Bên dưới tấm chăn mềm là một cơ thể yếu ớt, Đinh Tiểu Tuyên sốt rất cao, nhiệt độ cứ lúc cao lúc thấp, đầu óc bị nóng sốt hành đến choáng váng, như chìm sâu vào cơn mê man. Băng dán trắng bọc quanh đầu kim tiêm, đưa từng giọt chất lỏng trong suốt vào bàn tay tái nhợt kia, truyền chúng vào trong cơ thể cô.
Đinh Tiểu Tuyên mở mắt ra, hình ảnh trước mắt quay cuồng chếnh choáng, mơ hồ lại thấy được Lam Tử Ngưng bên người. Không nhớ nổi là lần tỉnh lại thứ mấy, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, Lam Tử Ngưng luôn nắm tay cô nằm bên kia giường, có khi thì nhìn chằm chằm mình tỉnh lại cười vui sướng, có khi thì đỏ mắt yên lặng rơi lệ, có khi thì tựa đầu bên mình ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên tỉnh lại, Lam Tử Ngưng chớp nháy đôi mắt đầy tơ máu, nhẹ nắm tay cô, nhẹ giọng nói nhỏ: "Đừng ngủ nữa mà."
Lông mi Đinh Tiểu Tuyên rung động, không nói gì.
Lam Tử Ngưng cúi đầu, sâu trong đôi mắt là một màu đen sâu sắc khó hiểu, cúi đầu cười nói: "Ngươi ngủ tiếp thì vẫn vậy thôi, vẫn là ở bên cạnh ta, trốn không thoát."
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu đi, cô không muốn nghe.
"Ngươi thật sự rất xấu, cứ thích chơi trốn tìm với ta mãi. Mà có muốn trốn ta đến thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Cực kỳ mỏi mệt, mi mắt Đinh Tiểu Tuyên nặng nề khép lại.
Lam Tử Ngưng chậm rãi buông tay ra, dỗ dành: "Ngươi ngủ thật lâu, đã nhiều ngày rồi Tiểu Nghiên không gặp được ngươi, nàng sẽ lo lắng. Ngươi mong nàng lo lắng cho ngươi sao?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất dồn dập, như là chạy rất nhanh.
Đinh Tiểu Nghiên vội vàng đẩy cửa phòng ra, thở phì phò, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng dáng vô cùng suy yếu đang nằm trên giường, run rẩy kêu một tiếng: "Chị......"
Lam Tử Ngưng giương mắt nhìn về phía cửa, sau đó phất tay, ý bảo Tiểu Trương đóng cửa lại.
Đinh Tiểu Nghiên chạy đến trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, hốc mắt phiếm hồng, thật cẩn thận ôm lấy bàn tay cô: "Chị ơi, em là Tiểu Nghiên, chị mở mắt lên nhìn em đi."
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn bình truyền nước từng giọt từng giọt nhiễu xuống, giọng điệu vẫn trầm thấp biến nhác như trước: "Tiểu Nghiên đến rồi, ngươi không muốn thấy nàng sao?"
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên tay Đinh Tiểu Tuyên, nước mắt Đinh Tiểu Nghiên chảy xuống như vỡ đê: "Chị...... Chị ơi đừng ngủ nữa!"
Lam Tử Ngưng đau lòng vỗ về mái tóc của Đinh Tiểu Tuyên, trầm mặc không nói, sau đó đứng dậy xuống giường, cực lực lãnh đạm nói: "Ta chỉ cho ngươi cơ hội này thôi, mau mở mắt ra nhìn nàng."
Dù vậy, trong lời của nàng vẫn chứa đầy lo lắng không thể che dấu. Nàng đi đến trước bàn làm việc, châm thuốc lá, quay đầu nhìn thoáng qua, từ từ bước đến phía trước cửa sổ, cách xa ra khỏi chỗ của Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên vẫn luôn ngủ rất trầm, Đinh Tiểu Nghiên rơi nước mắt lắc đầu: "Chị, mẹ còn đang chờ chúng ta đó."
Lam Tử Ngưng nao nao, tay hút thuốc dừng một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, dụi điếu thuốc còn đang hút dở, xoay người tựa lên mép tường, ngẩn ngơ nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang nằm trên giường.
Đinh Tiểu Nghiên buông lỏng tay ra, vọt tới trước mặt Lam Tử Ngưng, ánh mắt sắc bén hung hăng trừng Lam Tử Ngưng: "Rốt cuộc là cô muốn tra tấn chị ấy đến khi nào!"
