Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ tưởng rằng cực hình này sẽ kéo dài thật lâu, không ngờ đến sáng ngày thứ hai, cánh cửa tầng hầm đã ầm ầm mở ra.
Giang Lăng tựa vào tường ngồi ở dưới đất, từ trong mơ hồ tỉnh lại, tim đập hỗn loạn nhìn đến phía cửa, chỉ thấy Thôi Cát bưng khay thức ăn đi tới.
Thôi Cát mở đèn lên, vẻ mặt có chút sợ sệt thận trọng, cậu ta khẽ đặt khay xuống bên cạnh Giang Lăng, ngập ngừng nói: “Em đã làm bữa sáng cho anh.”
Giang Lăng nhìn lướt qua thức ăn đẹp mắt trong khay, giương mắt nhìn chằm chằm Thôi Cát: “Ai bảo cậu làm.”
Thôi Cát khẩn trương lên: “Em... tự làm. Ngụy Tần ra ngoài rồi, nếu anh không ăn nhanh, sẽ nguội mất.”
Giang Lăng lạnh lùng nói: “Hắn không kêu cậu thả tôi ra sao.”
Thôi Cát nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn cậu ta cúi đầu xuống, Giang Lăng than nhẹ, ánh mắt buồn bã: “… Xin lỗi.”
Thôi Cát lại càng hoảng sợ: “Không không không, em mới nên xin lỗi, đã khiến cho anh hiểu lầm...!”
Giang Lăng không đáp lời, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.
Thôi Cát trầm mặc một hồi, giống như đã hạ quyết tâm, nói: “Hai năm trước, em đã gặp Ngụy Tần...”
Giang Lăng trong mắt lóe lên tia sáng, hơi mím môi.
Thôi Cát giọng nói có chút đau thương, chậm rãi nói: “Khi đó…”
…
Sắc trời âm u mù mịt, mưa to như trút nước, thanh âm của vạn vật náo động đan xen.
Thôi Cát ôm bức tranh được bọc vải, tận lực dùng thân thể che lại, nhưng mà từ mép bức tranh liên tục chảy ra dòng nước mưa trộn lẫn màu vẽ nhoe nhoét, bức tranh của cậu ta đã bị hỏng.
Gương mặt ướt đẫm nước mắt hòa với nước mưa, Thôi Cát cuộn tròn người ở bên cạnh cột điện, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Chốc chốc cũng có mấy người hớt ha hớt hải chạy qua nhìn thấy cậu, nhưng lại không có một ai ra tay cứu giúp.
Một chiếc xe Limousine màu đen chạy xẹt qua chỗ cột điện, làm bắn lên một trận bọt nước, Thôi Cát muốn chắn cũng không chắn được.
Không lâu sau, chiếc xe lại vòng trở lại, kính cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Ngụy Tần.
Thôi Cát cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như phản xạ có điều kiện lẩm bẩm cười nói: “Ông chủ... Muốn mua tranh sao? Rất rẻ thôi...”
Ngụy Tần nhíu mày: “Bao nhiêu tiền?”
“Chỉ cần hai trăm! ” Thôi Cát xốc lại tinh thần, từ mặt đất bò dậy, “Tôi cho anh xem tranh! ” cậu ta bị kích động mà mang bức tranh tới, bóc lớp vải đã mềm nhão từ lâu ra —— trên bức tranh sơn dầu là một đống hỗn độn, bị hủy hoại đến mức không còn nhìn ra hình thù.
Thôi Cát run rẩy, vô lực ngồi trên mặt đất, ôm đầu suy sụp khóc lớn.
Ngụy Tần nhìn Thôi Cát co người khóc lóc thảm thiết, hắn do dự một chút, đẩy cửa xuống xe, kéo cánh tay Thôi Cát lên nhét cậu ta vào trong xe, đóng cửa lại.
Thôi Cát bám vào cửa sổ khóc ròng nói: “Tranh của tôi!”
“Vứt rồi. ” Ngụy Tần có chút bực bội nắm tay lái, nhấn chân ga.
Về đến nhà, Ngụy Tần không nói câu nào, đẩy Thôi Cát vào phòng tắm.
