Lâm Tiểu Noãn nộp xong bản luận văn tốt nghiệp thì đắc ý đi ra. Trong sân trường nhiều người biết cô ta, vì là bạn thân của Phượng Tâm - học bá và cũng là hoa khôi của trường.
Có một cô gái chạy từ phía sau kêu lên: "Tiểu Noãn, Tiểu Noãn. Chờ mình với."
Lâm Tiểu Noãn quay người lại, trên môi trưng ra nụ cười thân thiện: "Bạn học Giang, có việc gì sao?" Cô gái này là Giang Lệ Vũ, hội trưởng hội sinh viên trường.
Giang Lệ Vũ thở dốc mấy cái: "Tớ không thấy Tâm Tâm đâu cả, cậu có thấy không? Nếu hai mươi phút nữa mà không tới nộp luận văn cho Hà lão sư thì sẽ trượt tốt nghiệp mất."
"Tớ vừa gọi điện cho Tâm Tâm rồi. Cậu ấy nói đến muộn một tý. Chắc không có chuyện gì đâu." Lâm Tiểu Noãn vỗ vai Giang Lệ Vũ mấy cái rồi xoay người đi mất. Trên môi nhếch lên một độ cong. Tốt nghiệp ư? Hừ! Nằm mơ đi. Trượt tốt nghiệp năm nay, để xem còn có thể mang cái mác là học bá nữa không? Đây sẽ là vết nhơ của Phượng Tâm. Vừa nghĩ, trong lòng cô ta lại càng thấy sảng khoái, lái xe rời khỏi trường.
Chiếc xe của Lâm Tiểu Noãn vừa khuất, không biết từ đâu Phượng Tâm xuất hiện trên hành lang. Đôi mắt cô hiện lên ý cười rồi đi về phía Giang Lệ Vũ.
"Lệ Vũ."
Nhìn cô gái trước mặt, Giang Lệ Vũ có điểm kinh ngạc rồi nhanh chóng vui vẻ: "Tâm Tâm. Cậu tới lúc nào vậy? Mau lên, sắp muộn thời gian nộp luận văn rồi."
Giang Lệ Vũ không đợi Phượng Tâm nói gì mà kéo tay cô đi. Trong lòng Phượng Tâm khẽ dao động. Kiếp trước vì Lâm Tiểu Noãn mà cô đã đánh mất người bạn này. Đến cuối cùng, khi bị chồng phản bội, gia đình bỏ rơi, người người dè bỉu thì lại chỉ có một mình cô ấy bên cạnh cô, đứng về phía cô. Kiếp này... cô nhất định phải sửa lại sai lầm.
Nộp luận văn xong, Giang Lệ Vũ vô cùng nhiệt tình kéo Phượng Tâm đi shopping. Vừa đi vừa nói không ngừng nghỉ.
"Tâm Tâm, cậu xem cái này thế nào? Màu đỏ rất hợp với cậu."
"Cái này hoa văn rất đẹp."
"Hmmm... cổ váy này hơi hở thì phải."
Nhìn thấy Phượng Tâm cả ngày bị kéo đi theo mình mà không nói chuyện, Giang Lệ Vũ mới ngừng lại hỏi: "Sao thế? Cậu có chuyện gì không vui à? Hay bác trai bác gái lại làm khó dễ?"
Cô lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là đột nhiên thấy tiểu Vũ rất đáng yêu."
Aaa.... Giang Lệ Vũ lập tức đỏ mặt: "Cậu... cậu... không nói chuyện với cậu nữa."
Sau khi hai người chào tạm biệt, Phượng Tâm mới đi bộ về. Hôm nay cô không đi bằng xe của mình, mà bắt taxi tới trường. Nơi này cũng gần nhà nên cô không ngại vận động thân thể một chút.
Chỉ là không ngờ, lúc cách nhà mình khoảng hai trăm mét thì lại xuất hiện một người đàn ông, người này mặc quần tây và chiếc áo sơ mi trắng gần như đã bị màu máu tươi nhiễm đỏ. Cô giật thót người định bước qua vì không muốn tìm phiền phức, nhưng không hiểu sao lại dừng chân, bắt xe mang theo người kia tới bệnh viện.
