Cuối cùng cũng tới ngày Kha Hựu xuất viện.
Hai giờ chiều, đoán chắc lúc này là tiết học thể dục của Tiểu Hoa, Lam Tử Ngưng dẫn Kha Hựu tới trường nội trú của cô bé.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khẽ lá, chiếu xuống sân trường, rơi vào đôi ngươi của Kha Hựu, có thể nhìn thấy trong ấy tràn đầy vui sướng.
Xa xa trên sân trường, hàng chục bé trai và bé gái đang nô đùa dưới nắng, và nụ cười rực rỡ nhất cũng đang đắm chìm trong ánh sáng chói lóa ấy.
"Yên tâm chưa?" Lam Tử Ngưng nắm tay Kha Hựu, nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn tay của cô.
Những sợi gân xanh nổi cộm trên đó làm nàng đau lòng không thôi, không khỏi nhíu mày: "Em gây đi rồi, đi về phải nấu canh cá cho em ăn mới được."
Xem cách nàng bình thản và dịu ngoan như thế nào khi nói chuyện với mình bây giờ, xem cách nàng mang áy náy khi đối mặt với chuyện của Tiểu Hoa cùng với tư thái tận tâm sắp xếp mọi việc, Kha Hựu cảm thấy Lam Tử Ngưng thật sự đã trưởng thành hơn quá khứ rất nhiều, cũng bởi vì bản thân mà thay đổi rất nhiều.
Thời đó Lam Tử Ngưng khiến cô phản cảm, mà hôm nay lúc nàng trầm mặc thì như suối trong, khi cười lên thì cũng không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn.
Chỉ khe khẽ nhoẻn miệng cười cũng mang toát lên vẻ ưu nhã.
Cả người nàng vẫn phát ra lực hấp dẫn trí mạng, đó là loại hấp dẫn mang nét mông lung dụ hoặc.
Thế nhưng Kha Hựu biết, tất cả chúng đều chỉ là biểu hiện giả dối...!
Nhìn thấy Kha Hựu đờ ra, Lam Tử Ngưng chọc chọc cô: "Muốn tới trò chuyện với con bé không?"
"Không cần, nếu như sau một thời gian nữa mà không có chuyện gì thì đừng cho người theo em ấy nữa."
Kha Hựu lắc đầu, ánh mắt thủy chung dán trên người Tiểu Hoa.
Ánh mắt của nàng trong trẻo như suối nguồn, Kha Hựu vươn tay, nhẹ nhàng khoát bên hông của nàng, cảm kích khẽ hôn cằm nàng: "Chúng ta nên chậm rãi rời khỏi cuộc sống của em ấy.
Như vậy mới là tốt nhất cho em ấy."
Trái tim đập thịch thịch!
Lam Tử Ngưng nghĩ mình bắt đầu hô hấp loạn hơn, nhưng đồng thời lại có chút hưng phấn, cố gắng kìm chế lại, khóe môi vẽ lên nét cười cong cong: "Ừm, nghe lời em."
"Cảm ơn."
"A Hựu...!Tôi còn muốn mang em đến một chỗ." Lam Tử Ngưng khẽ gọi, ánh mắt từ từ nóng lên: "Lái xe."
Hướng của xe không phải là hướng đến cổng trường, mà là đường dẫn đến một lối nhỏ, Cuối đường là một nhà thờ cổ kính.
Không có gì lạ khi có nhà thờ trong trường quốc tế, mới đầu Lam Tử Ngưng cũng không có bao nhiêu hiếu kỳ hay kinh ngạc với nó, nhưng sau mấy lần theo dõi Tiểu Hoa, phát hiện mỗi ngày cô bé đều tới đây một mình, Lam Tử Ngưng đã dần có ấn tượng tốt về nhà thờ xấu xí này.
Không thể phủ nhận, ở đây sẽ mang đến cho mọi người cảm giác yên tâm.
Lần đó xem như là lần cuối cùng tới thăm Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa chậm rãi đi ra từ trong nhà, trực tiếp tới chỗ Lam Tử Ngưng đang trốn trong góc.
Trước mặt cô bé có một cành cây thô to cong oành chắn lối, Tiểu Hoa không có nhúc nhích, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, ngoắc tay với Lam Tử Ngưng.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Lam Tử Ngưng cũng đi qua, lén lút kiểm tra Tiểu Hoa, cảm xúc của cô bé đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Tiểu Hoa ngồi xỗm trên mặt đất, đột nhiên, cô bé ngẩng đầu, "Chị có thể giúp tôi đẩy cành cây ra không?"
Tuy khó hiểu, nhưng Lam Tử Ngưng vẫn cảnh giác mà nhìn Tiểu Hoa, không để ý bảo tiêu quanh mình khuyên can, chậm rãi ngồi xuống đẩy khúc cây ra một bên.
