"Có đôi khi cảm thấy chị ấy nói rất đúng, tôi kiên trì với chính nghĩa, ở trong mắt chị ấy xem ra chính là xấu xa. Ha ha... Có lẽ tôi vẫn là một kẻ đầy mâu thuẫn, tôi sai lầm rồi, tôi thật đã sai rồi.
Về lý, tôi làm đúng, lý do của tôi, quá đầy đủ, giúp xã hội diệt trừ tội ác. Đúng vậy, tôi không có làm sai. Nhưng với chị ấy, tôi thật nên bị thiên đao vạn quả(). Tự tay tôi kéo chị ấy ra khỏi lớp vỏ bảo hộ, nói với chị ấy có tôi sẽ không còn cô độc, nhưng cuối cùng, tôi lại đẩy chị ấy trở về, đẩy về phía vực sâu thực sâu. Tôi, thật sự là cầm thú.
Cũng là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chị ấy vì tiền vì quyền, còn tôi thì vì một lý do đường hoàng. Ngay từ đầu đã mang theo mục đích tiếp cận chị ấy, thậm chí lợi dụng hảo cảm của chị với mình, không tiếc bán đứng tình cảm để đạt được sự trọng dụng của chị. Dần dần, dần dần, chúng tôi đều càng lún càng sâu. Nhưng tôi nói với mình, chuyện này ngay từ đầu là một vở kịch, tôi chỉ là cố gắng khiến vai diễn của mình càng thêm chân thật thôi. Vì thế tôi mặc kệ cảm xúc của mình, tình yêu của tôi, là thật.
Tôi yêu chị ấy, năm, đến khi ở trong này, đến khi tôi không còn là cảnh sát, tôi mới có thể nói cho chị ấy, tôi yêu chị ấy. Nhưng mà, chị ấy đã không còn muốn tin. Chị ấy không tin, nhưng tôi tin, tôi biết tôi chưa bao giờ chắc chắn giống như bây giờ, trả nợ cũng tốt, theo tiếng gọi trái tim cũng được, chị ấy làm gì tôi, đều là cho tôi cơ hội để chuộc lỗi. Tôi hẳn là, phải trả hết nợ cho chị ấy."
(): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây
Hướng Diệc Song đang ngẩn người, lời Đinh Tiểu Tuyên nói với nàng, khiến nàng lập tức sững sờ tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Mang theo mục đích tiếp cận là thật đáng giận, nhưng đến cuối cùng, Đinh Tiểu Tuyên vẫn phải trả giá chân tâm mà. So với kẻ khốn kiếp thấy ích lợi trước mặt đã cúi đầu thì thật tốt hơn nhiều...
Đáng giá sao? Đáng giá sao? Vì kẻ khốn nạn, giam cầm mình ở nơi song sắt thiết khóa này, mọi thứ đều lạnh như băng không chút ấm áp, thật giống sự lãnh khốc vô tình của hắn ta. Ha ha, hiện tại tất cả mong muốn của hắn, đều chiếm được rồi nhỉ.
"Chị gái..."
Là nghe nhầm ư, sao mà lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiểu Quỷ trong phòng giam trống rỗng này cơ chứ.
"Chị gái...... Chị gái......"
Tiếng cười nói ở lối đi quá lớn, thế cho nên Hướng Diệc Song tìm kiếm một phen mới xác định được tiếng nói kia đúng là xuất hiện ở trong phòng, không có lầm. Nhưng vừa tắm rửa xong nàng và Đinh Tiểu Tuyên đã trở lại mà, sau đó chưa có bất kỳ ai vào phòng mà.
'Đông đông đông', phía sau truyền đến tiếng gõ lên giường, Hướng Diệc Song nhìn lại, cũng không có người.
Phì cười một tiếng: "Vì sao mỗi lần nhìn thấy chị gái đều cảm giác chị đang đi vào cõi tiên vậy......" Chu Nam giơ giơ tay lên: "Tôi ở đây nè!"
Khi Hướng Diệc Song nhìn thẳng qua, tầm mắt dừng ở giường tầng trên, nàng đến gần, bỗng nhiên dưới chân bị một bàn tay cản lại, trong lòng cả kinh, lui lại mấy bước. Một lát sau, nàng mới phát hiện dưới sàng vươn ra một cái đầu, liền thấy một đôi mắt to màu hổ phách sáng ngời.
"Sao cô lại ở trong này?"
Chu Nam đem đầu lùi vào trong, trong tầm nhìn nhỏ hẹp đó quét một lượt phía ngoài cửa.
