Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe mới vừa cua vào đầu phố, từ xa đã thấy một hàng xe ô tô màu đen đậu ở hai bên đường từ đầu kéo đến cuối phố.
Mà xe của Lam Tử Ngưng đã dừng lại ngay đầu đường.
Thấy Lam Tử Ngưng xuất hiện, lập tức có người chạy tới, ra thế mời nàng vào trong.
"Ngưng tỷ."
Kha Hựu cũng xuống xe, đi tới bên cạnh Lam Tử Ngưng, âm thầm quan sát cảnh tượng vĩ đại hiếm thấy trước mắt.
Qua lời của Lam Tử Ngưng, đêm nay là đại thọ bảy mươi của lão đại "bang phái bạn thân" của Lam gia - Thẩm Dương.
Thế cục giang hồ hiện tại, bang của Thẩm lão đại miễn cưỡng được cho là bang duy nhất có thể sánh cùng Lam gia.
Trong hội trường náo nhiệt toàn là cảnh các băng đảng nhỏ a dua nịnh bợ lão đại lớn.
Lam Tiêu Tần vốn cũng định tự mình tham dự, đủ thấy sức ảnh hưởng của Thẩm lão đại lực cỡ nào rồi.
"Ngưng tỷ, xin lỗi." Ngoài cửa, có vài người chào đón khách khứa, vào bên trong, lại có người ngăn Lam Tử Ngưng, giơ máy dò kim loại lên.
"Đây là quy định của đêm nay."
Lam Tử Ngưng không thèm quan tâm, vươn tay ôm eo Kha Hựu, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ đi vào với Kha Hựu, những người khác ở lại đây."
Nói xong, cũng không để ý nữa, gạt tay người cản phía trước ra rồi đi thẳng.
Người nọ bước ra đuổi theo, mặt lộ vẻ khó xử, muốn giơ tay ngăn, nhưng cũng không dám làm thật, chỉ có thể đuổi theo sau Lam Tử Ngưng.
"Ngưng tỷ, đừng làm khó tụi em mà."
Kha Hựu nghiêng đầu nhìn lại, Lam Tử Ngưng hơi khép mắt, trông vẫn không có gì dao động, nhìn không ra tâm trạng.
Ánh sáng rực rỡ trong đại sảnh được phản chiếu trên gò má và cánh mũi cao cao của nàng, làm mờ khí chất lạnh lùng của nàng, còn tô điểm cho ánh mắt nàng có vẻ ôn hòa đến bất ngờ.
Lam Tử Ngưng hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua người nọ, cuối rơi vào Kha Hựu bên cạnh.
Tay ôm bên hông cô âm thầm vỗ vỗ, môi khẽ nhúc nhích, nàng trả lời một cách từ tốn:
"Làm lỡ giờ lành mở tiệc, cậu gánh nổi không?"
Một câu nhất châm kiến huyết(), đây là muốn cảnh cáo hắn, Lam gia không đến, tiệc này coi như khỏi mở.
() "一针见血": Chỉ châm một mũi là thấy máu.
Câu nói mang ý một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Đại thọ của Thẩm lão đại cũng nể mặt Lam gia, huống hồ là một thằng râu ria, cản trở như vậy quá mức không biết tự lượng sức mình.
Kha Hựu quét mắt một vòng, xa xa đã có người chạy tới, hiển nhiên là có người mật báo, tới đây xử lý tình thế căng thẳng này.
Người đến ăn mặc khá đơn giản, âu phục màu xám giản dị, rất khác biệt với mấy người lộng lẫy diêm dúa ở đây.
Người nọ có vẻ khá thoải mái, cười gật đầu với Lam Tử Ngưng: "Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng gật đầu cười nhạt: "Hoành Thành."
"Chuyện ấy, là ý của ông nội, chút "lòng thành" thôi." Thẩm Hoành Thành xoa tóc, động tác ngả ngớn, câu nói cũng tùy tiện, còn không quên nháy mắt với Lam Tử Ngưng.
Kha Hựu âm thầm quan sát biểu cảm của Lam Tử Ngưng.
Nàng vẫn cười không nói, biết Lam Tử Ngưng luốn mang theo một con dao nhỏ, trông có vẻ cũng không định đắc tội Thẩm Hoành Thành.
