=======Lối vào đường hầm thời gian=======
Đây là lần đầu tiên Lam Tiêu Tần để Kha Hựu và A Phong chuyển hàng.
Người này không có hữu dũng vô mưu như mấy đường chủ lão đại khác, mà làm việc rất chú ý cẩn thận.
Lúc đó Kha Hựu cùng A Phong, chỉ lấy được rất ít thông tin hữu dụng từ anh ta, hơn nữa còn hay bị cố ý vô tình thăm dò, Mỗi một ngày đều cảm giác như đi trên băng mỏng......
Không giống những lần trước, giá trị hàng lần này cực lớn. Lam Tiêu Tần chỉ đích danh A Phong mang theo Kha Hựu tự mình ra trận.
Vừa đến bến tàu, Hắc Quỷ đầu tiên để thủ hạ soát bọn người mà A Phong mang theo, sau đó phi thường lễ phép mời A Phong và Kha Hựu vào trong xưởng đóng tàu.
A Phong vốn kiên quyết không đồng ý, Hắc Quỷ lại gọi điện báo cho Lam Tiêu Tần. Lam Tiêu Tần ra hiệu Hắc Quỷ phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hàng đến tiền sẽ đến, để A Phong tuân thủ quy tắc của đối phương.
A Phong bất đắc dĩ đáp ứng. Có lẽ là bởi vì giá trị cực lớn, Kha Hựu phát hiện A Phong rất khẩn trương, thường thường không dấu vết đánh giá xưởng đóng tàu. Hắn nhỏ giọng nói với Kha Hựu: "Có hai cửa sau."
Trong lòng Kha Hựu cả kinh. Không có vũ khí, hơn nữa giờ phút này vị trí khoảng cách cửa sau có một đoạn lớn, nếu sống mái với nhau, là cửu tử nhất sinh.
Một loạt ánh sáng chiếu thẳng vào xưởng, ba lần sáng ba lần tối, có nghĩa là tàu chở hàng đã cập bến.
Hắc Quỷ ngoắc một cái, đàn em mở vali xách trên tay ra, toàn mà đô la Mỹ.
A Phong muốn lên lấy tiền, Hắc Quỷ lại lập tức sập vali xuống.
"Wait."
Đương nhiên, Hắc Quỷ cần kiểm hàng, trình tự này ắt không thể thiếu, A Phong không có khả năng không biết. Hôm nay A Phong liên tiếp biểu hiện ra cảm giác thấp thỏm nôn nóng, có chút không thích hợp.
Lam Tiêu Tần vẫn luôn không vừa mắt Kha Hựu, phản đối Lam Tử Ngưng và Kha Hựu ở bên nhau. Lam Tử Ngưng lại khư khư cố chấp coi Kha Hựu là tâm phúc, bởi vậy, việc này hôm nay, Lam Tiêu Tần chỉ định để Kha Hựu theo A Phong đi một chuyến, có lẽ là tương kế tựu kế. Nếu là A Phong có dị tâm, Lam Tiêu Tần sẽ cuốn Kha Hựu vào luôn, danh chính ngôn thuận trừ bỏ.
Kha Hựu khẩn trương quan sát A Phong. Nếu thật sự gặp chuyện không may, mặc kệ Lam Tiêu Tần, Hắc Quỷ trước mắt cũng sẽ liều mạng với hắn.
Theo ánh đèn lần lượt sáng tối, trái tim Kha Hựu rốt cuộc rơi xuống đất. Hắc Quỷ cười hì hì đưa tiền lên, song phương bắt tay. Hết thảy nhìn như gió êm sóng lặng.
Đột nhiên, cửa sau xưởng đóng tàu truyền đến tiếng hô khẩn trương của Lam Tử Ngưng:
"A Hựu chạy mau!"
Tiếp theo đó, tiếng súng từ bến tàu liên tiếp vang lên, còi cảnh sát cũng vang lên cùng. Hắc Quỷ đoạt lại vali tiền.
"Shit!"
Người của Hắc Quỷ lập tức tản ra, từ trong góc kín lấy súng đã chuẩn bị sẵn ra, truy bắn vào đám người Kha Hựu với A Phong.
Hắc Quỷ chỉ cho phép A Phong mang Kha Hựu và hai tên loi choi khác vào. A Phong không bị soát người, bởi vậy, chỉ có trên người hắn mang theo vũ khí, ba người còn lại chỉ có thể tìm chỗ trốn.
Kha Hựu nhìn về phía Lam Tử Ngưng, nàng đang qua tới bên này rồi.
