Quần áo rách bươm, Đinh Tiểu Tuyên cố níu mấy tấm vải lại che thân, thân thể buộc chặt, lông mi của cô rung động, mi mắt vẫn không hề động, không dám mở mắt ra, cô không biết phải đối mặt với Đinh Tiểu Nghiên như thế nào, đầu óc cô lúc này rất loạn, cô thật sự sợ.
Lam Tử Ngưng rút tay đang ôm cô ra, rũ mắt nhìn khuôn mặt của cô vì vừa trải qua kích tình mà đỏ ửng mê người. Mấy dấu đỏ lớn nhỏ vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn của cô, mỗi một dấu hôn, đều như đang lên án sự thô bạo của Lam Tử Ngưng khi nãy.
Cảm giác thân thể kề sát đang dần cách xa, Đinh Tiểu Tuyên nhấc chân cuộn mình xoay người đưa lưng ra sau, gắt gao ôm chính mình, vùi đầu vào sô pha.
Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Vốn nghĩ rằng sau khi nhục nhã cô xong, sẽ thấy khoái cảm trả thù, nhưng khoái cảm thì chẳng thấy đâu, chỉ có quả tim đang đau nhói từng hồi. Lam Tử Ngưng nói với mình, không được mềm lòng, không được quên rằng đến phút cuối cùng kia Đinh Tiểu Tuyên vẫn còn lừa gạt mình. Mỗi lần thỏa hiệp, đều đổi lại cô không kiêng nể gì lần lượt đụng đến điểm mấu chốt của mình. Lúc này đây, nàng sẽ không cho phép bản thân biết thành con búp bê đáng buồn cười mặc người giày xé nữa.
Lam Tử Ngưng khẽ vuốt tấm lưng trần của cô, chỉ là chạm nhẹ mà thôi, nhưng thân thể Đinh Tiểu Tuyên lại run lên thấy rõ. Lam Tử Ngưng cố ý dùng chóp mũi cọ cọ lưng cô, càng khiến Đinh Tiểu Tuyên run rẩy nhiều hơn, cười khẽ ra tiếng: "Nhạy cảm như vậy? Còn muốn sao?"
Mỗi đợt run rấy trên người Đinh Tiểu Tuyên đều không tránh khỏi hai mắt của Lam Tử Ngưng, không muốn nghe lời nói đả thương người của nàng, người Đinh Tiểu Tuyên căng cứng, đầu càng vùi sâu vào trong sô pha.
Hành động như vậy lại khiến Lam Tử Ngưng nổi cơn tức giận bất chợt. Nàng híp mắt, đỡ tay ngồi xuống, nắm chặt cằm của cô, làm cả cơ thể không có mảnh vải che lấp lộ hết trước mặt mình. "Vừa rồi là ai say mê ân ái?"
Thân thể đột nhiên bị kéo qua, Đinh Tiểu Tuyên hoảng sợ ôm tay, đồng tử co rút lại, cô gập gối che chắn trước ngực, cô thấy Đinh Tiểu Nghiên khóc, cô thấy Lam Tử Ngưng lạnh lùng, cả người run rẩy không ngừng.
Sự sợ hãi của Đinh Tiểu Tuyên làm nàng đau đớn, Lam Tử Ngưng theo bản năng muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ngay lúc cô vừa buông cằm Đinh Tiểu Tuyên ra, Đinh Tiểu Tuyên lập tức lùi ra sau. Tay Lam Tử Ngưng bất giác siết chặt, oán khí cùng tức giận trong mắt như phun trào ra ngoài: "Đây là cái ngươi gọi là cam tâm tình nguyện đến bên ta sao?!"
Ân ái ngay trước mặt Đinh Tiểu Nghiên, khuất nhục như vậy, cô đã mất năng lực tự hỏi.
Tức giận bốc lên, rét lạnh trong mắt Lam Tử Ngưng tản ra làm tim người ta đập nhanh như trống: "Xem ra, chỉ cần có Đinh Tiểu Nghiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không dám chống đối ta."
Đinh Tiểu Tuyên chợt hoàn hồn, nước mắt khuất nhục chực trào, mở to hai mắt nhìn Lam Tử Ngưng chằm chằm, lời nói phát ra đều mang ý cầu xin: "Để nàng đi, để cho nàng trở về đi." Cô không ngừng nỉ non, đến cuối cùng, chỉ còn lại nghẹn ngào: "Cho nàng đi......"
