Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Thanh Ngôn ngủ một giấc thẳng tới chiều thì bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Anh vốn định giả vờ không nghe thấy, nhưng đối phương lại vô cùng cố chấp, biết rõ anh đang ở nhà.

Anh biết ngay, trừ Hứa Trí Thịnh ra thì còn ai trồng khoai đất này.

Anh tiện tay mặc áo vào đi ra ngoài mở cửa, không nói một lời liền xoay người đi vào phòng ngủ ngã lên giường.

Hứa Trí Thịnh bất đắc dĩ đi sau anh bước vào nhà, tựa vào cửa hỏi: "Sao còn ngủ thế hả?"

"Tối qua mình không ngủ được." Nguyễn Thanh Ngôn nằm bò trên giường, âm thanh yếu ớt.

"Làm gì?" Hứa Trí Thịnh quen tay đi vào kéo rèm cửa ra, ngay lập tức ánh nắng tràn ngập căn phòng, "Sao lại đổi rèm dày thế? Làm cả căn phòng tối om om."

Anh nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, "Tối om om tốt mà."

"Tốt cái gì mà tốt." Hứa Trí Thịnh ngồi lên sofa thở dài một hơi, "Hỏi cậu cái này, tối qua cậu ở cùng Niệm Ngư hả?"

Người trên giường nhíu mày, "Có gặp."

"Nói vậy là giọng nói lúc đang trực tuyến là cậu thật hả?"

"Mình không biết cô ấy đang trực tuyến.”

"Đây không phải là trọng điểm." Hứa Trí Thịnh trừng to mắt, "Trọng điểm là, cô ấy livestream ở nhà, còn cậu thì tới nhà cô ấy??"

"Ờ, làm sao?"

"Hai người thân nhau thế à?"

"Không thân." Nguyễn Thanh Ngôn ho một tiếng, nhíu mày nói toạc, "Đừng sốt ruột."

"Mình không sốt ruột."

"Không có ư?" Người nằm sấp trên giường hé mắt, “Vậy sáng sớm cậu chạy đến đây quấy rầy giấc ngủ người khác làm gì?"

"Sáng sớm?" Hứa Trí Thịnh khó tin nhìn chằm chằm đồng hồ trong phòng, "Sắp trưa tới nơi rồi anh hai à, mình đến tìm cậu ăn cơm, hôm qua đã nói rồi mà."

"À, mình quên mất."

"Nếu mình không lại đây, cậu lại định cho mình leo cây đấy hả?"

"Cũng không phải không có khả năng." Nguyễn Thanh Ngôn ậm ờ đáp, không có hứng tiếp chuyện.

Hứa Trí Thịnh nhận ra anh không tập trung, liền đùa, "Nhìn thái độ này của cậu, y chang đang thất tình."

"..."

"Nói nghe xem nào, chuyện gì xảy ra hả?"

Anh thở dài, cảm thấy một mình buồn bực, không bằng tìm người hỏi thử, thế là ngồi dậy, ung dung hỏi: "Hứa Trí Thịnh, cậu thấy mình thế nào?"

"." Hứa Trí Thịnh hít một ngụm khí lạnh, mắt mở to như chuông đồng trông vô cùng hoảng sợ, “.cậu... không lẽ cậu"

"??"

"Không lẽ cậu thích mình?" Hứa Trí Thịnh ôm ngực làm màu nói, "Mình là trai thẳng nhaaa!"

"Cửa ở bên kia." Nguyễn Thanh Ngôn chỉ ra cửa, bình tĩnh nói, "Cậu đóng cửa lại giúp mình nhá."

"."

Lễ giáng sinh, người đến tiệm đàn ít hơn so với ngày thường, nhưng đa phần chỉ đến ngắm chứ không có ý định mua.

Hai nữ sinh lúc trước lại đến đây, quấn lấy Vu Niệm hỏi tin đồn livestream hôm qua có phải là thật không.

Vu Niệm vốn dĩ lười giải thích, giang hai tay ra, hất cằm về phía Cố Sương Chi: "Hai đứa hỏi cô ấy ấy, cô ấy biết rõ hơn chị."