"Nhỏ giọng chút, tôi đang trốn người."
"Tại sao phải trốn?" Hướng Diệc Song hiện tại thật sự là bị chỉnh đến sợ, gặp phải Hổ Nữu gặp phải Lâm Bình gặp phải Lam Tử Ngưng, nàng đã liên lụy Đinh Tiểu Tuyên rất nhiều lần, không muốn phải liên lụy cô ấy thêm nữa.
Nhưng nghĩ lại, bởi vì có Đinh Tiểu Tuyên bằng lòng bảo vệ một người tay không tấc sắc như mình, mình mới có thể bình yên vô sự đứng chỗ này đến bây giờ.
Tại cái nơi lạnh lùng như chỗ này nếu không có bè cánh, chỉ sợ thật sự như lời các nàng nói, mình sẽ là Lý Đình thứ hai. Mà Tiểu Quỷ, ít nhất lần trước lúc mình sắp hỏng mất [lần trong WC khu biệt giam í~] đã cho mình sức mạnh để vượt qua.
Nàng không nên lấy oán trả ơn, vì thế, chậm giọng nói, nhưng vẫn là có chút không được tự nhiên: "Trên mặt đất rất bẩn..."
Chu Nam phát hiện cô gái này giống như mọi lúc mọi nơi đều có thể lạc vào thế giới của mình. Nếu không phải ngôn hành cử chỉ của nàng coi như bình thường, cô khẳng định cho rằng đó là người điên. Một người bình thường luôn phong bế chính mình như vậy, đều là người có tâm sự. Chu Nam quyết định mở lòng từ bi, cứu vớt tảng băng lớn này, đùa giỡn nàng một chút.
"Hề hề, bằng không tôi trốn trong ổ chăn của chị gái nha? Nhưng mà chị nên nằm cùng để che giấu cho tôi chứ?"
"......" Hướng Diệc Song xì một tiếng, Tiểu Quỷ này nói chuyện chẳng đứng đắn chút nào, thật là ngả ngớn vô lễ. Nhưng đứa trẻ lúc nào cũng tỏ ra thành thục này lại mang đến cho người khác cảm giác rất thân thiết.
"Chị gái, sao chị không bao giờ cười vậy. Lớn lên như hoa như ngọc là thế, đừng có để chưa đến tuổi mà đã già nha."
Nói gì vậy, 'chưa đến tuổi đã già', câu này mà cũng có thể nói trước mặt người ta sao. Hướng Diệc Song không khỏi có chút buồn bực, trầm giọng nói: "Không phải muốn tránh người sao, đừng nói nhiều."
"Là thật, theo tôi quan sát, băng sơn mỹ nữ đều không thích cười, tỷ lệ già trước tuổi của các cô ấy lúc nào cũng cao hơn! Chị ngẫm lại xem, lực hút của trái đất sẽ đem ngũ quan của chị và những thứ khác kéo xuống hết. Nụ cười là thuốc tốt nhất để bảo dưỡng thanh xuân vô hạn của chị đó! Khi chị cười, ngũ quan trên mặt sẽ nâng lên trên, chống lại lực hấp dẫn! Nhìn chị này vạn năm không cười, trên mặt đều đã có nếp nhăn!"
Chu Nam nói xong một hồi, đầu lại vươn ra ngoài, tựa vào góc giường.
"Nói chuyện bậy bạ!" Hướng Diệc Song đi tới giường, cố ý dùng sức ngồi mạnh xuống.
"Ây da!" Đầu Chu Nam đập vào chân giường, Hướng Diệc Song mừng thầm, nhưng không có phát ra tiếng động.
"Sao chị lấy oán trả ơn hả! Tôi đây là truyền kiến thức cho chị, giảng dạy, giải thích nghi hoặc!" Chu Nam lại rụt đầu trở về, nằm úp sấp một lúc lâu, cô gian nan lật người, nằm thẳng dưới nền đất.
"Chị gái, tôi còn chưa biết tên chị đó?"
"Hướng Diệc Song."
Chậc chậc, người có văn hóa quả thật khác hẳn, cái tên thôi cũng không đụng hàng.
"Thật là dễ nghe. Nếu tôi là mẹ chị, tôi sẽ cho chị một cây gậy trúc. Vừa cao vừa gầy, không phải con người, không có biểu cảm, quá hợp với chị!"
Tiểu Quỷ này thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước, lười quan tâm, tùy cô ta đi thôi.
Đợi nửa ngày không lên tiếng, Chu Nam nhất quyết không buông tha trêu ghẹo: "Chị gái, họ này của chị thật hay, đặt tên nào là ra tên đó."