Lam Tử Ngưng lui ra sau mấy bước, quay lưng lại không nhìn cô, trong mắt tràn ngập tàn khốc khát máu: "Tốt nhất là nên thu hồi bộ dạng bi ai thảm thiết này của ngươi đi! Đừng cho rằng ta vẫn còn có thể mềm lòng!" Lam Tử Ngưng chợt tiến lên vài bước, tháo sợi xích đang khóa Đinh Tiểu Nghiên ra, kéo tóc nàng lôi đi, không thèm nhìn qua Đinh Tiểu Tuyên một cái, trực tiếp ra khỏi phòng.
Đinh Tiểu Tuyên một tay che ngực, vội vàng xuống sô pha, nhưng hai chân hư nhuyễn vô lực, chỉ có thể ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn Tiểu Nghiên bị Lam Tử Ngưng lôi đi, khóe mắt thấy cây kéo bị quăng một bên, Đinh Tiểu Tuyên cầm trong tay kề trên cổ mình:
"Lam Tử Ngưng! Ta trả lại cho ngươi! Hãy để một mình ta trả hết cho ngươi!"
Lam Tử Ngưng xoay người, kéo trên tay Đinh Tiểu Tuyên đã đâm vào trong da thịt cô, đã có máu rỉ ra. Lam Tử Ngưng mở to hai mắt nhìn, tất cả sợ hãi và tuyệt vòng đều không thể che dấu. Đinh Tiểu Nghiên liều mạng giãy dụa, tránh thoát khỏi tay của Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng bước nhanh muốn đến gần: "Dừng tay!"
Đinh Tiểu Tuyên lui ra sau, tuyệt vọng khiến cô không còn sức lực, chỉ là kéo vẫn nắm chặt trong tay kề trên cổ.
"Đừng ép ta! Đừng ép ta! Ngươi còn muốn ta làm như thế nào! Ta còn có thể làm như thế nào! Ta cũng đã đến đây rồi! Ta cũng đã đến đây rồi mà!"
Đinh Tiểu Nghiên ngồi chồm hỗm trước mặt Đinh Tiểu Tuyên vừa khóc vừa liều mạng lắc đầu, Lam Tử Ngưng đứng trước mặt chỉ vào nàng: "Đinh Tiểu Tuyên! Nếu ngươi chết ta sẽ khiến Đinh Tiểu Nghiên chôn cùng! Ta cũng sẽ khiến đám cảnh sát kia chôn cùng!"
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, nhìn Đinh Tiểu Nghiên đã khóc thành lệ nhân, lau nước mắt trên khuôn mặt trắng không còn chút máu, gắng gượng kéo lên một nụ cười, vứt kéo trong tay đi, ngồi sụp xuống.
"A...... Ha ha...... Đến tột cùng...... ngươi có còn yêu ta không?"
Từng câu từng chữ của Đinh Tiểu Tuyên khiến nàng cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm, bỗng chấn động, quay đầu đi chỗ khác trốn tránh ánh mắt của cô.
"Đừng quên! Ta đã cho ngươi cơ hội! Ta đã cho ngươi vô số cơ hội! Ta cho ngươi đi! Ngươi không đi! Ta muốn ngươi ở lại! Ngươi lại tìm mọi cách bỏ ta mà đi! Lúc nào ngươi cũng muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta! Tất cả lúc này đều là ngươi tự tìm!"
Lam Tử Ngưng kéo Đinh Tiểu Nghiên đang giãy dụa thẳng ra tới cửa, đem nàng giao cho thủ hạ canh ngoài cửa, vừa thả lỏng tay, Đinh Tiểu Nghiên như phát điên mà dùng hai tay bị trói đánh liên tục về phía Lam Tử Ngưng, miệng quát to tiếng ô ô.
Thủ hạ định tiến lên, Lam Tử Ngưng nâng tay ngăn lại, tùy ý Đinh Tiểu Nghiên đánh lên người, từng cái từng cái đập vào người, rất đau, đau đến chết lặng, hít sâu mấy lần, túm tay nàng, dùng sức đẩy nàng ra, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống thang lầu.
Trong đại sảnh đèn đuốc vẫn sáng trưng, khí thế trên người nữ chủ nhân đột nhiên làm cho cả bầu không khí lặng xuống, ngữ điệu lãnh ngạo của Lam Tử Ngưng vang vọng khắp sảnh: "Tiễn khách!"