Thái độ Thẩm Hoành Thành thật ra lại làm Lam Tử Ngưng đâm lao phải theo lao, không tiện nổi cơn, cũng không muốn bị soát người.
Mím môi cười, kéo lấy Lam Tử Ngưng, Kha Hựu giơ tay chỉ vào dây chuyền trên cổ, đánh lạc hướng: "Anh nhìn bọn tôi xem, sợ rằng không cần dò cũng biết trước kết quả rồi."
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nói nhỏ bên tai Lam Tử Ngưng, dù là nhỏ, nhưng mấy người ở đây đều nín thở lắng nghe nên nó rõ rành rành lọt vào tai.
Mặt cô có vẻ không kiên nhẫn, mang cảm giác ỷ sủng mà kiêu.
"Dây chuyền tôi mang còn chưa ấm đâu, đừng có bảo tôi cởi đấy, cũng không cho chị cởi luôn."
Lam Tử Ngưng chỉ cười cười, đưa tay chọc chọc đầu mũi của Kha Hựu, ra vẻ bất đắc dĩ: "Hoành Thành, cậu cũng cho chút "lòng thành" đi."
"OK, OK." Thẩm Hoành Thành ha hả cười, quan sát tinh quang lóe trong mắt Kha Hựu.
"Xem ra, vị này chính là tân hoan trong truyền thuyết của Ngưng tỷ?"
Kha Hựu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Thẩm Hoành Thành, nụ cười bên mép nhạt đến gần như không thể nhìn thấy, vai đụng đụng Lam Tử Ngưng biểu thị bất mãn.
Lam Tử Ngưng nhíu mày, thầm nhéo eo Kha Hựu, mỉm cười nói: "Xin lỗi, có lẽ cô ấy hơi mệt."
"Đi đi, nhanh chút." Thẩm Hoành Thành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là dẫn hai người đi tới hội trường tổ chức tiệc.
Lam Tử Ngưng ôm Kha Hựu đi sau hắn.
Thẩm Hoành Thành đó thỉnh thoảng quay đầu lại, nàng cúi đầu cố ý tỏ ra thân mật kề tai Kha Hựu nói nhỏ: "Em không lúc nào là không làm tôi kinh hỉ hết."
Kha Hựu vẫn phụng phịu, cô biết Thẩm Hoành Thành còn đang liên tục quay đầu kiểm tra, hừ lạnh một tiếng, giọng nói nâng cao đầy ý khó chịu: "Đừng mừng quá sớm, qua buổi tối hôm nay, ắt hẳn tất cả mọi người sẽ biết chị là của tôi, đại tiểu thư sẽ không còn cơ hội trêu hoa ghẹo nguyệt đâu."
Lam Tử Ngưng hơi giật mình, nhìn cô giây lát, nét mặt rõ mười phần là lo lắng.
"Tôi là nên lo lắng cho mình nhỉ, qua đêm nay, tụi sát thủ sẽ có lợi thế uy hiếp tôi là em rồi."
Kha Hựu liếc mắt nhìn nàng, không thèm để ý: "Chị cũng có thể dùng tôi làm lợi thế dẫn xà xuất động, đối phó kẻ hai lòng."
Dường như đã quen với việc cô ác ý khiêu khích cả mấy lời lạnh nhạt của cô rồi, Lam Tử Ngưng không giận mà chỉ cười, ánh mắt bay bổng, chậm rãi thở dài: "Ta nào nỡ lòng chứ."
Vừa nói xong, Lam Tử Ngưng lại vô cùng kinh ngạc với hành vi của mình.
Nhung nhớ xuyên suốt ngày đêm, yêu thương nâng niu trong lòng, bao dung vô chừng mực, bao che mù quáng...!Bản thân như vậy quá xa lạ đi, thay đổi quá nhiều, thay đổi đến độ bản thân cảm thấy e ngại, rồi lại không dừng được.
Lam Tiêu Tần sẽ bị thương, đều là bởi vì nàng quá mức tùy hứng, không để ý anh ấy khuyên can không nên xông vào ải mỹ nhân vào lúc tình thế nguy hiểm như bây giờ.
Mà dù đã như vậy, dù có thấy hổ thẹn, nàng vẫn không thể chặt đứng nỗi nhớ mong với Kha Hựu được.
