Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục trói buộc, thiếu niên thân thể trắng nõn bị dây đỏ quấn quanh, dưới ánh đèn tỏa ra sự quyến rũ khó cưỡng.
Theo từng nội dung, điều giáo sư sẽ làm tiết mục mẫu trước, sau đó sẽ tùy ý các chủ nhân đưa sủng vật của mình lên biểu diễn.
Ngụy Tần dắt Giang Lăng đi tới, có rất nhiều người đang đứng xem, Giang Lăng không nhìn thấy tình hình trên sân khấu, nhưng cậu có thể cảm nhận được dục vọng của bọn họ, khiến cho tiết mục càng thêm điên cuồng.
Lúc điều giáo sư hô biểu diễn “dùng yết hầu”, Ngụy Tần không nhanh không chậm giơ tay.
Thân thể giống như bị sét đánh, Giang Lăng nhất thời đầu óc trống rỗng.
“Em có thể làm tốt mà? ” Giọng nói trầm thấp của Ngụy Tần từ đỉnh đầu truyền đến, “Đừng làm tôi mất mặt.”
Giang Lăng gắt gao siết chặt nắm tay, lồng ngực đau đến không thở nổi.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của những người xung quanh, hai người đi tới bên cạnh sân khấu, Ngụy Tần đem dây xích giao cho điều giáo sư.
Giang Lăng cố đè nén cảm giác nhục nhã đang không ngừng dâng lên, bức bách chính mình bò lên trên sân khấu, ánh đèn quang chói mắt khiến cậu không thể mở mắt ra… Trong thoáng chốc cậu nhìn thấy Ngụy Tần đang ngồi ở hàng ghế khách quý, ánh mắt lạnh lùng băng lãnh.
Giang Lăng thu hồi đường nhìn, cậu nhìn chằm chằm mặt đất bị ánh sáng chiếu đến trắng nhợt, tuyệt vọng dưới đáy lòng lan tràn.
Điều giáo sư trói hai tay cậu ra sau lưng, treo lên giữa không trung, sau đó dùng chuôi roi da vỗ nhẹ bên đùi cậu, ý bảo cậu tách hai chân ra.
Giang Lăng nhắm mắt lại, cố nén sỉ nhục, tách hai chân ra quỳ trên mặt đất, mặc cho bộ vị yếu ớt và tiểu huyệt mê người hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh đèn.
Điều giáo sư nâng cằm Giang Lăng lên, dùng ngón tay đầy nhục dục vuốt ve đôi môi trơn bóng của cậu.
Ngụy Tần trầm mặc, nhìn Giang Lăng đang cố gắng chịu đựng, đột nhiên mặt không thay đổi nói: “Mở mắt ra. Tôi đã dạy em thế nào?”
Giang Lăng khẽ run, cậu nghe thấy mệnh lệnh của Ngụy Tần rõ mồn một, cậu thật sự không biết tại sao Ngụy Tần lại muốn khiến cậu khổ sở đến mức này.
Giang Lăng chậm rãi mở mắt ra, nhất thời dung nhan hoàn mỹ phơi bày, lập tức khơi dậy trong đám người một trận náo loạn.
“A ~ ” Diệp Thanh Phong vẻ mặt tấm tắc, “Hắn thật đúng là chọn trúng một báu vật.”
Điều giáo sư lấy ra một cây dương vt giả màu da tương đối dài nhỏ, để Giang Lăng ngậm vào, không nhanh không chậm chuyển động.
Bởi vì căng thẳng, Giang Lăng gương mặt hơi hiện hồng, cậu cố gắng mở miệng thật rộng, làm cho dương vt giả ra vào thuận lợi.
Cảm giác trơn trượt đã đủ, điều giáo sư điều chỉnh một chút độ lớn của góc, nâng cằm Giang Lăng lên, đem dương vt giả đẩy vào, Giang Lăng mở hầu miệng, nghênh tiếp thứ đó tiến vào, thuận lợi đến mức ngay cả bản thân cậu cũng kinh hãi.
Nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe môi chảy xuống, kích thích cường liệt khiến trong mắt tràn đầy nước mắt, Giang Lăng liên tục buồn nôn, giờ cậu đã hiểu được vì sao Ngụy Tần không cho phép cậu ăn cơm tối… Trong lòng cậu tràn đầy vui mừng tưởng rằng sẽ có một đêm hạnh phúc, không ngờ Ngụy Tần đã sớm có dự định... Không thể nào... Khi đó Ngụy Tần... Rõ ràng ôn nhu như vậy… Lồng ngực đau nhức, Giang Lăng sống mũi cay cay, nước mắt ủy khuất tràn ra viền mắt.
Vẻ mặt yếu ớt của Giang Lăng giống như một liều thuốc kích dục tiêm vào đám người đang rục rịch ngóc đầu bên dưới, có một vài ông chủ đã khẩn trương để sủng vật của mình bú liếm.
dương vt giả mềm mại ở trong cổ họng kéo ra đưa vào, Giang Lăng cực lực nhẫn nại, mặc dù thống khổ bức bách đến cực hạn thì cậu cũng sẽ sinh ra phản kháng, nhưng so với việc chịu đựng sự trừng phạt của Ngụy Tần, chuyện đó sẽ còn hơn cả câu nói Ngụy Tần mới vừa nói —— ‘Đừng làm tôi mất mặt’...
Sự dày vò nơi địa ngục khiến Giang Lăng ý thức có chút mơ hồ, dương vt giả còn đang trong cổ họng chuyển động, thanh âm ồn ào bên tai nhắc nhở cậu, bản thân mình lúc này còn đang khơi mào dục hỏa của bao nhiêu nam nhân. —— Thật ti tiện, so với “sủng vật ” còn ti tiện hơn, chỉ có thể gọi là “đồ chơi “...
“Được rồi.”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, giống như bàn tay thần linh cứu vớt cậu khỏi đau khổ. Cổ họng đột nhiên nhẹ nhõm, dương vt giả rời khỏi tầm mắt của mình, Giang Lăng nghe thấy dưới khán đài tiếng vỗ tay tán thưởng không dứt, cảm giác như bừng tỉnh.
Ánh mắt men theo dây xích nhìn lên, Giang Lăng chớp mắt, nhìn thấy Ngụy Tần đang đứng ngược sáng.
“Em làm rất tốt. ” Ngụy Tần nói.
Giang Lăng có chút hư thoát, vô lực gục đầu xuống.
Tiết mục vẫn còn tiếp tục, Ngụy Tần dắt Giang Lăng ra khỏi đám người, hắn ngồi trên sô pha, Giang Lăng quỳ ngồi bên chân Ngụy Tần.
Ngụy Tần không nói gì, chỉ là châm thuốc, thản nhiên ngồi hút.
“Ngụy tổng ~ ” Diệp Thanh Phong đi tới, đặt mông ngồi trên sô pha, “Sủng vật của anh thật là xinh đẹp, cho tôi mượn chơi chút nhé.”
Giang Lăng cả kinh, khẩn trương đến mức trợn to hai mắt.
Nghe vậy Ngụy Tần thờ ơ hút một hơi thuốc: “Cho anh mượn chơi, tôi có ích lợi gì?”
Diệp Thanh Phong sửng sốt một chút: “Là đổi mà ~ chúng ta đổi sủng vật cho nhau.”
Ngụy Tần cười khẽ: “Tôi đối với sủng vật của anh không có hứng thú.”
“Tôi khinh, như thế là không nể mặt. ” Diệp Thanh Phong làm bộ tức giận.
Ngụy Tần dịch người đến bên cạnh hắn ta, nhỏ giọng nói: “Đem hạng mục cầu vượt hoa viên cho tôi, tôi sẽ cho anh chơi một lần.”