Mấy vị lão tổng được mời đến đã sớm khó chịu khi nhận ra mục đích của buổi yến hội, nay Lam Tử Ngưng thô lỗ đuổi khách như thế làm họ càng không vui, khách khứa bực bội bỏ đi, chỉ có Vương Mộc Trà ngồi bên cạnh quầy bar, từ lúc Lam Tử Ngưng xuất hiện vẫn luôn dán mắt trên người nàng, vân đạm phong khinh thưởng rượu.
Lam Tử Ngưng đứng trên cầu thang nhìn đống ly chén hỗn độn, trong lòng càng thêm phiền muộn, đi tới trước bàn lớn, gạt hết chúng xuống, tiếng ly chén rơi vỡ phát ra choang choang.
Vương Mộc Trà nhíu mày, rốt cục dời tầm mắt khỏi người Lam Tử Ngưng, chuyển đến cô gái trẻ bên cạnh,"Vì yêu mà sinh cuồng, thật đáng thương."
Hoàng Cần cười cười: "Không chỉ có mình nàng."
Vương Mộc Trà nhún nhún vai, rót thêm một ly, chậm rãi thong thả bước đến trước mặt Lam Tử Ngưng đang gắt gao trừng mình lại không chịu nói một tiếng, cầm ly rượu đưa tới trước mặt nàng.
Lam Tử Ngưng đưa tay tiếp ly rượu, hung hăng uống hết, sau đó hung hăng ném cái ly xuống đất, rồi bỏ lại nàng đi tới cửa, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi."
Vương Mộc Trà không chút hoang mang quay đầu cười cười với Hoàng Cần, sau đó theo bước Lam Tử Ngưng đi ra ngoài.
Cửa lớn đại sảnh đóng lại, màn đêm tối lập tức áp tới bao trùm khắp phía, trong lòng là loại đau đớn quen thuộc, nó mang tên 'đau lòng', đang điên cuồng quấy phá, hòa cùng áy náy và bất an, cuối cùng, nàng hoang mang lo sợ, cam chịu đá bay giày cao gót, ngồi xổm trước bụi cây ôm chính mình.
Lam Tử Ngưng biết bản thân đang làm cái gì, thậm chí là buộc mình đi làm những chuyện tổn thương cô. Không có đường lui, không cần đường lui, chỉ có làm cho cô không còn đường thối lui cô mới có thể đưa ra lựa chọn cuối cùng!
Nhưng mà nhìn Đinh Tiểu Tuyên nhẫn nhục chịu đựng, nhìn cô từ chưa bao giờ chịu khuất phục đến quỳ gối đau khổ cầu xin, nhìn bộ dạng suy yếu run rẩy của cô, nhìn những giọt nước mắt bất lực cùng tuyệt vọng của cô, tâm của Lam Tử Ngưng muốn rỉ máu.
Nhưng đồng thời, đau đớn thấu xương kia lại đổi lấy tâm an thanh thản ngắn ngủi, là cảm giác thanh thản đối với Lam Tiêu Tần. Chỉ có một khác kia khi nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên vì mình mà khóc, nàng mới có thể buông thả cảm tình của mình, buông thả cho cảm giác đau lòng vì cô.
Lam Tử Ngưng cảm thấy bản thân chắc là điên thật rồi, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn khiến nàng không biết phải làm gì nữa, nàng cười khổ, chất lỏng trong suốt kia trượt đến miệng, là đắng.
Vương Mộc Trà vẫn luôn đứng phía sau Lam Tử Ngưng, chậm rãi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng ngồi xổm xuống, kéo nàng lại gần, cằm gác trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa tóc nàng.
Trong mắt Lam Tử Ngưng nhất thời mơ hồ một mảnh.
Vương Mộc Trà khẽ thở dài.
Lam Tử Ngưng bỗng hoàn hồn, đẩy Vương Mộc Trà một phen: "Cút! Không cần ngươi giả mù sa mưa!"
Vương Mộc Trà ngã ngồi trên cỏ, sau đó bình thản đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người, híp mắt nhìn bóng dáng Lam Tử Ngưng nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.
Bóng dáng bị ánh trăng kéo dài, hắt lên thân cây thô ráp, ôm gối ngồi dưới bàn gỗ, thân thể tựa lên rương gỗ, Lam Tử Ngưng biết giờ phút này bản thân có bao nhiêu chật vật, mà hiện tại duy nhất có thể làm, chính là liều mạng mê hoặc mình, khiến mình tiến vào trạng thái hư không, trong đáy mắt nàng vô cùng hỗn loạn, chỉ có trái tim ngoan cố đập mạnh, không cam lòng đi chứng minh, nàng vẫn còn sống.
