Mỗi lần Nguyễn Ngải Lỵ xuất hiện đều rất lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp ấy chưa bao giờ xuất hiện dáng vẻ dễ thương của một cô gái nên có. Nguyễn Thanh Ngôn biết chị đến đây là vì mình, anh tiện tay đặt ly rượu xuống, hai tay nhét vào túi quần, lặng lẽ chờ "pháo" nổ.
"Mới có chút xíu mà đã không thấy em đâu, không chịu được hả?" Nguyễn Ngải Lỵ cau mày, ánh mắt lướt qua Hứa Trí Thịnh đang quay lưng đi, giả vờ làm người qua đường, nháy mắt liền hiểu ra.
Chị và Hứa Trí Thịnh cũng quen biết nhiều năm, vừa thấy anh ấy là bắt đầu than thở, "Em nhìn em đi, lớn cả rồi mà suốt ngày cứ dính lấy Tiểu Hứa là sao?"
Hứa Trí Thịnh bị phát hiện, đành chột dạ quay lại, "Chị à, chị nói cứ như em muốn dính lấy cậu ta lắm..."
"Ai bảo các cậu không có bạn gái." Nguyễn Ngải Lỵ lại nhìn sang Nguyễn Thanh Ngôn, "Mẹ bảo, em mà không tìm bạn gái thì mẹ sẽ giúp em tìm."
"..." Hai người đồng thời im bặt.
Tố chất tâm lý của Hứa Trí Thịnh quá yếu, không giấu diếm được, lén nhìn Nguyễn Thanh Ngôn rồi trực tiếp bán bạn thân của mình.
Nguyễn Ngải Lị là một người nhạy bén, vừa nhìn liền hiểu ra ngay, "Sao, Tiểu Ngôn, em có bạn gái rồi à?"
Nguyễn Thanh Ngôn không hề phủ nhận, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Thật ư??" Chị trừng to đôi mắt, nhìn dáng vẻ em trai mình không có vẻ như đang nói đùa, mà anh cũng không phải là người thích nói đùa.
Trên mặt chị bấy giờ mới hiện lên ý cười, "Làm gì? Nhà ở đâu? Có hình không mau đưa chị xem xem..."
Nguyễn Thanh Ngôn không muốn nói nhiều về Cố Sương Chi, chỉ lập lờ cho qua chuyện, "Sau này chị sẽ biết."
Nguyễn Ngải Lỵ không hỏi nữa, dù gì anh nói có thì chắc chắn có.
Hứa Trí Thịnh nhìn bóng lưng rời đi của chị, không nhịn được liền hỏi, "Sao lại không nói cho chị cậu biết?"
Ánh mắt Nguyễn Thanh Ngôn thấu đáo, trầm giọng hỏi lại, "Cậu nghĩ bây giờ là lúc thích hợp ư?"
Hứa Trí Thịnh có lẽ đã đoán ra sự lo lắng của anh, than nhẹ một tiếng, thầm lo cho hai người bọn họ, "Cô gái tốt như thế, nếu mắt có thể nhìn thấy thì tốt biết bao nhiêu."
Nguyễn Thanh Ngôn chăm chú nhìn đám người tới lui trong vườn hoa, bọn họ như những con thoi băng qua băng lại trong đủ loại phạm vi xã giao xinh đẹp, trò chuyện với nhau về những vấn đề đau đầu như tài chính, chứng khoán, hoặc là spa làm đẹp.
Nếu như cô ở đây... Nguyễn Thanh Ngôn thở dài theo Hứa Trí Thịnh, anh hiểu rõ Cố Sương Chi, cô nhất định sẽ không thể hòa nhập vào vòng tròn này.
Nguyễn Thanh Ngôn âm thầm quyết tâm.
Nếu như đôi mắt của cô vẫn không thể hồi phục, anh sẽ là đôi mắt của cô, tựa như ông lão họa sĩ Canada kia. Dù sao anh đã tính hết những khó khăn rồi, cùng lắm thì anh kiếm ít tiền một chút, dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô hơn.
Một lát sau, Nguyễn Thanh Ngôn lại bị Nguyễn Thiên Lâm gọi đến giới thiệu mấy người bạn trong giới làm ăn.
Nguyễn Thanh Ngôn đi sau lưng ba, gặp ai cũng khom người mỉm cười, tuy ít nói nhưng luôn luôn giữ phép lịch sự.
Anh biết rõ ý của ba mình, ông cảm thấy làm nhiếp ảnh gia không có tiền đồ, hễ có cơ hội liền muốn đem đứa con trai "vô công rỗi nghề" vào công ty thừa kế sự nghiệp của ông.
