Ái Ngục

xin lỗi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng Linh vung cảnh côn lên, lập tức tiến lên hung hăng đánh về phía Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên nghiêng người né tránh, vòng qua phía sau Hoàng Linh, dùng hai tay nhanh chóng siết cổ Hoàng Linh. Hoàng Linh co khuỷu tay, chấn mấy cái liên tiếp vào bụng Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên cắn răng cố siết ra sau mạnh hơn, nghiêng người né tránh công kích của Hoàng Linh, cảnh côn trên tay nàng ta cũng rơi xuống một bên. Hoàng Linh dùng sức giãy dụa, hai tay Đinh Tiểu Tuyên bị siết rách cả da, đã có máu chảy ra, nhưng cô vẫn liều chết không chịu buông tay.

Trong lúc hỗn loạn, Đinh Tiểu Tuyên kéo Hoàng Linh dần dần lui ra đến cửa, dường như trải qua đấu tranh rất lâu, cô mới nói với Lam Tử Ngưng: "Đi, Minh Huy ở cửa sau tiếp ứng ngươi!"

Hơi vô ý, chân Hoàng Linh lui một bước, hai tay nâng lên túm phía sau, xoay người, nghiêng người, nhấc Đinh Tiểu Tuyên lên, hai người cùng ngã ập xuống đất. Chẳng qua Đinh Tiểu Tuyên là người bị đè bên dưới. Mà theo cú ngã này, vật gì đó từ trên người Đinh Tiểu Tuyên đã rơi ra, lăn tới gần chân Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng cúi đầu, vừa nhìn thấy, đã si ngốc cười ha hả: "Ngươi đã sớm biết hết tất cả! Ngươi đã sớm biết hết rồi!"

Hoàng Linh thấy rõ đó là một cái máy ghi âm, nhất thời cơn tức giận tràn ra, thừa cơ móc súng lục ra chỉa lên đầu Đinh Tiểu Tuyên.

"Lam Tử Ngưng, hủy máy ghi âm đi!"

Đinh Tiểu Tuyên đã làm gì?

Chẳng qua là khống chế lão giám ngục trưởng, mượn điện thoại trong văn phòng hắn, nói rõ kế hoạch của Lâm Quân cho lão nhân, để lão nhân mai phục tại quân khu. Sau đó lại an bài một cảnh sát chìm khác tại khắc cuối cùng đi thông báo cho Minh Huy, thừa dịp loạn đi tiếp Lam Tử Ngưng.

Không thể xác định lão giám ngục trưởng có cùng một loại với Hoàng Linh hay không, cô chỉ có thể dựa vào bản thân, cược một lần, mang máy ghi âm, lưu lại chứng cứ về Hoàng Linh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi lão giám ngục trưởng tỉnh lại, sẽ theo chứng cứ Đinh Tiểu Tuyên cố ý lưu lại, sẽ truy lùng cô trong cả trại giam.

Ba giờ, giờ phút này tất cả hàng hẳn là đã xếp hết lên xe, vô ích thôi, mặc dù ra khỏi ngục giam được, những cũng không đến chặng cuối nỗi. Là muốn chặn đường lui của Lam Tử Ngưng, cho nên, Đinh Tiểu Tuyên cần phải khiến mọi người biết, tất cả kế hoạch đều là bị cô phá hỏng. Lam gia cũng được, Lâm gia cũng thế, tất cả mũi nhọn đều sẽ nhắm vào Đinh Tiểu Tuyên. Mà trong ngục giam đã biết uy hiếp, còn có Lâm Bình, nàng ta có thể khả năng trả thù Lam Tử Ngưng bất cứ lúc nào. Cho nên chỉ có Lam gia mới có thể bảo vệ Lam Tử Ngưng. Cho nên vì an toàn của nàng, Lam Tử Ngưng không thể tiếp tục ở cái nơi nàng không nắm quyền chủ động như ngục giam này nữa, nàng cần phải vượt ngục.

