Tối hôm lễ tình nhân, Lông Xám thay đổi ảnh đại diện trên Weibo, anh để hình Lông Xám mặt ngáo đã mấy năm rồi.
Ảnh chụp hơi mờ, láng máng có thể nhìn ra là nửa gương mặt của một người đàn ông, khóe miệng anh khẽ cong lên khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra đôi mắt xinh đẹp kia đang dịu dàng nhìn ống kính.
Ảnh Cố Sương Chi chụp tuy hơi mờ nhưng nhờ Nguyễn Thanh Ngôn chỉnh sửa và cắt bớt nên có một vẻ đẹp khác biệt.
Hàng trăm bình luận dưới tấm ảnh đang đoán xem người trong ảnh có phải là ảnh thật của Lông Xám hay không.
"Tuy có nửa mặt nhưng đẹp trai quá đi!!!!"
"A a a a tấm hình đầu tiên của Lông Xám!!!"
"Hoảng hốt! Rủi như nửa bên kia mặt bị dị dạng thì sao?"
"Không ai thắc mắc vì sao Lông Xám lại đổi ảnh đại diện trong lễ tình nhân hả? Ôi, lễ tình nhân!"
"Fck! Mị thất tình rồi."
"..."
Tin đồn nhất thời lan ra khắp nơi, mà anh đã thoát weibo từ lâu, ngồi ôm máy chụp hình ngơ ngẩn.
Bên tai không ngừng lặp lại đoạn đối thoại trước khi chào tạm biệt kia.
Anh quá rối loạn, sợ bị từ chối lần nữa cho nên không chờ Cố Sương Chi trả lời anh đã cắt ngang, "Không gấp, cho em thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ rồi thì trả lời anh."
Cố Sương Chi định mở miệng, nghe thấy thế nên nuốt trở vào, cô gật gật đầu không nói gì.
Ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng, Nguyễn Thanh Ngôn bắt đầu ảo não vì hành động lui bước của mình.
Hôm sau là ngày đi làm lại nhưng tiệm đàn vẫn còn được nghỉ thêm mấy ngày. Hơn giờ sáng, Cố Sương Chi nhận được điện thoại của Nguyễn Thanh Ngôn mời cô đi đến nhà hàng mới mở của bạn anh ăn thử.
Cố Sương Chi không ngờ gặp lại Nguyễn Thanh Ngôn nhanh như thế, tối hôm qua cô bị mất ngủ, vài lần định gọi cho anh nhưng cuối cùng cũng dẹp bỏ ý định đó.
Thật ra cô cũng không biết mình sẽ nói gì với anh, nhưng có vài câu cứ lẩn quẩn trong đầu mãi không thôi.
Còn có vài thắc mắc cô suy nghĩ mãi không ra, muốn tìm anh giúp đỡ.
Lúc cô ra ngoài trong nhà không có ai, Cố Sương Chi sờ soạng cửa để đi ra, vừa mở cửa thì nghe có tiếng kêu khẽ ở bên ngoài.
Tiếng “ui da” không nhẹ không nặng nhưng lại dọa cô hoảng sợ né vào trong.
Nguyễn Thanh Ngôn xoa trán nói với người sau cánh cửa, "Em mở cửa nhẹ nhàng một tí không được à?"
"..." Cố Sương Chi áy náy cười nói, "Em nghĩ anh đang chờ dưới lầu."
"Anh thấy hôm nay nhà em không có ai nên lên đây đón em." Anh nhíu mày cười khổ, đưa tay dìu cô ra cửa, "Ai biết vừa đến trước cửa đã bị em tập kích."
"Em không cố ý mà." Cô ngượng ngùng đi theo anh, "Hôm nay đi đâu vậy?"
"Tân Thiên Địa."
Nguyễn Thanh Ngôn cúi đầu nhìn khăn quàng cổ của cô, sọc caro đen xám, là cái khăn quàng hôm trước anh đã tráo.
Vì thế anh mỉm cười nói, "Khăn quàng này rất hợp với em."
Cố Sương Chi giật mình, quyết định vạch trần anh, "Ánh mắt của anh đương nhiên là tốt rồi."
Anh chưa nhận ra ý của cô, suy nghĩ một lát rồi cười, "Đây là em khen chính mình hả?"
Đôi mắt cô chứa đựng ý cười, cô im lặng, lại nghe thấy Nguyễn Thanh Ngôn than thở, "Tối qua anh không ngủ được."
"..."
"Em thì sao?"
"Em cũng vậy."
Nguyễn Thanh Ngôn lấy dũng khí hỏi dò, "Vậy... em nghĩ thế nào?"
"..."
