Kha Hựu bặt vô âm tín, tựa như là bốc hơi khỏi nhân gian, sân bay, bến cảng, nhà ga, bến xe, từng con đường ngõ hẻm, từng nhà kho bỏ hoang, Lam Tử Ngưng đều như vung lưới cá mà phái người điều tra, nhưng mà, mọi thứ vẫn như mò kim đáy biển, không hề có một chút tin tức nào.
Đã một tuần kể từ khi Kha Hựu mất tích, Lam Tử Ngưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kém cỏi như vậy.
Nhà họ Lam, có thể một tay che trời, vậy mà lại để cho một người sống sờ sờ bị bắt đi ngay dưới mắt mình, thậm chí không có một chút tin tức nào.
Lam Tử Ngưng hận mình, hận sự kém cỏi của mình, càng hận mình hơn không nên đi trêu chọc Kha Hựu.
Nếu không có mình, Kha Hựu có lẽ vẫn là một tên lưu manh vô danh, sẽ không phải trải qua biết bao sinh tử, cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, Lam Tử Ngưng đã rất tiều tụy đi rất nhiều.
Trong năm ngày, dù chỉ là chút gió thổi cỏ lay Lam Tử Ngưng cũng vội vã đến hiện trường, nhưng cuối cùng luôn phải thất vọng trở về.
Ra vào công ty rất nhiều lần, nhưng nàng chưa từng về nhà, ăn không ngon, ngủ không yên.
Dù có trang điểm nhưng dưới mắt nàng vẫn lộ rõ quầng thâm.
Không phải nàng không muốn ngủ, nàng biết Kha Hựu vẫn đang đợi mình, biết rằng mình không thể gục ngã.
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc nàng tràn ngập hình ảnh Kha Hựu toàn thân đẫm máu.
Nàng sợ hãi, nàng lo lắng, cuối cùng luôn bừng tỉnh từ giấc ngủ nông không yên.
Thế là, Lam Tử Ngưng chỉ có thể dùng cà phê để giữ cho mình luôn tỉnh táo, cho đến khi thực sự không chịu nổi, mới vùi cả người trên ghế sô pha trong phòng làm việc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố gắng mở đôi mí nặng trĩu, Lam Tử Ngưng xoa xoa cái đầu sưng tấy của mình, ánh sáng từ khóe mắt cho nàng biết có người bên cạnh.
Nhưng nàng thực sự mệt quá, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có tin tức gì không?"
"Tỉnh rồi à?" Lam Tiêu Tần biết em gái mình cứng đầu như thế nào, cuối cùng đành bỏ vào cà phê thuốc hỗ trợ ngủ.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của em gái, ánh mắt anh đầy dịu dàng và xót xa, "Ngủ một giấc đi.
Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén của Lam Tử Ngưng khóa chặt trên người Lam Tiêu Tần, trầm giọng không tin hỏi: "Anh đánh thuốc em à?"
Lan Hiểu Cầm khó chịu vì thái độ lạnh nhạt của cô, nhẹ gật đầu rồi kéo chăn chăn lông lên cho nàng.
"Tác dụng của thuốc chắc vẫn chưa hết.
Em ngủ tiếp đi."
"Em đã ngủ bao lâu rồi!" Sắc mặt Lam Tử Ngưng đột nhiên thay đổi, hoàn toàn không để ý đến đầu óc choáng váng, đột nhiên hất chăn bông xuống, cuối cùng lảo đảo ngã vào vòng tay của Lam Tiêu Tần.
Sắc mặt Lam Tử Ngưng tái nhợt như tờ giấy, có lẽ quá yếu ớt, sự giãy dụa của nàng căn bản là vô dụng.
Lam Tiêu Tần ôm nàng, mạnh mẽ đưa nàng trở lại ghế sô pha.
"Yên tâm ngủ đi.
Tất cả những gì em có thể làm bây giờ là chờ đợi."
Nhìn thấy Lam Tử Ngưng không còn giãy dụa, tay Lam Tiêu Tần hơi buông lỏng.
"Chỉ trong vài ngày, em gần như suy sụp.
Nhất định phải như thế này sao? Có phải trong lòng em bây giờ không có chuyện gì khác ngoại trừ người phụ nữ kia không? Bao gồm cả anh, bao gồm cả Tiêu Hàn, bao gồm cả Lam gia?"
"Không phải."