Giam Lam Tử Ngưng ở trong này có ích lợi gì, đưa Lam Tử Ngưng vào ngục có ích lợi gì, chỉ cần thế lực của Lam Tử Ngưng không uy hiếp đến xã hội, chỉ cần cuối cùng có thể phá huỷ tập đoàn buôn vũ khí của Lâm Quân, Đinh Tiểu Tuyên tự nhiên có thể cầu tình cho Lam Tử Ngưng. Cảnh sát có thể thả nàng một con ngựa, thậm chí mượn uy thế còn sót lại của Lam gia để làm lại từ đầu.

"Ngươi làm cái gì!" Hoàng Linh túm áo Đinh Tiểu Tuyên, kéo cô đứng lên. Đoạn đối thoại trong máy kia, chính là chứng cứ mình phản bội cảnh sát, cơ hội của xoay người Lam gia, có khả năng chết non, khó lắm mới có được Lam Tử Ngưng, giờ dường như vụt mất ngay trên đầu ngón tay.

Giờ này khắc này Đinh Tiểu Tuyên cực kỳ giống dã thú đã nằm chờ lâu, mọi lúc mọi nơi đều có thể vồ tới bất ngờ. Cô tà cười đánh lên ngực Hoàng Linh: "Lam Tử Ngưng! Ra cửa sau!"

Rất nhiều cảnh ngục đang tập kết ở cửa sau, Hoàng Linh nghiêng đầu, nhìn nhìn máy ghi âm còn nguyên vẹn nằm dưới đất, cầm súng ném xuống dưới chân Lam Tử Ngưng, giả bộ bị Đinh Tiểu Tuyên khống chế. Giờ đây nàng ta chỉ có thể kéo dài thời gian, chỉ cần Đinh Tiểu Tuyên mang theo Lam Tử Ngưng đến cửa sau, đi theo nàng, mới có thể đào thoát. Đinh Tiểu Tuyên hơi hơi sửng sốt, thuận thế làm bộ bóp cổ nàng ta, thấp giọng nói: "Cám ơn phối hợp."

Quả nhiên lão ngục trưởng xuất hiện không ngoài dự đoán, hắn khẽ cau mày, thần sắc ngưng trọng nhìn mấy người có mặt.

Lam Tử Ngưng nhặt súng của Hoàng Linh lên, không để ý mấy nòng súng đang chỉa về mình. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nhắm nòng súng ngay đầu của cô, phẫn nộ như muốn hủy diệt tất cả.

"Tất cả thống khổ, hối hận, điên cuồng của ta, theo ý của ngươi, có phải đều thật buồn cười hay không."

"Bỏ súng xuống!"

"Toàn bộ ngồi xuống!"

Giọng Lam Tử Ngưng lạnh lùng mà thâm trầm, lạnh như không còn một chút độ ấm nào. Tay Đinh Tiểu Tuyên hơi hơi động, ngẩng đầu lên, đối diện với hai tròng mắt sắc bén bức người của Lam Tử Ngưng. Là đúng hay sai, cô đã không thể phân biệt nữa, chỉ biết chuyện cô phải làm bây giờ, là bảo vệ Lam Tử Ngưng an toàn. Nhưng nòng súng nhắm về phía hai người, vô tình lên đạn.

"Phải! Tất cả thủ đoạn của đã sớm bị ta vạch trần! Ta phối hợp với ngươi chỉ là muốn ngươi thua hoàn toàn trong phút cuối cùng! Ngươi nói đúng, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không phải là vị trí thứ nhất. Ta đã báo tin với cảnh sát, chặn đường Lâm Quân. Ta đã xé rách mặt nạ Hoàng Linh! Mà hiện tại ngươi, không đường thối lui, không thể xoay người, ta đã hoàn thành sứ mệnh của ta. Giờ ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi cũng sẽ phải chết! Dùng một mạng này của, đổi gia nghiệp của Lam gia ngươi, đổi hai mạng người của Lam gia! Tiện nghi cho sự nghiệp phong công to lớn của ta, ngươi nguyện ý sao? Ngươi cam tâm sao? Ngươi muốn báo thù? Muốn trả thù ta? Muốn tra tấn ta? Thì hãy dẫn ta đi! Ta đi theo ngươi!"

Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể cược một lần cuối, cô phải mang Lam Tử Ngưng đến cửa sau, chỉ có đến nơi đó, Lam Tử Ngưng mới có khả năng đào thoát. Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại, nắm thật chặt tay, sau đó bóp cổ Hoàng Linh, hô to về phía cảnh ngục: "Tránh ra! Để chúng ta đến cửa sau!"

Mi tâm lão ngục trưởng nhíu chặt, hắn bị Đinh Tiểu Tuyên đánh choáng, lúc mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy Đinh Tiểu Tuyên đang báo cáo tình huống với cảnh sát. Sau khi tỉnh lại, hắn bắt đầu điều tra rõ hơn, biết được chân tướng, biết Đinh Tiểu Tuyên thật là đang làm việc cho cảnh sát. nhưng một màn trước mắt lại khiến hắn có chút không hiểu ra làm sao.

"Bỏ vũ khí xuống hết, tình huống của ngươi ta đã nắm được!"

"Xin lỗi! Hoàng Linh là phản đồ, nàng ta không phải cảnh sát! Mà ngươi, ta không thể đoán đưcọ ngươi đứng ở bên nào!"

Tay nắm súng lục của Lam Tử Ngưng không ngừng run rẩy, nàng siết chặt hai tay, mở chốt bảo hiểm, cánh môi trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt lạnh lùng sắc bén dừng trên người cô.

"Không phải thứ nhất! Mặc dù biết ta đang dùng thân thể làm giao dịch, vì sứ mệnh cuối cùng của ngươi, ngươi đều có thể xem nhẹ. Trong lòng ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì!"

Lão ngục trưởng ngăn cản cảnh ngục phía sau đang muốn xông lên, ý bảo các nàng tránh ra rồi nói: "Lam Tử Ngưng! Buông vũ khí!"

"Lam Tử Ngưng! Ta ích kỷ, đúng vậy! Cho đến hôm nay, sau khi chặt đứt tất cả đường lui sau của ngươi, ta mới có thể không thẹn với lòng mà hoàn toàn giao bản thân mình cho ngươi! Hiện tại ta muốn đi theo ngươi, sau này ta chỉ có ngươi, tất cả chỉ có ngươi." Đấu tranh giữa người yêu và nguyên tắc, không thể nói Lam Tử Ngưng thắng, không thể nói Lam Tử Ngưng thua, chỉ có thể nói nàng không có thua. Đinh Tiểu Tuyên cố gắng đưa ra lựa chọn vì Lam Tử Ngưng, cô không thể yêu thuần túy, không thể liều lĩnh vì yêu. Cô chỉ có thể liên tục cân nhắc, để được điểm tựa cuối cùng lung lay sắp đổ kia.

"Lam Tử Ngưng! Ta không muốn ngươi chết!"

"Lam Tử Ngưng! Chúng ta cùng rời nơi này đi!"

"Lam Tử Ngưng! Trước mặt chúng ta không còn chướng ngại! ta chỉ có ngươi!"

Lời nói của Đinh Tiểu Tuyên không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, những lời này rốt cuộc còn có thể tin không. Mặc kệ đáp án là gì, nói với cái giọng điệu như vậy, trước tiên là muốn dụ hoặc rồi. Tâm giống bị kim châm hung hăng đâm vào, một cỗ cảm xúc so với oán hận còn muốn mãnh liệt hơn từ ngũ tạng lục phủ tuôn trào.

Lam Tử Ngưng luôn bi thương phát hiện, khỏa tâm vốn đã đau đến chết lặng hận đến chết lặng kia, sẽ vì một câu của cô, bị dòng nước ở nơi sâu thẳm nhất mãnh liệt trào ra bao phủ. Hận ý cùng sự hung ác trong ánh mắt, trong khoảnh khắc đã bị thay thế bởi mê mang, tay cầm súng từ từ buỏng thỏng.

"Ngưng, đưa súng cho ta!"