Cố Sương Chi không có tâm trạng, tối hôm qua cô cũng mất ngủ cả đêm, không suy nghĩ gì, chỉ nằm trên giường với đầu óc trống rỗng.

Tới nỗi cả ngày hôm nay cô cứ như u hồn, Vu Niệm gọi mấy lần cũng không đáp, còn ngơ ngác gẩy đàn.

"Thôi quên đi, đừng chọc ẻm, hôm nay ẻm không được bình thường."

Tối qua sau khi giọng nói của Nguyễn Thanh Ngôn “đi lạc”, đương sự có liên quan chẳng ai để ý đến nhưng trên mạng đã nổ ra một trận gió tanh mưa máu rồi, fan hai nhà của Lông Xám và Niệm Ngư bắt đầu vừa yêu vừa hận chém giết lẫn nhau.

Mấy scandal này của Lông Xám không phải là lần đầu tiên, lần trước "tiểu công chúa" trong giới Lục Lăng công khai tỏ tình trên weibo, huyên náo ồn ào một trận, nhưng cả tháng sau Nguyễn Thanh Ngôn mới biết được, câu đầu tiên anh nói chính là: "Lục Lăng là ai? Có quan hệ gì với Tam Lăng

?"

Tam Lăng: phiên âm của từ Mitsubishi, một thương hiệu xe nổi tiếng.

Lúc ấy Hứa Trí Thịnh và Tiểu Bạch cùng bóp tay thở dài, "Tam Lăng cái gì! Người ta là nữ thần đấy! Nữ thần chân chính đấy! E đấy!"

"E là cái gì? Mình chỉ biết giá trị F, giá trị ISO, giá trị EV, giá trị"

F: khẩu độ, ISO: độ nhạy sáng trong chụp ảnh, EV: giá trị phơi sáng

"Đủ rồi!" Bọn họ không tin cái người suốt ngày toàn chụp mỹ nhân như anh mà không biết E là gì đâu nhé.

Nhưng mà hôm nay nhiếp ảnh gia kỳ quái ấy lại không xuất hiện.

Tối qua anh đem kẹo và đồ ăn vặt tới,vừa mới phát cho mọi người trong tiệm, mấy cô bé này vừa ăn vừa truy hỏi tới cùng, cuối cùng Vu Niệm không có ý tốt nói ra sự thật - đồ mà mấy cô bé ấy vừa ăn chính là quà của Lông Xám đại thần mang từ nước ngoài về.

Vì thế, trong chốc lát tiếng thét chói tai bay đầy trời, người không biết còn tưởng chỗ này vừa mới xảy ra án mạng.

Tuyết rơi lắc rắc từ tối qua đến chiều nay, thời tiết Thượng Hải đa phần là lạnh ẩm, lạnh thấu xương.

Lâm Kiêu nói, Cố Sương Chi chống gậy cả năm cho nên mua một cặp bao tay bằng len tặng cho cô.

Cậu tặng quà cho Tiểu Mỹ và Vu Niệm, không phải là hàng đắt tiền, nhưng đều được chọn lựa tỉ mỉ.

"Trong tiệm có đàn ông thật là tốt." Vu Niệm cảm khái, "Chị thật sự không muốn nhường em cho Lông Xám đâu."

"Bà chủ chị yên tâm, em sẽ thường xuyên về đây hỗ trợ mà ~" Trên thực tế, mấy ngày này cậu đảm nhiệm việc mua cơm trưa và phụ giúp mấy việc vặt.

Tiểu Mỹ bày vẻ mê trai, "Đúng rồi, Lông Xám đại đại có báo khi nào cậu đến tìm anh ấy chưa?"

"Chưa, chị Tiểu Chi bảo chờ tin của chị ấy."

Vu Niệm liếc sang Cố Sương Chi bên cạnh, "Tiểu Chi, cậu có hỏi giúp cậu ấy chưa?"

"." Tình huống tối qua như thế, cô sao mà nhớ chứ.