Đôi mắt Lam Tử Ngưng lập tức đỏ lên, thở hổn hển ngước nhìn Lam Tiêu Tần, đôi mắt bướng bỉnh không muốn nhượng bộ, mở miệng chỉ là tiếng nói yếu ớt: "Không.
Cô ấy quan trọng như hai người.
Kha Hựu...!Kha Hựu...!cũng quan trọng như hai người vậy..."
Không thể kiềm chế được nữa, cuối cùng Lam Tử Ngưng cũng gạt bỏ đề phòng mà mình gắng gượng mấy ngày qua, vươn hai tay ra ôm lấy Lam Tiêu Tần, vùi mặt vào bộ âu phục của anh như một đứa trẻ, cắn chặt môi không để mình khóc ra tiếng.
Lam Tiêu Tần thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dùng lòng bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của nàng, "Anh thật sự hối hận..."
Cố gắng điều chỉnh hô hấp, một lúc sau, không biết sức lực từ đâu mà ra, dù vẫn còn yếu ớt, Lam Tử Ngưng buông tay Lam Tiêu Tần ra: "Em ngủ bao lâu rồi?"
Lam Tử Ngưng chộp lấy chiếc đồng hồ đặt trên bàn cà phê, vậy màthực sự đã ngủ được mười bốn giờ.
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng cười rạng rỡ nhìn anh: "Em muốn đi ra ngoài xem một chút, anh trở về trước đi."
Nắm chặt cổ tay Lam Tử Ngưng, Lam Tiêu Tần chỉ vào mấy viên thuốc trên bàn, trầm giọng nói: "Uống thuốc trước rồi đi.
Tất cả đều là viên dinh dưỡng do bác sĩ Cổ kê đơn đó."
Lam Tử Ngưng nghe xong hơi sững sờ, sau đó đem thuốc và nước nuốt xuống, cười với Lam Tiêu Tần, đẩy cửa văn phòng, đi về phía thang máy.
Thấy Minh Huy vẫn luôn canh giữ bên ngoài, sắc mặt anh ta cũng tốt, nhưng mỗi ngày đều sạch sẽ và không bao giờ để mọi người chú ý đến bộ dạng mệt mỏi của mình.
Lam Tử Ngưng khẽ thở dài, "Huy, tôi sẽ không đi đâu xa, chỉ đi dạo trong quán cà phê trên lầu hai, anh không cần đi theo."
Tòa nhà này là phạm vi thế lực của Lam gia, chỉ cần không rời khỏi đây thì sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì về an toàn.
Minh Huy và Lam Tử Ngưng đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy sự cố chấp của nàng, cũng không từ chối hay phản bác mà chỉ lặng lẽ gật đầu rồi lùi lại.
Ánh mắt lưu lại trên người nàng trong chốc lát, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất trước mắt.
Lam Tử Ngưng xoa xoa thái dương đau đớn, vô lực thả người dựa vào thang máy.
Mấy ngày nay tìm kiếm khắp các mặt trận, không có một mẩu tin tức hữu ích nào.
Lam Tử Ngưng không có manh mối nào cả.
Ai sẽ giúp Tiểu Hoa? Ai có động cơ như vậy? Không thể hình dung được.
Đối với Lam gia, đối với Lam Tiêu Tần, đối với mình, có quá nhiều người có mục đích và động cơ.
Lang thang đến quán cà phê ngoài trời trên tầng hai, cơn gió lạnh không thể xua đi những bộn bề trong đầu.
Dưới ánh sáng rực rỡ của nắng chiều, Lam Tử Ngưng hơi nheo mắt và ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Không ai dám đến gần, không ai dám đi qua quấy rầy nàng.
Giờ phút này, đáy lòng Lam Tử Ngưng trống rỗng.
Sở dĩ còn sức đứng ở đây, động lực duy nhất cũng chỉ vì người phụ nữ tên Kha Hựu.
"Tôi xin lỗi." Một tiếng thủy tinh rơi phía sau kèm theo lời xin lỗi rụt rè từ nhân viên phục vụ.
Nơi nào cũng không có yên tĩnh, Lam Tử Ngưng quay người lại muốn rời đi.
Chỉ thấy một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai quay lưng lại, nhưng vì chiếc váy kia rất giống chiếc váy mà Kha Hựu mặc vào ngày cô ấy mất tích.
