Nắng ấm mùa đông chiếu rọi trên mặt nàng, hơi chói mắt, lông mi khẽ rung động, Lam Tử Ngưng vươn tay cẩn thận sờ soạng vị trí bên phải. Tay chạm đến một phần nệm lạnh lẽo, nàng giật mình ngồi bật dậy, giọng điệu khàn khàn do mới tỉnh dậy cất lên: "Tiểu Tuyên......"
Căn nhà mà Minh Huy thuê cho Đinh Tiểu Tuyên là kiểu căn hộ nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, ngoài phòng ngủ là một phòng khách không lớn lắm, kế đó là một phòng bếp là phòng tắm. Nội thất cũng đơn giản đến mức chỉ có giường, bàn, ghế dựa, ngoài ra không có gì khác nữa.
Chiếc đồng hồ nhỏ bên bàn bếp kêu tích tắc tích tắc, lúc này Đinh Tiểu Tuyên đang đứng trong phòng bếp, cầm muỗng gỗ máy móc quậy cháo trong nồi, bên lò còn lại là nồi canh xương sôi ùng ục. Hai mắt sương mù nửa mở nửa khép, cô ngáp một cái, tai lại đột nhiên ù lên khiến cô bừng tỉnh.
Lỗ tai sau khi được Cổ Hồng phẫu thuật đã khôi phục bảy phần thính lực, chẳng qua lâu lâu sẽ bị ù tai, đương nhiên, mấy chuyện này Lam Tử Ngưng đều không biết. Lắc lắc đầu, Đinh Tiểu Tuyên cố gắng mở hai mắt, tắt lửa nồi cháo đã đặc quoánh.
"Tiểu Tuyên!"
"Có!" Lam Tử Ngưng lớn tiếng la lên khiến Đinh Tiểu Tuyên hoảng sợ, ném cái muỗng xuống, chạy vội vào phòng ngủ. Đập vào mắt cô, là hình ảnh Lam Tử Ngưng đang vô cùng hoảng sợ. Bước nhanh đến bên cạnh Lam Tử Ngưng ngồi xuống, đau lòng ôm chặt nàng:
"Gặp ác mộng sao?"
Nghe thấy tiếng của Đinh Tiểu Tuyên, Lam Tử Ngưng mới thả lỏng xuống. Kỳ thật, nàng chỉ là sợ hãi. Sợ hãi cuộc sống bây giờ chỉ là một giấc mộng, sợ khi tỉnh lại cái gì cũng trở về điểm ban đầu. Nàng không tin, không thể tin được Đinh Tiểu Tuyên sẽ vì mình mà từ bỏ tất cả, mặc dù điều đó quả thật đã xảy ra. Nàng vẫn rất sợ một ngày nào đó Đinh Tiểu Tuyên sẽ hối hận, sẽ bỏ rơi mình, trở về gánh vác hết mọi tội trạng.
Lam Tử Ngưng ôm chặt Đinh Tiểu Tuyên, nhẹ nhõm cười: "Không có, ta...... ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta dậy rồi."
Với cái ôm chặt của Lam Tử Ngưng, loại ỷ lại này, loại bất an này, Đinh Tiểu Tuyên đương nhiên cảm giác được. Cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng khiến Đinh Tiểu Tuyên không biết nên nói gì nữa. Nhưng cô không muốn vạch trần, lúc trước nói dối quá nhiều, bây giờ chỉ có thể dùng hành động để chứng minh, vỗ nhẹ an ủi, nắm tay Lam Tử Ngưng cẩn thận kiểm tra: "Tay chân còn ngứa không?"
Sau khi tháo thạch cao, chỗ da bị bịt kín đã lâu kia thỉnh thoảng sẽ ngứa. Cơn ngứa đó cũng không thoải mái hơn cơn nghiện là bao. Đinh Tiểu Tuyên chỉ có thể bôi thuốc mỡ cho Lam Tử Ngưng, tới mùa đông sẽ dùng miệng thôi, giúp Lam Tử Ngưng giữ ấm, giảm bớt cơn ngứa ngáy.
Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu: "Không còn."
