Dưới lớp áo sơ mi trắng chỉnh tề, cơ thể Hạ Du run lên.
Là một dị năng giả não vực, anh ta vốn không có lực công kích, thể chất của anh ta thậm chí còn không bằng những người bình thường như Anh Vương, lúc này bị những người không có dị năng hoàn toàn bao vây, Anh Vương cầm thanh thép hướng thẳng đến huyệt thái dương của anh ta, phía lau lại có một người cường tráng bóp lấy yết hầu, Hạ Du căn bản là tiến thoái lưỡng nan.
Tiến thoái lưỡng nan: ở trong tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.
Thần sắc anh ta hoảng loạn, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi môi run rẩy, lại bởi vì bị bóp cổ mà không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn Hạ Lâm Thần bằng ánh mắt khẩn thiết (tha thiết và cấp bách).
Vẻ mặt Hạ Lâm Thần âm trầm, gã nhìn Anh Vương, khí thế vạn quân áp tới, trong mắt tràn đầy tính công kích cùng ngột ngạt.
Anh Vương vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm thanh thép không run chút nào, nói:
"Anh thả chúng tôi đi, chúng tôi liền bỏ qua cho Hạ Du."
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Lâm Thần hơi nheo lại, ánh mắt sâu thẳm, khiến người ta không thể thấy rõ tâm tư, gã nói không nhẹ không nặng:
"Thả đi?"
Anh Vương nghiến răng, đường nét hàm dưới rõ ràng sắc bén, trầm giọng nói:
"Khu an toàn đã nghiên cứu ra khói có thể thu hút tang thi, săn bắn căn bản không cần mồi nhử."
Hạ Lâm Thần im lặng một lúc, nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề trả lời Anh Vương, mà là châm chọc nói:
"Tin tức ngược lại tường tận, xem ra vẫn quá rảnh rỗi."
Khóe mắt Anh Vương gia giật một cái, trong mắt hiện lên tia tức giận, nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm Thần, lớn tiếng nói:
"Hạ Lâm Thần, các người coi chúng tôi như súc vật mà đối xử, chúng tôi nhịn, các người khiến chúng tôi ăn không no mặc không ấm, chúng tôi nhịn, chúng tôi chỉ muốn sống sót, dù cho tôn nghiêm bị chà đạp dưới chân, dù cho thấp kém như một con chó, chúng tôi vẫn muốn sống. "
Vẻ mặt của anh ta trang nghiêm, giọng điệu nghiêm túc, mang theo máu và nước mắt của gần vạn người không có dị năng trong Khu an toàn, từng chữ từng chữ đều là lên án:
"Nhưng ngay cả quyền sống các người cũng không cho chúng tôi, rõ ràng săn bắn đã không cần mồi, tại sao các người vẫn dùng mạng sống của chúng tôi, đổi lấy một cuộc săn bắn thuận lợi!"
Anh ta dừng một chút, hít sâu một hơi, giọng điệu nổ vang như sấm:
"Chúng tôi không muốn tiếp tục nhân nhượng dễ dàng tha thứ nữa!"
Hạ Lâm Thần yên lặng nhìn Anh Vương một lúc, đột nhiên nở nụ cười, thậm chí trong giọng nói còn mang theo vài phần trêu đùa:
"Có thể tiến hành săn bắn mà không cần mồi nhử, chẳng lẽ tôi không biết sao."
Anh Vương ngẩn ra, ngước mắt nhìn về phía Hạ Lâm Thần.
Hạ Lâm Thần đối diện với Anh Vương, gã thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn ngạo mạn, giống như đao phủ cầm dao, nhìn từ trên cao xuống mà phán xét cái gì:
"Xử tử bọn súc vật không nghe lời, còn lại sẽ tự giác nỗ lực làm việc, trăm ngàn năm qua, con người chúng ta không phải đều làm như vậy sao."
Sắc mặt Anh Vương hơi thay đổi, hai mắt đốt lên lửa giận, dường như bị lửa thắp sáng, tay anh ta đưa về phía trước, thanh thép xuyên qua làn da nơi thái dương của Hạ Du, máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt trắng bệch kia.