Giang Lăng gắt gao cắn răng, đầu ngón tay muốn đâm vào lòng bàn tay đến xuất huyết.
“Anh!... Lòng dạ anh cũng quá thâm hiểm mà! ” Diệp Thanh Phong nói lớn.
“Không thì thôi. ” Ngụy Tần tiếp tục hút thuốc.
Diệp Thanh Phong suy nghĩ một lát, thần sắc nghiêm túc nói: “Cho anh làm nhiều nhất ba phần, được rồi chứ!”
Ngụy Tần nhìn Diệp Thanh bộ dạng khẩn trương đầy sắc dục, phì cười: “Tôi đùa thôi.”
“Này!! ” Diệp Thanh Phong bùng nổ.
Ngụy Tần đem dây xích giao cho hắn ta: “Ôn nhu một chút.”
Diệp Thanh Phong vẻ mặt mừng rỡ, hắn ta dắt dây xích vừa muốn đi, đột nhiên Giang Lăng nắm lấy dây xích mạnh mẽ kéo lại.
Sợi dây bị tuột ra, Diệp Thanh Phong nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Giang Lăng đã đứng dậy khi nào, trừng mắt phẫn nộ nhìn Ngụy Tần, liều lĩnh quát lớn: “Anh thật quá đáng!!”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, rất nhiều người đều nhìn qua bọn họ.
Ngụy Tần không phản bác phun ra một làn khói thuốc, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Giang Lăng, lạnh lùng nói một câu: “Em không quá đáng sao?”
Giang Lăng ngơ ngẩn, đại não nhất thời phản ứng không kịp.
Ngụy Tần vẻ mặt không vui bóp tắt đầu thuốc lá, nắm lấy cánh tay Giang Lăng, nửa lôi nửa kéo cậu ra khỏi đại sảnh.
Diệp Thanh Phong ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người, gãi đầu.
Bị Ngụy Tần nhét vào ghế phụ, Giang Lăng còn chưa kịp ngồi vững, đã bị một mớ quần áo ném vào mặt.
Ngụy Tần bước vào xe, đóng cửa xe cái rầm, lạnh lùng nói: “Cài dây an toàn vào.”
Giang Lăng không kịp mặc quần áo, trầm mặc cài dây an toàn.
Động cơ nổ vang, chiếc xe rời khỏi tòa nhà, tốc độ như tên bắn hướng đến trung tâm thành phố.
Ngụy Tần trước giờ luôn lái xe ổn định vậy mà bây giờ liên tục đạp chân ga, giống như muốn tăng tốc độ đến cực hạn.
Giang Lăng có chút kinh hãi, cậu ôm quần áo nhìn đường phố biến hóa ngoài cửa sổ, không dám nhìn Ngụy Tần.
Về đến nhà, Ngụy Tần động tác thô bạo mà đem Giang Lăng từ trên xe kéo xuống.
Rầm, cửa bị một cước đá văng, Ngụy Tần ném Giang Lăng lên trên giường, xoay người đè lên, ấn chặt bờ vai cậu, ba ba giáng xuống hai cái bạt tai!
“Ô... ” Giang Lăng bị đánh đến trước mắt một mảnh sao Kim. Cậu hồi tưởng lại khi nãy Ngụy Tần suýt chút nữa đã bán cậu đi, nhất thời ủy khuất ngập trời, phẫn nộ quát: “Tại sao anh lại đối với em như vậy?!”
Ngụy Tần một tay chế trụ hai cổ tay Giang Lăng áp lên đỉnh đầu, một tay nắm lấy cằm cậu, ngữ khí lạnh lùng: “Không phải em thích để người ta chơi mình sao, sao bây giờ lại tỏ vẻ thuần khiết như vậy.”