Than nhẹ một tiếng, cô ngại ngùng nói, "Mình quên mất"

Tiểu Mỹ sốt ruột chậc một tiếng, "Ây, chị Tiểu Chi, chuyện trong tiệm chúng ta, sao chị lại không để tâm chứ?"

"Chuyện trong tiệm" Cố Sương Chi nhịn không được mà bật cười, nhưng bảo cô bây giờ gọi cho Nguyễn Thanh Ngôn, không bằng giết cô đi cho xong.

Vu Niệm không chút lo lắng phất phất tay, "Không cần gọi điện hỏi đâu, lát nữa chúng mình hẹn nhau đi liên hoan, đến lúc đó dắt Lâm Kiêu theo là được."

"Thật hả?" Tiểu Mỹ kích động chạy qua. "Em có thể đi không bà chủ?"

"Lần nào mà không mang theo em?" Vu Niệm ghét bỏ đẩy tay cô ấy ra, "Vẫn như cũ, rụt rè chút, đừng dọa người khác."

"Nhất định nhất định!" Tiểu Mỹ giơ tay lên thề, "Em nhất định sẽ kiềm chế ước muốn đè Lông Xám xuống!"

".."

Mọi người thảo luận sôi nổi khiến Cố Sương Chi nở nụ cười. Thời gian mới có một tối thôi, cô còn chưa nghĩ xong sẽ đối mặt với Nguyễn Thanh Ngôn như thế nào.

Câu nói tối qua cứ lặp lại trong đầu cô, cô luôn cảm thấy không chân thật.

Anh ấy là Lông Xám đại thần, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Yan, thế giới của anh đẹp như thế, vì sao lại muốn tiếp cận một người đơn điệu, bị bóng tối vây quanh như cô?

Anh không phải là một người vì nhất thời cao hứng mà lấy tình cảm ra đùa, điều này cô tin. Nhưng vì tin nên mới thêm phiền.

Cố Sương Chi cô đây, đã mù nhiều năm, miễn cưỡng mới lo được cho cuộc sống của mình, cô có gì có thể cho anh?

Tình cảm là chuyện hai bên, cô không nên ích kỷ chỉ biết lấy đi mà không trả lại.

Cố Sương Chi suy nghĩ rất nhiều, thích hợp hay không, có thể hay không. Quanh đi quảy lại vẫn không muốn chạm đến vấn đề đó.

Cô thích Nguyễn Thanh Ngôn ư?

Đáp án đơn giản như thế, sống động như thế lại bị cô kiên quyết giấu đi.

"Cà chua?"

"Ừ."

"Bơ?"

"Không ăn."

"Cà rốt?"

"Ừ"

"Xà lách?"

"Không ăn.”

"Nấm?"

"Ăn"

"Thịt?"

"Không ăn."

".."

Văn Hoài thở hổn hển, kéo xe đẩy hàng dừng lại, nhìn người đang giúp đẩy xe như du hồn kia, bực bội mắng, "Lông Xám đại thần, cậu muốn mua gì tự mình chọn không được hả?"

"Không được."

"Sao lại không được?" Văn Hoài ôm hai bắp cải trắng, chỉ người xung quanh, "Cậu nhìn đi xung quanh có hai thằng con trai nào cùng đi mua đồ như mình không?"

"Mình không thấy, không thấy." Nguyễn Thanh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu.

Văn Hoài sắp điên rồi, bước tới lột cái bịt mắt trên mặt anh ra, không thể tin mà hỏi, "Cậu lột cái này xuống là thấy mà?"

"Mình không lột." Anh nhíu mày, đeo bịt mắt lại.

"..."

Biết con người này quái dị, nhưng không ngờ lại quái thế. Văn Hoài nhìn anh từ trên xuống, tiện thể chịu đựng ánh mắt của mọi người xung quanh.