Đèn của xưởng đóng tàu bị Lam Tử Ngưng tắt hết, bên trong nhất thời tối đen. Kha Hựu thừa dịp loạn xoay người một cái, nhanh chóng lăn chỗ đống vật liệu thép phía sau. Đạn bay tán loạn bắn vào thép, va chạm bắn ra đốm đốm tia lửa.
Lúc Lam Tử Ngưng biết được tin tức, Kha Hựu cũng đã tới bến tàu. Lúc ấy nàng còn đang trong cửa hàng lựa chọn đồ trang trí đầu giường, dưới xe chỉ giấu một cây súng lục. Nàng không nghĩ nhiều, gọi điện thoại, cũng không cho Lam Tiêu Tần có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ném một câu lại rồi đuổi tới bến tàu:
"Em đi cứu cô ấy! Gọi người!"
Lúc vào trong, đã xài hai viên đạn, bắn bể đèn mất một viên, còn lại có ba viên đạn, Lam Tử Ngưng chỉ có trái chạy phải trốn tới chỗ Kha Hựu.
"Đừng lại đây!"
Kha Hựu cũng không hy vọng Lam Tử Ngưng mạo hiểm tới cứu mình.
Dường như, bất tri bất giác cô đã hãm sâu vào hố tình yêu không có kết quả này đến mức không thể tự kiềm chế rồi. Mỗi ngày mỗi đêm đều trong nỗi tự trách cùng mâu thuẫn, lúc nào cũng tự nhủ rằng đây chỉ là một tuồng kịch, chung quy sẽ có một ngày kết thúc. Mà khi chân chính gặp phải chuyện sinh tử, bảo vệ Lam Tử Ngưng, chính là ý niệm duy nhất lúc này.
"Anh tôi sắp tới! Kiên trì thêm một chút!" Lam Tử Ngưng ra hiệu Kha Hựu đồng loạt lui về hướng cửa.
A Phong cũng muốn lui ra hướng cửa, lại bị đạn vây quanh không thể động đậy.
"A Hựu!"
Trong mắt Lam Tử Ngưng, Kha Hựu thấy được hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lam Tử Ngưng thất thố như thế. Viên đạn xẹt qua bên tai, một thi thể từ lầu hai xưởng đóng tàu rơi xuống, nện vào nền đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Kha Hựu lấy súng từ tên thủ hạ đã chết, dùng thân thể hắn đỡ đạn, vọt tới chỗ A Phong đang trốn.
"A Phong là cảnh sát!" Lam Tử Ngưng vội vàng rống to với Kha Hựu.
Kha Hựu lâm vào sửng sốt, cô vẫn nghĩ A Phong là vì Lam Tiêu Tần nghi hắn có dị tâm mới có thể khắp nơi cẩn thận thử mình. Thì ra hắn là đang tìm đồng minh!
A Phong nghe thấy lời Lam Tử Ngưng nói, cũng cả kinh, vội vàng nhắm họng súng về phía Kha Hựu ở sau lưng hắn, một phát bắn vào vai Kha Hựu.
Kha Hựu bị trúng đạn ngã xuống đất. Lúc cô quay đầu lại, thấy A Phong nhìn cô nhắm chặt mắt, súng thì vứt đi rồi.
Phía trước có Hắc Quỷ, phía sau Lam Tiêu Tần sắp tới, một phát kia, là viên đạn cuối cùng cho hắn. A Phong không có bắn vào chỗ trí mạng, hiển nhiên là vì phân rõ giới hạn với Kha Hựu trước mặt Lam Tử Ngưng.
Lúc Kha Hựu vẫn còn trong mơ màng, Lam Tử Ngưng đã bắn A Phong hai phát, một viên đạn lệch khỏi chỗ tim, một viên khác trúng đùi.
Cục diện bên ngoài bến tàu đã bị cảnh sát khống chế, rất nhiều cảnh sát bắt đầu tới gần xưởng đóng tàu.
Người của Hắc Quỷ vừa giao chiến với cảnh sát, vừa lui về cửa sau. Thừa dịp Hắc Quỷ phân tâm, A Phong khập khiễng chạy ra cửa sau, Lam Tử Ngưng cũng dìu Kha Hựu đang bị thương lui theo sau.
