Hứa Niệm Nhất vừa về tới nhà, còn chưa kịp quen với múi giờ, lập tức bắt đầu đi làm, không nghỉ ngơi một ngày nào cả. Mỗi ngày đi làm về nhà đều cảm thấy mệt sắp chết, chính xác là quá buồn ngủ. Vì thế cho nên đã về nhà hơn một tuần lễ, cô vẫn chưa gặp mặt Đường Nịnh. Cuối tuần, anh gọi cho cô một cuộc điện thoại, cuối cùng bởi vì bận thực tập, nên cũng không có thời gian nghe máy.
Kết quả đến trưa thứ hai, Hứa Niệm Nhất đang cùng các đồng nghiệp ăn cơm, vừa mới lấy phần cơm ngồi xuống, liền nhìn thấy anh bước vào nhà ăn. Anh đi đường, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, bên cạnh còn dắt theo một người, là trợ lí trong bộ phận hành chính của công ty cô, hay còn gọi là ông chủ nhỏ của công ty - Nguyễn Tử Lộ.
Hứa Niệm Nhất vừa phát hiện anh nhìn thấy mình, môi cong lên, mắt nhíu lại, mặt mũi tràn đầy đắc ý. Cô lập tức cúi đầu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, "Cậu dám đến đây ngồi mà nhỉ, phải không?"
Đường Nịnh nhìn thoáng qua điện thoại, lông mày hơi nhếch lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nổi bật, hướng về phía cô đi tới, ngồi xuống ngay cạnh bàn của cô, "Tử Lộ, cậu đi mua đi, tôi ngồi đây chờ......"
Nguyễn Tử Lộ đảo mắt qua Niệm Nhất ngồi bên kia, lại hỏi Đường Nịnh, "Cậu muốn ăn gì?"
Đường Nịnh quay đầu, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi gần Niệm Nhất cất giọng hỏi, "Xin hỏi, nơi này có món gì ngon thế?"
Hứa Niệm Nhất cúi đầu ăn cơm, trong lòng giận không bóp chết được tên khốn khiếp này. Nhiều năm như vậy, mà vẫn ấu trĩ như thế. Cô gái nhỏ bị ánh mắt của soái ca nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp nói, "Thật ra thì... tất cả đều ngon....."
"Đã nghe chưa, tất cả đều ngon cả, cậu xem thích gì thì chọn đi." Đường Nịnh quay sang nhìn Nguyễn Tử Lộ, nhưng chính là lén nhìn Niệm Nhất đang cúi đầu hé miệng cười toe toét, trái tim lại mềm nhũn.
Hứa Niệm Nhất làm sao không biết anh đang nhìn cô. Trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng ăn cơm rồi cùng mấy cô gái về văn phòng. Từ lúc đó đến chiều cô đều không thể tập trung vào công việc, cứ thấy không yên tâm. Quả nhiên, hai giờ trưa, cô bị tổ trưởng kêu ra, rồi trực tiếp dẫn tới văn phòng trợ lí hành chính.
Trong văn phòng, Đường Nịnh nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, vô cùng tùy tiện, còn Nguyễn Tử Lộ thì tập trung vào màn hình máy tính, ngón tay nhanh nhẹn di chuyển trên bàn phím, nhưng không giống như đang gõ chữ, rõ ràng giống chơi game hơn.
"Này, người đó đấy, cô mang đi đi." Nguyễn Tử Lộ ngẩng đầu, nhìn Đường Nịnh.
Còn Đường Nịnh thì cười hì hì nhìn Hứa Niệm Nhất. Cô hung hăng trừng mắt với anh, rồi mới đưa mắt nhìn Nguyễn Tử Lộ, "Trợ lí Nguyễn, nếu như anh tìm tôi chỉ vì chuyện này, vậy tôi xin đi xuống."
Nguyễn Tử Lộ cười nhìn Đường Nịnh, như đã thành thói quen, anh tự nhiên nằm trên ghế sofa, "Tôi ngủ một chút, tối nay ở cổng chờ cậu."
Hứa Niệm Nhất bĩu môi, nói với Nguyễn Tử Lộ, "Tôi đi xuống trước."
Nguyễn Tử Lộ nhìn cô quay lưng rời đi, đóng cửa lại, còn người trên ghế sofa kia đã nhắm chặt mắt giống như ngủ thiếp đi thật, "Đường Nịnh, Hứa Niệm Nhất kia chính là Hứa Niệm Nhất mà Tiết Bình với Lâm Ấu Bân luôn lãi nhãi trong miệng đó ư?"
