Tuần tra trên biển chậm rãi tới gần, cảnh sát phía sau cũng trang bị súng ống xông lên thuyền.
Lam Tử Ngưng bình thản nhếch môi, buông mày nhàn nhạt nói: "Tiếp tục."
Rương gỗ treo dưới đáy tàu vẫn đang di chuyển lên, tất cả mọi người bao gồm cả Lam Tử Ngưng, dường như chỉ trừ Kha Hữu ra, ai cũng rất bình tĩnh tự nhiên.
Kha Hựu biết, mọi chuyện cũng không theo như kế hoạch ban đầu, Lam Tử Ngưng trước mắt đây quá mạnh.
Ánh trăng chiếu xuống và phủ lên nàng mảnh bóng râm đen, tựa như có một đám mây mù khổng lồ đè lên lồng ngực, đem Kha Hựu tầng tầng vây quanh.
Cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể thực sự đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này hay không
"Rất xin lỗi, để em lo lắng rồi." Lam Tử Ngưng đưa tay qua nhẹ nhàng ôm Kha Hựu vào lòng.
Kha Hựu cau mày không hiểu nhìn Lam Tử Ngưng, nhưng trong lòng bất chợt lóe lên suy nghĩ, một suy đoán khủng khiếp nhanh chóng lướt qua tâm trí.
Kha Hựu nắm lấy cánh tay nàng, có chút không biết nên nói gì, bờ môi mấp máy rất lâu, cuối cùng, dưới những ánh mắt không hề thiện ý nhìn chăm chú, Kha Hựu thở sâu, yên tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn nàng.
Đôi mắt phượng vểnh lên yêu mị như dã thú khát máu, nhìn chằm chằm vào nhóm cảnh sát đang đến gần, Lam Tử Ngưng không để ý chút nào cười khẽ, nhún nhún vai, dùng hững hờ giọng điệu nói với Kha Hựu:
"Trước khi Hạo lão đến, chắc hẳn mọi người trên đường đều biết nhà họ Lam gia muốn cùng Hạo lão giao dịch.
Có lẽ tin tức này đã sớm truyền đến tai bọn cớm.
Đã tiết lộ phong thanh, tôi liền tương kế tựu kế tới một chiêu điệu hổ ly sơn."
Trái tim lơ lửng của Kha Hựu lập tức nặng nề rơi trên mặt đất, cô cắn chặt môi, nắm chặt tay, tim đập rộn ràng.
Không thể phủ nhận, khi xác định rõ Lam Tử Ngưng sẽ không trực tiếp giao dịch với Hạo lão, Kha Hựu đã thở phào một hơi.
Nhưng giây tiếp theo, Kha Hựu lại đổ mồ hôi vì suy nghĩ đáng sợ của mình.
Kế hoạch lần này, địa điểm thực hiện giao dịch rõ ràng đã được Lam Tử Ngưng và Lam Tiêu Tần nhiều lần thảo luận, Thời gian giao dịch sau cùng cũng không được quyết định cho đến phút cuối cùng.
Hà cớ gì mọi thứ đột nhiên trở nên không thể kiểm soát được?
Nếu như Lam Tiêu Tần nhận lô ma tuý lớn này từ Hạo lão, coi như chúng bị cảnh sát nhắm đến và không thể chảy ra thị trường, mà Lam Tiêu Tần đem những hàng độc này chuyển tay ra ngoài, cũng là tai họa rất sâu, nguy hại rất rộng.
"Toàn bộ không được nhúc nhích!" Cảnh sát phòng chống ma tuý với giọng nói cứng rắn đã chĩa hàng chục mũi súng vào những người trên tàu.
Lam Tử Ngưng nhíu mày, bình tĩnh hơi cúi đầu xuống, môi xẹt qua gương mặt Kha Hựu đến tai của cô và nhẹ nhàng nói:
"Về phần thời gian và địa điểm cụ thể tối nay, là tôi cố ý mượn mấy tên muốn nghịch phản tung tin ra, cớm, phản đồ, tận diệt."
"Tất cả mọi người giơ hai tay lên đứng nghiêm sang bên cạnh." Gặp mấy người đều bất động, viên cảnh sát đứng đầu dứt khoát bước tới và ra lệnh.
Hành động tối nay, người dẫn đầu là lão đầu, Kha Hựu nhìn về phía ông ấy với vẻ mặt phức tạp, cô không biết mình nên đối mặt với tâm lý như thế nào.