Rõ ràng cô ấy đang ở ngay bên cạnh, nhưng nàng vẫn luôn cảm giác không thể nắm mắt được.
Cánh cửa to lớn được mở ra, trong hội trường lớn đầy tiếng người ồn ào.
Hội trường bằng bốn cái sảnh lớn sáp nhập, có tới hơn chỗ giờ đã kín người.
Chỉ có bàn chủ vị đối diện cửa lớn là trống khoảng bốn năm ghế.
Lam Tử Ngưng xuất hiện tự nhiên kéo lấy ánh mắt mọi người, nháy mắt liền trở thành tiêu điểm trong cả hội trường.
Chưa bao giờ bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, Kha Hựu đứng bên cạnh Lam Tử Ngưng, bất giác nắm chặt tay nàng.
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, cô cười nói: "Hơi khẩn trương chút."
"Lão già đó khá là cổ hủ, chút nữa có lẽ phải ấm ức em bịt lỗ tai lại rồi."
Không để ý tới mấy ánh mắt hoặc khiêu khích hoặc cảm thán hoặc xem thường xung quanh, Lam Tử Ngưng nắm tay Kha Hựu, cười đi thẳng tới bàn chủ vị.
Nàng vừa gật đầu chào hỏi với mấy người ở đó, vừa giả cười thì thầm với Kha Hựu: "Lão đó tên là Thẩm Dương, lão hợp tác với bên Thái Lan mấy chục năm, bán hàng giá thấp hơn chúng ta.
Gần đây lão biết tôi và Tiêu Tần chính thức cai quản, muốn phân phối hàng khắp châu Á.
Chúng ta còn chưa có bắt đầu đâu, lão ta lại ỷ vào ưu thế chi phí mà muốn chiến với chúng ta bằng giá cả.
Biết Lam gia tổn thất lớn, lúc này lão còn giở trò quỷ, phía sau chắc chắn có rất nhiều người rục rịch."
"Cho nên Tần ca bị thương?" Kha Hựu còn chưa nói xong, Thẩm Dương đã dẫn đám con cháu tới chào đón.
Lão nhìn Lam Tử Ngưng trước tiên, sau đó liếc đến Kha Hựu bên cạnh nàng, có lẽ không vui cho lắm, nhưng cũng giấu đi rất nhanh.
Lão vẫn cười đi xã giao với những người khác.
Kha Hựu liền câm miệng không nói nhiều, chỉ âm thầm quan sát vị Thẩm lão đại được nhiều người kính nể kia.
Bộ đồ Đường trang () bằng lụa vàng, trông lão có vẻ phấn chấn ngời ngời, rất là thận trọng.
() "唐装": Là trang phục truyền thống của Trung Quốc hiện đại, được phát triển từ hai kiểu áo thời Minh và Thanh.
Hình minh họa
Tiệc gần bắt đầu, trong vòng vây của con cháu, ly rượu trong tay Thẩm Dương từ đầu chí cuối chỉ như vật trang trí.
Phần lớn rượu mời đều có con cháu ở bên cản giúp, không cần lão tự mình uống trả.
Thấy Thẩm Dương đã sắp tới chỗ mình, Lam Tử Ngưng tiện tay lấy một ly rượu, gật đầu chào hỏi, giọng nói vẫn lãnh đạm như thường ngày.
"Thẩm lão gia, chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn."
"Là Tử Ngưng à, được được." Thẩm Dương quét mắt nhìn quanh, biết rõ còn hỏi: "Tiêu Tần không tới sao?"
"Trùng hợp anh ấy vừa ra nước ngoài.
Ảnh nói tôi nhất định phải nói xin lỗi với ngài đấy." Lam Tử Ngưng nghiêng mặt, uống cạn ly, ngón trỏ gõ nhẹ thành ly, ra hiệu Thẩm Hoành Thành thêm rượu, cười nói: "Tôi tự phạt ba ly."
Thẩm Hoành Thành vừa nghe, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn: "Ngưng tỷ, vậy ba ly này coi như do tôi định đoạt nhé."
Hắn đổi bình rượu, cầm Mao Đài () rót thẳng vào trong ly của Lam Tử Ngưng.
() "茅台酒" rượu Mao Đài: là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc.
Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.
Rượu Mao Đài là rượu chưng cất từ cao lương lên men.