"Tiêu rồi! Trong bếp còn đang nấu canh! Ngươi chờ chút!" Đinh Tiểu Tuyên buông tay ra chạy vào phòng bếp. Đối với Đinh Tiểu Tuyên mà nói, nấu ăn khó hơn lên trời. Chẳng qua vì thay đổi các kiểu bổ sung dinh dưỡng cho Lam Tử Ngưng, cô mua hai cuốn sách dạy nấu ăn dày cộm, mỗi ngày ngồi bên cạnh Lam Tử Ngưng nghiên cứu. Nhưng nghiên cứu gần nửa ngày trời, cô vẫn chỉ biết nấu mấy món đơn giản mà thôi.
May quá, bên lò cháo đã tắt bếp, canh xương có nấu lâu một chút cũng không ảnh hưởng nhiều. Nàng cầm khay cầm chén, dọn canh và cháo đi vào phòng ngủ.
Lam Tử Ngưng đã xuống giường, cẩn thận dịch bước dọc theo bờ tường.
"Chờ đã!" Đinh Tiểu Tuyên vội vàng bỏ đồ lên đầu giường, đỡ Lam Tử Ngưng: "Không có ta thì đừng đi loạn."
Lam Tử Ngưng chững bước lại, khẽ cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ta có thể đi......"
Lam Tử Ngưng có thể đi, nhưng mắt của nàng dường như không có dấu hiệu tốt lên. Trên mặt Đinh Tiểu Tuyên đầy vẻ lo âu, hơi nhíu mày: "Trong nhà chật chội lắm, lỡ vấp ngã thì làm sao đây."
Lam Tử Ngưng vội vàng chuyển đề tài, ôn nhu nói: "Ta muốn vào phòng tắm đánh răng."
Đinh Tiểu Tuyên vươn tay vén mấy sợi tóc trước trán Lam Tử Ngưng, tay nắm lấy cánh tay nàng: "Từ từ đi, đừng miễn cưỡng."
Lam Tử Ngưng gật gật đầu, cúi đầu, bên miệng bất giác lại nhếch lên nụ cười tà đặc hữu, ho nhẹ một tiếng, đỡ tường, dưới sự giúp đỡ của Đinh Tiểu Tuyên đi vài bước, gian nan sờ soạng đi tới.
Trong phòng tắm, Đinh Tiểu Tuyên sợ Lam Tử Ngưng đứng lâu sẽ mệt, ôm Lam Tử Ngưng ngồi trên bồn rửa mặt. Đánh răng xong, Đinh Tiểu Tuyên vươn tay ôm eo Lam Tử Ngưng, chuẩn bị ôm nàng xuống.
Lam Tử Ngưng đột nhiên cũng vươn tay vòng quanh người Đinh Tiểu Tuyên, vô tội ngẩng đầu, mờ mịt nhìn phía trước: "Tiểu Tuyên......"
"Sao vậy?"
"Ta muốn tắm......" Lam Tử Ngưng nói xong, tim bỗng đập nhanh nửa nhịp. Lâu như vậy, Đinh Tiểu Tuyên giúp mình lau người, mỗi lần đụng chạm tay chân đều cách chăn cách quần áo, mắt cũng chẳng có nhìn đến mình. Thỉnh thoảng cho mình đi tắm một lần, cũng là xả nước xong xuôi, đóng cửa để mình tự tắm. Sau khi tắm xong, Đinh Tiểu Tuyên lại không chớp mắt mặc quần áo cho mình xong thì ôm mình về phòng. Lam Tử Ngưng cảm thấy, có phải vách ngăn trong lòng Đinh Tiểu Tuyên vẫn không qua được hay không. Chứ vì sao khi đối mặt với thân thể này của mình, cô cũng không có dục vọng chứ......
"Được, ăn cháo khi nó còn nóng cái đã, đợi thân thể ấm lên rồi tắm sau."
"Ừ......"
---
Trong phòng tắm có một tấm gương lớn, bên trong tấm gương mờ mịt vì hơi nước xuất hiện hai người. Một là Đinh Tiểu Tuyên mặc chỉnh tề dẫn một Lam Tử Ngưng không mảnh vải che thân chậm rãi đi vào phòng tắm. Thân thể trắng nõn kia không hề che giấu mà hiện ra trước mắt.