Người trên ghế sofa xoay người, không nói thêm gì nữa, coi anh ta như là trong suốt. Càng làm cho Nguyễn Tử Lộ hiếu kỳ thêm. Chưa từng thấy Đường Nịnh như thế này, ngoan ngoãn như một con thỏ con, nếu đổi thành một người khác, anh chắc hẳn đã sớm phát cáu rồi?
Ban đêm sau khi Hứa Niệm Nhất kết thúc công việc, cô như một kẻ trộm cứ ngó đông ngó tây, bảo đảm không còn đồng nghiệp nhận ra mình nhìn thấy, mới chịu lên trên chiếc Cayenne của anh.
"Cậu không biết chuyện mấy tài phiệt đời hai đụng chết người, đều là lái chiếc xe này à?" Lên xe cô liền hỏi.
"Mấy năm này, ông đây nhờ chính sách tốt, cũng kiếm được không ít tiền. Cũng có thể đại khái gọi là tài phiệt đời hai......" Anh cười nhìn cô, "Còn như việc đụng người......"
"Lái xe đi, đói bụng rồi." Cô vẫn là chịu không nổi cái miệng đó của anh, không khách sáo, thản nhiên ngắt lời anh, "Đến bảy giờ tối, tôi nhất định sẽ buồn ngủ như chết, tranh thủ ăn cơm xong mau mau đưa tôi về nhà."
"Tuân mệnh......" Anh ngoan ngoãn lái xe, vươn tay chỉnh nhạc nhỏ lại một chút, "Muốn ăn gì nào?"
"Lẩu....." Cô dựa lưng vào ghế, cảm giác bản thân có thể ngủ bất cứ lúc nào.
"Ăn xong là muốn ngủ liền, vậy không nên ăn lẩu, đến lúc đó họng sẽ khó chịu. Ăn chút gì thanh đạm hơn đi." Anh cúi đầu nhìn cô, "Lục Chiếu đâu?"
"Chia tay......" Cô cúi đầu nhìn ra bên ngoài. Trở về lâu như vậy, mà cô chưa lần nào đàng hoàng ra ngoài xem cả, bây giờ trông thấy tầng tầng lớp lớp nhà mới, trong lòng không khỏi trống rỗng.
Thành phố thay đổi, người cũng thay đổi.
Ít nhất, cô cũng đã thay đổi, còn anh thì sao?
"Tôi chỉ muốn ăn lẩu thôi......" Cô quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô. Trong mắt anh tràn ngập sự bất lực, cuối cùng vẫn đầu hàng nói, "Lẩu thì lẩu."
Cô cười nhẹ ngoảnh đầu lại, đột nhiên anh hỏi, "Chẳng phải cậu nói đó là người tốt nhất, trên trời dưới đất đều không có sao, thế sao lại chia tay?"
Cô cười, "Người tốt, tất nhiên người nhà của anh ta sẽ không cho tôi giành rồi phải không?"
Ngón tay của anh vô thức siết chặt tay lái, cười nhìn cô, "Buồn không?"
"Một người đàn ông thôi mà, còn hàng ngàn hàng vạn người khác chờ lấy tôi đây kìa...... nói xem tại sao tôi phải buồn chứ?"
"Hứa Niệm Nhất, cậu trở thành người thô lỗ rồi?" Anh đột nhiên nói to.
"Ừ, còn cậu trở nên có tính người rồi. Muốn tôi khen cậu như vậy sao?" Cô khẽ cười, "Tiết Bình bọn họ đâu rồi? Bây giờ đang làm việc gì?"
"Tiết Bình à, cái tên này hết ăn rồi lại nằm......"
"Cậu xác định không phải đang nói mình đó chứ?"
"Tôi mỗi ngày đều phải đi làm. Còn tên đó thậm chí lớp còn không thèm học. Còn Lâm Ấu Bân, cái tên này gần đây đang làm tạp chí, giống như sắp điên vậy, chắc do bề bộn nhiều việc. Nhưng tôi có linh cảm, tiền này của nó chắc chắn sẽ đổ sông đổ biển." Đường Nịnh cứ chậm rãi mà nói, Hứa Niệm Nhất chỉ ngồi quan sát anh, đột nhiên phát hiện, chàng trai trong trí nhớ, giờ đây đã trở thành đàn ông rồi, hào quang rực rỡ. Hoàng tử trong miệng các cô gái, chẳng phải đều giống anh bây giờ sao?