Trên thực tế, Lam Tử Ngưng đấu tranh rất nhiều, nhưng lý trí cuối cùng đều bị cướp đi, bị từng câu từng chữ ôn nhu kia của cô cướp đi mất. Nàng cứ như búp bê, rối gỗ cầm súng nhét vào trong tay Đinh Tiểu Tuyên.

Hoàng Linh không thể tin nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng.

Đối với sự dễ dàng tha thứ của Lam Tử Ngưng, điểm mấu chốt của nàng đến tột cùng ở nơi nào, Đinh Tiểu Tuyên không muốn thử. Nàng càng dễ dàng tha thứ, cuối cùng sẽ càng đau đớn hơn thôi. Đinh Tiểu Tuyên liều mạng chịu đựng nỗi đau không thể cản lại kia, đặt nòng súng lên cô Hoàng Linh, kéo nàng ta đi từng bước tới cửa.

"Ngưng, đi theo ta."

Lão giám ngục trưởng không muốn sai sát vô tội, dù đó là Đinh Tiểu Tuyên hay là Hoàng Linh.

"Ngươi có chứng cớ sao?"

"Trong máy ghi âm có chứng cớ!"

"Đinh Tiểu Tuyên, ta đã liên hệ với tổ phòng chống ma túy. Ngươi buông Hoàng Linh ra, giao cho ta, ta sẽ xử lý."

"Ta cần một bảo đảm, qua giờ rưỡi, ta sẽ đem giao nàng cho ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên kèm hai bên Hoàng Linh, đi theo Lam Tử Ngưng, thận trọng thối lui đến cửa sau sân thể dục, kxe tải chuyên chở thuốc phiện đã nghênh ngang rời đi. Chỗ cửa lớn là Đinh Tiểu Nghiên đang hoàn tất thủ tục với cảnh ngục, cảnh ngục trên đài quan sát đã lên ngòng nhắm vào các nàng.

"Bỏ vũ khí xuống!"

Lão giám ngục trưởng ngăn cản đám cảnh ngục phía sau, một mình tiến lên, phất tay với cảnh ngục trên đài quan sát, ý bảo mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Đinh Tiểu Nghiên nhìn thấy một màn như vậy, sững sờ không kịp hồi thần, nàng ngơ ngác muốn đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, lại bị cảnh ngục ngăn cản.

"Đinh Tiểu Tuyên! Chị đang làm cái gì!"

Đinh Tiểu Tuyên làm như không nghe thất, ngữ khí bình tĩnh: "Mở cửa!"

Lão ngục trưởng không muốn nhượng bộ thêm nữa, cương tại chỗ, thỉnh thoảng nâng tay xem giờ. "Sắp đến giừo rưỡi, còn có năm phút nữa."

Hôm nay, vốn là muốn chấm dứt hẳn với Đinh Tiểu Tuyên.

Cái gọi là tổ sản xuất, chỉ là ngụy trang, một thứ để thứ Đinh Tiểu Tuyên. Lúc Đinh Tiểu Tuyên bắt đầu hoài nghi tổ sản xuất, Lam Tử Ngưng đã quyết định tương kế tựu kế, chỉ vì bức Đinh Tiểu Tuyên lựa chọn giữa nguyên tắc và tình yêu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn hy sinh tình yêu.

Nhưng chuyện Đinh Tiểu Tuyên đang làm, là muốn đem người cô tự tay tống vào ngục là mình đây, cứu ra. Đây là phạm tội. Tuy rằng, tuy rằng sự tình cũng chưa có kết thúc như Đinh Tiểu Tuyên nghĩ, nhưng, cô đã nói, từ nay về sau trong mắt cô chỉ có mình.

Hy vọng le lói trong vực sâu tuyệt vọng, đều như là nguồn sống cuối cùng, tích tụ thành sóng trào mãnh liệt. Lam Tử Ngưng yêu, yêu thuần túy hơn tất cả ai khác, đều rất đơn giản! Tại một khắc này đây, nàng muốn vứt bỏ tất cả thân phận, thầm nghĩ tới nắm tay Đinh Tiểu Tuyên, nguyện vọng như thế, vô cùng rõ ràng.