Lam Tử Ngưng cố ý đi rất thong thả, nhích từng bước một, hơi chần chờ nói: "Sàn nhà khá trơn..."
Đinh Tiểu Tuyên nhìn xuống sàn, vươn tay quàng eo Lam Tử Ngưng, một tay bế nàng lên.
Lam Tử Ngưng cũng quàng tay qua cổ Đinh Tiểu Tuyên, dựa sát vào Đinh Tiểu Tuyên. Hai khối mềm mại trước ngực dán chặt vào người cô. Bất đắc dĩ hiện tại là mùa đông, mặc dù trong phòng có máy sưởi, quần áo trên người Đinh Tiểu Tuyên vẫn khá dày, hẳn là không cảm giác được xúc cảm kia...... Cứ thế tâm mang ý xấu để Đinh Tiểu Tuyên cẩn thận ôm vào trong bồn tắm lớn đã xả đầy nước ấm từ trước.
Đinh Tiểu Tuyên cầm lấy đồ dùng tắm rửa để cạnh bồn tắm bên tay phải của Lam Tử Ngưng nhẹ giọng nói: "Sữa tắm ở trong này, khăn cũng ở đây. Ta ở ngay bên ngoài, ngươi tắm xong thì gọi ta." Nói xong, Đinh Tiểu Tuyên liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nằm trong bồn nước ấm, Lam Tử Ngưng có chút ảo não cắn môi. Cái gì cũng nằm bên cạnh, tuy rằng những cử chỉ cẩn thận tỉ mỉ của Đinh Tiểu Tuyên làm Lam Tử Ngưng rất cảm động, nhưng cứ như vậy, còn có thể lấy cớ gì để Đinh Tiểu Tuyên đi vào nữa chứ?! Không được!
"Ai......" Lam Tử Ngưng vươn tay túm lấy Đinh Tiểu Tuyên, do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay Tiêu Hàn sẽ tới, ta muốn tắm...... Ngươi......" Làn da không dính chút tì vết của Lam Tử Ngưng dưới hơi nước dần dần nhiễm một màu đỏ ửng. Cánh môi cũng hồng nhuận hơn. Nửa vế sau, nàng tận lực cúi thấp đầu, làm cho bản thân có vẻ càng thêm ngượng ngùng: "Ngươi tắm cho ta được không?"
Hơi nóng nhè nhẹ từ bồn tắm lớn chậm rãi bốc lên tràn ngập, Đinh Tiểu Tuyên vừa ngẩng đầu, giật mình khẽ nhếch môi như muốn ngừng thở. Khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người người khó thở bên trong làn hơi nước mang đầy vẻ u oán, lại như khiến nàng tăng thêm một phần tà mị. Mọi thứ xưng quanh phảng phất như vì nàng mà tĩnh lặng hẳn. Lúc này Lam Tử Ngưng cực kỳ giống một ma quỷ, tản ra hơi thở mê hoặc nhân tâm.
Không đợi Đinh Tiểu Tuyên trả lời, Lam Tử Ngưng rụt tay về, trên mặt lộ ra vẻ sầu muộn, than nhẹ một tiếng: "Thôi ta tự tắm cũng được......"
Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên nhất thời căng thẳng, xẹt qua một tia đau lòng, vụng về nói: "Không phải...... Ta...... Ta giúp ngươi."
Lam Tử Ngưng nghe xong, quả tim trong ngực đập loạn xạ, dằn xuống sự mừng thầm, ai oán quay đầu, nâng tay lên: "Ta tắm bằng tay say, không dùng sức được......"