Hình vẽ trên bịt mắt của anh là một cặp mắt to, ánh mắt khó chịu, đằng xa vẫn có người nhìn lại đây. Nhưng thật ra anh rất bình tĩnh, bịt mắt vừa che lại, thế giới bên ngoài liền cách biệt với anh, ánh mắt người khác tìm tòi hiếu kỳ cỡ nào, bây giờ người khó chịu chỉ có người đi mua đồ ăn cùng anh - Văn Hoài.

Văn Hoài bây giờ đã hiểu, vì sao Hứa Trí Thịnh vừa mở cửa đã nóng lòng nhờ anh đi mua đồ ăn cho Lông Xám, còn nói "mình có chuyện gấp."

Kết quả? Chơi với chó cũng được tính là chuyện gấp?

Anh biết mình bị chơi đểu, nhưng giờ thì biết cũng vô dụng, củ khoai lang bỏng tay này lại thúc giục anh đi lựa hoa quả.

"Rốt cục cậu đang chơi trò gì thế, nói mình biết được không? Mình cứ tưởng mấy cậu gọi tới để ăn tiệc lớn, chưa tan làm đã vội vàng chuồn đi, kết quả lại bị cậu kéo đi mua đồ ăn. Mua đồ ăn không nói đi, cậu lại bịt mắt mua đồ ăn là cái khỉ gì" Văn Hoài vừa chọn hoa quả vừa cằn nhằn mãi.

Đến khi bên cạnh "bịch" một tiếng, sau đó kẹo "ầm ầm" rơi đầy đất.

"Trời ơi anh hai tôi ơi!" Văn Hoài hét lên, "Mới nửa phút không thấy cậu, cậu làm gì để giá kẹo ngã thế?"

Nhân viên gần đó chạy tới, nhìn kẹo rơi đầy đất mà không tiện oán giận, đành ngồi xổm xuống nhặt.

Nguyễn Thanh Ngôn buông xe đẩy ra, ngồi xuống theo, hai tay sờ soạng trên mặt đất hốt một nắm kẹo, dựng cái giá lên, tìm chỗ để kẹo vào.

Động tác của anh chầm chậm không được linh hoạt lắm, khiến cho nhân viên bán hàng tưởng anh là người mù, vừa thương hại vừa khinh bỉ Văn Hoài bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở "Người gì thế, cũng không thèm giúp người mù."

Văn Hoài thấy mình rất oan ức, lần này lại biến thành thanh niên lạnh lùng thời đại mới “không trông kỹ người mù làm giá kẹo bị đụng ngã, sau đó lại không chủ động nhặt"

Anh bực bội trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Mình đúng làtự tìm đường chết mà."

Cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết Nguyễn Thanh Ngôn, Văn Hoài đưa anh trở về. Dừng xe, lúc đang chờ thang máy, Văn Hoài còn không quên lạnh giọng hầm hừ nói, "Để mình xem, cậu bịt mắt như thế, lát hồi sao mà ăn được nhé."

Cửa sắt mở ra, trên sàn xuất hiện mấy đôi giày nữ.

"Ồ? Nhóm Niệm Niệm tới nhanh thế" Văn Hoài nhẹ giọng nói, nhìn vào trong, Tiểu Bạch đang bưng trà rót nước, mấy cô gái và một cậu trai trẻ đang vây quanh husky mặc áo giáng sinh chào hỏi.

Tiểu Hứa thiệt thảm, kêu mấy cô gái tới ăn giáng sinh, kết quả hào quang đều bị chó cướp hết.

Chủ nào chó nấy, câu này đúng là có lý.

Nguyễn Thanh Ngôn này đi tới đâu ánh sáng chiếu đến đấy, giống y như con husky mặt ngáo của anh.

"Về rồi hả?" Tiểu Hứa chạy đến nhận lấy đồ ăn trong tay Văn Hoài, "Sao mà lâu thế?"

"Còn không phải là tại thằng này" Văn Hoài chỉ người phía sau.

Cùng lúc ấy, cái người kia xách đồ ăn trên tay yên lặng đến phòng bếp.

Mà cái bịt mắt kì lạ trên mặt anh đã không còn thấy bóng dáng.

Truyện Chữ Hay