Rượu này có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao (truyền thống là khoảng %, sản phẩm chủ đạo là loại Phi Thiên % độ cồn, song gần đây có nhiều loại Mao Đài chỉ từ đến %)
Rượu Mao Đài có lịch sử trên năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh.
Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới.
Tuy nhiên, rượu Mao Đài cũng bị coi là quà biếu xén tham nhũng.
(Nguồn: wikipedia)
Lam Tử Ngưng vẫn cười, không có dị nghị, chỉ nhìn ly được rót đầy, đưa tay cầm lấy, cách không cạn ly với Thẩm Dương: "Lần nữa chúc Thẩm lão gia sống lâu muôn tuổi."
Thẩm Dương cười ha hả cầm lấy ly rượu, người bên cạnh hiểu ý liền rót rượu, không có ý ngăn cản, đợi Lam Tử Ngưng uống cạn cả ba ly, lão mới nhấp một ngụm nhỏ.
Kha Hựu khẽ nhíu mày, ly thứ nhất là rượu Tây, ly thứ hai thứ ba đều là rượu trắng, uống hỗn hợp như vậy còn uống nhanh nữa, sợ rằng chốc nữa, đại tiểu thư sẽ múa Tuý Quyền luôn quá.
Thế nhưng Kha Hựu phát hiện từ đầu chí cuối mặt Lam Tử Ngưng cũng đều mang tiếu ý.
Mà cô có thể cảm giác được bàn tay nàng nắm vô thức tăng lực, như là đang nhẫn nại, hoặc như là đang phát tiết.
Thẩm Hoành Thành vẫn mang bộ dạng cà lơ cà phất, cười xấu xa chớp mắt với Kha Hựu: "Ngưng tỷ ôm bảo bối tới đây, chẳng lẽ là muốn hiến mỹ nhân cho ông nội?"
Vừa xuất hiện, Thẩm Hoành Thành đã liên tiếp khiến Lam Tử Ngưng ngậm bồ hòn, giờ còn giẫm lên điểm mấu chốt, Lam Tử Ngưng trực tiếp ngó lơ, không đáp lại hắn, nắm tay Kha Hựu đi tới trước: "Đây là bạn gái tôi, Kha Hựu.
Đêm nay nếu có chỗ nào mạo phạm, cũng xin lão gia thứ lỗi."
Ánh mắt Thẩm Dương chuyển sang Kha Hựu, hơi híp lại, nét cười vẫn không giảm, nhưng rõ ràng có xen lần mấy phần khinh thường.
"Thẩm lão gia." Kha Hựu cũng chẳng quan tâm, chỉ hơi nhướng mày, gật đầu.
Thẩm Hoành Thành bĩu môi, lắc đầu, "Tốc độ biến từ tân hoan thành cựu ái của Ngưng tỷ không phải người bình thường có thể sánh được đâu, không bằng đưa cô ấy cho ông nội đi? Ông tôi thích cứu người trong nước sôi lửa bỏng, cứu vớt thiếu nữ lắm đấy."
Lam Tử Ngưng nhất thời tắt nụ cười, nàng khẽ bóp tay Kha Hựu, nét mặt không còn cảm xúc, mở miệng nắn từng chữ một: "Hoành Thành, tự trọng."
Kha Hựu không nói gì, chỉ cười nhạt, nhưng biểu cảm ấy ở trong mắt người khác lại có vẻ kiêu căng không gì bằng.
Thẩm Dương liếc Thẩm Hoành Thành cảnh cáo, nhưng ngữ điệu lại chẳng hề có vẻ bất mãn, còn có vài phần dung túng: "Hồ đồ, nói giỡn như vậy, thật cứ như nói ta già mà không đứng đắn."
"Thẩm lão gia càng già càng dẻo dai, phong độ không thua năm đó, sao có thể nói là giỡn chơi đươc? Tin tưởng nếu như Thẩm lão gia thích, Tử Ngưng cũng không dám đoạt chuyện tốt của người."
Theo tiếng nhìn lại, một người đàn ông dáng người cao ráo đi tới, cặp mắt sâu đen láy trông không có gợn sóng, tiếu ý không chám tới đáy mắt.
"Tiêu Mạc, cậu cũng tới?"