Cửa gỗ được đẩy ra thật cẩn thận, Vương Mộc Trà cởi giày cao gót, chậm rãi đi đến bên bàn gỗ, cũng cuối chuông chui vào bàn gỗ ngồi.
Lam Tử Ngưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Trong ánh mắt Vương Mộc Trà tràn ngập ôn nhu: "Hại người hại mình, ngươi cũng chỉ biết có nhiêu đó."
Hại người hại mình. Lam Tử Ngưng gượng ép nhấc khóe miệng, tâm đã đau đến chết lặng thế nhưng lại bị nhéo thêm mấy cái, nàng xoa xoa ngực, cố sức hô hấp.
"Hơn nữa, còn có thể khiến người ta đau đến không còn đường phản kháng."
"Để ta yên." Lam Tử Ngưng vươn tay chìa trước mặt Vương Mộc Trà.
Vương Mộc Trà cười cười, cúi đầu lấy gói thuốc và bật lửa trong túi áo da ra đưa tới cho nàng.
Lam Tử Ngưng tựa như rối gỗ, mỗi một động tác cứng ngắt vô lực.
'Ba', ngọn lửa trong tay phát ra tiếng vang tuyệt vọng, nàng đưa điếu thuốc ngậm trong miệng đẩy vào ánh lửa. Bật lửa trong tay vẫn chưa tắt, ánh lửa chớp lóe trước mắt, thật chói mắt, nàng chán ghét loại cảm giác này.
'Bộp', đóng nắp bật lửa, cũng dập tắt nguồn sáng duy nhất trong nhà gỗ nhỏ này, hết thảy lại rơi vào hắc ám khôn cùng.
Hít sâu một ngụm, nàng nhíu mi.
"Nhạt."
Ánh mắt Vương Mộc Trà híp thành một đường, dán sát lại bên miệng nàng hít một hơi.
"Từ sau khi chúng tay chia tay, ta chuyển sáng hút thuốc của nữ, nhàn nhạt, dễ chịu."
Lam Tử Ngưng dùng bả vai đẩy Vương Mộc Trà ra, khép hờ mắt: "Ta không có tâm tình ôn chuyện với ngươi."
Vương Mộc Trà từ chối cho ý kiến ngồi lại chỗ cũ.
"Ngươi vẫn như lúc đó, như quả cầu lửa nóng rực, đối với thứ ngươi ưa thích thì nhiệt tình như lửa lại vô cùng cẩn thận tới gần, sợ sẽ làm phỏng thứ yêu thích của ngươi." Vương Mộc Trà cũng ôm đầu gối, tựa đầu lên vai Lam Tử Ngưng. "Chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ vì thứ ưa thích đó mà học cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt. Ừm...... Được một quả cầu chứa nguồn năng lượng vô hạn cẩn thận che chở và cưng chiều, cảm giác kỳ thật rất hạnh phúc...... Nhưng rồi sao nữa, nếu có một ngày, tiến vào khu mìn, dục vọng chiếm hữu của ngươi, bản tính thích cưỡng đoạt, muốn hủy diệt của ngươi, phun trào hỏa diễm, tất cả đều sẽ làm người kia tổn thương."
Lam Tử Ngưng vô ý thức phun ra một làn khói, hơi hơi nhíu mi, không nói gì.
"Đinh Tiểu Tuyên hạnh phúc hơn ta. Cho dù ngươi hận cỡ nào, vẫn bằng lòng cho cô ta một cơ hội. Mà ta, chỉ có một lần."
Sương khói ngập tràn, Lam Tử Ngưng bóp tắt điếu thuốc, không thèm để ý tay mình có bị bỏng hay không, đột nhiên quay qua trừng Vương Mộc Trà: "Ngươi cho ta hút cái gì?"