Nghe vậy Giang Lăng trong ngực đau xót, vô lực lắc đầu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những ngón tay đang làm cậu đau của hắn: “Em không biết... anh đang nói gì…”
Ngụy Tần lạnh lùng cười khẽ: “Lúc buổi chiều không phải em rên rỉ rất cuồng nhiệt sao, thì ra tôi không thỏa mãn được em, nên em phải đi tìm người nam nhân khác có thể làm em sung sướng đến chết đi sống lại có phải không?”
Giang Lăng vẻ mặt thoáng sững sờ, kịp phản ứng: “Cố Trung... hắn... ép buộc em...”
Ngụy Tần lửa giận bốc lên, trở tay giáng cho cậu một cái tát, thanh thúy vang dội: “Không phải bản thân mình tự nguyện mở chân ra cho hắn chơi, ai dám ép buộc em?!”
Giang Lăng nghẹn giọng.
“Ba năm đó em cùng hắn có quan hệ gì, tôi không xen vào. Thế nhưng... ” Ngụy Tần ngữ khí trầm xuống, “Em đã là sủng vật của tôi còn cùng hắn ở trên giường, bảo tôi làm sao chịu đựng được đây?!”
Giang Lăng đầu óc trống rỗng.
Ngụy Tần khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên tia bi thương ngưng đọng: “Em khiến tôi quá thất vọng rồi, Giang Lăng.”
Ngụy Tần buông cậu ra, xuống giường cởi áo khoác ném qua một bên, ngồi trên sô pha hút thuốc.
Giang Lăng nằm bất động ở trên giường, không hiểu sao mọi việc lại trở nên như vậy, nước mắt cũng bất tri bất giác chảy xuống.
Cậu nhớ lại nguyên nhân hậu quả của sự việc, nhớ lại lúc Ngụy Tần vui mừng chạy đến chỗ cậu đưa thư, nhưng lại chứng kiến cảnh tượng đó… Cái ôm ấp áp đầy hạnh phúc trước cửa sổ, là hắn đang kiềm nén phẫn nộ trong lòng?...
Đau đớn giống như vạn tiễn xuyên tâm, cướp đi hơi thở của cậu. Những lời Ngụy Tần vừa nói từng câu từng chữ, cậu đều không thể phản bác.
Giang Lăng nâng người ngồi dậy, dường như là trở mình bò xuống giường, chậm rãi bò đến bên chân Ngụy Tần.
—— mỗi lần xảy ra mâu thuẫn là lại dùng hình thức này... Cậu quỳ trên mặt đất cầu xin Ngụy Tần tha thứ, tuy rằng không có cam lòng, nhưng trừ cách này ra cậu không thể tìm ra cách nào khác có thể kết thúc sự lạnh lẽo đáng sợ này.
“Chủ nhân... ” Giang Lăng nước mắt lưng tròng, thần sắc buồn bã, “... Trong mắt anh... có phải em rất.. ti tiện...?”
“Không, ” Ngụy Tần không chút do dự nói, “Ba phần công trình cầu vượt có giá trị hai trăm triệu.”
Nước mắt thoáng cái dâng lên, Giang Lăng ôm lấy chân Ngụy Tần, run rẩy nói: “Cầu xin anh... đừng bảo là…”
Ngụy Tần nhíu mày.
“Đừng mà… ” nước mắt thấm ướt góc quần, Giang Lăng nghẹn ngào nói không nên lời.
Nhìn thấy Giang Lăng không ngừng run rẩy, giống như động vật nhỏ đang co ro người lại, Ngụy Tần trong mắt hiện lên một tia không nỡ, hắn có chút khó chịu xoa xoa mi tâm, giọng nói mệt mỏi: “Cho tôi một lý do để tha thứ cho em.”
Thấy được hi vọng, Giang Lăng khẽ gạt nước mắt, hai mắt còn ngấn lệ kiên định nhìn Ngụy Tần: “... Em cam đoan, sẽ không bao giờ cùng Cố Trung … ở trên giường nữa.”
Ngụy Tần trầm mặc một hồi, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Lăng.