Giờ phút này Hướng Diệc Song đang lo lắng cho Đinh Tiểu Tuyên, không biết cô ấy thế nào. Nếu Lam Tử Ngưng thật sự còn yêu cô ấy, sao có thể nhẫn tâm nhiều lần nhục nhã cô trước mặt người khác như thế. Đinh Tiểu Tuyên rất ngốc, biết rõ nàng ta đang nổi nóng, còn đưa lên cửa đi tìm ngược.
"Ai......" Bất tri bất giác thở dài, ngay cả nàng cũng hoảng sợ. Nàng rất ít khi thể hiện nội tâm ra ngoài, hôm nay là làm sao vậy.
Nghe được một tiếng thở dài kia, Chu Nam nghĩ Hướng băng sơn sẽ bắt đầu phàn nàn, lại không thấy có đoạn sau. Cái này giống như khi làm tình, có khúc dạo đầu, cảm giác đã đến, lại không tiếp tục, làm người ta ngứa ngáy khó chịu.
"Chị gái, có cái gì không vui nói ra để tôi vui một chút đi."
"Mẹ nó! Tiểu Quỷ kia trốn đi đâu vậy! Rõ ràng là tối nay mới áp giải về!"
Nghe thấy tiếng thét của Hổ Nữu, trong lòng Chu Nam cả kinh, ngừng hô hấp nghiêng mặt nhìn sáu cái chân trên nền đất. Cô nhận ra trong đó có một đôi là của Hổ Nữu, cặp chân có xăm hình là yêu bà. Bên cạnh giường, đột nhiên nhiều ra một đôi chân, che của tầm mắt cô. Tuy rằng Hướng Diệc Song là muốn giúp cô, nhưng chân giống gậy trúc này bất ngờ xuất hiện trước mắt vẫn rất dọa người... Cô thiếu chút nữa đã la lên, thật sự là oan gia mà...
"Tù mới, có thấy Tiểu Quỷ không, chưa đến tuổi, dáng vẻ rất tinh quái!" A Cẩn hỏi Hướng Diệc Song.
Hướng Diệc Song ra vẻ trấn định mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt lại không có tiêu cự, trống rỗng như đang ngẩn người.
"Chị yên tâm đi, đêm nay trước khi đóng cửa chắc chắn nó sẽ quay về! Tiểu Quỷ kia thế mà dám châm ngòi chúng ta, chặt đứt tài lộ của chị! Chỉ cần chị đừng luyến tiếc, cục tức này, tôi nhất định sẽ đòi lại cho chị!"
"......"
"Chị sao không chịu tỉnh ngộ hả? Tiểu Quỷ kia đang lợi dụng chị! Chỉ có tôi mới thật lòng với chị thôi! Hổ Nữu tôi có được tất cả bây giờ đều có một phần của chị!"
Yêu bà thở dài, xoay người ra khỏi phòng, Hổ Nữu và A Cẩn cũng đuổi theo.
Hướng Diệc Song đứng dậy, đi tới cửa nhìn xung quanh một hồi, mới chậm rãi trở về phòng.
"Lá gan của cô thật lớn, trốn được ở nơi này."
"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chị xem không phải cô ta chỉ soát một chút liền đi à."
"Ha ha... Cô đi đi." Hướng Diệc Song từ trong đối thoại giữa bọn họ, tựa hồ nghe ra chút chuyện. Tiểu Quỷ này lại là một kẻ khốn kiếp lừa tình cảm để mưu cầu lợi ích, đầu năm nay nói đến cảm tình, đều bị thua tiền. Quên đi, đã giúp cô ta tránh thoát một kiếp, xem như thanh toán xong đi.
"Chị gái cũng đủ nhẫn tâm đó, tôi bây giờ đi ra ngoài cô ta không lột da tôi mới lạ đó! Tôi mới từ trong khu biệt giam không thấy ánh mặt trời đi ra, chị muốn đưa tôi đi bệnh viện trắng bóng nằm cũng không cần nóng vội như vậy à! Có thể cho tôi chút thời gian, thưởng thức thế giới đầy màu sắc này, được hay không!"
"Tùy cô." Dù sao cùng tránh dưới sàn, nhắm mắt làm ngơ vậy.
Cô gái này bị gì vậy chứ! Rõ ràng vừa rồi còn giúp cô một phen, đột nhiên lại lạnh như thế, chớ không phải là vui đùa quá trớn bị người chán ghét đi! Nhưng chuyện kia kêu vui đùa sao?! Kêu vui đùa sao?! Có bệnh! Muộn tao()!