Lam Tử Ngưng vẫn chỉ cười, cho dù hai nữ cảnh sát đã chạy tới để tách hai người ra, nàng vẫn từ từ giơ tay, quay đầu không để ý tới một đống người kia, trong mắt chỉ có Kha Hựu, "Surprise! Em đoán xem, tôi đã chuẩn bị quà gì cho em?"
Kha Hựu cũng bị đẩy sang một bên khống chế, ngây người nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngạo nghễ kia, Kha Hựu tùy tâm cười.
Còn nhớ lúc mới đầu gặp, ánh mắt Lam Tử Ngưng nhìn người có lạnh lùng cỡ nào, nhưng khi nàng từng chút bị mình gài bẫy, mê hoặc, trong mắt của nàng dần lấp đầy những ánh sáng khác nhau, ôn nhu, cưng chiều.
Đưa Kha Hựu nụ hôn gió an ủi, trên môi Lam Tử Ngưng bất giác xuất hiện ý cười, sau đó nghiêng mắt nhìn lão đầu, ngóc đầu lên nói: "Tôn trọng một chút đi, quý cảnh sát.
Tôi có thể hỏi một chút làm gì mà hơn nửa đêm mấy vị lại cầm súng chĩa vào những công dân tốt như chúng tôi không?"
"Bây giờ nghi ngờ trên người cô có giấu súng, trên thuyền có giấu hàng cấm, xin mời hợp tác điều tra."
Nhìn Kha Hựu với ánh mắt nghi ngờ, lão đầu chậm rãi đến gần, lấy lệnh khám xét đưa ra trước mặt Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng khịt mũi, hất ra nữ cảnh sát sớm đã soát người xong, khoanh tay khinh miệt nhìn nhóm cảnh sát đông đúc đang nhốn nháo xung quanh mình.
"Khám xét thì được, nhớ khám kỹ chút, đừng động tay động chân.
Đặc biệt là, mời quý vị thả vợ tôi ra."
Kha Hựu nhìn lão đầuvới đôi mắt sáng quắc, mím môi và nở một nụ cười gượng gạo.
"Chúng tôi không có vũ khí, cũng không có hàng cấm, cảnh sát à, đi lộn chỗ rồi."
"Thưa sếp, toàn là rượu đỏ."
Lão đầu nhíu lông mày, đến gần hàng rào, mặt biển chung quanh tàu không có gì hết, chưa kể đã có người mai phục dưới đáy biển rồi, lão đầu nặng nề vỗ vào lan can, nghiêm nghị hỏi, "Người nhái lặn bên kia tình huống như thế nào?"
"Đáy thuyền chỉ còn lại một rương, đang kéo lên."
Lam Tử Ngưng nhếch khóe môi, bên trong lời khen ngợi lại phảng phất ý châm chọc, cười nhạo, "Các vị cảnh sát thật là kính nghiệp, đã trễ thế này, còn ôm súng chạy khắp nơi.
Thế nào? Mấy chai vang đỏ trên tàu đều là tôi mua từ nước ngoài về, định dùng khi tôi kết hôn, có vấn đề gì không?"
Mấy người đã kiểm tra toàn bộ con tàu, nhưng họ không thể tìm thấy điều gì bất thường cả.
"Sếp! Không có hàng!"
"Trước tiên bắt họ Hạo về rồi tính!"
Một tay cảnh sát trong đó căm giận bất bình, bố trí hành động lâu như vậy, không thể ra về tay không được.
Hạo lão nãy giờ vẫn luôn cười nhạt bấy giờ mới mở miệng, "Làm ơn thả tôi ra được không? Xin lỗi, tôi họ Trương."
Cái kết thật đáng thất vọng, thậm chí gây sốc cho mọi người.
Kha Hựu bị lời nói của Hạo lão dọa đến giật mình, bàn tay buông thõng bên người siết chặt, móng tay hãm sâu trong đó.
Lần này tính sai, là bởi vì mình quá chủ quan, vốn tưởng rằng Lam Tử Ngưng đã buông xuống toàn bộ đề phòng với mình, ngay cả chuyện về Hạo lão cũng thẳng thắn với mình.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng thật ra trong chuyện này, nàng lại lợi dụng mình, để khiến mọi người tin tưởng về "Hạo lão" này.
"Ông chủ Trương."