Nguyễn Thanh Ngôn thấy cô im lặng không nói, nghĩ rằng cô còn chưa nghĩ xong nên anh mở cửa xe để cô ngồi vào rồi nhẹ nhàng nói bên tai cô, "Anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, đợi em nghĩ xong rồi trả lời anh cũng được."
Cố Sương Chi yên lặng, tự mình thắt dây an toàn vào, ngón tay căng thẳng vân vê cái ví trong tay, nói với Nguyễn Thanh Ngôn vừa ngồi vào ghế lái bên cạnh, "Thật ra em có chuyện muốn nói với anh."
"Hả?" Nguyễn Thanh Ngôn kinh ngạc, theo bản năng nhìn vào kính chiếu hậu, chần chờ hỏi lại, "Cái gì?"
"Anh biết anh em Cố Nhiên chứ?"
"Biết." Anh trả lời ngắn gọn, vẫn không hiểu cô muốn nói gì.
"Anh cũng biết, anh ấy không thích em qua lại với bạn bè khác phái là vì lúc đi học em thích một người."
"Hả?" Nguyễn Thanh Ngôn không ngờ cô sẽ nhắc đến người này, trong lúc nhất thời không kịp trở tay, không biết có nên cắt ngang lời cô hay không.
Cố Sương Chi không phát hiện bầu không khí trong xe khác thường, cô nói tiếp, "Anh em từ nhỏ đã là một người trầm ổn, luôn cử xử ôn hòa với mọi người, em vẫn nghĩ trong thế giới anh ấy không hề có hỉ nộ ái ối, cho đến một ngày kia..."
Mãi cho đến một ngày.
Kì nghỉ đông năm thứ ba đại học, Cố Nhiên quay về Thượng Hải tham dự họp lớp trung học.
Tối hôm ấy trời mưa, Cố Sương Chi ở nhà một mình nên định đi đón anh trai.
Địa điểm họp lớp ở gần nhà họ Cố, lúc ấy cô đã mù hơn nửa năm, đã quen mò mẫm trong bóng tối.
Quen đường đi đến chỗ họp lớp của Cố Nhiên, vừa đến dưới lầu thì nghe có hai cô gái đang nói nhỏ với nhau.
"Cố Nhiên uống say rồi hả?"
"Chắc vậy rồi! Chưa từng thấy cậu ấy bị kích thích như thế."
"Đừng ở đây lâu."
"Mình còn muốn ở lại xem..."
"..."
Bỗng nhiên Cố Sương Chi có linh cảm chẳng lành, cô men theo tay vịn cầu thang bước lên lầu.
Nhưng càng đi lên thì càng ồn ào, ầm ĩ.
Trong phòng bao có rất nhiều người, mọi người ăn ý đứng ngoài cửa chờ không ai dám bước vào trong, chỉ đứng đó hóng hớt.
Có một người đàn ông nhận ra Cố Sương Chi, chạy đến nhờ cô, "Tiểu Chi, mau đi ngăn anh em lại đi, cậu ấy đánh Ngô Mặc nhưng bọn anh không cản được."
"Hả??" Cố Sương Chi bị người ta kéo đi vào trong đám đông, trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau vô cùng rõ ràng.
"Sao, lúc trước nói nghe hay lắm, chuyện của cô ấy là chuyện của tôi?"
"Không phải mày chung thủy mặn nồng lắm sao? Không phải mày chờ con bé nhiều năm, chờ con bé tốt nghiệp sẽ thổ lộ sao?"
"Nếu mày không nói ngon nói ngọt thì tao sao có thể yên tâm giao em gái cho mày mà đi học ở Bắc Kinh xa xôi như thế?"
"Tao coi mày là anh em, nhưng mày đối xử với em gái tao thế nào? Mắt con bé không thể nhìn thấy, mày liền vứt bỏ nó?"
"Không phải mày sợ nó mù cả đời sẽ liên lụy mày sao?"
"..."
Trong âm thanh hỗn loạn khuyên ngăn, lôi kéo, Ngô Mặc từ đầu chưa nói gì bỗng nhiên mở miệng, "Cố Nhiên, tôi đã nói tôi sẽ chăm sóc cho Sương Chi. Tôi sẽ coi đó là trách nhiệm của mình, nhưng chuyện tình cảm..."
"Đủ rồi!" Người anh trai xưa nay lạnh lùng bỗng chốc hét lên, anh cười lạnh, "Trách nhiệm hả?"
"..."
"Mày coi em gái tao là gì? Mày nghĩ mắt nó không nhìn thấy thì sẽ dựa vào mày hả?" Cố Nhiên buông anh ta ra, giận dữ nói, "Mày nghe cho kỹ đây, Tiểu Chi nhà tao không cần ai phụ trách cả. Dù con bé có mù cả đời thì tao và ba mẹ sẽ nuôi nó cả đời, không cần mày ở đây giả vờ!"