Hạ Du tái mặt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Lâm Thần đã biến thành khẩn cầu, hoảng loạn mở miệng:
"Anh trai! Cứu em! Cầu xin anh cứu em!"
Tầm mắt Hạ Lâm Thần rơi vào Hạ Du, vẻ mặt bình ổn lại, nhìn có chút ôn hòa, gã thản nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo khuyên nhủ:
"Đối với súc vật là vậy, đối với dị năng giả, cũng là như thế, hy sinh hết một phần nhỏ thực lực kém cỏi, đem đổi lấy lợi ích của số đông, Tiểu Du, em có thể hiểu lựa chọn của anh trai đi."
Hạ Du hoảng sợ trợn to hai mắt, huyết sắc trên mặt đều biến mất, ngay cả môi cũng tái nhợt, anh ta lắc đầu, vết thương ở thái dương vì vậy mà sâu thêm, vết máu nhiễm đỏ nửa khuôn mặt, anh ta lại không cảm giác được chút nào, chỉ nhìn Hạ Lâm Thần.
Hai hàng nước mắt trào ra trên mi, giọng điệu Hạ Du sắc bén đến mức vỡ ra:
"Anh trai! Cứu em! Anh không thể như vậy! Cứu em!"
Anh ta đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, thê thảm hô to:
"Anh trai, em có ích! Em có ích! Cầu xin anh cứu em!"
Hạ Lâm Thần nhìn Hạ Du đang hốt hoảng giãy dụa, hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không hài lòng, lắc đầu nói:
"Không nghe lời."
Hạ Du nhìn Hạ Lâm Thần với đôi mắt ẩm ướt, Hạ Lâm Thần là anh họ của anh ta, hai nhà cách nhau rất gần, anh ta thường xuyên qua lại với Hạ Lâm Thần, trước ngày tận thế, bọn họ thân như an hem ruột, anh ta không tin Hạ Lâm Thần sẽ tàn nhẫn như vậy, anh ta lại nghĩ tới, còn có kho vật tư đó, Hạ Lâm Thần từng nói sẽ chia cho anh ta một phần, chắc chắn là lời nói suông không thể tin!
Hạ Du đột nhiên cảm thấy cánh tay đang kiềm chế mình lỏng ra, anh ta hoảng sợ chạy về phía trước, đầu óc trống rỗng, trong hoảng hốt nhìn thấy Hạ Lâm Thần giơ tay lên, tia điện quang thoáng hiện trên đầu ngón tay gã.
Chân nâng lên còn chưa hạ xuống, tia điện quang đã gần ngay trước mắt, Hạ Du giương mắt, mờ mịt nói:
"Anh trai?"
Hạ Du không đợi được câu trả lời, thân thể anh ta giật giật, duy trì tư thế ngẩng đầu, cơ thể cứng ngắc, phịch một tiếng ngã xuống đất.
Hạ Lâm Thần không liếc nhìn anh ta thêm cái nào, gã nhìn Anh Vương, vẻ mặt tiếc nuối, tiếc hận Anh Vương đã buông tay kịp thời, không bị dòng điện làm tổn thương.
Gã nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười, nhìn qua càng đắc ý:
"Không còn con tin, làm sao bây giờ?"
Sắc mặt anh ta không hề khoa trương, nhưng sự điên cuồng ẩn giấu trong thần sắc lại khiến người ta sợ hãi, trong tận thế này, gã đã từ bỏ mọi quy tắc đạo đức từ lâu, trở thành một kẻ điên.
Vẻ mặt Anh Vương thay đổi vài lần, hạ cánh tay xuống, Hạ Lâm Thần gần như muốn thổi kèn hiệu chiến thắng.
"Cùm cụp."
Có một tiếng động không biết từ đâu đột nhiên truyền đến.
Hạ Lâm Thần hơi sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy tràn ngập khói màu nâu nhạt, trong nháy mắt đã che mất tầm nhìn.