Thôi Cát tắm xong đi ra, trên người phủ lên bộ quần áo rộng thùng thình của Ngụy Tần, dáng vẻ nhìn có chút buồn cười. Nhìn Ngụy Tần đang ngồi trên sô pha hút thuốc, không khỏi tim đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện hồng: “… Cảm ơn anh.”
Ngụy Tần khoát tay, bình thản nói: “Tới, ngồi xuống đây.”
Thôi Cát chậm chạp đi tới, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Ngụy Tần, trái tim đập thình thịch không ngừng.
“Hút thuốc không? ” Ngụy Tần cầm hộp thuốc lá đưa tới.
“Không. ” Thôi Cát không dám đối diện với ánh mắt của Ngụy Tần, rũ mắt nói.
Không đợi Thôi Cát mở miệng, Ngụy Tần hỏi: “Cậu không có nhà?”
Thôi Cát cả kinh, ánh mắt lập tức tối đi: “Có, nhưng tôi đã không thể trở về được nữa…. Tôi nói cho ba mẹ tôi biết... chuyện tôi thích nam nhân... Bọn họ đã đuổi tôi ra khỏi nhà rồi…”
Ngụy Tần hút một hơi thuốc, không nói gì.
Thôi Cát đỏ mặt: “Anh... có nghĩ tôi là thứ dơ bẩn không?”
Ngụy Tần ung dung cười: “Sẽ không, tôi cũng thích nam nhân.”
Nghe vậy gương mặt Thôi Cát trong nháy mắt đỏ bừng, tay chân liền luống cuống lộn xộn.
Ngụy Tần bóp tắt đầu thuốc lá, ôn nhu nói: “Cậu ở lại đây đi, tôi rất bận rộn, vừa lúc cũng cần có người trông nom nhà cửa.”
“Thật không?! ” Thôi Cát kích động, “Vậy tôi có thể vẽ tranh không?!”
“Tùy cậu. ” Ngụy Tần mặc áo khoác.
Sau đó, Thôi Cát đã ở lại.
Ngụy Tần liên hệ với một người quen có mở phòng tranh, tài trợ một khoản tiền, để bọn họ hỗ trợ Thôi Cát bán tác phẩm của mình.
Rất nhanh, Thôi Cát đã có thể kiếm chút tiền nuôi bản thân.
Cuộc sống yên bình trôi qua, Thôi Cát nghĩ có thể gặp được Ngụy Tần chính là phúc ba đời của cậu ta, là hạnh phúc suốt cuộc đời của Thôi Cát, cậu ta dần dần cũng đã yêu người nam nhân trong hôm mưa gió đó đã đem cậu về nhà này.
Chỉ có một điều khiến Thôi Cát cảm thấy không trọn vẹn chính là, Ngụy Tần không hề chạm vào cậu ta.
Đêm hôm đó, Thôi Cát quyết định.
Tắm rửa kỹ càng xong, bên ngoài chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc áo sơmi phủ xuống, Thôi Cát đi lên lầu hai.
“Vào đi.”
Nghe thấy Ngụy Tần trả lời, Thôi Cát đẩy cửa ra, chỉ thấy Ngụy Tần đang mặc áo ngủ rộng thùng thình ngồi ở trên giường đọc sách, ánh sáng dịu nhẹ ánh lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, khiến Thôi Cát không khỏi tim đập rộn lên.
Thôi Cát hạ quyết tâm, đi tới bên giường, cởi áo sơmi vứt trên mặt đất, ánh mắt sáng lên: “Ôm em đi.”
Ngụy Tần nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, khép sách lại, khẽ thở dài: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi đối với cậu không có dục vọng.”
Những lời nói tàn khốc suýt chút nữa đánh nát tôn nghiêm của Thôi Cát, cậu ta cắn răng nói: “Em không tin!!”
Ngụy Tần lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vậy cậu tới thử đi, tôi cho cậu một cơ hội.”
Thấy được một tia hi vọng, Thôi Cát đỏ mặt bò lên giường, vén vạt áo ngủ của Ngụy Tần lên, đem phân thân chưa cương của hắn ngậm vào.
Phân thân ở trong miệng từ từ trướng đại, Thôi Cát từ đáy lòng dâng lên một tia mừng rỡ, càng ra sức lấy lòng.
Nhưng mà thật lâu sau, phân thân vẫn không thể đạt tới độ cứng có thể tiến nhập, Thôi Cát dần sốt ruột.