Về tình, ông nghĩ như thế là điều dễ hiểu, trong ba đứa con chỉ có mỗi mình anh là khác người nhất. Hai ba ngày lại lên báo lá cải không nói làm gì, còn xảy ra mấy vụ ầm ĩ về chụp ảnh, khiến gia đình họ Nguyễn cảm thấy thật mất mặt. Nhưng Nguyễn Ngải Lỵ đã nhắc anh mấy chuyện này, nếu anh đã dám quay về dự tiệc sinh nhật của ba mình thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mỉm cười, kiên nhẫn chào hỏi từng vị khách, Nguyễn Thanh Ngôn ngoan ngoãn theo ba lên sân khấu, nói lời cám ơn với mọi người.
Lúc bước xuống sân khấu, anh cảm thấy hơi mệt, Hứa Trí Thịnh còn chạy đến giễu cợt anh, "Mình hỏi thật này, cố gắng giữ cái bản mặt cười giả tạo lâu như thế mà mặt không tê ư?"
"Mình cười rất thật lòng." Nguyễn Thanh Ngôn vuốt vuốt mặt, cảm thấy thật xui xẻo.
"Vừa nãy mình mới lấy được một tin." Hứa Trí Thịnh ra vẻ thần bí kéo anh sang một bên, "Lúc nãy ba cậu vừa mới bàn bạc với người ta, muốn làm mai cho cậu và Tần Băng Nhi đó."
"Tần Băng Nhi?" Nguyễn Thanh Ngôn cố gắng lục lọi trong đầu cái tên Tần Băng Nhi này, rất nhanh đã nhớ ra.
Cô ấy là người bạn từng chơi lúc nhỏ với bọn anh, sau khi tốt nghiệp cấp thì ra nước ngoài, chưa từng liên lạc. Anh nhớ, lúc nhỏ cô ấy hay buộc tóc hai chùm, lúc nào cùng chảy nước mũi, anh đi đâu cô ấy cũng đi theo, vô cùng đáng ghét.
"Mình thấy không ổn rồi." Nguyễn Thanh Ngôn cứng đờ người, đang định tìm cơ hội trốn đi thì bị kêu lại.
"Anh Nguyễn, anh Hứa." Người tới chính là Tần Băng Nhi, dù lúc lớn đã trở nên dịu dàng duyên dáng, nhưng dung mạo vẫn còn loáng thoáng bóng dáng khi còn bé.
Hứa Trí Thịnh vui vẻ chào cô, thuận tay kéo giữ lại người bên cạnh đang định trốn đi.
"Anh Nguyễn, sao gặp em mà lại trốn thế?" Tần Băng Nhi chạy đến trước mặt anh, mặt mày tươi rói nhìn anh một lượt, "Lúc nãy trên sân khấu mém tí là em không nhận ra anh rồi, hồi nhỏ đáng yêu ghê, sao càng lớn lại càng sa ngã thế này?"
"Sặc." Hứa Trí Thịnh không nhịn được bật cười, lần đầu tiên anh nghe thấy có người nói Nguyễn Thanh Ngôn sa ngã, cảm thấy thật hả hê trên nỗi đau của người khác.
"Uổng công em mong ngóng ngày về để gặp anh." Tần Băng Nhi thất vọng lắc đầu, "Bởi vậy mới nói, gặp nhau chi bằng hoài niệm!"
"..." Nguyễn Thanh Ngôn dở khóc dở mếu, thuận thế đáp lại, "Cám ơn em đã ghét bỏ."
"Không có gì." Tần Băng Nhi mỉm cười.
Hứa Trí Thịnh hỏi tiếp, "Băng Nhi, nghe nói ba em muốn tác hợp cho hai người hả?"
Tần Băng Nhi nhíu mày, "Em có nghe, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, anh Nguyễn thấy đúng không?"
Nguyễn Thanh Ngôn rất đồng tình, nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật ra em thấy anh không xấu đến ma chê quỷ hờn ~" Tần Băng Nhi nghĩ mình đang đả kích anh nên tìm vài lời an ủi, "Nhưng em chỉ thích kiểu ngốc nghếch, ấm áp thôi, anh Nguyễn trông rất thông minh, em không khống chế được."
Cái gì mà "xấu đến ma chê quỷ hờn"... Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, không biết cô này muốn an ủi hay đâm thọt anh nữa, Hứa Trí Thịnh bên cạnh đã cười đến đau sốc hông.
Đúng là mỗi người một gu.
Anh bất lực vẫy tay, "Được rồi, đừng nói nữa, "ý tốt" của em anh xin nhận."
