Ái Ngục

bắt quỷ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi bình tĩnh lại, Lam Tử Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, coi Đinh Tiểu Tuyên là cái đinh trong mắt, ngoài Hoàng Linh, chính là Lâm Bình. Nhưng Lâm Bình không có khả năng lộ liễu bắt buộc Đinh Tiểu Tuyên, bằng không làm sao có thể không có chút tiếng gió nào được. Nếu là Hoàng Linh, vậy thì cơ hội để nàng ta ra tay thần không biết quỷ không hay, ngược lại thật sự là có rất nhiều.

Nhưng cho dù là ai, nàng cũng phải thật bình tĩnh, không thể bởi vì một Đinh Tiểu Tuyên mà làm hỏng kế hoạch khó khăn lắm mới an bài xong được. Tất cả đều phải sắp xếp chu toàn.

Đây là lối đi chất rác phía sau căn tin. Chu Nam xách một túi rác quăng lên xe, quay người lại, liền phát hiện đầu lối đi có người chặn mất. Lam Tử Ngưng xuất hiện ngay trước mắt. Bộ dạng Lam Tử Ngưng hời hợt khiến Chu Nam có chút không rõ cảm xúc của nàng, thấp giọng chào một tiếng: "Ngưng tỷ."

Lam Tử Ngưng khinh miệt cười cười: "Tiểu Quỷ, Bà Mập điên rồi."

Chỉ là một câu đơn giản liền khiến Chu Nam ngây dại. Vậy, Bà Mập liền hết đường chối cãi, có phải đại biểu rằng, Chu Bình được cứu rồi chăng.

Những lời này của Lam Tử Ngưng, ý muốn nói là, chuyện của Chu Bình, nàng đã hết sức. Chu Nam là một người thông minh, cô đương nhiên biết, Lam Tử Ngưng làm chuyện này giúp Chu Bình, là có điều kiện.

Lam Tử Ngưng liếc mắt nhìn cô một cái, con ngươi luôn luôn đạm lãnh phảng phất thờ ơ: "Cô ấy điều tra được cái gì."

Chu Nam thầm kinh ngạc, đứng thứ nhất trong lòng Lam Tử Ngưng, chẳng lẽ không phải Đinh Tiểu Tuyên?

Chu Nam đánh giá sự biến hóa trong cảm xúc của Lam Tử Ngưng rồi nhẹ giọng trả lời: "Ngoại trừ thẩm vấn, thời gian còn lại cô ấy đều chú ý vào Thẩm Lâm. Vài lần cố ý phá hủy giao dịch của Thẩm Lâm và lão Lý, ngày đó còn thiếu một chút là lấy được tờ giấy nhỏ của lái xe."

Đây đều là thủ đoạn cố tình lộ liễu đối nghịch với nàng, rõ ràng là rước họa vào thân, cô là cố ý.

Đinh Tiểu Tuyên!

Còn muốn lợi dụng tình cảm của mình với cô, muốn mình với Lâm Bình bất hòa!

Dằn xuống tức giận trong lòng, biểu cảm trên mặt Lam Tử Ngưng như trước không có chút biến hóa, lãnh đạm nói: "Tiếp tục."

"Thẩm Lâm bỏ thêm thuốc vào canh của cô ấy, tôi không biết đã bao lâu, tóm lại trạng thái gần đây của cổ không được tốt lắm. Thẩm Lâm đã ngừng bỏ thuốc, ban ngày phát tác một lần, tối hôm qua đó là lần thứ hai."

Trong lòng lộp bộp, là phương thức như vậy, Đinh Tiểu Tuyên không thể nào không phát hiện ra. Một lần lầm là có thể, nhưng không thể lầm hết lần này đến lần khác được. Cô nói rằng không muốn đi, đây chính là thủ đoạn sao? Tương kế tựu kế? Nhất tiễn song điêu? Có năng lực ở lại, có năng lực gia tăng khoảng cách giữa mình với Lâm Bình?! Cái đồ điên đó!