Cùng lúc đó, trên con đường dài, hầu như xe địa hình nào cũng ngập trong làn khói màu nâu nhạt, các dị năng giả không rõ tình hình, nhóm mồi nhử đã siết chặt đội hình trong làn khói, không tiếng động di chuyển đến chiếc xe tải thùng mui trần.
Người lái xe cũng bị khói che mắt, anh ta cố gắng phất tay xua khói nhưng không có tác dụng, anh ta ho khan vài tiếng, mùi tanh ngọt xộc vào mũi, anh ta hơi bối rối, cố gắng đạp ga thoát ra khỏi đám khói, cửa xe lại bất ngờ bị ai đó mở ra.
Người lái xe nheo mắt nhìn lại, khói bụi mịt mù, đưa tay không thấy năm ngón, anh ta không nhìn thấy dáng dấp của người tới, thân thể lại đột nhiên bay lên không, anh ta bị người trực tiếp lôi từ buồng lái ra khỏi xe!
Người lái xe nặng nề ngã xuống đất, động cơ gầm rú, anh ta mơ hồ nhìn thấy một nhóm người nhỏ leo lên xe.
Xe tải chạy đi xa, lúc này người lái xe mới phục hồi tinh thần, anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tới vị trí Hạ Lâm Thần trong trí nhớ, đồng thời hô to:
"Đám mồi nhử cướp xe đào tẩu!"
Hoàn toàn yên tĩnh, trong làn khói tràn ngập con đường dài, càng không có ai đáp lời anh ta.
Người lái xe hoảng loạn trong lòng, nện bước nhanh hơn, hơi gấp gáp nói:
"Đám mồi nhử cướp xe phản bội ..."
Còn chưa dứt lời, móng vuốt sắc bén cắt qua cổ họng, anh ta mờ mịt quay đầu lại, cái cổ bị cắt đứt xoắn thành một góc quỷ dị, máu phun đầy trời, nhuộm đỏ khói bụi trước mặt, anh ta mấp máy miệng, nhưng dây thanh quản bị đứt cũng đã không thể phát ra được âm thanh nữa.
Hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào vai, người lái xe lúc này mới nhận ra, mình bị tang thi tấn công, màu đỏ tười leo lên mắt anh ta, khuôn mặt anh ta xám xịt, trong nháy mắt đã biến thành tang thi, sau một lúc ngây người, trên khuôn mặt mất đi ý thức càng hiện ra thần sắc hưng phấn.
Người lái xe ngẩng đầu lên, dây thanh quản rung động, không tiếng động mà gào thét.
Trên con đường dài, vẻ mặt các dị năng giả nghiêm túc, họ không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, nhưng họ biết khói màu nâu nhạt là gì.
Trong Khu an toàn Lâm Thành cũng có một phòng thí nghiệm, làn khói này là kết quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm, cũng chính là khói có thể thu hút tang thi mà Anh Vương nói trước đây, khi tang thi ngửi thấy loại khói này, sẽ trở nên hưng phấn, không tự chủ được bị thu hút.
Loại khói này ban đầu nghiên cứu để thu hút các tang thi vào bẫy, để bắt tất cả bọn chúng cùng một lúc, nhưng Hạ Lâm Thần nóng lòng muốn để những người không có dị năng làm mồi nhử, sau khi nghiên cứu ra chỉ sử dụng loại khói này mấy lần, quản lý hàng tồn kho cũng không nghiêm ngặt.
Không ngờ lại bị những người không có dị năng lợi dụng lỗ hổng, bị bọn họ lấy được loại khói này, vừa rồi Anh Vương khống chế Hạ Du, đã thu hút sự chú ý của các dị năng giả, lại có một đội nhỏ mồi nhử khác chạy ra ngoài, bọn họ đã thu hút hàng ngàn con tang thi quay trở lại, sau đó ném khói vào các dị năng giả.
Bây giờ, nhóm mồi nhử đã lái xe chạy trốn, các dị năng giả lại nghe thấy tiếng tang thi gầm rú ngay bên tai.