"Cảm ơn." Tiểu Hoa nhàn nhạt thở ra.
"Sau này, không cần trở lại.
Không thay đổi được điều gì đâu."
Câu nói sau cùng Tiểu Hoa nói rất rõ ràng, như là đánh đòn cảnh cáo.
Thế có nghĩa là mọi lần đều bị phát hiện? Lam Tử Ngưng hơi kinh ngạc nhìn cô bé, còn sững sờ thì Tiểu Hoa đã xoay người rời đi rồi.
Lam Tử Ngưng đi vào nhà thờ, nhìn vào những chiếc ghế dài, nàng tưởng tượng thấy Tiểu Hoa chắp hai tay cầu nguyện, một hồi lâu, nàng mới hoàn hồn, thoát khỏi tự trách.
"Đây là?"
Là tiếng của Kha Hựu đánh thức Lam Tử Ngưng.
Nàng kìm nén những phập phồng trong lòng và cố gắng trấn tĩnh cảm xúc rồi nói: "Em ở đây chờ tôi."
Kha Hựu không có đi xa, nhưng lại khá kinh ngạc.
Lam Tử Ngưng thế mà lại đuổi vệ sĩ đi hết.
Trong lòng mơ hồ nhận ra, chờ đợi chốc nữa, có thể sẽ có điều gì đó mà cô không dám đối mặt sẽ xảy ra.
Kha Hựu hít sâu một hơi, nhìn quanh bốn phía, ở đây thật yên tĩnh.
Nhưng đột nhiên có một hòn đá nhỏ lăn dưới chân.
Kha Hựu cau mày nhìn qua, trong góc tối lại là Trần Quý Hoàn.
Trần Quý Hoàn một mình ở bên đó, nháy mắt ra hiệu, thế nhưng Kha Hựu không có đi qua, chỉ cố ý cười nhạt với nàng ta, sau đó giơ giơ cái thẻ nhớ nhỏ có chứa bằng chức phạm tội của La Minh và Lam Thừa Thiên lên, tùy tiện vứt xuống đất.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ của nhà thờ chậm rãi mở ra.
Kha Hựu vội thu tầm mắt.
Lam Tử Ngưng ở phía trước đang cầm một bó hoa bách hợp buộc vải tua rua trắng.
Nàng mặc một chiếc váy lụa màu trắng xanh nhạt, đơn giản và thanh lịch.
Trang điểm nhẹ trông không quá long trọng, lại còn có vẻ thoải mái.
Cặp mặt sáng trong ấy, nụ cười mỉm ấy, chỉ giây lát đã làm Kha Hựu nhìn ngây người.
Mọi nơi đột nhiên trở nên an tĩnh, chỉ có giai điệu du dương phát lên từ nhà thờ khiến Kha Hựu nhận ra rằng đây không phải là cảnh trong mơ.
Lam Tử Ngưng đi qua sóng vai cùng Kha Hựu, tay cầm bó bách hợp đưa lên ngửi ngửi, sau đó giơ ra trước mặt cô: "Có đẹp không? Còn nhớ buổi tối hôm chúng ta chính thức hẹn hò không?"
Kha Hựu nhợt nhạt cười, trong cổ họng cứ nghẹn ngào, như có vật gì mắc kẹt trong đó.
Cô nhìn kỹ hết mọi cảm xúc trên mặt Lam Tử Ngưng, chỉ có thể gật đầu.
Trong góc nhỏ của nhà thờ có cỗ bé đang đàn dương cầm.
Lam Tử Ngưng trầm mặc nắm tay Kha Hựu, chậm rãi đến giữa phòng.
Nàng nhẹ giọng mở miệng, giọng nói không thể nén sự run rẩy: "Em có thể cho rằng đây là hôn lễ của chúng ta, nơi này có một cha đang lải nhải."
Kha Hựu ngẩn ra, ngó sang một bên, cười ha hả: "Đã lớn rồi mà còn chơi trò này."
Lam Tử Ngưng trầm mặc, hơi buông vai, tay cầm hoa cũng hết hứng mà thả xuống.
Một hồi sau, nàng lại nắm tay Kha Hựu, giao bó hoa cho cô: "Làm bộ đi....!Em không cảm thấy rất lãng mạn sao? Cha sẽ hỏi, cô Lam Tử Ngưng, cô đồng ý gả cho cô Kha Hựu (), từ nay về sau dù sống hay chết, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù phú quý hay bần hàn vẫn ở bên cô ấy không..."
Bàn tay bất chợt run lên, ngay sau đó, Kha Hựu không có bỏ lỡ nét buồn bã lóe qua đôi mắt nàng.
Nàng cúi đầu, hai mắt ửng đỏ, nỗ lực mỉm cười.