"Ừm......" Đinh Tiểu Tuyên đang mơ mơ màng màng như lọt vào trong sương mù, nhẹ nhàng xoay người, xịt một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa xoa vào bông tắm tạo bọt, nhẹ nhàng cầm tay Lam Tử Ngưng, mát xa bông tắm lên cánh tay Lam Tử Ngưng. Cách cái bông tắm, bàn tay ôn nhu xoa nắn. Khi tầm mắt đảo đến hai khối trước ngực, đường cong hoàn mỹ kia, điểm phấn hồng mê người dưới làn hơi kia ...... Đinh Tiểu ngừng thở, mở to hai mắt, len lén nuốt nước bọt. Trên mặt cô giống như cũng lan ra vệt đỏ ửng.
Lam Tử Ngưng thì không dám thở mạnh, toàn thân dưới bàn tay mát xa dịu dàng của Đinh Tiểu Tuyên nhè nhẹ run rẩy. Nàng chỉ có thể cứng người, vì ý nghĩ muốn được ôm ấp yêu thương của mình mà xấu hổ quẫn bách cực kỳ.
Hơi nóng quanh quẩn khắp phòng, tạo thành tầng hơi nước mông lung, mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm bao lấy trái tim. Hương thơm nhàn nhạt này cứ lờn vờn quanh mũi, tạo nên cảm giác quen thuộc làm trong lòng Đinh Tiểu Tuyên bắt đầu nhộn nhạo.
Bộ ngực lại một lần nữa được nhẹ nhàng nâng lên, trong thân thể trào lên dòng nước ấm, Lam Tử Ngưng cắn chặt môi, tránh cho chính mình phát ra tiếng kêu xấu hổ, ngón chân chìm dưới nước cũng vì vậy mà xoắn cả lên. Lam Tử Ngưng cuống quít đẩy tay Đinh Tiểu Tuyên ra, chống cạnh bồn ngồi dậy: "Được, được rồi...... xoa chân......"
Đinh Tiểu Tuyên bị hành động đột ngột của Lam Tử Ngưng làm giật mình, sợ nàng ngã ngửa, vội vàng thẳng người để lưng nàng áp sát vào người mình, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhăn mày: "Sao lại khẩn trương như vậy?"
Ngón tay Đinh Tiểu Tuyên lơ đãng lướt trên eo, giống như mang theo ma lực, bất cứ nơi nào Đinh Tiểu Tuyên sờ đến đều gây ra một trận tê dại...... Mặt Lam Tử Ngưng đỏ lên, vừa chịu đựng bàn tay mát xa không thể nào dịu dàng hơn trên đùi, vừa chịu đựng bàn tay hết sức ấm áp vì chăm chú kỳ cọ mà lơ đang sờ soạng tùm lum bên hông.
Nơi giữa giữa hai chân nọ, Đinh Tiểu Tuyên như thế nào cũng không động tay, cũng không biết có nên mở miệng hay không, vốn là tâm vô tạp niệm kỳ cọ, đến chỗ này thì lại bắt đầu không thuần khiết được nữa. Nhìn thân thể run nhè nhẹ trước mắt, Đinh Tiểu Tuyên nhắm hai mắt lại, thật cẩn thận gạt bọt ra, sau đó...... tiến vào mảnh đất tư mật kia .....
'Bộp' một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Lam Tử Ngưng rốt cuộc không chịu nổi ngọn lửa dục vọng thiêu đốt hừng hực nữa, vốn định trầm mình chìm sâu vào nước, nhưng lại đập đầu vào thành bồn......
"Ngưng!" Đinh Tiểu Tuyên nhanh chóng nhúng tay vào nước kéo Lam Tử Ngưng ra.
Lam Tử Ngưng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt của nàng càng đỏ bạo hơn. Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nàng hơi hơi nghiêng đầu đi, lẳng lặng chờ đời những giây phút này nhanh chóng trôi qua. Thật sự là không dám để Đinh Tiểu Tuyên nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình lúc này.
Đinh Tiểu Tuyên khẩn trương nhìn nàng: "Đụng đau không?"
Lông mi Lam Tử Ngưng dính đầy bọt nước, mái tóc ướt sũng tán loạn dính trên cổ, nhìn như nhếch nhác lại tăng thêm một phần quyến rũ yêu dã. Nàng lắc đầu, cũng không biết vì sao mà trong lòng bỗng dưng muốn khóc. Hai tròng mắt nhất thời bịt kín một tầng hơi nước.