Lại liếm trong chốc lát, mãi đến khi hàm dưới căng cứng, Thôi Cát vẫn không thể khiến phân thân của Ngụy Tần đạt được độ cứng nên có, sống mũi cay cay, giọt nước mắt liền chảy xuống khuôn mặt.
Nhìn thấy Thôi Cát tâm trạng đã không thể khống chế, Ngụy Tần nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra.
Thôi Cát quỳ ngồi ở trên giường, nước mắt tuôn rơi, thanh âm nghẹn ngào: “... Tại sao…”
Ngụy Tần an ủi sờ sờ đầu cậu ta, ôn nhu nói: “Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi, ngoại trừ cậu ấy ra tôi không thể sinh ra dục vọng với bất kỳ ai.”
Thôi Cát ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng: “Thật sao?”
Ngụy Tần ôn nhu cười: “Thật. Không phải là lỗi của cậu đâu, Thôi Cát.”
Thôi Cát nghi hoặc nói: “Vậy người đó ở đâu?... Anh mỗi ngày ngoại trừ đi làm ra chỉ có ngủ, chưa bao giờ thấy anh mang người về…”
Nghe vậy, trong mắt Ngụy Tần lóe lên tia hồi tưởng: “Tôi đã giao hẹn với cậu ấy ba năm sau sẽ gặp lại.”
Tự biết vô vọng, Thôi Cát rời khỏi phòng.
Bên trong gian phòng, Ngụy Tần nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh của Giang Lăng, không khỏi dục vọng tăng vọt, buông tay nắm lấy phân thân…
…
Thôi Cát nói thêm: “Sau khi em ra ngoài, áp tai vào cửa liền nghe thấy... anh ấy khẽ gọi tên của anh...”
Giang Lăng sững sờ nhìn Thôi Cát.
“Em thực sự là một chút biện pháp cũng không có... Hoàn toàn thua trước anh rồi. ” Thôi Cát đỏ mặt, biểu tình đau thương nhưng miễn cưỡng mỉm cười, “Anh ấy thực sự rất yêu anh.”
Giang Lăng hô hấp bị kiềm hãm, trong ngực đau nhức, còn chưa kịp đáp lại sóng triều cảm xúc đang dâng lên trong lòng, liền nghe thấy tiếng cửa sắt vang lên, Ngụy Tần đột nhiên xuất hiện ở chỗ cửa.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Ngụy Tần, trái tim Giang Lăng nhất thời điên cuồng nhảy lên.
“Thôi Cát. ” Ngụy Tần hô to một tiếng.
“A a a! ” Thôi Cát sợ đến từ mặt đất nhảy dựng lên, “Anh, anh không phải tới công ty rồi sao!...”
Ngụy Tần phất tay: “Cậu đi ra ngoài.”
“A dạ. ” Thôi Cát vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, Giang Lăng không thể kiềm nén cảm xúc trong lòng, buộc miệng nói: “Chủ... ” chữ sau còn chưa kịp nói ra, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Giang Lăng chống tường từ mặt đất đứng lên, lấy điện thoại ra.
Ngụy Tần lạnh lùng nhìn Giang Lăng nghe điện thoại.
“Cái gì?!... ” Giang Lăng thần tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, “Trương Hằng xảy ra chuyện gì?! … Được, tôi sẽ lập tức tới ngay!”
Giang Lăng lao ra khỏi tầng hầm, lúc lướt qua Ngụy Tần, đôi mắt cậu sáng lên nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh nói một câu: “Đợi em quay về, em nhất định sẽ nhận lỗi với anh!... ” nói xong cũng không hề quay đầu lại mà thẳng tiến bước đi.
Nhìn Giang Lăng đóng cửa lại, Ngụy Tần không nhanh không chậm châm thuốc.
Lần đi này, là hai ngày không thấy hình bóng.
Tô Chiêu cũng không thể liên lạc được với Cố Trung, nhưng y cũng đã quen rồi. Tình cảm dịu dàng trước kia cũng đã tan biến, nói cho cùng bản thân y bây giờ chỉ là một công cụ tình dục của Cố Trung mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Chỉ là một công cụ tình dục mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Tô Chiêu đưa văn kiện cho Ngụy Tần, đột nhiên hỏi một câu: “Anh hai ngày nay sao cứ không tập trung?”