Giang Lăng tim đập dồn dập, con ngươi đen kịt của Ngụy Tần giống như nhìn thấu linh hồn cậu, khiến cậu không thể che giấu bất cứ điều gì.
Ngụy Tần vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước nơi khóe mắt Giang Lăng. Sự ấm áp từ bàn tay của hắn đặt ở trên mặt khiến Giang Lăng tâm tình rung động, nước mắt lần thứ hai dâng lên.
“Giang Lăng, ” Ngụy Tần ngữ khí rời rạc, nhãn thần có chút mịt mờ, “Tôi vừa nghĩ tới em thân thể xích lõa bị hắn đè ở phía dưới, rất khó tha thứ cho em.”
Giọt nước mắt trào ra, Giang Lăng run rẩy: “... Em... xin lỗi…”
Ngụy Tần thở dài, ôn nhu sờ sờ đầu Giang Lăng: “Đừng khóc nữa, đi nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi sẽ kêu Thôi Cát làm chút đồ ăn đem đến cho em.”
Biết Ngụy Tần hiện tại không muốn nhìn thấy mình nữa, Giang Lăng ngoan ngoãn đứng lên, tiến vào phòng ngăn đưa lưng về phía cửa ôm đầu gối ngồi xuống, nước mắt không thể kiềm nén mà trào ra, Giang Lăng trước giờ không biết bản thân cậu lại yếu đuối như vậy, hoàn toàn không có biện pháp nào.
Suốt một đêm, Giang Lăng không thể ngủ ngon giấc, cậu dường như có thể cảm giác được sự tức giận của Ngụy Tần, có thể xuyên thấu qua căn phòng ngăn bằng thủy tinh.
Sáng sớm tỉnh lại, Giang Lăng đáy mắt thâm quầng kéo cửa ra, nhưng lại không thấy bóng dáng Ngụy Tần đâu. Chăn đệm trên giường được xếp rất gọn gàng, giống như chưa từng bị mở ra.
Giang Lăng nghi hoặc dụi mắt, vẻ mặt mơ hồ mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu.
Lúc xuống tới chỗ rẽ cầu thang, Giang Lăng nghe thấy âm thanh truyền đến, cậu liền dừng bước.
Chỉ thấy Ngụy Tần cả người xích lõa từ phòng Thôi Cát đi ra, cầm lấy quần áo trên ghế sa lon bắt đầu mặc vào.
Không lâu sau, Thôi Cát cũng đi ra, hai gò má phiếm hồng, thần tình ngượng ngùng nói: “Ưm... Thật vui vẻ.”
Giang Lăng nhất thời giống như rơi vào hầm băng, đầu óc trống rỗng.
Ngụy Tần động tác ưu nhã mặc áo khoác: “Dọn dẹp lại căn phòng của cậu đi, bề bộn đến độ không có nổi chỗ để quần áo.”
“A. ” Thôi Cát gãi đầu, muốn nói lại thôi, “Tối nay... anh lại đến chứ?”
Ngụy Tần ôn nhu cười, xoay người lại sờ sờ đầu Thôi Cát: “Đến, cậu chờ tôi.”
Giang Lăng trong đầu ong một tiếng, không thể tin được lùi ra sau một bước.
Cạch, cửa đóng lại, bóng dáng Ngụy Tần biến mất sau cánh cửa, Thôi Cát vẻ mặt vô cùng mỹ mãn trở về phòng.
Không ai nhìn thấy Giang Lăng.
Giang Lăng vô lực ngồi ở trên cầu thang, hai tay chống lên trán. Bây giờ cậu mới có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác của Ngụy Tần khi hắn nhìn thấy cậu và Cố Trung ở trên giường… Nước mắt tràn ra viền mắt, Giang Lăng hung hăng lau nước mắt, vịn tay vịn đứng lên, thân hình bất ổn bước xuống.
Cạch, lại một tiếng đóng cửa.
“Hửm? ” Thôi Cát nghi ngờ thò đầu ra.