"Nói chuyện nghiêm túc, mấy lời Hoàng Linh nói lúc sáng là ý gì?"
Tiếu đại muội tiến đến bên cạnh Lâm Bình và Lam Tử Ngưng.
"Phi, cô ta nghĩ mình là thánh mẫu? Rườm rà, kêu một đám người đi thì ích gì, không phải cái gì cũng hỏi không được sao."
Vấn đề này quấy rầy hưng trí của Lâm Bình, hiển nhiên nàng ta vẫn còn vương vấn sự sảng khoái từ trận dồn ép khi nãy.
"Nhưng xem cô ta như vậy, như là cố ý muốn nghiêm túc tra xét. Tôi nghĩ cái tuyến kia của yêu bà không thể dùng được nữa rồi."
"Căn bản đó cũng không phải là đường làm ăn lâu dài. Tự mình mở đường riêng, bằng không lúc nào đó bị người ta giở trò mà mình lại không hay không biết."
Ai cũng không thể tin, đặc biệt là kẻ vì mấy lợi ích nhỏ mà bỏ qua nguyên tắc.
Lúc đầu tuyến của yêu bà là từ bên ngoài vào đến nhà tù, đã được vài năm, một đường thông thuận. Từ sau khi đổi chủ, người trên tuyến kia, ngoại trừ bọn sợ phiền phức, những người còn đều tỏ ra bằng lòng cung cấp cho Tiếu đại muội.
Lam Tử Ngưng ý vị thâm trường (thâm thúy) cười cười.
"Dùng, nhưng không phải tất cả. Lâm Bình, đoàn xe tới quân khu của cô, vốn là đến nhà tù đi, có thể lợi dụng được không?"
"Ngưng tỷ, chút lợi ích nhỏ đó, cô nói đáng giá tôi phải mạo hiểm sao?"
"Lợi ích nhỏ? Ha ha."
Lâm Bình đăm chiêu nhìn người kia, bừng tỉnh đại ngộ chà chà cánh tay Tiếu đại muội, nở nụ cười tà mị: "Oa, xem ra, lão Tiếu cô sắp phát tài rồi."
"Cảm ơn Ngưng tỷ Lâm tỷ đề bạt." Tiếu đại muội cười hắc hắc, chắp tay cúi đầu.
"Đừng có bày vẻ nho nhã này với tôi, tôi quê mùa lắm."
"Ha ha ha, có tiền cả nhà cùng kiếm."
"Lời này tôi thích nghe."
Lâm Bình và Tiếu đại muội kề vai sát cánh cô một lời tôi một câu, như là vừa lập được một bản kế hoạch đầy triển vọng mà hưng trí bừng bừng.
"Lại nói, Ngưng tỷ, xem ra giang hồ đồn là thật?" Thần sắc Lâm Bình đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, cười hì hì đuổi theo chân Lam Tử Ngưng. "Tôi sao mà không thể thấy tên nhị ngũ tử kia ngoại trừ cái tính quật cường ra còn có cái điểm nào tốt vậy nhỉ?"
Lâm Bình sờ sờ cằm, háo sắc cười: "Chẳng lẽ...... Công phu trên giường của cô ta rất cao ư? Ai nha nha nha, tôi đây rất muốn nếm thử."
Lam Tử Ngưng lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái, không nói gì.
"Ây? Nếu Ngưng tỷ còn nhớ mãi không quên tên kia, tôi cũng không tiện tranh với cô. Cô nói một câu tôi lập tức đem cô ta ném tới trước mặt cô, tùy cô xử trí."
Lam Tử Ngưng buông xuống sự lạnh lẽo trong ánh mắt, cười khẽ ngẩng đầu. Giây lát hai tròng mắt lập tức tản ra một cỗ khí kiêu ngạo nóng rực, nắm chặt cánh tay Lâm Bình chắn trước người.
"Thứ tôi đã dùng qua, dù đã ném, cũng sẽ không để người thứ hai có được."
Đối với phản ứng của Lam Tử Ngưng, Lâm Bình có hơi bất ngờ, che dấu kinh hoảng trong lòng, ngượng ngùng cười.
"Ngưng tỷ không phải không biết giỡn đấy chứ?"
"Tôi dạy cho cô một câu, ngôn đa tất thất()."