"Tôi đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý."
Kha Hựu hơi ngỡ ngàng, đảo mắt nhìn về phía Lam Tử Ngưng bên cạnh, lệ nơi khóe mắt cũng không cầm được nữa mà im lặng chảy xuống.
Cô trừng to mắt, nỗ lực bình tĩnh trở lại, nhưng nước mắt trào ra càng nhiều.
Lam Tử Ngưng cười rơi lệ, thanh âm dị thường mềm nhẹ, trong mắt có ai thiết thủy quang, "Cha cũng sẽ hỏi em, cô Kha Hựu, cô có đồng ý lấy cô Lam Tử Ngưng làm vợ (),từ nay về sau dù sống hay chết, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù phú quý hay bần hàn vẫn ở bên cô ấy không?"
Lam Tử Ngưng nhìn Kha Hựu, ánh mắt dị thường cố chấp và thâm tình.
Đồng ý!
Thế nhưng loại si tâm vọng tưởng ấy đối với Kha Hựu mà nói là một loại dằn vặt, còn đau đớn hơn bị thương gấp trăm ngàn lần.
Cô yêu người con gái trước mắt, yêu rất nhiều, cho nên mỹ cảnh như bọt biển lúc này thổi bùng lên, nỗi đau ấy, là tan nát cõi lòng, là thấu tận xương tủy.
Qua hồi lâu, Kha Hựu nhẹ giọng mở miệng, cầm ngược tay Lam Tử Ngưng: "Tôi đồng ý..."
Lam Tử Ngưng khiếp sợ mà nhìn nước mắt trên mặt Kha Hựu, nghe thấy ba chữ kia từ miệng cô, trái tim đập điên cường.
Không nói, nhưng Kha Hựu gần như không chịu nổi nội tâm dậy sóng mãnh liệt.
Phóng túng nói ra ba chữ đó, là bởi vì Kha Hựu biết, lời hẹn ước ấy sẽ không thành lập, bởi vì Kha Hựu không tồn tại!
Đè vai Kha Hựu lại, Lam Tử Ngưng thoáng cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô, điên cuồng mà liếm nuốt khắp răng môi cô.
Nước mắt cô không ngừng rơi, Lam Tử Ngưng liên tục hôn, nhưng phát hiện chất lỏng nóng bỏng ấy không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ cô: "Đừng khóc.
Kha Hựu."
Lam Tử Ngưng cười ngốc nói: "Sớm biết em sẽ đồng ý, tôi đã chuẩn bị thêm nhẫn rồi.
Cho chúng ta có một buổi hôn lễ đích thực."
Kha Hựu giơ tay lau nước mắt, rút ra một cọng cỏ nhỏ trên bó hoa bách hợp, nhẹ nhàng nắm tay Lam Tử Ngưng rồi quấn quanh tay nàng: "Được rồi, nhẫn mà chị muốn đây này."
Khung cảnh ôn nhu ấy không duy trì được bao lâu.
Rất nhanh sau đó, A Phong xuất hiện làm cho trái tim Kha Hựu lại trĩu nặng.
A Phong khập khiễng đi tới gần cây đàn, phất tay vỗ một cái, làm cho đàn dương cầm phát ra một tiếng chói tai.
Sau đó hắn ta đi tới gần Lam Tử Ngưng.
Trong nhà thờ yên tĩnh nên có thể nghe rõ ràng mỗi một câu nói của hắn.
"Cô cũng dám tới nhà thờ ư?"
Lam Tử Ngưng chăm chú nhìn A Phong, kéo Kha Hựu qua một bên: "Thế nào, chủ nhân của anh không nhận anh à."
Sắc mặt A Phong khẽ biến, thấp giọng rủa một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Kha Hựu, giật giật áo khoác trên người, đống bom khiến người ta khiếp đảm lại xuất hiện: "Đi kêu Lam Tiêu Tần dẫn theo Lệ Văn tới đây."
Lam Tử Ngưng khẽ nhếch môi mỏng, mắt lộ vẻ lo lắng.
Nàng không có cúi đầu, chỉ đè thấp giọng nói với Kha Hựu: "Em đi trước đi, Minh Huy ở trong xe."
Kha Hựu xuất thần, ánh mắt Lam Tử Ngưng rất sâu, như đầm nước không thấy đáy.
Đầu Kha Hựu thì ong ong, nhất định không chịu nhúc nhích.
A Phong châm bật lửa, một tay cầm dây dẫn chậm rãi tới gần.
"Nhanh lên một chút, muốn chết hả! Tao bảo đi gọi Lam Tiêu Tần tới đây, có nghe thấy không?!"