"Xin lỗi, làm ngươi cũng ướt luôn rồi."
Hình ảnh trước mắt làm tâm Đinh Tiểu Tuyên trở nên mềm nhun, vươn tay ôm nàng, cánh môi ấm áp dán lên trán của nàng: "Không sao cả."
Một câu dịu dàng ôn nhu này của Đinh Tiểu Tuyên như mang theo lực sát thương trí mạng, nỗi ấm ức trong lòng cùng với nước mắt cầm cự nãy giờ bỗng trào ra. Nàng làm sao cũng không thể khống chế nổi, trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, bắt đầu thấp giọng nức nở.
"Sao vậy?" Đinh Tiểu Tuyên hoảng sợ ôm chặt lấy nàng.
"Xin lỗi......" Bóng ma tâm lý nhất định vẫn còn, bỗng nhiên Lam Tử Ngưng khóc òa lên như một đứa trẻ.
Đinh Tiểu Tuyên không biết làm sao chỉ có thể ôm nàng, tay không ngừng vỗ nhẹ lưng nàng, cúi đầu kề sát bên tai nàng thấp giọng dỗ dành: "Ta nói không sao mà, lát nữa ta tắm luôn cũng được."
"Không phải như vậy......" Khóe mắt không ngừng chảy ra chất lỏng ấm nóng, Lam Tử Ngưng lắc đầu, giọng của nàng nhỏ gần như không thể nghe thấy: "Có phải ngươi vẫn còn không quên được những chuyện ta đã gây ra với ngươi không..."
Đinh Tiểu Tuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Lam Tử Ngưng cúi đầu khóc nức nở trong lòng, một màn trước mắt làm cô hiểu ra. Cười khẽ, chậm rãi vươn tay lau đi nước mắt trong khóe mắt nàng, tiếng nói mềm mại chậm rãi vang lên bên tai của nàng: "Ta quên hết rồi."
Mắt Lam Tử Ngưng ầng ậc nước, ngẩng đầu, giọng nói có vẻ ủy khuất nói: "Vậy vì sao ngươi cứ giữ khoảng cách với ta làm chi."
Nụ hôn từ tốn tràn ngập tình yêu, dịu dàng dán lên hai má Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên nhẹ nhàng than một tiếng: "Ngươi bị thương, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đó sao?"
Lam Tử Ngưng cũng nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Đinh Tiểu Tuyên, cầm lấy bàn tay còn trên eo mình của cô nhúng vào nước tiến tới nơi tư mật đã sớm ướt đẫm kia: "Muốn ta."
-------
Tác giả có lời muốn nói: Bóp một chút là được... o(∩_∩)o
Bản thân cảm giác Lam Tử Ngưng ngay cả làm dụ thụ cũng có khí thế của công á...
-------
Editor có lời muốn nói: "Ái ngục" chính thức kết thúc sau gần tháng. Vỗ tay nào! hú hú~~
Đây là bộ thứ và là bộ hiện đại đầu tiên mình edit, nên hẳn sẽ có nhiều sơ sót. Mà thứ mình lấn cấn nhất trong bộ này chính là vấn đề xưng hô, đặc biệt là xưng hô giữa hai nhân vật chính. Từ đầu mình để 'ta-ngươi' nên sau này khi muốn sửa lại để Ngưng xưng tôi gọi em, để Tuyên xưng tôi gọi chị thì lại thấy khá kỳ cục. (mặc dù thật sự Ngưng già hơn Tuyên)
Bộ này tuy khá dài, nhưng mình lại lặn ngụp nhiều và lâu, thành ra để các bạn hóng dài cổ, vì thế xin lỗi và cũng cảm ơn các bạn đã theo Ngưng Tuyên đi đến cùng.
Và cuối cùng, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình, ủng hộ Ngưng Tuyên trong hố tiếp theo 'Ái ngục – Tiền truyện' nhé! Yêu nhiều~ :">
Ps: mình vẫn luôn mong nhận được comment góp ý của các bạn để bộ truyện được hoàn thiện hơn~ ^_^ Nào, nhào vô~~
__//__