Lam Tử Ngưng vội vàng đi tới, nhưng cô gái kia bước đi loạng choạng, cúi đầu vội vã vào đại sảnh.
"A Hựu..."
Trong lòng chua xót, đôi mắt hơi ướt, Lam Tử Ngưng lẩm bẩm trong miệng, từng bước đi theo cô gái kia, càng đi càng thấy có gì đó không ổn.
Cô gái đó dường như cố ý dừng một chút khi Lam Tử Ngưng rớt lại phía sau.
Rõ ràng là cô ta bị đổ cà phê, nhưng thay vì đi vào phòng vệ sinh, cô ta lại rẽ sang bên lối thoát hiểm ít người qua lại, rồi vội vã đi vào.
Đột nhiên, Lam Tử Ngưng giật mình, vội vàng chạy theo.
Tiếng bước chân của bộp bộp bộp vang vọng trong lối thoát hiểm.
Khi Lam Tử Ngưng mở cánh cửa vẫn còn đang lắc lư kia, cô gái nọ đã bước vào một chiếc ô tô màu xanh ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Vệ sĩ tuần tra cách đó không xa có lẽ nhìn thấy Lam Tử Ngưng, đi về phía bên này.
"Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng gật đầu, dán mắt vào cô gái nọ bất động trong xe, cô ta không có vẻ gì là vội vàng muốn đi.
Không muốn báo động cho vệ sĩ, Lam Tử Ngưng giả vờ mệt mỏi: "Anh lên lầu gọi A Huy xuống.
Nhân tiện lấy chìa khóa xe của tôi xuống.
Tôi muốn đi ra ngoài."
"Dạ vâng."
Vệ sĩ vừa vào thang máy, Lam Tử Ngưng vội vàng đi theo.
Nhưng chiếc xe kia đột ngột nổ máy, khi đi ngang qua, cô gái kia ném chìa khóa qua cửa kính xe rồi rồ ga lao đi.
Đôi mắt Lam Tử Ngưng lúc này vô cùng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô gái đó, trong lòng có tức giận, bất lực, hơn nữa là lo lắng không thể che giấu, đành phải nhặt chìa khóa lên, vội vã gõ tin nhắn gửi cho Lam Tiêu Tần, ngay sau đó chạy tới mở xe.
Một giờ sau, theo xe vòng quanh đến rạp chiếu phim ngoài trời dành cho ô tô.
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, lại không có gì xảy ra cả.
Và chiếc xe của cô gái kia từ lâu đã bị chặn lại từ lâu bởi người do Lam Tiêu Tần phái đến.
Lam Tử Ngưng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô gái bị khống chế mà vẫn còn mang vẻ mặt khinh thường, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức.
"Cô đưa tôi đến đây làm gì! Kha Hựu đâu!"
Cô gái kia hài lòng nhìn thấy Lam Tử Ngưng bị kích động mà tức giận, đột nhiên cười thần bí, chỉ hướng trên màn hình lớn, "Chương trình hay sắp chiếu rồi."
Khóe môi Lam Tử Ngưng mím thành một đường, cứng người đứng ở đó, tiếng gió rít trên sân chơi trống trải cũng không thể lọt vào tai nàng.
Lam Tử Ngưng chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc và nhịp tim rét lạnh của mình.
Lo lắng mà thầm phủ nhận tất cả những kết quả tồi tệ nhất.
Lam Tử Ngưng hít một hơi thật sâu, thở lại và đợi cho đến hơn năm phút trong sự im lặng ngột ngạt kéo dài.
Những giọt nước mắt trong mắt Lam Tử Ngưng ngay lập tức làm mờ mắt nàng.
Nàng loạng choạng đi về phía trước, đứt quãng gọi, "Kha Hựu..."
Trong hình, Kha Hựu nằm sấp trên mặt đất, khuôn mặt không tái nhợt đầy vết bẩn, mắt nhắm nghiền.
Lan Lam Tử Ngưng cứ như vậy trơ mắt nhìn tiểu Hoa từ đằng xa đến gần, ngồi xổm trước mặt Kha Hựu, phủi đi mớ tóc dài bù xù trên trán cô.
Đôi tay nhỏ bé của nàng ta đã siết chặt lấy cổ Kha Hựu.
Tiểu Hoa mỉm cười trước ống kính, nhưng nụ cười kia ở trong mắt Lam Tử Ngưng không hề có ý cười.