Trên người của người đàn ông kia không có bất cứ giấy tờ nào, ngay cả điện thoại cũng không có. Phượng Tâm đành lấy danh nghĩa là người nhà để làm thủ tục nhập viện. Sau khi vào phòng cấp cứu gần một tiếng đồng hồ thì anh ta được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Phượng Tâm nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối. Đang định đi về thì có y tá tới thông báo bệnh nhân đã tỉnh.
Cô bước vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông đang mặc áo bệnh nhân kia thở dài một tiếng rồi đi tới bên giường bệnh ngồi xuống.
"Anh có thấy không khoẻ ở chỗ nào không?"
"..." người đàn ông nhìn cô đề phòng.
"Tôi không phải người xấu." Phượng Tâm cười để trấn an anh ta: "Anh có nhớ vì sao mình bị thương hay địa chỉ nhà mình không?"
Vẫn là im lặng.
Phượng Tâm nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh không biết nói chuyện hả?"
"Biết..." Giọng nói trầm thấp tràn đầy nam tính phát ra, làm cho cô giật mình suýt ngã: "Cô là ai? Đây là đâu?" Anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ.
Không bị câm à? May quá!
"Đây là bệnh viện. Anh tên gì?"
"..." Người đàn ông dùng đôi mắt sắc dài như diều hâu khẽ híp lại tỏ vẻ suy tư, sau đó lắc đầu: "Không biết."
Sau khi bác sĩ thăm khám một hồi, xác định là anh ta mất trí nhớ.
"Anh ở đây nhé. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm anh." Phượng Tâm xách túi lên định đi thì góc áo bị kéo, cô nhìn bàn tay của anh ta đang nắm lấy góc áo của mình: "Sao vậy?"
"Đi cùng." Hai mắt anh bỗng nhiên to tròn, long lanh như có sương mù bao phủ?
Mẹ kiếp! Làm nũng á?
Phượng Tâm đau đầu gọi bác sĩ vào, sau khi khuyên giải bệnh nhân ở lại bệnh viện để tiện chăm sóc một hồi không được thì đồng ý cho cô làm thủ tục xuất viện, trước khi hai người đi còn dặn dò đủ thứ.
Bắt taxi về đến nhà là đã gần mười một giờ đêm.
Vào nhà, Phượng Tâm đi thẳng vào phòng khách, dì giúp việc nhìn thấy cô thì vội vã chạy tới: "Cô chủ, cô đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Lúc nãy ông bà chủ có gọi điện tới hỏi thăm đấy."
"Hỏi thăm?" Cô nhếch miệng cười trào phúng. Cha mẹ cô chẳng phải là loại người tốt lành gì, bởi vì cô trượt tốt nghiệp mà đã mắng nhiếc cô rồi bán cô cho một lão già gần năm mươi tuổi dưới cái mác là liên hôn thương mại. May mắn là Hàn Trì đã ngăn cản và kết hôn với cô. Nhưng cuối cùng đó lại trở thành một cơn ác mộng khác.
"Vâng. Ông bà chủ hỏi là..."
"Dì Minh, tôi hơi mệt, không muốn nghe. Hơn nữa, chuẩn bị một phòng cho người này." Vừa nói, Phượng Tâm vừa chỉ vào người đàn ông đang đứng phía sau lưng mình. Dì giúp việc đến lúc này mới chú ý đến người này, liền trố mắt nhìn.
"Cô... cô chủ... người này là..."
"Từ nay hắn sẽ sống ở đây." Nói xong, cô đi về phòng mình ở tầng hai mà không để cho dì giúp việc nói thêm gì.
Cô bước vào phòng mình, đang định đóng cửa thì một cánh tay vươn ra chặn lấy. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông này có chút đánh giá.
Mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, gộp lại cũng rất hài hoà. Nét đẹp nam tính chứ không phải ẻo lả như mấy người làm trong giới giải trí thời nay.
“Sao?” Cô hỏi.
Anh đứng đó trước mặt cô, lúng ta lúng túng gãi tai: “Tôi... tôi đói.”
“Vào phòng thay đồ rồi xuống nhà ăn cơm.”
“Được.”
“Ê... ai bảo anh vào phòng tôi? Là về phòng của anh mà thay.”
“Ồ.” Anh bặm môi ra vẻ tiếc nuối rồi quay lưng đi về phòng mà dì giúp việc đang chuẩn bị cho mình.
Lúc vừa quay người, khoé miệng anh nhếch lên một cái gian tà, nhưng lại rất nhanh biến mất.
Truyện convert hay : Trở Lại Địa Cầu Đương Thần Côn