Lam Tử Ngưng mờ mịt quay đầu, như là đang suy ngẫm, một lát sau, khi mở miệng, bên khóe môi nàng kéo lên một nụ cười nhẹ: "Cả đời."
Lam Tử Ngưng lướt qua người Đinh Tiểu Nghiên, đi thẳng tới chỗ Đinh Tiểu Tuyên: "Là cả đời, ngươi có nghe không? Mau ngồi dậy."
Đinh Tiểu Nghiên xoay người, kéo Lam Tử Ngưng lại, túm người nàng nhìn thẳng vào mình: "Rốt cuộc cô có còn thích chị của tôi không hả!"
Lam Tử Ngưng bị kéo bất ngờ, trên cánh tay bị móng tay đâm vào, có hơi đau, khiến nàng từ trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại, nàng nghiêng đầu không nói, nhìn người trên giường rồi cười.
Đinh Tiểu Nghiên giơ tay lên, vung một cái tát mạnh lên bên mặt của Lam Tử Ngưng: " Rốt cuộc cô có còn thích chị của tôi không hả!"
Lam Tử Ngưng bị một cái tát bất thình lình, lảo đảo lui ra sau mấy bước, mấy sợi tóc rũ rượi phủ xuống trước mặt, chắn mất tầm nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên, không thèm để ý sát khí quanh thân Đinh Tiểu Nghiên phía sau, khóe miệng hơi hơi giơ lên, từ từ đứng vững lại, vuốt tóc ra sau tai, cười nhạt quay đầu nhìn thẳng Đinh Tiểu Nghiên: "Yêu, rất yêu."
Đinh Tiểu Nghiên lắc lắc thân thể Lam Tử Ngưng: "Cô nhìn chị ấy xem! Cô nhìn xem cô hành hạ chị ấy thành bộ dạng gì rồi! Cô vui vẻ sao! Cô có vui vẻ không hả!"
Lam Tử Ngưng tùy ý động tác thô lỗ trên tay Đinh Tiểu Nghiên, nhắm mắt lại tự hỏi. Trên người còn mang cừu hận, trọng trách, hẳn là, có vui vẻ. Lam Tử Ngưng chậm rãi mở mắt ra, giọng nói mềm mại tựa lồng hồng: "A...... Tôi nên vui mừng chứ."
Đinh Tiểu Nghiên lại giơ tay lên, mắt một cái tát chuẩn bị rơi xuống, Lam Tử Ngưng miễn cưỡng nâng tay đỡ, bình tĩnh nói: "Đừng đánh mặt, cô ấy nhìn thấy, sẽ đau lòng."
Đinh Tiểu Nghiên siết tay đến trặng bệch, cố sức đẩy Lam Tử Ngưng ra: "Chị ấy không phải Kha Hựu của cô! Không phải! Chị ấy là Đinh Tiểu Tuyên! Chị ấy chỉ là Đinh Tiểu Tuyên!"
Lam Tử Ngưng chậm rãi bước đến trước bàn, cầm roi da lên, ngón tay vuốt lên vết máu còn dính trên thân roi, từ từ thở ra, ném tới trước mặt Đinh Tiểu Nghiên: "Trên người cô ấy, hai mươi bốn roi."
Đinh Tiểu Nghiên tức không kiềm được, quát to: "Đồ điên! Sao cô không chết đi chứ!"
Lam Tử Ngưng khẽ thở dài, nâng mắt nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên, vẽ ra nụ cười nhìn không rõ cảm xúc trong ấy: "Tôi, không thể chết được."
Một lát sau, Lam Tử Ngưng đi đến trước mặt Đinh Tiểu Nghiên, hất cằm, sau đó xoay người lại, bắt đầu cởi nút áo. Hôm nay, nàng cố ý mặc một chiếc áo len mỏng. Nàng nhìn cái người yếu ớt nằm trên giường, đưa lưng trần về phía Đinh Tiểu Nghiên.
"Mỗi một roi, tôi đều sẽ trả cho cổ."
Đinh Tiểu Nghiên hơi giật mình, cắn răng: "Tôi xin cô, tôi van cô buông tha cho chị ấy được không. Nếu nhất định phải đền mạng, tôi thay chị ấy trả cho cô có được không?"
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, ngữ điệu không mặn không nhạt: "Tại sao lại van xin tôi, không phải cô cũng giống chị cô, đều rất cứng đầu sao?" Ánh mắt của nàng nháy mắt tràn ngập oán nộ: "Các người quên tôi nói rồi sao, tôi muốn các người muốn sống không được!"
Đinh Tiểu Nghiên nhặt roi lên, dùng hết sức quất: "Đồ điên! Cô là cái đồ điên!"