Hứa Trí Thịnh thấy trái tim của anh sắp sửa bùng nổ tới nơi liền tốt bụng lên tiếng đuổi khéo, "Được rồi, cô bé, sang chỗ khác chơi đi ~"
Tần Băng Nhi hồn nhiên nhìn bọn họ, "Anh Nguyễn, em vừa về nước nên không có bạn bè gì, ba em kêu em đi theo bọn anh chơi."
"..."
Nguyễn Thanh Ngôn vào phòng gọi điện cho Cố Sương Chi nhưng cô không bắt máy.
Anh bỗng thấy hơi lo, bây giờ cô đang ở đâu, làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, suýt nữa là anh cầm điện thoại gọi thẳng cho Cố Nhiên. Sau khi lấy lại tinh thần, anh thấy mình thật buồn cười, từ khi nào cô đã trở thành con diều của anh rồi?
Trước khi bắt đầu vũ hội, cô vẫn không nhận điện thoại. Anh đang định gọi cho Vu Niệm thì chị gái đáng ghét nhà anh đã đến lôi anh quay lại.
Hứa Trí Thịnh đứng ở cửa ngoắc ngoắc với anh, "Lúc nãy ba cậu tìm cậu đó."
Anh nhìn theo ánh mắt của Hứa Trí Thịnh thì thấy Nguyễn Thiên Lâm đang trò chuyện vui vẻ với một nhóm người. Ông thấy anh, ngoắc tay gọi anh đến, bảo anh nhảy một điệu với Tần Băng Nhi. Nguyễn Thanh Ngôn không vui, chỉ mím môi khó xử chứ không nói có đồng ý hay không.
Ngay lúc đó, cô gái này lại tinh quái nói to, "Chú Nguyễn ơi, anh Nguyễn đã có bạn gái rồi, để lần sau bọn họ nhảy cho chú xem nha?"
"..."
Cô cứ tưởng rằng mình giúp anh giải vây, lí lắc nháy mắt với anh, ngược lại, Nguyễn Thanh Ngôn chỉ muốn ném cô ra ngoài.
Trước mặt bạn bè nên Nguyễn Thiên Lâm cũng không tiện la anh, chỉ trách một câu, "Thằng nhóc này, có bạn gái cũng không nói với ba, lần này xấu hổ ghê chưa."
Mấy người khác thuận theo mà nói, "Bọn trẻ có suy nghĩ của mình, cứ tùy tụi nó."
"Đúng vậy đó."
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười gật đầu lui ra, thấy ánh mắt như dao của ba mình phóng tới.
Ánh mắt đó anh không thể nào quen hơn, ông già tức rồi đây. Suýt trở thành trò cười trước mặt bạn bè thân thiết, còn bị một cô bé vừa mới về nước báo là con trai nhà mình có bạn gái, nghĩ thôi cũng đủ khiến ông tức giận.
Nhưng chuyện khiến ông càng tức hơn còn ở phía sau, sau khi bữa tiệc kết thúc, ông mở ngay cuộc họp gia đình, và kinh ngạc phát hiện vợ và con gái đã biết tin này từ sớm.
Nguyễn Thiên Lâm tức giận một hồi, lúc thì nói mình không có địa vị trong căn nhà này, lúc thì nói con trai không chịu nói là do anh quen với cô người mẫu lần trước có scandal với anh.
Bà Nguyễn ở bên cạnh dở khóc dở cười, nói giúp con trai vài câu.
Nguyễn Ngải Lỵ cũng đứng ra lên tiếng, "Ba yên tâm đi, nếu nó thích mấy cô người mẫu thì ba đã sớm có cháu để bồng rồi."
Nhưng mấy lời này không ăn nhằm gì với ông, ông chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Thanh Ngôn đang vờ vô tội kia, "Mày nhìn lại mày đi, đã bao lớn rồi mà suốt ngày chỉ biết lo mấy chuyện vớ va vớ vẩn! Ngay cả có bạn gái cũng không thèm nói với gia đình, nói không chừng còn lén sinh con luôn rồi ấy chứ!"
"..." Bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương, Nguyễn Thanh Ngôn bật cười. Nguyễn Ngải Lỵ nhìn thấy, khẽ ngắt anh một cái, cảnh cáo anh nghiêm túc chút.
Nguyễn Thanh Ngôn chỉ xem đây là tiết mục của một ông già mãn kinh khi say tìm kiếm cảm giác tồn tại mà thôi, vì lo nghĩ cho sức khỏe của người già, anh tự đi xuống lầu.
Bà Nguyễn đi tới bảo anh đừng để trong lòng, Nguyễn Ngải Ly dặn anh làm việc khiêm tốn một chút, đừng để ba phải ra tay dọn dẹp.