Một tia sáng lóe lên trong mắt, ánh mắt Lam Tử Ngưng như thiêu đốt nhìn chằm chằm lão đầu, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng mà không mất uy nghiêm nói với người của ông chủ Trương: "Nhân tiện đưa phiếu nhập hàng cho mấy anh cảnh sát này, tôi không trốn thuế đâu."
Kế điệu hổ ly sơn!
Lão đầu lập tức chỉ đạo cấp dưới, nhanh chóng dẫn đội rút lui.
"Lập tức yêu cầu cảnh sát biển hỗ trợ để, mở rộng phạm vi tuần tra."
Thở dài một hơi, Lam Tử Ngưng bất lực nhìn gỗ vụn trên mặt đất, "Đi vội vã như vậy à? Không uống một chén sao? Mấy vị cảnh sát?"
"Đừng quá phách lối."
Lam Tử Ngưng cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt của nàng, chỉ nghe thấy tiếng cười sâu thẳm, "Phách lối, cũng là phải có bản lĩnh."
Kha Hựu biết mình không thể tỏ ra khẩn trương chút nào vào lúc này, lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi khung cảnh hỗn loạn trở nên yên tĩnh trở lại, Kha Hựu cảm thấy cả người đều bất lực.
"Ta diễn như thế nào?"
Vuốt vuốt râu dài, "Hạo lão" cười lớn chậm rãi rời khỏi.
Lam Tử Ngưng cười khẽ, xoay đầu lại nhìn Kha Hựu sắc mặt hơi trắng, nhẹ chụt lên gương mặt của cô ấy, thấp giọng an ủi, "Tôi đã nói rồi, đêm nay sẽ rất thuận lợi."
Lòng Kha Hựu tựa như bị một trận mưa to gió lớn gột rửa qua, chỉ còn lại một đống hỗn độn, dần dịu lại, Kha Hựu lại ngước mắt lên, kiên định nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng, mỉm cười và vỗ nhẹ vào lưng nàng, "Chị làm em sợ muốn chết, giao dịch lớn như vậy mà không mang theo một ai hết."
Lam Tử Ngưng hơi nhướng mày lên, "Mấy tên cớm đó theo dõi nhiều ngày như vậy, cho là tôi không biết sao? Từ lâu tôi đã nhận được tin từ Hạo lão rằng Interpol và cảnh sát trong nước đã hợp tác, khi bọn họ mai phục ở đây thì Hào Lão chân chính đã trở về Thái Lan rồi.
Lão hồ ly đó, là muốn mượn cơ hội này chơi đùa với mấy tên cơm kia thôi.
Bằng không, ông ta sẽ không xuống núi tự mình xuất hàng đâu."
Cơ thể được ôm vào vòng tay ấm áp, Kha Hựu chỉ nghe thấy những lời lo lắng của nàng văng vẳng bên tai.
"Ta đã hứa với em, sẽ không để cho mình xảy ra chuyện."
Kha Hựu trầm mặc thở dài, "Hành động của chị sắp xếp đến không có kẽ hở."
Cô nghiêng người sang, nhìn người bên cạnh: "Ngưng..."
Lời còn chưa nói hết, Kha Hựu đột nhiên nhìn thấy chấm đỏ nhỏ điểm đung trên khuôn mặt Lam Tử Ngưng.
Mặt cô đột nhiên sa sầm lại, lập tức Kha Hựu đưa tay kéo nàng về phía mình, không kịp tránh, Kha Hựu đành phải dùng sức ngửa người ra sau, ôm chầm lấy Lam Tử Ngưng, nặng nề ngã trên boong tàu, tốc độ nhanh đến kinh người.
Tiếp đó, chỉ nghe phịch một tiếng nhẹ vang lên, nương theo là âm thanh vỏ đạn rơi xuống, Kha Hựu xoay người bảo vệ Lam Tử Ngưng dưới thân, lo lắng nhìn phương hướng viên đạn xuyên qua lan can.
Lam Tử Ngưng nằm trên boong thuyền, hai tay nắm lấy Kha Hựu, thấy sắc mặt cô càng thêm tái, còn lo lắng che chở mình, Lam Tử Ngưng trong lòng đau đớn, nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, "Không sao đâu, hắn không còn có cơ hội ra tay.
A Huy nghe thấy tiếng súng, chắc chắn sẽ đuổi theo."
"Ngưng tỷ."
A Huy vội vã chạy đến, Kha Hựu lúc này mới tựa đầu vào vai Lam Tử Ngưng, cơ mặt thả lỏng.