Lam Tử Ngưng như trút được gánh nặng quay đầu lại, tay nắm chặt đuôi giường, cố gắng không để bản thân nhíu mày, mím môi để không hé ra tiếng kêu nào. Trong phòng chỉ có tiếng khóc của Đinh Tiểu Nghiên cùng với tiếng roi vụt qua.
Một roi, hai roi, ba roi......
Dường như Đinh Tiểu Nghiên quất chưa đủ mạnh.
Ta muốn cảm nhận được những gì ngươi cảm thấy, ta muốn đau như ngươi đã từng đau, ta muốn cùng ngươi, cùng đau, cùng điên. Chỉ cần không chết là được......
Lam Tử Ngưng hơi cười cười, nước mắt nơi khóe mắt nhịn không được rơi xuống.
Tám roi.
Đến cuối cùng, Đinh Tiểu Nghiên gần như hết sức. Trên trán Lam Tử Ngưng đã lấm tấm mồ hôi, mặt sớm trắng bệch. Nàng mặc lại áo len thả ngang eo khi nãy vào, tránh khỏi roi tiếp theo của Đinh Tiểu Nghiên, thở hổn hển đi đến trước mặt Đinh Tiểu Nghiên, giật lại cây roi trên tay nàng:
"Tôi không thể ngã gục."
"Còn roi, tôi sẽ trả." Giọng Lam Tử Ngưng suy yếu, cố gắng chống đỡ đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói nhỏ bên tai cô: "Ta yêu ngươi."
---
Đây đã là ngày thứ ba liên tiếp Cổ Hồng bị đưa tới đảo nhỏ lúc mới hứng sáng. Cổ Hồng ủ rủ mang theo đôi mắt quầng thâm xuất hiện trong phòng.
"Đại tiểu thư! Ông trời của tôi! Cô ấy đã hạ sốt! Chỉ còn sốt nhẹ! Chút xíu bệnh đó thôi mà cũng gọi tôi tới!"
Lam Tử Ngưng đang nằm ngủ bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nghe thấy tiếng nói, nàng mở đôi mắt còn ngái ngủ, xoa xoa mắt rồi ngẩng đầu nhìn hai má ửng đỏ của Đinh Tiểu Tuyên, buông tay nắm Đinh Tiểu Tuyên ra.
"Bác sĩ Cổ, cô làm ơn chuyên nghiệp một chút đi, không thấy cô ấy vẫn còn chưa tỉnh sao?"
"Tỉnh lại phải ăn roi sao, là tôi, tôi cũng không tỉnh." Cổ Hồng bĩu môi.
Lam Tử Ngưng cắn răng chống tay ngồi dậy, phủ thêm áo khoác, xuống giường.
Cổ Hồng nâng mắt kính, đưa nhiệt kế cho Lam Tử Ngưng: "Cô tự kiểm tra đi, có gì thì tôi chịu. Ông trời của tôi! Mấy ngày nay nếp nhăn cũng thêm mấy lằn rồi!"
Lam Tử Ngưng không có nhận, hơi hơi nhếch môi, vào phòng tắm: "Chăm sóc cô ấy cho tốt, cần cái gì cô cứ việc phân phó A Huy."
Đóng chặt cửa phòng tắm, cởi áo xuống, nàng xoay lưng lại, nghiêng đầu nhìn vết roi cái sâu cái cạn trên lưng, ánh mắt mang vài phần ý cười thưởng thức.
Hai mươi bốn roi trong vòng ba ngày đã quất xong, cuối cùng nàng cũng biết, mấy roi quất lên người Đinh Tiểu Tuyên, là có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu đau.
Tra tấn như vậy, là vì cái gì. Tại sao lại biến thâm tình thành thương tổn......
Lam Tử Ngưng biết bản thân đã điên mất rồi, điên cuồng cực đoan động gây ra những chuyện này, Đinh Tiểu Tuyên nói đúng. Ích kỷ. Ích kỷ muốn lừa mình dối người để chiếm được cảm giác yên lòng, vậy là sai rồi sao?
"Lam Tử Ngưng! Chị đi ra đây!"
Là tiếng của Tiêu Hàn, Lam Tử Ngưng nhíu mi, chậm rãi chỉnh chu bản thân, nhìn lên gương kiểm tra khuôn mặt, hình như, có hơi tiều tụy. Nàng nâng tay lên vỗ vỗ mặt mình, tựa hồ không có cách nào khác để hai má hồng hào hơn chút, nàng từ bỏ, híp lại mắt cười, sau đó mở cửa ra.