Cho nên, ai cũng không thể ngăn cản. hai mắt Lam Tử Ngưng phủ đầy sát khí trừng lão giám ngục trưởng, nàng đưa tay nắm lấy tay cầm súng của Đinh Tiểu Tuyên, ngón tay đặt lên cò, hơi hơi dùng sức.

"Mở cửa!"

Đinh Tiểu Tuyên cảm thấy rùng mình, không dấu vết dùng đầu ngón tay kẹp phía sau cò súng.

Hoàng Linh có chút tuyệt vọng, cuối cùng Lam Tử Ngưng vẫn lựa chọn Đinh Tiểu Tuyên, nàng thua.

"Lam Tử Ngưng! Ngươi điên rồi! Đinh Tiểu Tuyên đang lừa ngươi! Đinh Tiểu Tuyên hủy Lam gia, hủy tất cả kế hoạch của ngươi! Ngươi cho là cô ta thật sự muốn cùng ngươi song túc song tê() sao! Cô ta đang lừa ngươi đó!"

(): chỉ đôi yêu nhau sống gắn bó không rời

'Bằng.'

Lam Tử Ngưng mắt lạnh thoáng nhìn, trực tiếp đoạt súng trong tay Đinh Tiểu Tuyên, bắn một phát vào bắp chân của Hoàng Linh. Hoàng Linh đau hô một tiếng. Lam Tử Ngưng lạnh lùng nói: "Phát tiếp theo, còn phút."

"Chờ đã!" Lão ngục trưởng hiển nhiên còn đang do dự.

Lời của hắn còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Minh Huy: "Ngưng tỷ! tránh ra!"

Lam Tử Ngưng lập tức kéo Đinh Tiểu Tuyên thối lui đến cửa trạm gác.

'Bùm.'

Tiếng nổ mạnh làm cát đất văng tung tóe, sau đó tiếng súng vang lên khiến tất cả lâm vào hỗn loạn. Cảnh ngục từ trạm quan sát ngã xuống, nện trên mặt đất, bụi đát văng lên làm cảnh xung quanh thêm âm trầm.

Tầm mắt Đinh Tiểu Tuyên mơ hồ, cô hơi có chút sững sờ, dại ra đứng ở nơi đó, lại thêm một sinh mệnh.

"Ngưng tỷ! Đi mau!" Tiếng súng không ngừng vang lên, cảnh ngục bên trong sân thể dục bắt đầu tan rã tán loạn, chỉ có thể tránh trái tránh phải tìm kiếm chỗ trốn. Minh Huy thừa cơ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lam Tử Ngưng.

Hoàng Linh cắn răng, tránh thoát trong tay từ Đinh Tiểu Tuyên. Lam Tử Ngưng không thể để ý nhiều như vậy, một lòng muốn kéo Đinh Tiểu Tuyên chạy ra khỏi nơi này. Một số lượng lớn cảnh ngục đang chạy tới. Khóe mắt Đinh Tiểu Tuyên thấy lựu đạn bên hông Minh Huy, đột nhiên đẩy Lam Tử Ngưng đang nắm chặt mình. Bị giãy ra bất ngờ, nàng ngã nhào xuống đất, súng trong tay cũng rơi ra. Đinh Tiểu Tuyên lập tức đoạt lại, cô ngồi xổm đối diện Lam Tử Ngưng, hai tay giơ súng nhắm ngay Lam Tử Ngưng, cố ý xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc của nàng, kêu với Minh Huy: "Đưa lựu đạn cho ta!"

Của nàng trong mắt, sẽ không chỉ có Lam Tử Ngưng.

"Đinh Tiểu Tuyên! Ngươi vẫn còn gạt ta!" Lam Tử Ngưng quát, ánh mắt đỏ bừng lạnh lùng sắc bén lộ ra hận ý. Hai tay Lam Tử Ngưng bắt lấy bả vai Đinh Tiểu Tuyên, để nòng súng nhắm ngay trán mình. "Ngươi nổ súng đi! Giết ta luôn đi! Nếu không giết ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận! Ta sẽ khiến ngươi nhận ra, hôm nay thả ta đi là một sai lầm! Ngươi cho là ngươi thành công sao! Không đâu! Ta nói cho ngươi biết, hàng của ta không có đến chỗ Lâm Quân! Tất cả đám cảnh sát đều tập trung ở quân khu phải không. Hàng của ta, đã ra tới cảng rồi!"