Vỗ về Kha Hựu, Lam Tử Ngưng kéo cô lên khỏi boong, đi tới chỗ rương gỗ bị bắn trúng, tay dừng lại tại chỗ thiếu một góc trên thùng gỗ, Lam Tử Ngưng có chút khó hiểu.
Vừa rồi tên sát thủ bị Kha Hựu phát hiện, rõ ràng là vì gã đã nhắm trúng mục tiêu rồi, nhưng sao lại bắn trượt kinh khủng vậy? Đây không hề giống muốn giết người, mà là một lời cảnh cáo.
Trái tim Kha Hựu cũng đang đánh trống, cô ấy nhìn thấy chấm đỏ nhỏ đang nhắm trên đầu Lam Tử Ngưng, sát thủ đã nhắm trúng đích, viên đạn cuối cùng rơi quá xa mục tiê.
Nếu là cố ý bắn lệch, vậy đến tột cùng phát đạn đó có ý gì?
"Ngưng tỷ, điện thoại của Tần ca."
Lam Tử Ngưng vẫn còn hơi lơ đãng, nghe thấy Lam Tiêu Tần điện thoại đến, nàng nhận lấy, "Anh à, bên này còn có chút chuyện, em chưa thể lập tức tới được."
Kha Hựu nhìn vẻ mặt uy nghiêm và đằng đằng sát khí của Lam Tử Ngưng, khẽ cau mày, lấy tay vỗ về an ủi nàng.
Lam Tử Ngưng dừng một chút, nhìn cô một cái rồi khẽ cười, "Không có gì, chỉ là cớm bên kia đang nhìn chằm chằm, qua một thời gian nữa em lại đi.
Tết Trung thu sẽ tới."
...!
Trong nháy mắt đã đến Trung thu.
Thường thì, trước Trung thu mấy ngày, Lam Tử Ngưng và Lam Tiêu Tần đã sớm tới Thái Lan.
Nhưng năm nay, vì bị tấn công bất ngờ mà không tra ra được ai nên Lam Tử Ngưng đã ở lại và cử thêm người ở bên Kha Hựu.
Nhưng tên sát thủ tựa đó thật như chỉ là một cái cảnh cáo, cũng không có hành động tiếp theo.
Thế là, vào ngay ngày tết Trung thu, ngoại trừ một vài vệ sĩ sống trong biệt thự Lam gia, những người khác, Lam Tử Ngưng đều cho đi về nghỉ ngơi.
Ba điếu thuốc trên bệ cửa sổ lại cháy hết, Kha Hựu lại châm thêm ba điếu nữa.
Lam Tử Ngưng đi tới, từ phía sau ôm lấy Kha Hựu đang ngơ ngẩn, "Không cho bọn họ linh vị à?"
Kha Hựu lại mỉm cười và lắc đầu, linh vị phải viết gì đây? Cũng không thể viết Đinh Dũng Nghĩa.
Lam Tử Ngưng hơi cau mày nhìn Kha Hựu đang buồn bã, "Tôi cứ nghĩ, năm nay có Kha Nguyên ở đây, em sẽ vui vẻ hơn."
"Đúng vậy, em có vui.
Cám ơn chị."
Lam Tử Ngưng đột nhiên cầm lấy Kha Hựu đang đứng bên cạnh, kéo cô quỳ xuống.
Kha Hựu hơi sững sờ: "Chị đứng lên, không phải A Huy đang chờ chị à."
"Tôi có lời muốn nói với bọn họ." Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn Kha Hựu, "Em cũng cùng quỳ xuống đi."
Gặp Kha Hựu không có phản ứng, Lam Tử Ngưng tự nói: "Bác trai bác gái, cảm ơn hai người đã để Kha Hựu đến bên cạnh con.
Trong hơn ba năm qua, mỗi ngày đêm được ở bên em ấy là khoảng thời gian con hạnh phúc nhất.
Bây giờ, chúng con quyết định để hạnh phúc này kéo dài vô hạn, chúng con sẽ kết hôn.
Em ấy sẽ gả cho con, làm cô dâu xinh đẹp nhất."
Tim Kha Hựu bỗng đau nhói, cô quỳ xuống, đưa tay ra ôm lấy eo Lam Tử Ngưng, chăm chú nhìn lên bầu trời, nước mắt nơi khóe mắt bất giác rơi xuống: "Ba ơi, chị ấy tên là Lam Tử Ngưng."
"Khóc cái gì chứ?"