Lam Tử Ngưng không để ý đến A Phong, cất giọng không gợn sóng, không sợ hãi, còn mang theo khinh miệt và xem thương, khuyên nhủ Kha Hựu, "Kha Hựu, em đi đi."
A Phong sốt ruột nhìn Kha Hựu đang thờ ơ, thử tiếp tục tới gần.
Với đống bom đang cột trên người hắn, có thể nổ sụp cái nhà thờ này như chơi.
Hắn đốt dây dẫn: "Cùng lắm thì tao chết chung với chúng mày."
A Phong còn chưa dứt lời, Kha Hựu đã kéo Lam Tử Ngưng lùi ra sau: "A Phong, có chuyện gì từ từ nói!"
A Phong bật người đuổi theo qua, Kha Hựu không thể làm gì khác đành ném hoa về phía hắn.
"Bên ngoài có rất nhiều người của Lam gia.
Bây giờ anh chạy đi vẫn còn kịp, đừng đợi đến khi bị phát hiện thì chạy không nổi đâu."
Nhìn thấy sợi dẫn nổ trên tay A Phong ngày càng ngắn, đôi mắt Lam Tử Ngưng đỏ bừng, nhưng vẫn bình tĩnh mà hạ thấp giọng với Kha Hựu thấp: "Tôi bảo em đi đi, có nghe thấy không?!"
Kha Hựu biết, nếu như bản thân ở chỗ này, A Phong sẽ không dễ dàng để bom nổ.
Chỉ có thể liều một phen!
Kha Hựu nắm chặt tay Lam Tử Ngưng, không để ý đến lời nói của nàng.
Mặc cho nàng đưa đẩy thế nào, Kha Hựu vẫn không nhúc nhích.
A Phong dời mắt khỏi người Lam Tử Ngưng, tơ máu giăng đầy trong mắt càng thêm đỏ chói.
"Mày còn phân nửa thời gian để quyết định lần nửa."
Ngay lúc này, tiếng thủy tinh vỡ đột ngột vang lên.
Tiếp sau đó, trên cổ A Phong bỗng bị găm trúng một cây kim, hắn ta nhanh chóng lảo đảo ngã xuống.
Một màn này, Lam Tử Ngưng thấy mà cũng sững ra, không khỏi bắt đầu cảnh giác.
Đầu tiên là bước nhanh qua dẫm tắt dây dẫn còn đang cháy bên cạnh A Phong, sau đó lôi kéo Kha Hựu theo sát chạy về phía cửa lớn nhà thờ.
Thê nhưng cánh cửa vừa được mở, hai người đã bị choáng ngợp bởi người đi tới trước mắt.
Xuất hiện ở cửa, là Lam Tiêu Tần.
Lam Tiêu Tần cầm lấy hộp thuốc lá bằng da màu đen được thủ hạ đưa qua, rút ra một điếu, sát na ánh lửa nhảy lên, trái tim Lam Tử Ngưng như muốn ngừng đập.
Kha Hựu chú ý tới, Lam Tiêu Tần hơi nhíu mày phải một chút.
Anh ta yên tĩnh hút thuốc, không có mở miệng nói gì.
Dưới làn khỏi mờ, đôi mắt anh ta càng thêm đen tối và thâm sâu.
Có một khoảnh khắc, Kha Hựu thậm chí nghĩ rằng mình sớm đã bị anh ta nhìn thấu.
Nhưng, Kha Hựu vẫn không biến sắc mà quay đầu cười với anh ta.
Chí ít, Trần Quý Hoàn vừa rồi có lẽ tới cùng A Phong, cũng không có lộ ra kẽ hở gì.
Thủ hạ lôi A Phong trên nền nhà đi, Minh Huy vội vã chạy tới, thấy được Lam Tiêu Tần thì cũng sửng sốt, vội cúi đầu nhận tội: "Xin lỗi Tần ca."
Lam Tử Ngưng thở dài một hơi, thế nhưng một gánh nặng khác lại đè lên tim.
Nàng biết, là bản thân lại một lần nữa sơ ý và khinh địch đã khiến Lam Tiêu Tần tức giận.
Thế nên nàng chột dạ cười: "Em biết là anh sẽ bảo vệ em mọi lúc mọi nơi mà."
Đôi mắt trầm xuống, Lam Tiêu Tần bỗng vứt điếu thuốc xuống đất, liếc mắt nhìn Kha Hựu.
Sau đó anh ta thu hồi ánh mắt lạnh thấu xương của mình lại, xoay người đi, ngữ điệu lộ ra vài phần tàn nhẫn.
"Đi về, mấy chú bác đều đang chờ.
Chờ xét xử, người phản bội Lam gia ta."
- ------
Editor có lời muốn nói:
() "嫁给": gả cho
() "为妻": làm vợ
=> Ngưng Ngưng thật sự đáng yêu quá >w.