(): nói nhiều tất có lỗi lầm, Việt Nam có câu 'Nói dài nói dai thành ra nói dại'.
Lam Tử Ngưng để lại cho Lâm Bình cái bóng lưng. Cỗ lãnh khí từ trong xương cốt phát ra, dù có là đang đứng dưới ánh mặt trời cũng có thể khiến người ta lạnh đến phát run. Lâm Bình ôm hai tay, run rẩy nổi hết da gà, nhìn nhìn cổ tay, có thể thấy rõ cả mấy dấu ngón tay.
Tranh cãi với kẻ có tiền có quyền là đồ ngu, đợi Lam Tử Ngưng triệt để biến mất trong tầm mắt, Lâm Bình mới căm giận biễu môi: "Tôi kháo, một đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn a~~ yêu~~~"
---
Trong phòng giặt quần áo, từng chiếc từng chiếc xe chứa chồng chất cảnh phục được đẩy tới.
A Lan đứng đối diện bàn gỗ, vẻ mặt nghiêm túc chỉ đạo: "Chiều nay các cô đem đống đồ này ủi hết. Biết rõ phải ủi như thế nào chứ, mỗi một bộ cảnh phục, xuất hiện một nếp nhăn cũng không dược." Nói xong, nàng ta đi qua bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nhỏ giọng nói: "Tôi để quần áo của cô ở dưới cùng. Cô tìm cơ hội thay bộ đồ trên người đi. Nhưng một ngày chỉ có một bộ, tối nay không cần đổi. Đừng nói chuyện với tôi, tôi đi."
Đinh Tiểu Tuyên nhìn cảnh ngục giám sát phòng giặt ủi, phản ứng lại, vẽ ra một khuôn mặt tươi cười, nói với Hướng Diệc Song: "Bắt đầu đi."
Mắt cá chân Đinh Tiểu Tuyên sưng to, đi lại có chút khập khiễng. Cô đang muốn đi đẩy xe, Hướng Diệc Song ngăn lại, lấy đồ trên xe chia thành nhiều phần bỏ lại bàn gỗ. Giống như ngoài hai nàng, mấy người còn lại đều đứng cùng một trận tuyến. Ngay cả dì Lan từng chiếu cố các nàng cũng sợ bị liên lụy, vội vàng phủi sạch quan hệ với các nàng.
Đinh Tiểu Tuyên một tay chống bàn gỗ, một tay cầm bàn ủi, lúc cúi người, cơn đau đớn đánh úp lại. Chỉ chốc lát trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cắn răng ngẩng đầu.
"Tôi dạy cho cô."
Bàn tay gầy gò của cô chuyển động nhẹ nhàng, nhanh nhẹn trải bằng cảnh phục, cẩn thận xếp ngay ngắn, trái phải mấy đường ủi phẳng.
Khuôn mặt Hướng Diệc Song lạnh băng, chính là cất dấu hết cảm xúc vào trong lòng. Không giống nàng, dường Đinh Tiểu Tuyên vĩnh viễn có một niềm tin để giữ vững, trong đáy mắt cô ấy luôn có thể nhìn ra một tia sáng. Giống như lúc này cô ấy đối mặt với cảnh phục, ánh mắt cô ấy giống như đang phát ra ánh sáng vạn trượng, rực chiếu niềm tin thần thánh.
Người như Đinh Tiểu Tuyên, lại lăn lộn ở nơi long xà hỗn tạp nhiều năm, dùng những tháng ngày quý gia của người con gái mà đổi lại là cảnh bốn năm trong tường cao song sắt, chỉ có thể ai thán, thế giới này quá điên khùng.
"Học xong chưa?"
"Ờm...... Rồi ...... Cô không đi phòng y tế à?"
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu.
"Ủi hết đống này đi."
Cả một buổi chiều, lặp lại động tác nhàm chán, Hướng Diệc Song thật sự không có cách nào để cẩn thận tỉ mỉ giống Đinh Tiểu Tuyên, hàm hồ xử lý một chút đều bị cảnh ngục giám sát bắt về làm lại.
Thật vất vả hai người mới ủi xong ba xe cảnh phục đưa tới. Lúc này eo của nàng đã không thể thẳng lên được rồi. Mỗi lần thẳng lưng, liền đau lợi hại, chỉ có thể hoi khom người mà đi, huống chi là Đinh Tiểu Tuyên đang bị thương.