Đinh Tiểu Tuyên mặt xám như tro tàn, sắc mặt trắng bệch, đầu cứ ong ong.

"Ta sớm nên biết ngươi sẽ không vì ta mà buông tha nguyên tắc của ngươi. Nhưng ta không từ bỏ ý định, ta một lần lại một lần cho ngươi cơ hội. Ta cứ thầm nghĩ rằng trong lòng ngươi chỉ có ta. Ta tỉ mỉ thiết kế một ván cờ như vậy, chỉ là vì đổi một câu theo ta đi của ngươi. Cuối cùng ngươi vẫn khiến ta thất vọng!" Như là muốn bày hết tất cả bì mật ra cho người này xem, Lam Tử Ngưng yếu cô nhìn rõ ràng, muốn cô hiểu được, Lam Tử Ngưng không có thua, thua, là Đinh Tiểu Tuyên.

Tất cả tưởng tượng của Đinh Tiểu Tuyên, trong khoảnh khắc này đều đảo điên, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Lam Tử Ngưng tiếp tục phạm sai lầm. Nhưng số lượng hàng khổng lồ kia đã tán đi, mà Lam Tử Ngưng lại gài bẫy Lâm Quân, nếu Lam Tử Ngưng tiếp tục ở lại trong ngục, hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng.

Sau khi Đinh Tiểu Tuyên đấu tranh, cắn răng dùng súng đập lên hai tay đang nắm chặt không tha của Lam Tử Ngưng, từng cái đập xuống.

"Trước khi ta hối hận thì ngươi mau đi đi! Là ta đẩy ngươi vào ngục, nay tự tay ta thả ngươi đi! Giữa chúng ta đều chấm hết ở đây!"

"Đinh Tiểu Tuyên!" Minh Huy lấy lựu đạn bên hông ném tới chỗ Đinh Tiểu Tuyên, cầm ghế dựa gần đó nện xuống. Lam Tử Ngưng đưa tay ngăn, ghế dựa đập lên tay nàng, sắc đỏ tươi phá lệ chói mắt. Là giọng điệu nhạt nhẽo của Đinh Tiểu Tuyên làm Lam Tử Ngưng tỉnh lại. Biểu tình của Đinh Tiểu Tuyên là khinh thường như vậy, khinh thường, bản thân mình bị cô vứt bỏ đến thảm hại, mà vẫn cứ bám theo cầu xin, hạ tiện đến vậy.

Phẫn nộ, điên cuồng chiếm cứ lòng của nàng, nàng lại không còn khí lực, ngồi bệch dưới đất.

Đinh Tiểu Tuyên đẩy Lam Tử Ngưng về phía Minh Huy, sau đó cầm chiếc ghế dính máu Lam Tử Ngưng lên ném đi ra ngoài, làm bọn ngục cảnh đang vây tới lùi ra mấy bước. Sau đó cô cầm lựu đạn giơ súng đi ra.

Minh Huy lôi kéo Lam Tử Ngưng vẫn còn ngơ ngác đi ra ngoài. Lam Tử Ngưng chỉ có thể bất lực trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn Đinh Tiểu Tuyên dường như là một lòng muốn chết trước mắt.

"Ta sẽ không buông tay! Sẽ không!!"

Lam Tử Ngưng đưa tay định đoạt súng của Minh Huy, Minh Huy gắt gao ôm Lam Tử Ngưng, kéo nàng lui ra sau.

"Ngưng tỷ! Đi mau!"