"Đương nhiên, thọ yến của Thẩm lão gia, Tiêu Mạc nhất định phải đến chứ.
Mong Thẩm lão gia vui lòng nhận cho, đây là hạ lễ gia phụ sai tôi đưa tới."
Tiêu Mạc? Tên có chữ Tiêu, sợ rằng lại có một hồi nội đấu.
Sự xuất hiện của hắn nằm ngoài dự đoán của Lam Tử Ngưng, bởi vì đứng gần, nên Kha Hựu hầu như thấy rõ tia sững sờ chợt lóe trên mặt Lam Tử Ngưng rồi biến mất, sắc mặt lại trở về bình thường.
Thứ nhất, hắn nói cứ như Lam Tiêu Tần không tôn trọng Thẩm Dương, người đã không tới, quà cũng không có ; Thứ hai, trông hắn có vẻ có quan hệ rất tốt với Thẩm Dương.
Lam Tử Ngưng bây giờ, khá là xấu hổ.
Kha Hựu kéo kéo tay Lam Tử Ngưng, nháy mắt với nàng.
"Tử Ngưng, tôi muốn đi toilet."
Mặc dù không biết Kha Hựu muốn làm gì, Lam Tử Ngưng vẫn rõ ý, đáp: "Ừm, tôi ở đây chờ em."
"Thẩm lão gia, giờ lành tới rồi, mời ngài lên ghế."
Vào tiệc, Lam Tử Ngưng ngồi xuống bên trái Thẩm Dương, phía bên phải là Lam Tiêu Mạc.
Sắp xếp như thế, mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau.
Lam Tử Ngưng ngồi cạnh Thẩm Dương không thấy gì, nhưng Lam Tiêu Mạc ngồi ở vị trí đó, chính là muốn nói với mọi người rằng, hắn muốn tuyên chiến với Lam Tử Ngưng, thậm chí là Lam Tiêu Tần.
Đã quen với việc sắp xếp chỗ ngồi đầy ý đồ, người ngoài phóng mắt đến, là bí ẩn, là tò mò, là thăm dò, là tôn sùng, bủa vây tứ phía.
Lam Tử Ngưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, thỉnh thoảng còn so chiêu với Lam Tiêu Mạc.
Kha Hựu vừa ngồi xuống, đã cảm nhận được trận sóng ngầm đã bắt đầu khởi động.
Bên ngoài nhìn vào là anh em họ trò chuyện vui vẻ, thực chất mỗi câu mỗi chữ đều cất giấu đao thương sắc bén.
Mắt thấy Lam Tử Ngưng bất động thanh sắc uống hết một ly rượu mạnh, Kha Hựu chẳng biết nói gì, chỉ yên lặng gắp chút đồ ăn vào chén của nàng.
Sắc mặt nàng từ từ đỏ hồng, bàn tay nắm tay mình cũng bắt đầu lạnh đi.
Mồ hôi lại ở đó làm Kha Hựu hơi sờ sợ, vài lần bạo gan nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy được nét mặt nàng vẫn như thường, không có chút nào giống như đã ngà ngà say.
Giọng nàng trầm tĩnh, vẫn mang tia lạnh lẽo thấu xương.
"Vụ án của Thừa Thiên lão đệ sao rồi?" Thẩm Dương nhàn nhạt hỏi.
"Nhờ phúc của Thẩm lão gia, gia phụ vẫn mạnh khỏe.
Tin rằng Tiêu Tần và Tử Ngưng đã an bài thỏa đáng từ lâu, qua một thời gian thì có để đón ông ấy ra rồi.
Đến lúc đó gia phụ tất sẽ đên tận của nói lời cảm tạ với Thẩm lão gia."
Tuy là Lam Tiêu Mạc đang trả lời Thẩm Dương, ánh nhìn sắc bén cũng không ngừng dây dưa trên người Lam Tử Ngưng.
"Chú Ba gặp chuyện không may, công ty toàn bộ đều rối tung hết.
Giờ thì tốt rồi, Tiêu Mạc cũng đã trở về, có thể cùng tôi hỗ trợ cho Tiêu Tần."
Lam Tử Ngưng cố ý nhấn mạnh hai chữ hỗ trợ.
Lam Tiêu Mạc bưng ly rượu đứng dậy, bàn chủ vị này nằm ngay giữa hội trường, bất luận hành động gì cũng đều dẫn tới thu hút của người khác.