Thật ra không phải anh không biết người bên ngoài nói thế nào về mình. Lớn lên trong gia thế hiển hách, từ nhỏ đã nổi bật, nhưng anh lại lập dị, không muốn đi theo phương hướng của gia đình.
Nói dễ nghe thì là độc lập và cá tính, còn nói khó nghe chính là giống như lời nói đùa của Tần Băng Nhi – sa ngã.
Xuống lầu một lúc thì Nguyễn Thanh Ngôn nhận được điện thoại của Cố Sương Chi đã mất tích cả ngày nay.
Bên kia còn truyền đến tiếng nhạc ồn ào, cô che loa lại rồi nói xin lỗi, "Hôm nay em đi họp lớp cấp cả ngày mà quên nói với anh... anh giận hả?"
Nguyễn Thanh Ngôn không trả lời mà hỏi lại, "Em đang ở đâu vậy?"
"KTV… ở quảng trường Nhân Dân."
Anh im lặng một lát rồi nói, "Anh đi đón em nhé, nhanh lắm."
Cố Sương Chi cúp điện thoại rồi quay lại phòng hát, đúng lúc mấy người bạn chuẩn bị ra về.
Ca khúc cuối cùng vẫn giống như mọi năm "Ông hoàng tình ca", cả bài hát có bài gộp lại, lúc đi học bọn họ luôn chơi như thế, micro được truyền đi theo thứ tự, mỗi người hát một bài, nếu không hát được thì bị phạt rượu.
Cố Sương Chi nhận micro lần cuối được bài : "Chỉ sợ bản thân sẽ yêu anh mất thôi, không dám để bản thân mình đến gần anh. Sợ bản thân không thể mang lại cho anh điều gì. Yêu anh cũng cần rất nhiều dũng khĩ."
Sau khi hát xong có bạn học nam hỏi cô, "Cố Sương Chi, cậu về bằng gì?"
"Tụi mình tiện đường, mình đưa cậu về nhé?"
"Tụi mình không tiện đường nhưng mình cũng có thể đưa cậu về nè."
"..." Mọi người tranh nhau đòi đưa cô về, khiến cho Cố Sương Chi cảm thấy thật ngại ngùng.
Cô gãi gãi đầu, thản nhiên khai ra, "Bạn trai mình đến đón."
Một viên đá làm mặt hồ dậy sóng, mấy bạn học nữ nhao nhao hỏi tới, "Tiểu Chi có bạn trai hả? Lúc nào thế? Sao mình không nghe nói gì..."
Cố Sương Chi ngại ngùng cười cười, không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc có tiếng gõ cửa, Nguyễn Thanh Ngôn đứng trước cửa phòng hát, giọng nói dịu dàng bị lấn át bởi tiếng ồn ào xung quanh, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng. Anh không nói gì khác, chỉ gọi tên của cô.
Mọi người trong phòng nhìn sang, bỗng chốc thổn thức.
"Tiểu Chi, bạn trai cậu đây hả?" Cô bạn kéo tay cô nhỏ giọng hỏi.
Cố Sương Chi gật đầu, "Ừ."
Lúc tụ họp mọi người đều trò chuyện với nhau, nhưng không có ai hỏi đến Cố Sương Chi, ai ngờ sắp sửa tan cuộc lại xuất hiện chuyện hay ho thế này.
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười đảo mắt khắp phòng hát, không chào hỏi làm quen, chỉ đơn giản nói, "Cám ơn các bạn hôm nay đã chăm sóc cho Tiểu Chi nhà tôi."
Lời nói tuy có hơi qua quýt nhưng người nói lại rất nghiêm túc, mấy bạn học cảm thấy được quan tâm quá nhiều mà lo sợ, khoát tay, "Chuyện nên làm mà."
Vài người đang dọn đồ dừng tay, nhìn chăm chú người đàn ông trông có vẻ quen mắt này.
Anh đi thẳng đến chỗ Cố Sương Chi, giúp cô mặc áo khoác vào, kéo dây kéo lên, rồi lại cài nút. Động tác rất có trật tự, đáy mắt mang theo sự cưng chiều.
Sau khi làm xong anh còn vuốt vuốt khăng quàng cô của cô, vừa kinh ngạc vừa trách cứ, "Ngồi trong phòng mà còn quấn khăn, em bị ngốc à?"
Đến khi anh nắm tay cô rời đi thì mới có người nói nhỏ, "Mấy cậu có thấy anh ấy trông rất giống nhiếp ảnh gia tên Yan gì đó không?"