Cố Sương Chi vội vã tiến lên, gọi Cố Nhiên, "Anh."
Người trong phòng bỗng chốc im lặng.
Đáy mắt Cố Nhiên xẹt qua chút kinh ngạc và đau lòng, cảm xúc kích động bỗng chốc tan biến.
Anh không nói gì, dẫn Cố Sương Chi rời đi trước mặt mọi người.
Trước đó, Cố Sương Chi chưa bao giờ nghe anh mình nói những lời như thế.
Còn chuyện anh vô tình nhắc đến, Ngô Mặc từng nói, chờ cô tốt nghiệp sẽ ở bên nhau.
Và biết bao nhiêu câu chuyện nhỏ nhặt khác, giống như vết mực dính vào lòng bàn tay có muốn rửa thế nào cũng không sạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó làm bẩn tay mình.
"Sau hôm đó anh em tỉnh rượu, anh nhớ rõ em đã đi đón anh ấy nhưng không nhắc lại nửa câu." Cố Sương Chi than nhẹ, "Vì lời anh ấy mà em đã suy nghĩ thật lâu, anh ấy nói, không sợ em mù vĩnh viễn, ba mẹ và anh ấy sẽ nuôi em cả đời."
Nguyễn Thanh Ngôn nhất thời nghẹn lời, nhìn cô gái đang dâng cả tấm lòng mình ra cho anh xem, cô đang lo lắng, đôi tay nắm chắc cái ví không buông, nhưng lời nói lại vô cùng bình tĩnh.
"Nguyễn Thanh Ngôn, anh luôn nói anh tin em sẽ khỏe lại, nhưng nếu không khỏe thì sao?"
Anh nhíu mày ngăn cô, "Sẽ không đâu, em đừng nói bậy."
"Anh xem, anh luôn né tránh sự thật này." Cố Sương Chi khép đôi mắt ảm đạm lại, nắm lấy ngón tay mình, vẻ mặt không rõ, "Anh thích em, em rất vui."
Trong xe im lặng một cách kỳ lạ, Nguyễn Thanh Ngôn chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi, chỉ "Ừ" một tiếng.
Cô lấy hết can đảm, nói tiếp, "Em không thể thuyết phục bản thân bước một bước kia, vì em không muốn làm cho gia đình em lại lo lắng... Người em cần phải giống anh em, là người đã chuẩn bị tâm lý em sẽ mù cả đời."
Hàng mi Nguyễn Thanh Ngôn khẽ run, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu, "Tiểu Chi, có lẽ lần trước anh nói không rõ. Anh nghĩ mọi chuyện theo hướng lạc quan nhưng không phải suy nghĩ đơn giản. Anh tin em sẽ khỏe lại không có nghĩa là anh thích em với điều kiện là em có hi vọng hồi phục. Tình cảm anh dành cho em không có liên quan gì đến việc em có nhìn thấy hay không. Chúng ta luôn ngang hàng, không hề có chuyện liên lụy hay thua thiệt.”
Tim cô đập rộn ràng, hai má ửng đỏ, "Cám ơn anh."
"Cám ơn anh cái gì, đồ ngốc." Gương mặt anh đầy ý cười, "Nếu em đồng ý, sau này chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị tinh thần cho tình huống tốt nhất và xấu nhất.”
Cố Sương Chi gật đầu, buông tay ra, lấy túi chocolate từ trong giỏ ra cho anh, "Đáng lẽ tặng anh từ hôm qua."
Nguyễn Thanh Ngôn rất bất ngờ, nhận lấy túi chocolate được gói lại tỉ mỉ, cưng chiều vuốt tóc cô.
Phía sau xe vang lên tiếng nức nở, lúc nãy Cố Sương Chi căng thẳng quá nên không để ý.
Cô quay đầu lại nhíu mày hỏi, "Có người hả anh?"
Vu Niệm và Hứa Trí Thịnh vẫn còn đang khiếp sợ trừng to đôi mắt, hai người còn bận che miệng Tiểu Mỹ lại.
Cô bé này xúc động đến bật khóc, có lúc mém tí là lòi đuôi nhưng bị hai người hai bên bịt kín miệng.
Sau khi bị lộ, Vu Niệm thoải mái thừa nhận, "Hi ~ Tiểu Chi."
Hứa Trí Thịnh gãi gãi đầu, giấu đầu hở đuôi nói, "Chúng tôi... chúng tôi không nghe thấy gì hết."
Tiểu Mỹ còn đắm chìm trong khung cảnh lúc nãy, cuối cùng đã được nói chuyện, nhưng không biết phải nói gì, chỉ lau nước mắt rồi nghẹn ngào nói, "Chị Tiểu Chi, em cảm động quá..."
Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười bất lực, "Vừa nãy lúc lên xe anh đã định nói với em rồi."
"..."