Đến cùng là giả bộ, hay là thật sự ngay cả mạng cũng không muốn!

Sắc mặt hơi đổi, Lam Tử Ngưng gắng bình tĩnh, trong giọng nói lại để lộ ra sự phẫn nộ của nàng: "Còn gì nữa?!"

"Cô ấy nhờ tôi hỏi thăm, bên tổ nấu ăn mới có phải toàn là người của Lâm Bình với Tiếu Đại Muội hay không."

Mỗi một chữ giống như một con dao, cứa vào trái tim Lam Tử Ngưng. Lửa giận nơi lồng ngực càng cháy càng lớn.

Được! Được lắm!

Đang muốn đùa giỡn mình sao? Đinh Tiểu Tuyên cứ vậy mà không sợ hãi, cứ vậy mà nhận định rằng mình sẽ vì cô ta mà buông tha tất cả sao, nhận định rằng mỗi lần cô ta phản bội và lừa gạt đều được tha thứ sao?

Lam Tử Ngưng! Tỉnh lại đi! Trong mắt Đinh Tiểu Tuyên từ trước đến nay mày cũng chỉ là một quân cờ! Mày còn chưa sáng mắt sao? Còn muốn bị cô ta coi thường sao! Còn muốn bị đùa giỡn sao!

Lam Tử Ngưng gắt gao siết chặt nắm đấm.

"Đinh Tiểu Tuyên còn muốn làm cái gì, cô đều theo đi."

"Tôi nên giúp cô ấy? Hay là ngăn cản?"

"Giúp!"

"Buổi chiều, Hoàng Linh sẽ dẫn theo đoàn thanh tra đến, Đinh Tiểu Tuyên muốn tôi phối hợp với cổ. Cô ấy muốn bỏ thứ gì đó lên người Thẩm Lâm." Chu Nam xòe tay với Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng suy tư một lát, khóe miệng tà khí cười, đi đến bên cạnh Tiếu Đại Muội, lấy từ trong túi của nàng ra gói bột phấn, nhét vào trong tay Chu Nam. Mâu quang mang vài phần tiếu ý lộ ra hơi thở lạnh lẽo, nàng kề sát bên tai Chu Nam: "Để Đinh Tiểu Tuyên, ra sức diễn."

Thẳng đến khi Chu Nam đi xa, Tiếu đại muội thần sắc ngưng trọng tiến đến bên cạnh Lam Tử Ngưng nhẹ giọng hỏi nàng: "Chỉ sợ cảnh sát Đinh đi không được?"

Lam Tử Ngưng khẽ lắc đầu: "Muốn đi muốn ở, quyền nắm giữ, đều nằm trong tay cô ấy."

Đinh Tiểu Tuyên, nhất định phải để tôi hận em đúng không!

---

Lam Tử Ngưng đoán, Đinh Tiểu Tuyên muốn bắt quỷ. Dù sao bây giờ còn chưa biết rõ về Lâm Bình, không thể triệt để chặt đứt đường lui. Đinh Tiểu Tuyên nói với mình, cần phải bình tĩnh, đi một bước mò một bước, tiến hành theo chất lượng.

Đinh Tiểu Tuyên vẫn như trước hư nhuyễn vô lực, Chu Nam đứng bên cạnh, cầm tay cô, âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay của cô. Theo sau đó là một bao bột bọc bằng giấy trượt từ cổ tay áo xuống, Đinh Tiểu Tuyên chuẩn xác nắm trong tay.

Lấy xong đồ ăn, hai người sóng vai đi tới ngồi vào chỗ của mình. Hướng Diệc Song ngồi đối diện Đinh Tiểu Tuyên, vóc người nàng vừa đúng chặn lại mấy ánh mắt nghiền ngẫm xung quanh. Móng tay Đinh Tiểu Tuyên dùng sức rạch một đường, bao giấy hở ra, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy bao giấy, lúc nâng tay múc canh, ngón cái dùng sức cùng ngón trỏ chà chà, bột phấn thuận đường rơi vào trong canh.