Hướng Diệc Song chủ động phụ giúp đẩy xe cảnh phục tới tòa cảnh vụ. Đinh Tiểu Tuyên không đồng ý, thừa dịp cảnh ngục không chú ý thay quần áo, xoay lưng về phía Hướng Diệc Song. Vừa mới giơ tay đã đau thấu tim, thật sự nhịn không được, cô mở miệng nói với Hướng Diệc Song.
"Cô có thể giúp tôi không, tay của tôi nâng không nổi."
Hướng Diệc Song chần chờ vươn tay, kéo quần áo của cô lên. Phía sau lưng Đinh Tiểu Tuyên xanh một mảng tím một mảng, có một vết sẹo dài khoảng năm xăng ti hiện rõ trên vai phải. Nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, nàng nuốt nuốt nước miếng, nửa ngày mới từ từ nói: "Cám ơn cô cứu tôi."
"Tê......"
Quần áo khô ráp chạm vào mấy vết thương bị móng tay cào, Đinh Tiểu Tuyên nhịn không được hít sâu. "Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là cứu vớt chính mình, cứu vớt thứ mà tôi vẫn luôn níu giữ....... Ha ha..."
Hướng Diệc Song nhếch miệng.
"Cô thật sự không muốn đi phòng y tế hả?"
"Cô cảm thấy Bà Mập sẽ để tôi đi sao?"
Đinh Tiểu Tuyên nói là sự thật, nếu không có Bà Mập làm ô dù, Hổ Nữu tuyệt đối không dám không khai gây chuyện ở căn tin. Nhớ lại tình huống vừa rồi, trái tim bé nhỏ của Hướng Diệc Song vẫn còn đập lợi hại.
"Đều là một đám điên, cô ta xứng với cảnh phục trên người sao?!"
"Ha ha."
"Cô ngây ngô cười cái gì?"
Đinh Tiểu Tuyên thở dài, sâu kín nhìn những bộ chế phục tản ra anh khí kia.
"Không có gì."
"Cô như thế nào?"
"A?"
Hướng Diệc Song cẩn thận mở miệng.
"Tôi là nói, cô thì sao, đối với bộ cảnh phục, cô có từng hổ thẹn không?"
"Hổ thẹn...?" Trong giọng Đinh Tiểu Tuyên chứa tia nghi hoặc cùng mờ mịt, suy nghĩ của cô như trôi dạt về miền ký ức xa xưa.
"Tôi...... Tôi giống như, cũng làm không ít chuyện vô liêm sỉ." Cô cười hắc hắc, rồi xấu hổ nói: "Bộ cảnh phục kia mặc lên người tôi liền thấy không được tự nhiên, một lần mặc đã thấy không được tự nhiên. Xem ra chỉ có thể ở xa nhìn mà không thể dùng được."
"Cho nên, cô là người tốt."
"Người tốt?" Khóe miệng Đinh Tiểu Tuyên cong lên, chậm rãi kéo dài, tựa tiếu phi tiếu.
"Hơn sáu năm lăn lộn, đánh nhau, cướp bóc, vơ vét tài sản, hủy thi diệt tích, ngoài giết người chuyện xấu gì mà không làm qua. Đây cũng không phải diễn chơi, là dùng tay của tôi, chân chân thật thật làm. Nhìn những người đó lần lượt ngã xuống trước mặt, tôi không thể có một chút đồng tình hay bất an. Chết lặng lạnh lùng khinh thường, tôi bắt buộc phải hòa với bọn chúng nở nụ cười tàn nhẫn. Nhiều lắm...... Người dưới chân tôi... nhiều lắm... Dẫm đạp lên họ, tôi leo lên được vị trí mà họ mơ ước, tôi lấy được tình báo họ muốn...... Bởi vì như thế, cũng đủ lý do cho bọn họ tin tưởng, tôi đã trở về không được. Hiện tại đâu, tôi không biết. Ở trong mắt em gái, tôi còn không phải người nữa là ......"
"Đinh Tiểu Tuyên."
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu nhìn lại phía sau. Hướng Diệc Song nhìn qua trong ánh mắt không có nửa phần do dự.
"Cám ơn, cám ơn cô tin tưởng tôi."
"Đúng vậy, tôi tin."
-------
Editor có lời muốn nói: Giữ đúng lời hứa rồi nhé~