Đương nhiên, mọi người cũng đồng loạt quay qua nhìn, tiếng ồn cũng dần lắng xuống.
Hắn khom lưng cụng ly với Kha Hựu: "Kha tiểu thư, tôi sẽ cùng ra sức vì Lam gia."
Kha Hựu vừa mới bưng ly lên đã bị Lam Tử Ngưng ngăn lại.
Nàng cầm lấy ly của Kha Hựu, chạm nhẹ một cái, tự uống hết nửa ly.
"Cô ấy không biết uống rượu."
Cơ mặt Lam Tiêu Mạc giật giật, có vẻ khá là bất ngờ, cũng có lẽ là đang mừng thầm.
"Trách không được tôi nghe đàn em nói, gần đây chị rất ít ra ngoài chơi.
Thì ra là đang đắm chìm trong ôn hương của mỹ nhân."
Đây là muốn nói cho Lam Tử Ngưng biết, nhất cử nhất động của nàng hắn luôn để mắt tới.
Lam Tử Ngưng híp mắt nhìn về phía Kha Hựu, giơ tay ôm lấy eo Kha Hựu, cất giọng mềm nhẹ: "Nghe thấy chưa, tôi không có đi ra ngoài chơi."
Cánh môi ám áp dán bên tai, chất giọng trầm ấm vang tới, một tiếng cười cực khẽ, nương theo hơi thở quyến rũ lướt qua cần cổ.
Kha Hựu bất giác rụt cổ lại, Lam Tử Ngưng lại thuận thế tựa đầu trên vai Kha Hựu.
Tư thế của hai người trông vô cùng thân mật, không hề để Lam Tiêu Mạc.
Kha Hựu gánh lấy cơ thể nàng, mới biết được nàng đã say lắm rồi.
Giật giật cánh tay, Kha Hựu cũng vòng ra sau ôm nàng lại, như một con mèo nhỏ dịu ngoan, làm nũng với chủ nhân:
"Vậy đêm nay thưởng cho chị nhé, không được uống nữa, mùi rượu nồng nặc quá tôi sẽ không cho chị đụng vào đâu."
Lam Tử Ngưng bị nói như vậy lại bật cười, biết rõ cô ấy muốn cứu mình, nhưng lời nói dối mà cũng tràn ngập mị lực khó cưỡng như vậy à.
Ngón tay quấn lấy tóc cô, cố ý vô tình lướt qua xương quai xanh của cô, gật đầu.
Một màn như vậy, Thẩm Dương đương nhiên nhìn không ưa mắt, lại không tiện phát tác, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, Lam Tiêu Mạc thuận miệng nói tiếp, "Được rồi, hồi sáng vừa xuống máy bay tôi đã nghe chuyện Tiêu Tần bị thương, hiện tại sao rồi?"
Hơi sửng sốt, Lam Tử Ngưng càng thêm xác nhận Lam Tiêu Mạc chính là kẻ đã động thủ với Lam Tiêu Tần.
Sắc mặt bình tĩnh nhấc đũa lên, miễn cưỡng vực dậy tinh thần ăn mấy thứ Kha Hựu gắp bỏ vào chén, nhàn nhạt nói:, "Tiêu Tần đang ở nước ngoài, tôi thì không có nghe được tin gì, sao mà tin tức của cậu còn nhanh hơn tôi thế?"
"Thẩm lão gia, bên ngoài có người đưa đồ tới."
Kha Hựu nhìn như vô ý kề bên tai nàng, dùng giọng cực nhỏ nói: "Đó là quà Tần ca từ nước ngoài chuyển về."
Lam Tử Ngưng quay đầu, không khỏi mím môi.
Nghĩ đến vừa rồi Kha Hựu rời tiệc, có lẽ là đi chuẩn bị quà gửi chuyển phát quốc tế này.
Lam Tử Ngưng nhìn cái thùng đồ lớn được hai người khiêng vào, thấy bên ngoài còn bọc giấy gói của chuyển phát quốc tế, không thiếu cái đóng dấu nào, còn có chữ ký của Lam Tiêu Tần.
- ------
Editor có lời muốn nói: Cảm ơn vì vẫn còn người theo dõi và trông chờ~ヾ(^∇^).