Họ bị mắc kẹt trong làn khói, không thể nhìn thấy nhau, bị bao vây bởi vô số tang thi, đây là khoảnh khắc nguy hiểm nhất mà họ phải đối mặt kể từ khi tận thế tới nay.
Trên xe địa hình, Lạc Ẩm Băng cũng ngửi thấy mùi khói tanh ngọt, hắn không thích mùi này, lại có thể cảm giác được cảm xúc của mình có chút hưng phấn.
Một chút phấn khích cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ và hành động của hắn, hắn không quá để ý, đem ý thức vào tâm trí Ngô Phi, phòng ngừa tang thi này biểu hiện bất thường vì làn khói, lại không làm gì hơn, chỉ thản nhiên ngồi, chờ đợi phản ứng của Hạ Lâm Thần.
Kiếp trước, đội săn bắn cuối cùng bị diệt toàn bộ, mà lúc đó Hạ Lâm Thần không đi ra ngoài, gã nhận được tin tức, chuẩn bị sẵn sàng từ sứm, cuối cùng vẫn giữ được Khu an toàn.
Nhưng lần này, vì Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi, gã đã đích thân đến chỉ huy cuộc săn bắn này.
Thần sắc Lạc Ẩm Băng hờ hững, chờ đợi kẻ đáng khinh điên cuồng rơi vào nguy hiểm làm ra hành động.
"Ầm!"
Cửa xe vừa mở ra khi Hạ Lâm Thần xuống xe đột nhiên đóng lại, chặn lại làn khói cuồn cuộn vọt tới, Lạc Ẩm Băng cảm thấy hô hấp của mình cũng theo đó thông thuận hơn mấy phần.
Hạ Lâm Thần nhăn chặt mày, đột nhiên quay người lại, cảnh giác nhìn về phía Lạc Ẩm Băng, lại nhìn thấy thanh niên đẹp đẽ thần sắc thản nhiên, bộ dáng dù bận vẫn ung dung nhìn gã.
Hạ Lâm Thần nhìn thấy Lạc Ẩm Băng vẫn ngồi ở chỗ cũ, đối mặt với vẻ do dự của gã, thậm chí còn cố gắng mang chút vô tội trong ánh mắt, gã bán tín bán nghi nhìn cửa xe, trong lòng nói chẳng lẽ cửa xe bị gió thổi đóng lại.
Nghĩ đến gió, tâm tư Hạ Lâm Thần hơi động, hiện tại làn khói là thứ cản trở dị năng giả chiến đấu nhất, nếu có thể thổi bay làn khói, lũ tang thi sẽ không hưng phấn như vậy mà tụ tập lại đây, dị năng giả cũng không cần phải chiến đấu một cách mù quáng.
Chỉ là trong đội của gã không có dị năng giả hệ phong, phải điều người từ các đội săn khác, gã đưa tay sờ hông, muốn lấy bộ đàm.
Ngay sau đó, thần sắc gã đôt nhiên thay đổi.
Thắt lưng gã trống không, lúc sáng lên đường rõ ràng gã đã cầm theo bộ đàm, bây giờ lại biến mất.
Hạ Lâm Thần lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lạc Ẩm Băng.
Thần sắc Lạc Ẩm Băng bình tĩnh, nghiêng đầu với gã, dùng vẻ mặt dò hỏi.
Hạ Lâm Thần vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy con ngươi của Lạc Ẩm Băng hơi co lại, giống như nhìn thấy nguy hiểm, gã vội vàng khom người né tránh, lại không đợi được đòn tấn công dự kiến.
Bên trong chiếc xe địa hình, Lạc Ẩm Băng co chân lên, nhìn cảnh tượng trước mặt, khẽ cười một tiếng.
...
Tác giả có điều muốn nói:
Báo cho các thiên thần nhỏ một chút, Chủ Nhật nhập V, lúc đó sẽ có thêm vạn chữ, xin mọi người ủng hộ bản chính, yêu các bạn.
Và, báo chuyện buồn, chương ngày mai vốn đã sắp xong, tôi lại run tay xóa tất cả, huhuhu tức chết tôi, cầu an ủi QAQ.
HOÀN CHƯƠNG