Động tác nhanh chóng, ngay cả Hướng Diệc Song ngồi đối diện cô cũng không phát hiện ra.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân. Theo tiếng động tới ngày càng gần, giọng của Hoàng Linh vang lên: "Đây là phòng bếp của chúng tôi."

Cô gái đi tới luôn nhíu chặt mày, khuôn mặt trắng nõn như tuyết, ngũ quan thanh tú tinh tế. Khuôn mặt trẻ tuổi lại lại mang theo tia đau thương đạm mạc, nàng nghiêm túc nói: "Đúng rồi, ngục trưởng Hoàng, phương diện sức khỏe chúng tôi mong cô có thể kiểm định nghiêm ngặt."

"Yên tâm, nhà giam của chúng tôi luôn định kỳ kiểm tra sức khoẻ cho mỗi phạm nhân." Tới hai chữ phạm nhân, Hoàng Linh bỗng nâng cao giọng lên.

Cô gái cười nhẹ, khẽ gật đầu.

"Phía sau phòng bếp chính là kho hàng, nguyên vật liệu tạm thời xếp trong đó. Tất đều chuẩn bị thỏa đáng, chờ tổ sản xuất qua lần kiểm tra cuối sẽ đi vào hoạt động."

Chu Nam cầm bình thiếc lên, nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói: "Chị Thẩm Lâm, mấy bữa nay tôi cũng không đắc tội chị nha, đừng có giỡn như vậy."

Trong khu nghỉ ngơi của tổ nấu ăn, chỉ có hai mươi người đang dùng cơm. Cảnh ngục giám thị rất lơi lỏng, lúc này nàng đang mang tai nghe hưởng thụ âm nhạc, lười biếng liếc liếc mắt một cái, lại chẳng thèm để ý mà cúi đầu xuống ăn cơm tiếp.

Thẩm Lâm nhướng nhướng mày, chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Nam, cúi người nhìn xuống. Thì ra trong chén canh nổi lên con sâu, nàng cười cười: "Bổ sung anbumin, nếu mà không cần, bỏ qua cho cảnh sát Đinh đi."

Nàng ta liếc qua nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang đổ mồ hôi liên tục bên cạnh Chu Nam, cười nói: "Cảnh sát Đinh yếu như vậy, bồi bổ chút đi, nha."

Hai mắt Đinh Tiểu Tuyên đỏ bừng, hai nắm đấm siết chặt như là đang chịu đựng cơn đau đớn nào đó, cơ thể run nhè nhẹ.

"Đây là khu nghỉ ngơi của phòng bếp."

Tiếng bước chân đã đến cửa, thật đúng lúc.

Đinh Tiểu Tuyên bỗng bật dậy, nắm chặt hai đấm vẫn run rẩy, trực tiếp đẩy ngã Thẩm Lâm đang không có phòng bị. Cô gầm nhẹ như là đang nổi điên, ngồi trên người Thẩm Lâm, túm cổ áo nàng ta, hai tay cô cũng không ngừng run.

Thẩm Lâm cũng không phải hiền lành, lập tức dùng sức đẩy cô ra.

"Phát điên cái gì vậy?!"

Mấy người Hoàng Linh nghe thấy tiếng la, cảnh ngục vội vàng vọt vào, Hoàng Linh và cô gái kia theo sát sau đó.

Đinh Tiểu Tuyên dường như không còn sức lực nữa, chưa gì đã bị Thẩm Lâm đẩy ra. Cô chật vật đứng dậy, kéo tay Thẩm Lâm lên, rồi lại lao thẳng tới sau nàng ta.

Một màn này đủ loạn, cảnh ngục giám thị kia vốn đang nhàn nhã liền vọt tới trước mặt hai người, ý đồ kéo Đinh Tiểu Tuyên ra. Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Lâm trở nên có chút khó coi, cố gắng muốn bỏ tay bị nắm ra. Đinh Tiểu Tuyên lại vẫn cứ khăng khăng siết chặt.

"! Ngồi xổm xuống!"