Lam Tử Ngưng cười nhẹ, đưa tay lau nước mắt trên mặt Kha Hựu:
"Ba ơi, ba có thể nói cho con biết vì sao em ấy không vui được không? Tại sao em ấy luôn cau mày trong giấc ngủ mỗi đêm.
Con không biết em ấy đã phải chịu những tổn thương gì trước đây, điều gì khiến em ấy trở nên nhạy cảm và thận trọng như vậy, cứ như thể em ấy luôn đóng chặt cánh cửa, và mỗi khi con nghĩ rằng con sẽ mở nó ra và tiến về phía trước, thì luôn có một chướng ngại vật khác chắn ngang ở phía trước.
Con không thể nhìn thấy, và cũng không thể vượt qua nó.
Con không buồn, nhưng con cảm thấy đau khổ, xót xa vì em ấy đang thiếu đi một mảnh ghép trong trái tim mình, và mảnh ghép không trọn vẹn đó có lẽ là do những tháng ngày trong quá khứ mà con chưa từng tiếp xúc.
Hôm nay ở chỗ này, con hứa với hai người rằng chỗ trống trong trái tim em ấy sẽ được Lam Tử Ngưng con lấp đầy trong suốt phần đời còn lại của con.
Ta Con nhất định sẽ trả lại cho hai người, một đứa con gái ngoan hoàn chỉnh."
"Đồ ngốc."
Kha Hựu nghẹn ngào cười khổ, cúi đầu hôn lấy nàng, không nói bất cứ điều gì.
Cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ nói nhiều như vậy trước mặt cha cô, thế mà mỗi câu đều là hứa hẹn.
Kha Hựu cũng biết rằng cô đang kéo Lam Tử Ngưng nhảy xuống hố lửa, nhưng cô không cách nào ngăn cản.
"Đồ đần, nước mắt đều là máu, từng giọt đều vô cùng quý giá, không cho phép khóc."
Kha Hựu không khỏi cười khổ, nắm lấy tay Lam Tử Ngưng, ngẩng đầu nhếch miệng nhìn hướng Minh Huy: "Ừm, chị đi nhanh đi, A Huy còn đang chờ kìa."
Lam Tử Ngưng cầm tay Kha Hựu: "Sang năm, sang năm chúng ta cùng đi Thái Lan đi, sang năm tôi sẽ mang cô dâu của mình đi gặp cha."
"Được."
Sau khi tiễn Lam Tử Ngưng đi, trái tim của Kha Hựu thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Đối mặt với những lần bày tỏ tình cảm với nàng ấy hết lần này đến lần khác, Kha Hựu có một loại đau khổ khôn tả.
Cô nhìn lên bầu trời quang đãng.
"Ba, ba có thấy không? Con sắp thành công rồi.
Còn một năm nữa, Lam Tử Ngưng sẽ mang con đi Thái Lan.
Con thận trọng từng bước lâu như vậy, cuối cùng đã để cô ấy cởi bỏ toàn bộ phòng bị.
Chỉ cần một năm, con sẽ có thể thấy mục tiêu cuối cùng của mình, con sẽ bắt tất cả chúng ra trước công lý, và con sẽ có thể, rời khỏi đây, rời khỏi cô ấy.
Đồ ngốc đó, tất cả lời nói dối của con, cô ấy đều tin."
Ngô Hoa Thi vẫn cúi đầu đứng sau lưng Kha Hựu, bàn tay đang đặt trên nắm cửa khẽ dời đi, nhưng vào lúc này, điện thoại trong tay nàng rung lên, mở ra xem một chút, Ngô Hoa Thi hít vào, mở cửa ra.
"Chị Kha ơi, có thể dẫn em đến chỗ này không?"
Kha Hựu vội vàng lau mắt, cúi đầu, dùng tóc mái che đi đôi mắt đỏ hoe.
"Chỗ nào?" Di động của Kha Hựu vang lên, là cửa hàng thú cưng gửi tới "Tin khuyến mại".
Kha Hựu nhìn thoáng qua, rồi lập tức xóa tin đó đi, nhét di động vào túi.
Kha Hựu cầm chìa khóa xe: "Đi thôi."
Tám giờ tối, trên sân chơi nhỏ đối diện ngôi nhà mái bằng, Ngô Hoa Thi và Kha Hựu ngồi trên ghế đá, bên cạnh ghế là một cái hamburger, một ly cocacola, cùng một phần khoai tây chiên.