Nụ cười càng quái dị, càng khó có thể tưởng tượng những thù hận và cảm xúc hỗn loạn nàng ta đang che giấu trong lòng.
Lam Tử Ngưng đột nhiên giống như bị cô lập đến tuyệt vọng, thân thể lập tức cứng đờ, như mất hết tri giác, "Đừng..."
"Dạy cho cô một bài học, để cô vĩnh viễn không quên được."
Vẻ mặt của Tiểu Hoa đột nhiên có chút say mê, hai tay dần dần tăng sức mạnh.
Nhưng Kha Hựu đang ngủ dưới đất dường như không có sức chống cự, hơi thở bắt đầu khó khăn, khuôn mặt dần đỏ bừng, từ đỏ bừng thành tím tái...!
"Không!"
Lam Tử Ngưng móc súng lục ra, gạt vệ sĩ sang một bên và nhấc cổ người phụ nữ lên, chĩa họng súng vào thái dương nang ta.
"Kha Hựu đâu! Nói cho tôi biết! Kha Hựu ở đâu!"
Nữ nhân lắc đầu, hất cằm lên nhìn về phía màn hình lớn, sâu kín mở miệng, "Ngươi giết ta cũng vô dụng, ta cái gì cũng không biết."
Cô gái lắc đầu, nâng cằm nhìn màn hình lớn, sâu kín nói: "Cô giết tôi cũng vô dụng, tôi không biết gì hết."
Tiểu Hoa buông tay ra, Kha Hựu cố sức thở gấp, đầu óc cô dường như tỉnh táo hơn vì động tác này.
Cô từ từ mở mắt và quay đầu lại nhìn ống kính.
Ánh mắt hờ hững ban đầu ngay lập tức dường như cô đọng lại với thời không.
Cô cười yếu ớt, cố gắng hết sức để lắc đầu.
Giọng nói của cô rất nhỏ, phảng phất đến mức chỉ có thể biết từ khẩu hình đóng mở: "Không sao..."
"Em ở đâu...!Em ở đâu..." Lam Tử Ngưng lập tức nghẹn ngào.
Màn ảnh đột nhiên đen kịt, sau đó chỉ có một giọng nói đã bị biến đổi quỷ dị vang lên: "Ta không giết người, máu, quá bẩn."
Giọng nói cười ngạo nghễ, "Đoán xem, ta là ai? Đoán xem, ta đang ở đâu?"
Sau đó màn ảnh trở nên rõ ràng trở lại, nhưng hình ảnh sau đó lại một lần nữa khiến Lam Tử Ngưng mất kiểm soát.
Nàng nhéo chặt hai lòng bàn tay, móng tay lún sâu vào da thịt.
Kha Hựu bị ném ra một đoạn xa rồi rơi xuống đất nặng nề.
Sau đó, cô bị đẩy vào lồng sắt cạnh hồ bơi.
Một đôi giày da bóng loáng đột nhiên đạp về phía lồng sắt, cả cái lồng bị treo lên, chậm rãi hướng ra giữa bể bơi.
Đôi tay đeo găng ấn vào chốt mở trên tay, ngay lúc buông ra, chiếc lồng lao xuống nước.
Nước đã sớm tràn qua người Kha Hựu, khiến cô ngạt thở trong nửa phút, sau đó thân hình mảnh mai lạnh lẽo của cô từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Mực nước dâng cao, Kha Hựu phải kiên trì trong tư thế đứng thẳng, tựa vào vách lồng mới có thể miễn cưỡng hô hấp được.
Lam Tử Ngưng cố gắng hết sức để trấn tĩnh, giả vờ bình tĩnh và hạ giọng, để không làm cho giọng nói của mình run rẩy không rõ ràng.
"Phòng điều khiển ở đây, và camera giám sát trên con đường này."
Lời còn chưa dứt, Lam Tử Ngưng mở to mắt kinh ngạc.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, một con sói hung dữ và độc ác đang nhìn chằm chằm vào Ke You với với cặp mắt xanh độc ác!
Tất cả các hình ảnh kết thúc ở đây!
Nước mắt của Lam Tử Ngưng không thể kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt, giống như một người chết đang vùng vẫy trong bóng tối, vừa nhìn thấy tia sáng đã nhanh chóng bị dập tắt, chỉ còn lại sự tuyệt vọng bất lực..