(): chỉ người ngoài lạnh trong nóng, thường không được tự nhiên
Hướng Diệc Song trở lại giường, Chu Nam cũng sợ Hổ Nữu đột nhiên quay lại không dám lên tiếng nữa. Hai người cứ như vậy, lẳng lặng nằm. Đoán chừng gần sắp reng chuông, Chu Nam thật cẩn thận bò ra khỏi gầm giường, đứng bên cạnh giường, thấy Hướng băng sơn thế mà ngủ. Khác hẳn dáng vẻ khi tỉnh, nàng dĩ nhiên là bĩu môi ngủ, nếu giấu mất cặp chân cặp tay dài loằng ngoằn kia đi, nàng hiện tại chính là một lolita người thật giá thật.
"Quả nhiên muộn tao." Chu Nam đảo mắt một vòng, lặng lẽ khom người áp sát vào Hướng Diệc Song, nhẹ nhàng ịn vào cái môi đang chu ra của nàng.
"Hí hí, được rồi, tôi tha thứ cho chị rồi đó."
Đinh Tiểu Tuyên mệt lả người lung lay trở về, toàn thân mềm nhũn. Mắt thấy sắp tới giường, tâm lý thả lỏng rồi trực tiếp ngã người xuống. Chu Nam cảm giác được phía sau có một vật thể chậm rãi tới gần, cả kinh, chờ một chút định nhảy ra, Đinh Tiểu Tuyên đã ngã tới, đụng vào giường.
Hướng Diệc Song đang ngủ mơ liền mở mắt ra nhìn phía đầu giường, nàng sợ tới mức cơn buồn ngủ cũng bay mất tiêu.
"Tiểu Tuyên!"
"Tôi không sao, thực xin lỗi, đánh thức cô rồi, ha ha." Đinh Tiểu Tuyên cố gắng đứng lên.
Chu Nam nghiêng người nhìn lại, người tới toàn thân mướt mồ hôi, mặt đỏ ửng, hai chân run rẩy, nghiễm nhiên là điệu bộ túng dục quá độ mà!
Ta khinh! Hướng băng sơn muộn tao là một bằng chứng! Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm()! Xem ra Hướng Diệc Song cũng là người đồng đạo à nha!
(): ý chỉ những người giống nhau sẽ sống chung với nhau
"Cô thất thần làm gì! Còn không mau đỡ cô ấy đứng lên!" Hướng Diệc Song vội xuống giường, đẩy Chu Nam đang chắn đường ra.
Chu Nam khẽ cắn môi, thầm hừ một tiếng, nếu không nể chị là mỹ nữ, mà tôi còn đã ăn đậu hủ của chị, tôi mới không khách khí với chị đâu.
"Chị đẩy tôi ra thì làm sao mà đỡ được."
Hai người lôi kéo Đinh Tiểu Tuyên, để cô ngủ ở chỗ của Hướng Diệc Song, đắp chăn xong, lại thấy Chu Nam còn đứng chỗ khia híp mắt tà tà đánh giá Đinh Tiểu Tuyên, nhất thời tức không chỗ xả, hiếm khi nàng mới phát hỏa.
"Cô có thể đi rồi!"
"Được được được, chị gái, tôi đi là được chứ gì. Bằng hữu kia của chị túng dục quá độ, không sao cả, nhiều lắm thì thắt lưng đau chân mềm nhuyễn vô lực vài ngày thì sẽ khỏe lại." Chu Nam đi tới cửa, lấm la lấm lét trốn tránh, đợi cho tiếng chuông vang lên cô mới nghênh ngang đi ra khỏi phòng, lại chợt đi vòng trở về.
"Chị gái, nếu cô ấy phát sốt, phải tới phòng y tế nha ... Tôi thấy cái dạng này, sợ là 'nơi đó' sẽ nhiễm trùng."
Mặt Hướng Diệc Song đen lại nghiêm túc trầm tư, Chu Nam tự tìm mất mặt, lắc đầu, lách người chạy mất.
-------
Editor có lời muốn nói: 'lực hút của trái đất sẽ đem ngũ quan và những thứ khác kéo xuống hết.... Nụ cười là thuốc tốt nhất để bảo trì thanh xuân! Khi cười, ngũ quan trên mặt sẽ nâng lên trên, chống lại lực hấp dẫn...' ---Các bạn nhớ nha~~
Không biết ý của Tiểu Quỷ khi nói những thứ khác ở đây là thứ gì nha~~~~