Ngụy Tần cười: “Bị cậu nhìn ra rồi.”
“Hừ. ” Tô Chiêu dương dương đắc ý, “Tôi theo anh đã tám năm, anh có tâm sự gì tôi đều có thể nhìn ra…. Có phải ~ nghĩ tới Tiểu Lăng của anh không?”
Ngụy Tần lật văn kiện, không đáp lời.
“Đừng lo lắng, ” Tô Chiêu nói, “Cậu ấy nhất định là đang ở cùng Cố Trung rồi.”
Ngụy Tần động tác bị ngưng trệ: “Bọn họ suốt ngày đi với nhau là làm cái gì.”
Tô Chiêu cười khẽ: “Còn có thể làm gì nữa, đơn giản là đi làm mấy cái chuyện giết người cướp của hạ lưu vô đạo thôi.”
Đêm khuya, Ngụy Tần dự tiệc xong về nhà, trong phòng khách vẫn tối tăm vắng vẻ như cũ, không có dấu hiệu là Giang Lăng đã trở về, Thôi Cát cũng không có ở nhà. Hắn yên lặng đóng cửa lại.
Lên lầu vừa mới cởi áo khoác ra chuẩn bị tắm, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Ngụy Tần cầm lấy nhìn vào, một dãy số xa lạ.
“Này... ” giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có chút suy yếu, “... Tiểu Lăng, đi đến chỗ cậu rồi... Tôi cản không được cậu ấy…”
Ngụy Tần sửng sốt: “Cái gì?”
Cố Trung nuốt một ngụm nước bọt, cố sức nói: “Cậu ấy... cậu ấy bị thương… Xin cậu... hãy mang cậu ấy tới bệnh viện… ” nửa câu sau tràn đầy tình cảm yêu thương.
Không đợi Ngụy Tần hỏi lại, cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Trái tim đột nhiên đập mạnh, hai chân không tự chủ đi xuống cầu thang, Ngụy Tần vừa đứng lại, liền nghe thấy âm thanh mở khóa vang lên, hắn nhanh chóng chạy tới kéo cửa ra ——
Chỉ thấy Giang Lăng thân hình bất ổn đứng ở cửa, trên trán thấm ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Ngụy Tần, Giang Lăng thoải mái cười, vạn vật rực rỡ: “... Em... đã về rồi…”
Ngụy Tần ngơ ngẩn.
Còn chưa nói hết câu, Giang Lăng thần trí mơ hồ, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngất xỉu ở trong lòng Ngụy Tần.
“Giang Lăng?! ” Ngụy Tần cau mày kêu lên, nhưng không hề có một tia đáp lại, bây giờ hắn mới phát hiện vùng bụng đang ôm chặt của Giang Lăng, máu tươi đã thấm ra ngoài đỏ thẫm.
Trong bóng tối, Giang Lăng không nhớ rõ mình đã gặp bao nhiêu cơn ác mộng, cậu giật mình tỉnh dậy, cả người đầy mồ hôi, hoàn toàn quên sạch không còn nhớ chút nào.
Hơi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, mùi thuốc khử trùng gay mũi liền nhắc cậu biết cậu đang ở bệnh viện.
Cậu chậm rãi quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt sáng rực của Ngụy Tần, sợ đến trái tim co quắp.
“… ” Giang Lăng rũ mắt xuống, lảng tránh ánh mắt hắn.
“Muốn ngồi dậy sao? ” Ngụy Tần hỏi.
Giang Lăng nhẹ nhàng gật đầu.
Ngụy Tần tới bên cạnh giường, giúp cậu ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường. Tư thế thay đổi tác động đến vết thương, Giang Lăng đau đến cắn răng.
“Chịu đựng một chút là được. ” Ngụy Tần nhìn thấy Giang Lăng khó chịu, liền an ủi cậu, hắn ngồi ở trên chiếc ghế cạnh giường, cầm dao gọt táo.
Giang Lăng trước giờ không hề nghĩ tới Ngụy Tần có thể gọt táo xinh đẹp như vậy, trái táo ở trong bàn tay to lớn của hắn lăn mấy vòng, lớp vỏ mỏng nhanh chóng được gọt xuống, không hề bị đứt gãy.