Sắc mặt Lam Tiêu Hàn lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Chị chặn hàng của tôi làm gì!"
"Thích." Lam Tử Ngưng đi đến quầy bar, rót một ly rượu vang, lắc lắc ly, trút hết vào họng.
Bước chân của Lam Tử Ngưng có vẻ không vũng, sắc mặt tiều tụy, Lam Tiêu Hàn cảm thấy mềm lòng, thả lỏng đi tới bên cạnh nàng, lấy ly rượu trên tay nàng ra: "Tôi chỉ muốn chứng minh cho chị xem, tôi có thể gánh được Lam gia rất tốt. Không cần chị phải một mình vất vả nữa!"
Hai mắt Lam Tử Ngưng hoang mang vô thần, miễn cưỡng liếc mắt một cái: "Lam tiên sinh, cậu quên tôi muốn tự lập môn hộ? Cậu nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Lam Tiêu Hàn siết chặt nắm đấm: "Chị về Lam gia, cao thấp trong Lam gia không ai dám nói nhiều một câu với chị!"
Lam Tử Ngưng chỉ cười quyến rũ: "Cái áo nhỏ nuôi con cá to như tôi không nổi."
Lam Tiêu Hàn hổn hển giựt lấy ly rượu trong tay nàng, lạnh lùng đổ đi: "Được lắm! Vậy chị muốn người của Lam gia đến khám bệnh cho người ngoài sao! Xin lỗi! Tôi không cho phép!"
Lam Tử Ngưng nhẹ lay động lắc đầu, đi đến cuối giường, nhìn vẻ mặt Cổ Hồng vô tội: "Như vậy tôi cướp bác sĩ Cổ về đây luôn một lần. Để chị ta đỡ ca thán là thiếu ngủ."
Lam Tiêu Hàn túm chặt Lam Tử Ngưng gầm nhẹ: "Chị có biết là mỗi ngày đi đón Cổ Hồng như vậy sẽ khiến người khác chú ý không hả! Chị có biết là cứ bay thẳng như vậy sẽ bị người khác theo dõi không hả! Lâm Bình đã ra tù rồi! Chị một mình ở bên ngoài, không ai bảo vệ được!"
Lam Tử Ngưng đột nhiên bị kéo lấy xoay người, lỡ động đến vết thương sau lưng, vô thức khẽ kêu một tiếng: "Xi......"
Nhưng rất nhanh, nàng đã giãn đôi mày hơi nhíu lại, đẩy Lam Tiêu Hàn ra: "Sớm thôi, tôi sẽ không ở đây nữa, chừng một tháng."
Lam Tiêu Hàn tức giận đến xanh mặt, đang muốn chửi ầm lên, lại phát hiện tình trạng của Lam Tử Ngưng không ổn, trán của nàng đổ đầy mồ hôi, môi cũng phát run, khóe mắt nhìn thấy nơi cần cổ vốn bị mái tóc dài của nàng che dấu, mơ hồ lộ ra vết đỏ kéo dài, dùng sức kéo nàng giam trong ngực.
"Đừng động vào tôi!" Lam Tử Ngưng bối rối giãy dụa, cũng là khiến miệng vết thương nứt ra, đau nhức khó nhịn.
Lam Tiêu Hàn vén đuôi tóc của nàng ra, vô cùng sợ hãi: "Bác sĩ Cổ!"
Cổ Hồng lắc đầu: "Nằm xuống nằm xuống, cùng nhau truyền nước đi."
Nàng cười, Lam Tử Ngưng cứng rắn muốn tỏ vẻ kiên cường, nhưng lại khá yếu ớt, đẩy Lam Tiêu Hàn ra, trừng Cổ Hồng đang tới gần mình: "Tôi không cần!"
Cổ Hồng lập tức thu tay về.
Đáy mắt Lam Tử Ngưng đỏ sậm, lửa giận ngùn ngụt: "Nơi này không chào đón cậu! Đi đi!"
"Được, được, em đi, chị để Cổ Hồng khám thử đi." Lam Tiêu Hàn trấn an Lam Tử Ngưng.
"Đi!" Lam Tử Ngưng bắt đầu thở dốc, thân mình bởi vì phẫn nộ mà không ngừng phát run: "Nhớ kỹ lời của tôi! Tôi sẽ không cho cậu xoay người đâu! Không bao giờ! Liều cái mạng này cũng sẽ không!"
Nghe vậy, Lam Tiêu Hàn không nói hai lời, cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
-------
Editor có lời muốn nói: lại muốn sửa xưng hô một chút~~ orz