Lễ sắc phong đã đến.
Đúng là suốt một tháng qua cô không phải động tay động chân vào một viếc gì cả.
Thái tử đã lo hết mọi việc.
Cô chỉ việc ăn mặc thật tốt và trở thành nhân vật chính trong buổi lễ.Sáng hôm ấy, cô bị ma ma từ trong cung dựng dậy từ canh ba.
Cuộc sống của cô từ khi đến đây, chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy.
Hai mắt cứ nhắm tịt vào nhau, mặc người lôi qua kéo lại, tô son, tô phấn, vẽ lông mày, vấn tóc, mặc lễ phục, lôi qua kéo lại.Cô nhìn chính mình của hiện tại trong gương.
Không còn quá xa lạ nữa, đã mang phần quen thuộc.
Sau khi trang điểm lại che bớt đi một phần trẻ con, tăng thêm một phần tà mị.
Mắt phượng long lanh, môi trái tim bình thường là hồng đào giờ được thoa một lớp son đỏ như một quả dâu căng mọng.
Sau khi ở lại đây điều dưỡng thân thể, cơ thể này cũng không còn nhợt nhạt gầy yếu như ban đầu, ngược lại có da có thịt, làn da vốn trắng bệch, giờ là màu trắng hồng, non mịn, mềm mại như tơ lụa thượng đẳng.
Mái tóc đen nhánh được vấn theo kiểu Phi Thiên kế, mang đậm nét thoát tục hóa tiên.
Tuy chưa phát dục hoàn toàn nhưng cũng khiến người ta thương nhớ ngay từ lần đầu gặp.Kiếp trước tuy cô cũng xinh đẹp nhưng cũng nằm ở mức dễ nhìn, lại thêm công việc bận rộn, gương mặt không còn tươi trẻ và làn da không còn quá mềm mại như làn da của nguyên chủ."Quận chúa, người...người...quá đẹp đi.
Tiên nữ cũng chỉ đến thế thôi" A Lục từ khi tới Tây Vực cũng đã trưởng thành hơn nhưng dù sao cũng chỉ là nha đầu hơn mười tuổi, cuộc đời chưa trải bao nhiêu.
Cô chỉ cười nhẹ.
Gương mặt này mà ở hiện đại cũng được các công ty săn đón đến tột độ, không thì tương lai tiềm năng trở thành hoa hậu không phải truyện đùa.
Nhưng dù sao hiện tại cũng là một đứa bé, có cần khoa trương như vậy"Quận chúa, A Lục nói không sai.
Mặc dù Vân Cúc ở trong cung rất lâu nhưng cũng chưa gặp được phi tần hay công chúa nào đẹp hơn người.
Lạp Đa công chúa đúng là xinh đẹp nhưng...dù sao Quận chúa người....Hảo".A Lục không tiếp xúc nhiều nàng cũng hiểu, nhưng Vân Cúc cũng có lời, cô có nên tự hào về nhan sắc này.
Cô chỉ lo nó đem lại rắc rối.
Cũng may trước đây, thân thể này không được chăm sóc nên hoàn toàn bị che lấp đi khí chất, nếu không thì cô cũng không yên bình tới đây.
Bình thường như vậy, nguyên chủ còn phải chết đừng nói với cái nhan sắc yêu nghiệt này, đủ gặp diêm vương vài chục lần.
Cô càng khẳng định, chắc chắn phụ phân nguyên chủ không thể dùng một câu hào hoa, tuấn tú để hình dung.
Chắc chắn phải là yêu nghiệttt.Vân Đào, Vân Cúc và A Lục hộ tống theo cô, bốn thị vệ vẫn yên lặng giữ một khoảng cách vừa phải.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc cùng những người tại Đông cung phủ thái tử, ngoài vị trưởng biểu tỷ Lạp Lệ Lan là một người điềm đạm, nhẹ nhàng dễ thân cận, còn lại mấy vị kia cô không tiếp thu nổi.
Dù sao cô cũng không có hứng thú tiếp thu quan hệ.
Người không động thủ, mình cũng không liên quan, giữ mối quan hệ hòa hảo là được.
Ở Tây Vực tôn trọng mối quan hệ một vợ một chồng, có thiếp không hẳn là chuyện kì lạ nhưng cũng không được mọi người hoan nghênh, coi trọng.
Vì vậy cả thái tử và ông ngoại hoàng đế đều chỉ có duy nhất một cái "nóc".
Hoàng hậu đã mất từ lâu, nhưng ông ngoại hoàng đế vẫn không có ý định lập kế hậu.
Người ta nói, mối tình của hai người chính là điển hình của tình yêu chân thành và đằm thắm, một thiên trường địa cửu.
Thái tử phi âu cũng xuất thân danh giá, là người đoan trang mẫu mực, vị trưởng tỷ Lạp Lệ Lan chính là bản sao của nàng.
Nhưng sao vị thái tử phi ấy lại có thể nuôi dưỡng mấy vị quái gở khó hầu kia.
Sau trưởng tỷ là một vị biểu ca chỉ kém trưởng tỷ một tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm, thông minh, chính trực, lạnh lùng nhưng lại có sở thích quái dị.
Cũng không tính là quá kì cục nhưng...Thôi được rồi, vị ấy thích ngồi ngẩn người trên nóc nhà mỗi khi chiều đến,...là mỗi ngày.
Không ai biết lí do, nhưng người ta đồn là do vị này nhớ tới một người bạn thanh mai trúc mã nhưng giờ người ta đã biến mất rồi.
Cũng không có gì nếu đó không phải là một nam tử.
Nên là cứ như vậy vị biểu ca trầm lặng này bị gán cho cái danh đoạn tụ.
Còn hai vị năm nay tám tuổi, là long phượng thai.
Nghe nói khi sinh ra trên trời xuất hiện đám mây hình rồng phượng, là điềm lành vạn năm khó thấy nên tất nhiên rất được cưng chiều.
Và lẽ đương nhiên, hai đứa nhỏ này là thành thần nghịch ngợm nhất cô từng gặp.
Mọi trò vui đều góp mặt, là hoàng tử, công chúa tương lai nhưng bắt gà trộm chó, trêu trẻ con, chọc người già.
Có thể chúng đều làm.
Và tất nhiên vị trưởng tỷ kia sẽ ra mặt giải quyết.
Vị biểu ca kia, ban ngày còn bận trau dồi năng lực bản thân, chiều tối bận ngẩn người, ban đêm còn chuyện khác.Giai Dĩnh ngẩn người trong xe hết gần một canh giờ mới tới nơi, mặc dù là đi kiệu.