Ngô Hoa Thi đẩy cocacola về phía trước, và cười nhẹ, ánh mắt nàng dán chặt vào khung cửa sổ ở tòa nhà đối diện, nơi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
"Mỗi tháng nhận được lương, kiểu gì chị ấy cũng sẽ mua một phần MacDonald trẻ em đến trường học đón em.
Sau đó, bọn em sẽ đến nơi này, mãi cho đến khi nhà đối diện đều tắt đèn."
Kha Hựu nhìn theo ánh mắt của Ngô Hoa Thi giây lát, lại quay đầu nhìn nàng.
Cô nhìn ra được nàng ấy đang hâm mộ, hâm mộ một gia đình hoàn chỉnh.
Kha Hựu cúi đầu, cười tự giễu.
"Cho em xin vài điếu thuốc được không?"
Kha Hựu nhìn Ngô Hoa Thi giơ ba ngón, mỉm cười rồi châm ba điều thuốc trước phần ăn nhanh giúp nàng.
Lẳng lặng chờ đến khi thuốc lá cháy hết, Kha Hựu hỏi: "Cô...!tiện nói chút về tình hình trong nhà chứ?"
"Em cùng như Kha Nguyên vậy."
Ngô Hoa Thi dừng một chút, nàng nắm chặt băng ghế đá, híp mắt nói: "Còn có một người chị.
Chị ấy rất xinh đẹp, khi còn đi học, chị ấy luôn thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì, chị ấy là hoa khôi trong trường.
Chị ấy khác với những cô gái chỉ biết tiêu xài mua sắm, chị liều mạng kiếm tiền, thế nhưng, tiền của chị ấy đều len lén nhét dưới gối của em.
Người kia biết, mắng chị, đánh chị, cướp hết những số tiền đó.
Lần nào chị ấy cũng chỉ chịu đựng.
Em không muốn chị ấy mệt mỏi như vậy, nhưng chị ấy nói, điều đó không quan trọng, miễn là tôi học chăm chỉ."
Ngô Hoa Thi cúi thấp xuống, sắc mặt thâm trầm, nàng đột nhiên đứng dậy, "Sau đó, người đàn ông đó đã chết.
Trước khi chết, gã vẫn còn nợ tiền đánh bạc."
Kha Hựu nhìn tàn thuốc đã cháy hết, rồi đứng dậy đi theo nàng.
Ngô Hoa Thi đi ở phía trước, vừa đi vừa cởi bím tóc ra: "Chị đoán được, cái gọi là nợ cha con trả.
Hai đứa bé, làm sao có tiền mà trả nợ.
Cho nên, từ đó về sau, chị của em bắt đầu từ từ, từ từ đánh mất linh hồn."
Kha Hựu hơi buồn bã, có lẽ đó là một sự sa đọa bất đắc dĩ.
Lẳng lặng đi theo Ngô Hoa Thi, nhìn mái tóc buông xõa kia, Kha Hựu bỗng nhiên nhớ tới Phỉ Phỉ và Tiểu Hoa.
Ngô Hoa Thi tới trước xe thì bỗng dừng lại, nàng tháo cặp kính tròn cỡ đại xuống, quay đầu cười với Kha Hựu.
Tít, tít, tít, tít.
Đó là tiếng bom, Kha Hựu đột nhiên mở to mắt, theo phản xạ lôi kéo Ngô Hoa Thi xoay người chạy.
Chưa chạy được mấy bước, liền cảm thấy cả mặt đất đều đang rung chuyển.
Một tiếng động lớn làm màng nhĩ ong ong, luồng không khí cực mạnh đập tới.
Kha Hựu đưa tay ra ôm lấy Ngô Hoa Thi bên cạnh rồi quăng người xuống, bảo vệ nàng dưới thân mình, sau đó, chỉ cảm thấy đau đớn như có thứ gì đó rơi xuống lưng mình, tai hoàn toàn không nghe được âm thanh nào khác.
Kha Hựu chỉ cảm thấy cổ đau nhói, cô miễn cưỡng quay đầu lại, chiếc xe mà cô lái đã nổ tung đến không thể nhận ra.
Cô cố gắng dùng sức chống đỡ mặt đất, lại quay đầu nhìn Ngô Hoa Thi trong vòng tay của mình, nhưng trên mặt nàng chỉ có nụ cười nguy hiểm.
"Ngô Hoa Thi, hoa thi, hóa và thập.
Chị Kha Hựu, đã biết, em là ai chưa?"
=======
Editor có lời muốn nói: Xin chào~.