A Phong đi theo Lam Tử Ngưng vào sinh ra tử bốn năm, biết hắn là nằm vùng, không có cho hắn bất cứ cơ hội giải thích nào, gặp mặt chính là trực tiếp lấy mạng. Một màn này trong nháy mắt khiến Kha Hựu sửng sốt. Cô như thấy được tương lai của mình với Lam Tử Ngưng, hoặc là nói hai người căn bản không có tương lai. Một là binh, một là tặc, chung quy là hai đường thẳng càng kéo dài cách nhau càng xa.
Lam Tử Ngưng trước mắt, là Lam Tử Ngưng liều lĩnh tới cứu cô! Mà nếu có một ngày, đối mặt với chân chính mình, có phải nàng cũng sẽ trở nên lãnh khốc vô tình như vậy không.
Kha Hựu không dám tưởng tượng cái ngày đó, đợi đến ngày đó, có phải cô sẽ mất đi Lam Tử Ngưng không!
Hai người bị người của Hắc Quỷ bức đến không đường thối lui.
"Hắc Quỷ kia là kẻ điên! Em ở chỗ này chờ anh cả, tôi đi ra ngoài dẫn dụ bọn chúng rời đi."
Lam Tử Ngưng không thể chết được, ít nhất, ít nhất tại đây lúc này, Kha Hựu không muốn Lam Tử Ngưng chết.
"Điên rồi sao!" Kha Hựu giữ chặt Lam Tử Ngưng sắc mặt đang dần dần trắng bệch.
"Thuốc của chị đâu?"
Lam Tử Ngưng muốn bỏ tay Kha Hựu ra, lại thấy hô hấp dần dần khó khăn. Mắt thấy người của Hắc Quỷ cũng dần lui tới chỗ này, Lam Tử Ngưng gượng chống đỡ muốn chạy đi, bị Kha Hựu giữ chặt mạnh mẽ vác lên người.
"Bỏ tôi xuống ......" Viên đạn trên vai Kha Hựu gắm trong xương, chảy máu không ít, máu chảy dọc theo tay Lam Tử Ngưng xuống. "Thả tôi xuống dưới......"
"Phải chết thì cùng chết!"
Kha Hựu dùng hết sức chạy đến bãi rác gần đó, một núi rác đập vào mắt có thể làm chướng ngại, cho hai người tranh thủ một ít thời gian.
A Phong chạy ở phía trước, Kha Hựu không hy vọng A Phong rơi vào tay Hắc Quỷ hay Lam Tiêu Tần, đổi hướng liều mạng chạy.
Xe của Minh Huy rốt cuộc cũng đuổi tới, không để ý A Phong, trực tiếp mang theo hai người đầy máu gào thét chạy đi.
Vô luận đối mặt bất cứ chuyện gì, bình tĩnh, là thứ để Kha Hựu có thể thận trọng đi đến hôm nay. Mà dáng vẻ Lam Tử Ngưng phát bệnh trước mắt khiến cô hoàn toàn quên hết thảy nguyên tắc, chân tay luống cuống không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.
"Mở cửa sổ! Mở cửa sổ!" Hai tay Kha Hựu run rẩy ra sức đập vỡ kính xe, thủy tinh cắt rách tay cô, cực độ sợ hãi khiến nước mắt lập tức dâng lên.
"Tại sao lại tới! Tại sao lại muốn tới đây!"
"Thuốc của Ngưng tỷ!" Minh Huy ném bình thuốc cho Kha Hựu.
Lam Tử Ngưng hít xong thuốc, hô hấp dần dần ổn lại. Kha Hựu gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng, mất máu với mệt mỏi quá độ khiến cô run rẩy không ngừng.
"Vì sao không mang thuốc trên người! Vì sao không theo bên người!"
"Huy, tới chỗ bác sĩ Cổ." Lam Tử Ngưng vỗ nhẹ lưng Kha Hựu, nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của cô, cúi đầu hôn lệ bên khóe mắt cô, ôn nhu nói: "Vấn đề của em thật nhiều...... Đừng hung như vậy, không phải chúng ta còn sống sao?"
"Tôi cho rằng sẽ mất chị ...... Tôi đã tưởng là sẽ mất chị!"
"Ngốc quá, tôi không bỏ em mà đi được."
"Lam Tử Ngưng...... Lam Tử Ngưng...... Lam Tử Ngưng......"
"Không có việc gì, A Hựu. Chúng ta đều ổn cả rồi, sống rất tốt, sống cùng một chỗ."
"......"
=======Lối ra đường hầm thời gian=======
-------
Editor có lời muốn nói: Chương này nói về quá khứ~~ Ngược nhưng lại thấy ngọt~~
Ps: cầu like, cầu nhắn lại =))