Sau kỳ thi Hương, hoàng cung, dạ yến.
Hoa kim quế nở rộ đầy cành, hương bay mười dặm, hòa vào quỳnh tương ngọc lộ cất giấu trong cung để rồi nuốt một ngụm vào trong bụng, ngay cả hơi thở phả ra, dường như cũng vấn vít lưu hương.
Hoàng đế chậm rãi đi đến phía sau người nào đó, hừ lạnh: “Thực là vô dụng! Thi được có hạng tám mươi ba.”
Cố Tầm xoay người lại, hành lễ bài bản đâu ra đó: “Bệ hạ, hạng tám mươi ba đã là cực hạn của học trò rồi, lát về nhà, học trò còn muốn trốn vào trong ổ chăn len lén cười nữa kia.”
Thần sắc hoàng đế lạnh lùng nghiêm nghị: “Mới tám mươi ba đã chí đắc ý mãn, tâm tính như vậy sao có thể hoàn thành đại sự.”
Cố Tầm nhoẻn miệng cười: “Học trò không muốn hoàn thành đại sự, nhàn chức dưỡng thân là tốt rồi.”
Hoàng đế: “Ngươi đây là đang đòi trẫm nhàn chức mỹ soa?! Hừ! Mơ đẹp thật đấy!”
Cố Tầm: “Vậy bệ hạ cần học trò làm chức vị nào? Bệ hạ cứ việc an bài, học trò… ợ… nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy, chết không chối từ… ợ… làm một đại hiền thần… ợ… thật xấu hổ bắt đầu ợ… muôn đời lưu danh sử sách…”
Hoàng đế đầy mặt căm ghét: “Cút cút cút! Uống say rồi thì mau cút đi! Khỏi ở đây làm trò mất mặt!”
Cố Tầm: “Ợ… Tạ bệ hạ không trừng trị học trò tội quân tiền thất nghi… Ợ… Bệ hạ thánh minh… Ợ… Tạ chủ long ân… Ưm, thật xấu hổ, ta không biết… ợ… loại trường hợp này nên nói cái gì nữa… Ợ… Rõ ràng ta học lễ nghi rất tốt…”
Hoàng đế bị chọc tức rồi. Nhìn kẻ này dùng khuôn mặt nhu thuận thanh nhã của Tử Thù làm ra mấy chuyện thất nghi thất thố, là y lại trở nên cáu gắt kinh khủng, cứ như thể cây tuyết ngọc lan yêu quý trong lòng nọ bị người ta đùa bỡn vậy. Ấy vậy mà y vẫn không thể làm gì hắn. Chỉ có thể tự mình xoay người đi khỏi thật nhanh, đỡ phải nhìn hắn thêm một cái để bị tức đến trào máu!
—
cường nhân sở nan: buộc người khác phải làm chuyện quá sức
vô khả hậu phi: chuyện không có gì đáng trách
quỳnh tương ngọc lộ: ý chỉ những thứ nước tinh túy và thơm ngon, quý giá
nhàn chức, mỹ soa: chức quan nhàn tản, công việc dễ dàng
quân tiền thất nghi: không làm đúng lễ nghi trước mặt vua