"Chỉ là bỏ thêm chút thuốc hỗ trợ giấc ngủ thôi." Vương Mộc Trà lấy nửa điếu thuốc trong tay Lam Tử Ngưng, cười cười đốt lên lần nữa, hút một hơi: "Đây là khác nhau, không cho ta cơ hội giải thích, trực tiếp ra kết luận. Ta thừa nhận, trước ngươi ta đã từng chơi đùa rất nhiều người, nhưng vì ngươi, ta hồi tâm. Buổi tối hôm đó, ta chỉ là bị người của Lam gia các ngươi hãm hại, ta đưa nàng đến khách sạn, sau đó bị hôn mê, ngày hôm sau tỉnh lại thì thấy ngươi xuất hiện trước mặt, chính là như vậy, đối với chuyện trong buổi tối kia, ta một chút ấn tượng cũng không có."
Lam Tử Ngưng từ gầm bàn đi ra, tựa bên cửa sổ.
"Điểm thứ nhất, cũng khá quan trọng, ta đối với ngươi từ trước đến nay chưa đạt đến chữ 'yêu', nhiều lắm chính là khi đó suy nghĩ chưa thành thục bị đa mưu túc trí như ngươi gài. Tính chiếm hữu của ta rất mạnh, cho nên ta không cho phép đồ đã tới tay ta còn bị cướp đi, lúc ấy đối với ngươi chính là cảm giác như vậy. Điểm thứ hai, cũng là lý do vì sao ta ghét ngươi, ngươi phản bội ta. Nhớ kỹ, là chán ghét, không phải hận, đây cũng là sự khác nhau giữa ngươi và cô ấy. Điểm thứ ba, bởi vì ngươi bồi đấp, ta bắt đầu học cách chơi đùa nữ nhân. Tóm lại, quen biết ngươi chính là điểm dơ bẩn nhất trong cuộc sống của ta. Cuối cùng, Vương tổng, mời ngươi đừng tự mình đa tình, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu một người, cũng sẽ chỉ yêu một người."
Lam Tử Ngưng thất thần nhìn rương gỗ dưới bàn, như là lấy một cái cớ cho những gì mình gây ra, một cái cớ đường hoàng: "Là cô ấy nợ ta. Đời này, không phải cô ấy thì không được!"
Vương Mộc Trà mỉm cười: "Thật không biết nên nói ngươi tuyệt tình hay là si tình đây."
"Đều không quan hệ tới ngươi, đi ra ngoài." Bỏ thêm thuốc ngủ vào thuốc lá, tác dụng quá mạnh, Lam Tử Ngưng nhắm mắt lại.
Vương Mộc Trà tự tìm mất mặt, đứng dậy mang giày, ra cửa, Vương Mộc Trà dừng lại, quay đầu: "Tử Ngưng, muốn hợp tác với ngươi không phải ta, là Hoàng Cần."
"Mặc kệ." Phất tay, Lam Tử Ngưng đóng sập cửa gỗ lại.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Còn nhớ câu Lam Tử Ngưng nói khi rời trại giam: 'Ta sẽ khiến ngươi hối hận, ta sẽ cho ngươi biết thả ta đi là một sai lầm' không.
Tuyệt vọng qua đi, một chút hy vọng còn lại cũng bị Đinh Tiểu Tuyên hủy diệt, một người sau khi chịu đả kích tính tình đại biến, vốn là không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương Đinh Tiểu Tuyên, mà bây giờ lại tự mình tra tấn cô ấy, chuyển biến cỡ đó. Không thể nói nàng tàn nhẫn, nàng chịu đủ rồi, lần lượt cho cơ hội, lần lượt thỏa hiệp, đã làm rất nhiều, bị thương triệt để, đương nhiên, đây chỉ là đứng ở lập trường của Lam Tử Ngưng.
Đứng ở lập trường của Đinh Tiểu Tuyên, cô ấy cũng làm rất nhiều, không thẹn với lòng.
Chỉ là hai người đều làm những chuyện đối phương không thể lý giải, cứng đối cứng lưỡng bại câu thương, giai đoạn này chính là như vậy. Kỳ thật giai đoạn này ta không muốn viết quá nhiều, muốn thu tay, sau đó = = khẩu vị của tiểu Cưu Cưu - người giúp ta thẩm văn tương đối nặng, liều mạng bảo ta phải ngược a ngược, hừ hừ.
Dù sao tiến hành theo chất lượng đi, sau khi thỏa mãn mỗ Cưu Cưu khẩu vị nặng, cuối cùng ta có thể viên mãn lại đây.
Hứ hứ, Cưu Cưu, a di kéo ngươi xuống nước!
-------
Editor có lời muốn nói: kỳ thi đã kết thúc, bắt đầu chương trình lấp hố~~ ^^
Ps: cầu like cầu nhắn lại~~~