"Thả tay ra!"

"Tất cả ngồi xổm xuống!"

Dù bị cảnh côn đập mấy cái vào bắp chân, Đinh Tiểu Tuyên vẫn liều chết nắm chặt cổ tay Thẩm Lâm không chịu buông ra.

Hoàng Linh nhíu nhíu mày, có chút khó xử nói với cô gái kia: "Thật sự là ngượng ngùng, tôi đi trước xử lý một chút."

Cô gái dường như nhìn đến ngẩn ra, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn Đinh Tiểu Tuyên có chút luống cuống bất an. Thẳng đến khi Hoàng Linh nhắc nhở, nàng mới hoàn hồn: "À, được, xin cứ tự nhiên."

Hoàng Linh đi đến trước mặt hai người, phất phất tay, cảnh ngục đang gỡ tay Đinh Tiểu Tuyên ra liền lui ra sau. Nàng ta ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên cắn môi, cả người đầy mồ hôi nóng, nhưng vẫn phát run, thân mình đều run rẩy, hai mắt đỏ sậm.

Hoàng Linh phủ tay lên bàn tay đang nắm Thẩm Lâm, vỗ nhẹ nhẹ, ánh mắt chăm chú: "Buông tay."

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, im lặng ngưng thần hồi lâu, mới mở lòng bàn tay ra, chìa ra một bao phấn trắng trước mặt mọi người. Đồng tử mang theo vài phần tiếu ý, tiếng nói cô có chút run rẩy lại vang dội hữu lực:

"Cô ta bỏ thuốc vào canh của tôi!"

Hoàng Linh nghe vậy, không khỏi giương khóe miệng, hơi hơi nheo mắt, lấy khăn tay ra, bỏ bao phấn trong tay Đinh Tiểu Tuyên vào rồi gói lại. Nàng ta đứng dậy cầm vật chứng giao cho cảnh ngục, lại chỉ chỉ vị trí của Đinh Tiểu Tuyên: "Đưa đi kiểm nghiệm."

Hoàng Linh vỗ vỗ tay, nở nụ cười sâu xa với cô gái vẫn thờ ơ lạnh nhạt kia: "Thật sự là để cô chê cười rồi."

Tầm mắt cô gái nọ thủy chung dừng ở trên người Đinh Tiểu Tuyên, đáy mắt le lói ngọn lửa.

Đeo còng, Đinh Tiểu Tuyên và Thẩm Lâm bị cảnh ngục áp giải đứng dậy. Cô xoay người, ngẩng đầu vừa nhìn lại, chợt cứng ngắc sững sờ tại chỗ. Kinh ngạc nhìn Đinh Tiểu Nghiên nghiêm mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Hoàng Linh. Một cảm giác bối rối kỳ lạ nảy nở nơi lồng ngực, một cảm giác bất tường chậm rãi ngưng tụ trong đầu.

Giọng điệu như là nói chuyện với kẻ xa lạ, Đinh Tiểu Nghiên lạnh lùng nói: "Dã tính khó thuần, ngục trưởng Hoàng vất vả rồi."

Suy nghĩ hỗn loạn, cô không kịp làm rõ, lời nói xa cách của Đinh Tiểu Nghiên khiến cô gần như sụp đổ. Từng hình ảnh như bị mất không chế mà hiện lên, ánh mắt cô tự giác né tránh, ảm đạm cúi thấp đầu. Như là bị người ta bóp cổ, cảm giác hít thở không thông thổi quét toàn thân, lòng bàn tay lạnh ngắt. Cô mím chặt môi, cố gắng không để nước mắt chảy tràn ra.

-------

Editor có lời muốn nói: Ây-dô~ Mình đã quay lại~ Thật có lỗi vì đã lặn lâu như vậy nhưng do ăn tết xong mình còn phải thi liền, nên giờ mới ngoi lên được~~ orz!! Mong các bạn tiếp tục ủng hộ~~ Cầu like~ Cầu nhắn lại~~~~

Truyện Chữ Hay