sau hai người, không để ý tới mấy họng súng kia, vung nắm đấm về phía hai gã đứng phía sau Lam Tử Ngưng.
Đinh Tiểu Tuyên nhíu chặt mày, xoay người nhặt một cây súng khác lên, đột nhiên cười, cây súng đang giơ cao kia cũng hạ xuống: "Để nàng đi."
Hành động lúc này của Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa khiến Lam Tử Ngưng khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn cô chằm chằm.
Hạo lão không hề tỏ vẻ tức giận, ánh mắt sắc bén, thần sắc không đổi nhìn Đinh Tiểu Tuyên chằm chằm, chậm rãi vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Đinh Tiểu Tuyên đứng dậy, chậm rãi đưa hai cây súng cho Hạo lão.
Hạo lão lật lật hai cây súng, tùy tay ném đi một cây, sau đó lại lần nữa giương súng lên, nhắm ngay Đinh Tiểu Tuyên.
Lam Tử Ngưng đi ra phía trước một bước, che Đinh Tiểu Tuyên ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo trừng Hạo lão.
Đinh Tiểu Tuyên lại kéo Lam Tử Ngưng ra sau, ngay khi Lam Tử Ngưng rời khỏi họng súng, Hạo lão liền bóp cò.
Thời gian phảng phất như chững lại, mọi cảm quan đều chạy khỏi thân thể, Lam Tử Ngưng chỉ có thể bất lực nhìn thân súng rung lên cùng chờ đợi ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ nòng súng.
Cạch.
Không phải tiếng trầm đục như trong dự đoán, cũng không có ánh lửa như trong dự đoán. Đinh Tiểu Tuyên vẫn không hao tổn gì đứng ở đó.
Vẻ mặt Hạo lão bỗng nhiên giãn ra, cười ha ha nói: "Không tệ."
Phía sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh, trong lòng Lam Tử Ngưng suy tư về dụng ý của Hạo lão.
Hạo lão vung tay lên, người phía sau đều rút súng về. Hắn liếc liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Tuyên, sau đó than nhẹ một tiếng với Lam Tử Ngưng nói: "Ta cũng chỉ có thể làm được nhiêu đây cho Tiểu Tần mà thôi."
Lam Tử Ngưng tỉnh ngộ, thì ra tất cả đề do lão hồ ly này bày ra. Súng không hề có đạn, tin cảnh sát dưới núi cũng là giả, mục đích là vì thử biểu hiện của Đinh Tiểu Tuyên lúc gần chết, thử xem cô có thật lòng với mình không. Lam Tử Ngưng có chút không hiểu nên oán hay nên cảm kích nữa. Nhưng sự buồn bực nghẹn trong ngực kia rốt cuộc đã biến mất. Đinh Tiểu Tuyên an toàn.
Lời của Hạo lão, ý là không có cảnh sát? Đinh Tiểu Tuyên hiển nhiên cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần kinh vẫn luôn căng thẳng có chút trầm tĩnh lại, nặng nề thở ra.
Hạo lão thản nhiên bỏ lại hai người, không nhanh không chậm bước đi khỏi. Nhìn theo bóng dáng của hắn, cách đó không xa là trực thăng của Lam Tử Ngưng đang đậu.
Lam Tử Ngưng rã rời dồn toàn bộ cơ thể lên người Đinh Tiểu Tuyên, ôm chặt lấy cô: "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Đón lấy thân thể Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên có chút mờ mịt nghiêng đầu nhìn về hai ngôi mộ kia, cười khẽ hỏi: "Cảnh sát đến đây, ngươi có cảm giác gì không?"
Lam Tử Ngưng lắc đầu, cực bi cực hỉ khiến nàng không còn sức lực, yếu ớt nói: "Không thể tin được, cảm xúc chỉ dâng lên trong nháy mắt, sau đó, chỉ còn có sợ hãi. Sợ ngươi chết, rất sợ." Lam Tử Ngưng hơi lui ra, nàng rất muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đinh Tiểu Tuyên lúc này, nhưng chỉ có thể thấy Đinh Tiểu Tuyên thản nhiên cười, nàng hỏi tiếp: "Ngươi biết rõ súng không có đạn, vì sao còn muốn kéo ra ta."
"Ta không muốn người lại nằm trong tầm ngắm nữa." Đinh Tiểu Tuyên thu nụ cười, khẽ nhíu mày nói.
Lam Tử Ngưng biết ý của câu kia, là đang lo lắng cho an nguy của mình. Lời như vậy không phải lần đầu tiên nghe được, chính là lời đã nghe khi ở trước mặt Lam Tiêu Tần và ba ba chứng minh với bọn họ mình không chọn sai người, Lam Tử Ngưng hỉ cực mà khóc rồi còn quỳ xuống: "Ba, anh, hai người thấy chưa, cô ấy là thật lòng với con."
Đinh Tiểu Tuyên không nói thêm gì nữa chỉ đứng bên cạnh Lam Tử Ngưng, nhìn Lam Tử Ngưng hiện tại thỏa mãn giống như một cô bé ngây thơ được cho kẹo vậy, bất giác khóe miệng cũng giơ cao: "Ta xác định."
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống mặt cỏ, đẩy lui bóng tối, khắp bề mặt như được phủ lớp ác khoác vàng ươm. Gió nhẹ thổi qua, mảnh yên tĩnh kéo dài, mang đi bất an và sợ hãi.
Lam Tử Ngưng bỗng bật người dậy, trên chóp mũi của nàng đã lấm tấm mồ hôi, giữa đôi mày chỉ còn vui sướng và kiên định, quay lại tặng cho Đinh Tiểu Tuyên một nụ cười rực rỡ.
Đinh Tiểu Tuyên cùng Lam Tử Ngưng đối mắt, ánh mắt hai bên đều kiên định. Dần dần, ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên trở nên trong suốt sáng rỡ, bên miệng kéo lên một nụ cười nhặt, vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."