Thế nhưng trong lòng cô, anh vẫn chỉ là anh, cao ngạo phản nghịch, tính tình thất thường.
"Tiết Bình và Lâm Ấu Bân muốn gặp cậu, bị tôi ngăn lại, tôi còn chưa được gặp, sao tới lượt bọn họ chứ?" Anh còn đang nói, đột nhiên trông thấy cô sững sờ nhìn mình, trong lòng căng thẳng, "Sao vậy? Phát hiện ra tôi quá đẹp trai?"
"Ừ." Cô gật đầu, đầu tựa bên cửa sổ, lúc này mới phát hiện ngoài trời, những giọt mưa nhỏ đang rơi tí tách.
"Có muốn tôi nói Nguyễn Tử Lộ cho cậu công việc khác không? Cái tên đó tính tình cũng không tệ, hiện tại cũng đang chơi cùng bọn tôi, đổi việc chắc chắn không vấn đề gì."
"Không cần, hiện tại đang rất tốt. Vừa mới tốt nghiệp đại học, tôi cần rèn luyện thêm." Cô lắc đầu, "Nếu tốt vậy thì tìm cho tôi cái phòng đi, tôi định dời ra ngoài ở."
Phải, chỗ ở, luôn là vấn đề khiến cô bối rối.
Cái nhà đó, cô thật không phải muốn ở.
Ở nơi đó, nhìn ánh mắt Tiết Hạo Vũ, nhìn ánh mắt của mẹ, còn có ánh mắt của cha Tiết Hạo Vũ, cô đặc biệt trở nên mâu thuẫn. Những chuyện đã xảy ra, cô có thể không so đo, thế nhưng vẫn không thể quên được, giá nào cũng chẳng thể quên được. Không phải cô hận, chẳng qua là cô cảm thấy rất khó chịu mà thôi.
"Tôi có một căn phòng nhỏ gần công ty, cậu ở tạm được không?"
"Rộng bao nhiêu?"
"Hơn một trăm năm mươi......"
"Không muốn, quá lớn, nhỏ một chút." Cô nói chuyện với anh luôn như đứa trẻ nũng nịu, tim anh mềm nhũn, cũng không biết là vì gì, tựa như những năm này, đợi chờ mãi một món đồ cuối cùng đã tới tay, trong lòng đắc ý.
"Được được được, nhỏ, vậy thì bảy mươi, hài lòng chưa?"
"Ừ, không tệ lắm. Cậu mua bao nhiêu tiền?"
"Bao nhiêu tiền?" Đường Nịnh ngẫm nghĩ, bất động sản hiện nay hình như là một vạn một căn, nghĩ nghĩ, "Ông già của ngôi nhà đó cần tiền mua bảo hiểm, tôi gặp cơ hội liền bắt ngay. Cậu muốn không? Muốn tôi liền bán cho cậu, ba ngàn một căn......"
"Hiện tại khu vực đó đâu còn có căn phòng nào ba ngàn một căn, tôi mới không thèm đâu. Cuối cùng là bao nhiêu tiền?"
"Thật. Tiết Bình đem mấy phòng như vậy cho bạn gái nhỏ của mình, tôi cũng học theo dùng giá tiền này. Quan hệ này của hai ta, tôi cũng không thể bán nhiều hơn được?"
"Thật không?" Hứa Niệm Nhất mở to mắt nhìn anh, trong cặp mắt sáng ngời lấp lánh kia, anh cảm giác được mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng cô như chưa bao giờ trưởng thành, vẫn là Niệm Nhất ngốc của anh.
"Ừ, thật." Anh ngừng xe, nghĩ thầm, chờ ăn cơm xong phải đến nói rõ với Tiết Bình, nếu không sẽ bại lộ. Với tính cách của Hứa Niệm Nhất, nhất định sẽ vô cùng giận anh.
"Ừ, được, hôm nào rảnh dắt tôi đi xem." Hứa Niệm Nhất tháo dây an toàn, xuống xe.
"Lẩu ở chỗ này rất ngon, nhưng lại không có phòng riêng, tôi biết một góc có vị trí rất yên tĩnh......" Đường Nịnh kéo tay cô đi vào, cô vẫn như lúc nhỏ đi phía sau anh, chỉ là trong lòng lại có cảm giác rất lạ.
Anh đã thay đổi.
Tính tình tốt hơn, trở nên dịu dàng, tựa như đã thay đổi thành một người khác.
