Sáng hôm sau, cô mặc một chiếc váy tím lụa mỏng, bông hoa nhỏ li ti ở đuôi váy sống động như theo từng bước chân cô.
Màu tím tượng trưng cho sự chung thủy.
Hôm nay cô mặc chiếc váy này cũng để an ủi vị vương gia bận rộn vất vả, ngày hôm trước và ngày hôm sau đi quãng đường dài vất vả như vậy.
Hôm nay cô cũng chỉ dẫn theo A Lục, Bên cạnh vị vương gia này không có gì nguy hiểm cả.
Dù sao kết quả cũng là hai người họ thành hôn.
Ngay khi đến nơi, cô thấy thiếu niên tuấn dật đang ngồi trên lưng một con chiến mã.
Hôm nay, hắn mặc trường bào bó sát cơ thể, càng làm tăng lên khí khái, và tôn thêm thân hình rắn chắc khỏe mạnh.
Ngựa này tuyệt đối không bình thường, kiêu ngạo như chủ vậy, cô đến gần cũng không buồn động đậy, chỉ chuyên tâm ngẩng cao đầu.
Bên cạnh là một con ngựa trắng, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, luôn im lặng gặm cỏ.
Trong mắt Cử Hy thoáng sửng sốt.
Chẳng phải, hắn muốn rủ cô cưỡi ngựa, vậy mà lại mặc váy."Vương gia, người đi tốt.
Ta sẽ ở đây đợi người"Cô vốn nghĩ sẽ có một màn xúc động, uyên ương không tách rời, vậy mà lại chỉ thấy sự khó hiểu trên gương mặt ngàn năm biểu cảm kia.
Cô thầm nghĩ do mình quá đường đột sao.
Haizz, dù sao cũng nên nhẹ nhàng lại, không thể quá phóng khoáng như vậy."Ta có nói ta trở lại Đại Quốc?"Không phải sao, hôm qua ngài nói....Ừm, không có là do cô hiểu lầm đi?"Vậy đây là?""Cưỡi ngựa"Hóa ra là muốn rủ cô cưỡi ngựa, nhưng sao không nói sớm để cô mất công mặc cái váy này.
Nhưng hiện tại, không thể cưỡi ngựa.
Nhìn con ngựa màu trắng bên cạnh, cô định leo lên, liền có một bàn tay bắt lấy cánh tay kéo cô lên con ngựa kiêu ngạo kia.
Hiện tại, chính là cô ngồi trong lòng người ta.
Ngay lập tức giật cương, con ngựa điên cuồng chạy tới ngọn đồi phía xa.
Đối diện cô là khuôn ngực rắn chắc, hơi ấm tỏa ra từ cơ thể người đối diện khiến cô bất giác kéo giãn khoảng cách nhưng rất nhanh, đến chỗ sóc nảy, cô vô thức ôm lấy áo người đối diện.
Ngẩng đầu lên định bảo vương gia, có thể cho ngựa chậm lại, cô là chỉ quen đi ngựa một mình, hơn nữa con đường này cũng quá gồ ghề khiến dạ dày bất giác cuộn lên.Bùm, trong đầu cô nổ tung một cái, gương mặt đỏ bừng, môi cô chạm vào yết hầu nam tính.
Yết hầu chuyển động lên xuống, ngựa đã dừng lại từ lúc nào.
Môi mỏng tiến lại gần.
Gương mặt tuyệt sắc phóng đại trước mặt cô.
Mắt cô nhắm chặt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn bất ngờ, có chút lo lắng nhưng lại vô cùng mong chờ.
Một viên kẹo đường được nhét vào miệng cô.
Mùi hoa mai lan tỏa khắp khoang miệng, người này vậy mà lại biết cô thích ăn kẹo này.
Ngày đầu, cô cũng không thích hoa mai lắm, nhưng sau này tiếp xúc nhiều như vậy, cô lại có chút trân trọng phẩm cách thanh cao ấy."Ngon không"Thực sự rất ngon, cô gật đầu bất chấp, Mỗi khi được ăn kẹo, cô lại như trẻ con vậy.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa má cô, chiếc nhẫn ngọc lành lạnh chạm vào má khiến cô bất giác rùng mình"Lạnh?"Cô lắc đầu chỉ vào chiếc nhẫn trên tay hắn.
Chiếc nhẫn này màu xanh ngọc, đường vân tinh tế, chạm vào lành lạnh, như con người của vị vương gia trước mặt.
Như hiểu lầm ý cô, hắn tháo nhẫn, rút lấy mạt ngạch xâu lại, buộc vào tay cô rồi ngắm nghía một hồi, môi mỏng khẽ nhếch"Tuyệt đối không thể mất, nó đại diện cho ta.
Từ nay nàng là người của ta"Tuy không tiếp xúc nhiều lần nhưng cô khá hiểu người này có sự chiếm hữu mãnh liệt.
Một nam nhân mất nhiều như vậy, tuyệt đối không phải người có thể dễ dàng đánh mất một thứ gì đó.
Kì lạ là cô không cảm thấy khó chịu vì sự chiếm hữu này, ngược lại vô cùng vui vẻ, nhoẻn miệng gật đầu.
Hai người cùng đi dạo trên thảo nguyên rộng lớn.
Bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của cô.
Hôm nay gió lớn, lại trên thảo nguyên, cô ăn mặc có chút mỏng manh, thực ra là rất mỏng, ai biết đâu sẽ đi cưỡi ngựa, nhanh như vậy còn bỏ lại A Lục một mình nơi đó.
Không biết có khóc lóc không nữa.
Một bàn tay nhẹ nhàng kéo cô lên ngựa, để cô tựa lưng vào khuôn ngực ấm áp, để ngựa thong thả trở về, không còn gấp gáp như khi mới đi.
Tuy nhiên, da thịt tiếp xúc, nay cô lại mặc áo khoác có chút mỏng lộ da thịt nơi cánh tay.
Đấy là cô nghĩ chỉ như vậy, thực chất là khi hắn vô tình nhìn xuống muốn ngắm gương mặt cô lại nhìn thấy, gò bồng đào nhấp nhô ép lấy miếng vải.
Cổ họng khẽ nuốt xuống.
Còn vị ngây thơ nào đó vẫn tiếp tục ngó đông ngó Tây, không hề để ý vị đằng sau đang cố gắng ngồi dịch ra.
Ngay khi nhận ra có chút lạnh, lại tiếp tục lùi.
Lần này, thì hết chỗ lùi, cắn răng nhịn.
Rất nhanh, người nào đó đã phát hiện ra một vật thể khác lạ cọ vào mông mình.
Mọi người cũng nên thông cảm cho một người con gái sắp tuổi cả hai đời lại chưa nếm mùi giườn chiếu.
Ban đầu, cô vẫn luôn cho rằng có lẽ là túi đựng tiền của vị vương gia đằng sau, đựng cái gì đó, nên tiếp tục tò mò thăm thú xung quanh.
Cho đến khi, đôi bàn tay khẽ nắm lấy eo cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai"Ngồi im"Lần này có ngu nữa cũng nên phát hiện ra, thứ đang cọ vào mông mình là gì..