Đinh Tiểu Tuyên thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm phương hướng của Lam Tử Ngưng, cô dùng thân thể của mình chắn cho Lam Tử Ngưng. Mắt thấy hai người sắp rời khỏi cửa lớn của trại giam, cuối cùng giám ngục trưởng cũng ra lệnh nổ súng. Đinh Tiểu Tuyên lập tức kéo chốt lựu đạn, dùng sức quăng tới chỗ không người. Một hồi nổ che đấu hướng đi của Lam Tử Ngưng, tiếp đó bụi đất bay đầy trời.

Đinh Tiểu Tuyên lên nòng, xoay người, giơ súng về phía Lam Tử Ngưng, nhẹ nhàng cười, bóp cò súng.

"Một khi đã như vậy, địa ngục, ta sẽ đến thay ngươi."

'Bằng.'

Minh Huy bóp cò.

Thời gian phảng phất như ngưng đọng lại, trên mặt Đinh Tiểu Tuyên, là thần sắc lưu luyến, ánh mắt của cô thực ôn nhu. Tất cả hàm ý trong ánh mắt của cô lúc này, đều đang nói với Lam Tử Ngưng, cô yêu nàng, là thật. Oán hận cùng tuyệt vọng Lam Tử Ngưng đè nén hóa thành nước mắt chảy ra đi ngoài, cùng với sự chấp nhất chưa từng thay đổi, tiếng hét như xé rách linh hồn: "Đừng!"

Một trận đau đớn xuyên qua vai phải, nặng nề rên một tiếng, chất lỏng mặn tanh từ trên vai trào ra, Đinh Tiểu Tuyên nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi giơ hai tay lên.

Minh Huy dậm chân ga, cát bụi đầy trời đều bị ngăn cản bên ngoài của sổ. Lam Tử Ngưng chỉ có thể ngây ngốc nhìn ngực cô chảy máu ồ ạt, nàng muốn bắt lấy Đinh Tiểu Tuyên, là yêu cũng được, là hận cũng thế, nàng thầm muốn kéo cô không buông tay. Nhưng, tất cả về Đinh Tiểu Tuyên hết thảy, đã trở thành thứ xa vời không thể nắm được.

Giờ phút này trong đầu Đinh Tiểu Tuyên chợt lóe lên đủ mọi hình ảnh, chuyện cũ rõ ràng hiện lên trước mắt, xung quanh yên tĩnh dị thường, chỉ nghe được tiếng hít thở của mình càng ngày càng nặng, dưới chân càng ngày càng vô lực. Cảnh ngục phía sau chen chúc tiến lên, có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, cô sẽ mềm nhũn rồi ngã xuống. Có quá nhiều lời muốn nói với Lam Tử Ngưng, cô cố gắng ngẩng đầu, chỉ có thể há miệng, đối với phương hướng sớm không thấy bóng dáng của nàng, mơ hồ nói ra ba chữ, không phải ba chữ nàng muốn nghe kia.

"Thật xin lỗi."

-------

Tác giả có lời muốn nói: Ai, ta cũng không biết sao mà cứ viết thành như vậy, nhưng cam đoan HE.

Về phần tại sao Đinh Tiểu Tuyên muốn chết, là hy vọng khi chết đi, tất cả ân ân oán oán của hai người lúc trước có thể chấm dứt, mà Lam Tử Ngưng cũng sẽ bỏ qua Đinh Tiểu Nghiên. Nếu không chết, chỉ để Lam Tử Ngưng rời đi, vậy hậu quả chính là Lam Tử Ngưng sẽ không tiếc hết thảy đại giới chỉ để cướp Đinh Tiểu Tuyên về.

Cho nên nha, ngục giam thiên kết thúc. Gian tình, ngược ngược đều ở phía sau... Xong đời, ta không thấy đâu là bên bờ.

Lam Tử Ngưng được song mùa thu hoạch rồi, giao dịch thuốc phiện thành công, tình yêu không chiếm được, sẽ không chết tâm. Đi ra ngoài, bên ngoài có đủ công cụ, oa ha ha, ngược chết Đinh Tiểu Tuyên, thỏa mãn ác thú vị của các ngươi, SM a.

╮(╯▽╰)╭

-------

Editor có lời muốn nói: Max dài~~~

Truyện Chữ Hay