Những năm qua, có lẽ anh cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, cho nên lúc này mới học được cách tạo ra vỏ bọc cho chính mình.
Giống như cô.
"Tôi chọn món nhé?" Bọn họ ngồi xuống, anh cầm lấy menu, nhẹ nhàng hỏi cô.
"Ừ." Cô ngó xem đồ ăn của những bàn bên cạnh, "Xem ra thật sự đồ ăn rất ngon."
Nhìn cô bây giờ so với lúc nhỏ khi ra ngoài ăn cơm cùng anh thật giống y hệt, anh cười, gọi món với phục vụ, không bao lâu đồ ăn được đem lên, anh nhanh chóng đem thức ăn cho vào nồi, "Những năm qua, ngoại trừ năm kia trở về một lần, còn lại đều không thấy mặt cậu đâu, cậu rốt cuộc làm gì ở đó vậy? Ngày ngày bên cạnh đàn ông à?"
Nói xong, anh cảm giác được trái tim mình co lại, mà cô lại chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì. Như chính là đang ngầm thừa nhận.
Nồi lẩu không bao lâu liền sôi, ùng ục ùng ục, để cho không gian của hai người đang im lặng kia càng thêm ngượng ngập. Cô đưa đũa ra, gấp thịt cho anh, rồi mới nói, "Cậu cho rằng tôi giống như cậu sao, ở nước ngoài tôi phải làm rất nhiều việc, bận rộn vô cùng. Khó khăn lắm mới được nghỉ hè, đi làm công nhân tình nguyện một chút, tích lũy kinh nghiệm."
Đã từ rất lâu trước đây, cô đã hiểu, nếu như nói dối có thể giúp mọi người đều vui, thì cô cũng không bận tâm.
"Lúc trước đang lẽ không nên ra nước ngoài, ở trong nước với tôi thì chẳng phải đã tốt rồi sao?" Anh nghĩ, cô đi mấy năm như thế, học hỏi không ít. "Vất vả lắm không?"
"So với trong nước đương nhiên vất vả hơn rồi, không ai giặt quần áo giúp tôi, không ai nấu cơm cho tôi, với thức ăn ở đó còn khó ăn gần chết......" Cô đã nhịn không được, vừa ăn, vừa nói, nhưng vẫn đặc biệt chuyên chú ăn hơn. Khiến trong lòng anh vô thức vui vẻ.
Sau đó, Hứa Niệm Nhất tập trung ăn, còn anh thì chậm rãi nói những chuyện thú vị anh đã trải qua trong những năm này. Ăn xong là khoảng tám giờ, Hứa Niệm Nhất đã không chịu nổi, anh nhìn cặp mắt cứ muốn nhắm lại của cô, cũng mất khẩu vị.
Lái xe đưa cô về nhà, kết quả còn chưa tới nhà, cô đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Anh dừng xe ở cửa nhà, gốc cây to kia vẫn còn đó, người bên cạnh cũng vẫn còn đây, anh lẳng lặng nhìn cô, cũng không biết mình nhìn bao lâu, anh lưu luyến xuống xe, bước qua bên ghế phụ gọi cô, "Niệm Nhất, đến nhà rồi......"
Hứa Niệm Nhất mắt hạnh mông lung nhìn anh, anh giúp cô tháo dây an toàn, dắt cô xuống xe. Cô y hệt như lần uống say trước kia dựa trên người anh, mềm nhũn, rất nhẹ nhàng.
Đi thẳng đến bậc thang, lúc này mới đẩy anh ra, "Tự tôi lên là được rồi. Ngày mai gặp."
"Ừ. Ngày mai gặp." Anh buông tay ra, nhìn cái con người gầy nhỏ đó dần mất dạng trong bóng tối, chỉ còn tiếng bước chân trên cầu thang. Đến khi nghe được tiếng cô đóng cửa, anh mới yên tâm, quay người lên xe.
Có một số người ra nước ngoài, vĩnh viễn sẽ không trở lại. Họ ở nơi đó có công việc, có gia đình, có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ít nhất cô vẫn trở về, như vậy đã đủ rồi.
Ở nơi xa xôi đó, không bằng ở bên cạnh anh thì tốt hơn.
Anh nhìn thấy cô sẽ an tâm.
Qua từng ấy năm, anh muốn nghe nhất chỉ có câu này.
"Ngày mai gặp"
Chỉ cần có thể gặp được là tốt rồi.