Ngụy Tần đưa trái táo đã được gọt trơn nhẵn cho Giang Lăng, Giang Lăng nhận lấy, đỏ mặt cắn một cái.
Ngụy Tần lại thờ ơ vuốt vuốt con dao, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Hai người cứ như vậy trầm mặc, bầu không khí có chút ảm đạm.
Hồi lâu sau, Ngụy Tần đứng lên: “Em nằm nghỉ ngơi cho tốt, tôi đến công ty một chuyến, xử lý xong mọi việc sẽ lại tới chăm sóc em.”
Giang Lăng trong lòng khẽ động, hạ giọng nói: “... Chủ nhân... Xin lỗi.”
Ngụy Tần nói: “Thôi Cát đã nói cho tôi biết rồi, nếu đã là hiểu lầm thì thôi. ” hắn móc chìa khóa xe trong túi quần ra, chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng Ngụy Tần đang mặc áo khoác, Giang Lăng càng bị kích động lên, thân thể bị những cảm xúc không tên khống chế —— nỗi nhớ mong đợi chờ dài đằng đẵng giống như cả thế kỷ, trải qua thời gian ba năm, lần đầu tiên trái tim đầy bóng tối của cậu đã được ánh sáng soi rọi.
“Chủ nhân! ” Giang Lăng đột nhiên thốt lên gọi hắn.
Ngụy Tần quay đầu, nhìn Giang Lăng giống như thiên sứ hạ phàm đang ngồi ở trên giường bệnh, tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt càng làm nổi lên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cậu.
“Chuyện gì? ” hắn hỏi.
Giang Lăng gương mặt đỏ ửng, do dự hỏi: “Chủ nhân… Em... Em có thể yêu anh không?...”
Ngụy Tần kinh ngạc một chút, trầm giọng nói: “Có thể.”
Giang Lăng kiềm nén trái tim đang điên cuồng đập loạn, chớp mắt mỉm cười, gương mặt ửng hồng: “… Em yêu anh.”
Ngụy Tần trong mắt bỗng dưng hiện lên tia sáng, mặt không thay đổi nói: “Đã biết. ” sau đó rời khỏi phòng bệnh không hề quay đầu lại.
Mặc dù không nghe thấy câu đáp lại của Ngụy Tần, Giang Lăng có chút thất vọng, nhưng tâm trạng vốn đang chùng xuống trong nháy mắt tốt lên, giống như trút được gánh nặng.
Không đợi Giang Lăng hưởng thụ hết khoảnh khắc hạnh phúc, đột nhiên cánh cửa lại bị đẩy ra.
“Giang Lăng. ” Ngụy Tần xuất hiện ở cửa, ánh mắt lóe lên tia sáng chăm chú nhìn cậu.
Giang Lăng vừa mới thả lỏng tâm trạng liền trở nên căng cứng: “A?”
Ngụy Tần do dự một chút, trầm giọng hỏi: “Em có thể vì tôi, không ở trong giới hắc đạo nữa có được không?”
Giang Lăng ngơ ngẩn, vô thức trả lời: “Không.”
Ánh mắt Ngụy Tần liền tối đi, hắn rũ mắt xuống: “Hiểu rồi. ” nói xong liền đóng cửa phòng bệnh lại.
Giang Lăng kinh ngạc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nhất thời phản ứng không kịp.
Ngây ngốc nửa ngày, Giang Lăng vẫn không hiểu ý của Ngụy Tần là gì —— không ở trong giới hắc đạo nữa? Lẽ nào lại đi làm nhân viên cho hắn?!
Giang Lăng lắc đầu, cầm lấy điện thoại di động tìm số của Cố Trung.
“Tay không sao, đã băng bó kỹ rồi. ” thanh âm của Cố Trung nghe rất có tinh thần, “Chuyện của bang hội cứ giao cho anh, em hãy dưỡng thương cho tốt, khi nào khỏi anh sẽ tới đón em.”
“Được. ” Giang Lăng yên tâm rất nhiều.
Cậu đặt di động ở đầu giường, nhìn tấm rèm cửa sổ đung đưa, cơn buồn ngủ lần thứ hai kéo tới.
xe Limousine màu đen: