Ai Đem Ai Là Thật

chương 105: phiên ngoại hải yêu 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Toàn thân Lê Sóc cứng đờ, kinh ngạc nhìn Cẩm Tân, từng cảnh từng cảnh hai người từ khi quen biết đến nay đều hiện ra trước mắt chàng, thực tế chàng không thể tin được, Cẩm Tân đang gạt chàng........

Tại sao?

Lê Sóc còn chưa kịp đặt câu hỏi, đám đảo dân đã giơ bó đuốc cầm trường lao xông tới.

Cẩm Tân cực kỳ ghét lửa, đuôi dài của hắn hất lên, định hất nước biển về phía bó đuốc kia, nhưng nơi này dù sao cũng chỉ là chỗ nước cạn, không nổi lên được sóng lớn, cũng không dập tắt được đuốc lửa hừng hực kia.

Lê Sóc nhìn thấy đám đảo dân như hung thần ác sát kia, rốt cục lấy lại tinh thần, bất luận thế nào chàng cũng không thể để bọn họ tổn thương Cẩm Tân! Chàng đứng lên, cầm vũ khí thô sơ đưa ngang trước người, giống như một kỵ sĩ không sợ hãi mà bảo hộ lấy người đứng phía sau, chàng cao giọng nói: "Cẩm Tân, đi mau!"

Cẩm Tân sững sờ mà nhìn Lê Sóc. Ánh mắt hắn hiện ra một tia dịu dàng, nhưng khi đối đầu với những đảo dân kia lại trở nên dữ tợn vạn phần, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng ngâm khẽ, cổ quái vặn vẹo uốn éo, phát ra tiếng vang ken két.

Ánh mắt đám đảo dân càng trở nên cực kỳ sợ hãi.

Lê Sóc quay đầu lại, trong nháy mắt đã rùng mình.

Trên sống lưng nhẵn bóng của Cẩm Tân, dưới lớp da trơn trợt ấy có thứ gì đó đang di động, vây cá bảy màu từ hai bên xương sườn dưới thân mọc lan ra, dần dần sinh ra hai hàng vây cá, hai bàn tay thon dài xinh đẹp biến thành vuốt sắc lợi hại mạnh mẽ, tiếp theo trong chớp mắt, có thứ gì đó trên sống lưng xé da mà ra, vươn lên đón gió, chính là hai phiến vây cá thật lớn, giống như hai đôi cánh to.

Móng vuốt Cẩm Tân chụp vào nham thạch dưới thân, nham thạch cứng rắn lập tức bị xuyên thấu dễ dàng! Vây cá và vảy cá trên toàn thân hắn đều nổi hết lên, mỗi một phiến đều giống như lưỡi dao sắc bén, hắn hung dữ nhe răng nanh về phía đám đảo dân kia, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo lại dữ tợn, hắn biến thành một quái vật thực sự!

Chân Lê Sóc như nhũn ra, gần như không còn cầm nổi vũ khí trong tay, chàng không thể tin được những gì chàng đang nhìn thấy, chàng không tin Cẩm Tân ôn nhu, đáng yêu, hay ôm eo anh làm nũng này, lại có bộ dáng quái vật như thế.

Ông lão hô to: "Giết hắn, dùng lửa, hắn sợ lửa, nhanh lên!"

Đám đảo dân mặc dù sợ hãi nhưng vẫn cầm ngọn đuốc lao vọt lên.

Cẩm Tân khẽ gầm một tiếng, dùng sức vẫy vây cá trên lưng, hắn bay vọt lên trời, không chút do dự nhào về phía đảo dân, móng vuốt một phát cắm vào ngực một người, đuôi cá to lớn quét một cái đã hất đến mấy người bay ra ngoài.

Một đảo dân kêu lên sợ hãi, cầm bó đuốc ném về phía Cẩm Tân, Cẩm Tân né không kịp, bị bó đuốc đó làm bỏng đầu vai, hắn phát ra một tiếng gào rít, đã hoàn toàn bị chọc giận, hắn bay vào đám người kia như quỹ dữ, tựa như sói xông vào bầy cừu, bắt đầu giết chóc tuỳ ý.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả hang động, đó chính là màn trình diễn trong đêm tối những truyền thuyết khủng bố nhất.

Lê Sóc nhìn những cảnh máu me đầy mắt kia, hoàn toàn tỉnh táo lại, từ trong sợ hãi và kinh hoảng mà tỉnh táo, chàng hét lớn: "Dừng tay!"

Nhưng không có ai nghe thấy chàng, hoàn cảnh một mảnh hỗn loạn.

Lê Sóc vọt tới, hung hăng húc văng người thiếu niên vừa mới bị đuôi cá của Cẩm Tân cuốn lấy, chàng liền bị đuôi cá kia hất bay ra ngoài, sau lưng đập mạnh vào trên vách đá, đau đến mắt nổi đom đóm, toàn thân gần như muốn vỡ ra thành từng mảnh.

Cẩm Tân kinh ngạc nhìn Lê Sóc, ánh mắt trầm xuống.

Lê Sóc nghiến răng nói: "Cẩm Tân, dừng tay...... đủ rồi."

Ông lão đang được đám người bảo vệ ở phía sau, kêu lên: "Cậu đi nhanh đi, hắn cũng sẽ giết cậu."

Nhìn thấy quái vật điên cuồng hung tàn kia, hốc mắt Lê Sóc nóng lên, gần như muốn rơi lệ, chàng vốn dĩ nghĩ rằng mình đang mơ một giấc mộng đẹp, nhưng không ngờ cuối cùng lại biến thành ác mộng, là chàng đưa Cẩm Tân đến nơi này, là chàng mang tai hoạ đến cho người dân nơi này.

Cẩm Tân âm lãnh mà chuyển hướng sang ông lão kia, tập kích về phía lão.

Lê Sóc cố nén đau đớn, ra sức từ dưới đất đứng lên, vọt sang, ngay lúc Cẩm Tân vừa định tiếp cận ông lão, chàng ngăn ngay trước mặt lão: "Cẩm Tân!"

Cẩm Tân ngừng lại, từ trên cao mà nhìn xuống Lê Sóc: "Tránh ra."

Lê Sóc run giọng nói: "Đừng giết người nữa, bọn họ không phải đối thủ của ngươi, bọn họ không làm ngươi bị thương được."

"Là bọn họ muốn giết ta." Cẩm Tân lạnh giọng nói: "Là bọn họ tự tìm."

"Ngươi đã thắng, trận giết chóc này không có chút ý nghĩa nào nữa!"

"Ý nghĩa?" Cẩm Tân lắc lắc đầu, "Giết chóc không cần ý nghĩa."

Vành mắt Lê Sóc rưng rưng: " Vậy ta thì sao? Ngươi cũng sẽ giết ta sao?"

Cẩm Tân nhíu mày lại: "...... Lê Sóc, tránh ra."

"Cẩm Tân, ngươi đi đi." Nước mắt Lê Sóc theo gò má chảy dài xuống, "Ta không muốn hỏi hải quân của ta vì sao lại gặp phải bão lớn, cũng không muốn hỏi tại sao ngươi phải gạt ta, ta chỉ xin ngươi rời đi."

Trên mặt Cẩm Tân hiện lên vẻ giận dữ: "Vậy thì ngươi cùng đi với ta."

Lê Sóc nức nở nói: " Ngươi có thể giết ta, nhưng ta, sẽ không cùng ngươi đi."

Cẩm Tân phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn nghiến răng nói: "Ngươi, quả nhiên chỉ là nhân loại."

Lê Sóc nhìn Cẩm Tân, bên trong đôi mắt hiện rõ sợ hãi và xa xách, Cẩm Tân tức giận quẫy quẫy cái đuôi, cuối cùng lại tủi thân mà nhìn Lê Sóc một lát, rồi quay đầu bay ra khỏi sơn động, bịch một tiếng nhảy vào trong biển, nháy mắt biến mất tung tích.

Hai đầu gối Lê Sóc mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, trái tim thắt chặt đau đớn, nước mắt rơi như mưa...

.....

Nửa tháng sau,

Ở bến tàu phía nam Đảo Ốc Tạp Tư, một chiếc thuyền buồm nhỏ đang đứng đón gió, huy hiệu trên cột buồm nhẹ đung đưa.

Lê Sóc đứng trên bờ, đang được người dân Đảo Ốc Tạp Tư tiễn biệt.

Trưởng lão thành khẩn nói: "Chàng trai trẻ, cậu thật sự muốn ra biển vào lúc này sao, lòng trả thù của hải yêu rất mạnh."

Nhớ tới Cẩm Tân, trong lòng Lê Sóc vẫn còn nguyên co rút đau đớn, chàng vờ bình tĩnh nói: "Ta nhất định phải trở về nhà, cha mẹ ta, thân nhân ta đều đang đợi ta, ta không cách nào tưởng tượng được họ sẽ thương tâm cỡ nào."

Trưởng lão gật gật đầu: "Cậu nhất định là xuất thân quý tộc rồi, cậu là người trẻ tuổi lại lương thiện như vậy, không nên gặp phải tất cả những chuyện này."

Lê Sóc cười nhạt nói: "Ta còn sống, đồng thời lại gặp được nhóm người ông lão nguyện ý giúp ta thế này, ta vẫn cho là mình đang được chiếu cố."

Trưởng lão thở dài: "Chiếc thuyền này chuyện vẻn vẹn bọn lão có thể làm cho cậu, cảm tạ cậu đã cứu đảo dân, hi vọng cậu sẽ không lạc mất bản thân mình lần nữa, hi vọng cậu có thể tìm được đường về nhà."

Lê Sóc áy náy nói: " Không, là ta đưa hắn lên hòn đảo này, là ta......"

"Chàng trai trẻ, không nên tự trách, đây không phải lỗi của cậu." Trưởng lão yên lặng niệm vài tiếng trong miệng mình, sau đó điểm một cái trên trán Lê Sóc, "Nguyện thần linh trước sau phù hộ cậu."

Lê Sóc bái chào trưởng lão một cái, sau đó không do dự mà bước lên thuyền, mang theo la bàn, lương thực, nước ngọt, một số vật tư thiết yếu, bước lên con đường trở về nhà.

Theo lời trưởng lão nói, nơi này rất gần Tây Nam bộ của đại lục Hồng Thổ, cách vùng biển Lan Bá Đặc ước chùng bốn trăm hải lý, nếu như chàng may mắn không gặp phải bão lớn hay sóng gió gì, thì xét theo hướng gió, tốc độ gió và các nhân tố bất định khác, chiếc thuyền buồm này cần thời gian ít nhất là một tháng mới có thể đưa chàng về đến nhà, mặc dù chàng đã mang đầy đủ thức ăn và nước ngọt, nhưng một mình chàng lái thuyền nhỏ lênh đênh phiêu bạt trên đại dương mênh mông vô bờ bến thế này, khả năng còn sống sót để trở về đến Lan Bá Đặc kỳ thật cũng cực kỳ nhỏ bé.

Nhưng chàng không còn lựa chọn nào khác, chàng tình nguyện liều lĩnh mạo hiểm tính mạng để trở về bên cha mẹ và thần dân mình, cũng không thể ở lại một hòn đảo xa lạ để trải qua hết quãng đời còn lại.

Đi thuyền trên biển là cực kỳ buồn chán, nhất là khi Lê Sóc chỉ có một mình, chàng luôn luôn nhớ đến Cẩm Tân, nhớ đến những ngày đêm kỳ ảo mà chàng cùng một người cá đã trải qua trên biển, nhớ đến lần ly biệt sau cùng của họ.

Khoảng thời gian ở trên đảo dưỡng thương kia, trưởng lão đã kể cho chàng nghe rất nhiều chuyện liên quan đến người cá — — không, bọn họ gọi đó là chuyện về hải yêu. Hoá ra người dân trên đảo từ đời này qua đời khác đã lưu truyền rất nhiều câu chuyện tỉ mỉ xác thực liên quan đến hải yêu. Hải yêu là một nhóm sinh vật có pháp lực cực lớn mạnh và cực kỳ tàn bạo hung hãn, xưng vương xưng bá trong biển, rất nhiều sinh vật đã bị vẻ ngoài mỹ lệ khác thường cùng giọng hát tựa như tiếng trời của chúng mê hoặc, trở thành đối tượng tuỳ ý cho chúng chơi đùa, tìm niềm vui. Mặc dù pháp lực của bọn chúng chỉ có thể thi triển trong biển, nhưng bọn chúng vốn có hình thái yêu hoá, nên cũng có thể chiến đấu trên đất liền trong một khoảng thời gian ngắn, thứ bọn chúng sợ nhất chính là lửa, thứ chúng yêu thích nhất chính là trêu đùa nhân loại.

Trưởng lão nói với chàng, chẳng qua chàng chỉ là một món đồ chơi mà bọn hải yêu để mắt đến, cho đến một ngày hải yêu chơi chán, lập tức sẽ kéo chàng vào trong biển dìm chết, để chàng phải vĩnh viễn ở lại biển cả.

Từ đầu đến cuối Lê Sóc đều không nguyện ý tin rằng Cẩm Tân chỉ là đang chơi đùa chàng, những ánh nhìn thâm tình kia, những ngọt ngào khi ở chung kia, một đêm triền miên và những nụ hôn ôn nhu kia, chẳng lẽ đều chỉ là hải yêu đang đùa giỡn chàng? Chàng không thể tin được, chàng không thể tin được những tình ý và vui sướng mà mình đọc được bên trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương kia đều là giả.

Nhưng bất luận là thật hay giả, Cẩm Tân xác thực đã gạt mình, giả vờ như không biết nói chuyện, giả vờ ngây thơ, giả vờ như bên trong của hắn cũng đẹp động lòng người như vẻ ngoài kia, cuối cùng, hắn biến thành một con quái vật giết người trong chớp mắt trước mặt mình.

Lê Sóc liều mạng muốn loại bỏ cái bộ dáng đáng sợ mà cuối cùng Cẩm Tân để lại ra khỏi ký ức mình, dù đây là một cơn ác mộng, nhưng khi bắt đầu nó cũng đã từng có điều tốt đẹp, chàng tình nguyện chỉ muốn nhớ rõ những điều tốt đẹp ấy, chứ không phải mỗi khi nhớ tới Cẩm Tân, lại chỉ còn lại hình ảnh máu tanh kia.

Bởi vì, chàng thực sự đã động tâm, lần đầu tiên chàng mơ hồ cảm nhận được "tình yêu".

Thế nhưng, chàng làm không được, đến giờ khi nghĩ lại, vẫn còn run rẩy.

Lê Sóc buồn bã thở dài, thất thần nhìn ra phía xa, nơi đó ngoại trừ biển ra, cũng chỉ có biển thôi, chàng đã từng cho rằng, thứ đáng sợ nhất trên biển là bão tố, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, có lẽ đáng sợ nhất là cô độc.

Thuyền cứ trôi như thế được nửa tháng, cả người Lê Sóc trở nên âm u đầy tử khí, đủ mọi loại chuyện quá khứ liên quan đến Cẩm Tân và nỗi vô vọng dài đằng đẳng như bây giờ cứ hết lần này đến lần khác giày vò chàng, khiến chàng trở nên tiều tuỵ, chật vật.

Ngay lúc chàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, chàng đột nhiên phát hiện trên mặt biển có chuyển động kỳ quái, chàng chạy đến bên mạn thuyền, nhìn xuống, phát hiện bầy cá đang bơi nhanh thành từng đàn lớn hướng về phía trước, bên dưới mặt nước biển màu lam tím có thể nhìn thấy từng chùm từng chùm bóng mờ, lớn nhỏ, hình thù khác nhau, còn có bầy cá nhiều không đếm xuể đang bay vọt lên khỏi mặt nước, trông bọn cá như đang — — chạy thoát thân.

Tim Lê Sóc đập loạn, chàng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầy cá thế này thực sự rất khác thường, hoặc là chúng đang bị loài khác săn, hoặc là thời tiết có sự thay đổi dị thường, nhưng bây giờ rõ ràng trời quang mây tạnh, nếu như thời tiết có sự biến đổi dị thường thì không lý nào lại không có chút dấu hiệu báo trước nào.

Chẳng lẽ, dưới đáy biển có thứ gì đó.....

Lê Sóc cảm thấy sợ hãi, chàng đang đứng trên chiếc thuyền buồm lẻ loi trơ trọi trôi trên mặt biển, không biết nên chạy đi nơi nào.

Đột nhiên, có thứ gì đó đụng vào mạn thuyền, chàng không có chút phòng bị, cả người ngã xuống sàn thuyền, anh giãy giụa bò về phía trước, vươn tay bám lấy mép thuyền.

Va chạm lần nữa đánh tới, thuyền nhỏ bị đụng đến ngã trái ngã phải, ngón tay anh mất lực, cả người như cái túi vải lăn trái lăn phải trên boong thuyền, sau đó chỉ nghe rắc một tiếng, Lê Sóc trơ mắt nhìn đáy thuyền bị nước lọt vào.

Chàng leo vào bên trong khoang trước, bắt lấy một cây đao, lúc đang muốn đi lấy thức ăn, lại có thêm một va chạm dữ dội khác, lúc này chiếc thuyền buồm nhỏ đáng thương bị đâm đến bay lên khỏi mặt nước, Lê Sóc cũng theo đó hét to mà bay ra ngoài.

Khi chàng rơi xuống biển, chiếc thuyền cũng đã lật úp trên mặt biển.

Chàng rơi xuống biển sâu không thấy đáy, thân thể theo quán tính chìm xuống, chàng cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm sinh vật đáng sợ dưới đáy biển kia, cuối cùng, chàng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc — — bóng ảnh thân người đuôi cá.

Thân ảnh kia vòng qua chiếc thuyền buồm, hướng thẳng về phía chàng mà lao đến.

Trong lòng Lê Sóc cuộn trào mãnh liệt, tập trung nhìn lại, nhưng đây không phải là Cẩm Tân, mà là một người cá tóc đen đuôi đen, hắn có gương mặt khá giống Cẩm Tân. Mặc dù hắn có dung mạo anh tuấn như thiên thần, nhưng lại tràn ngập hung tàn sát khí, hắn nhe răng nanh sắt nhọn, thần sắc hung ác, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Lê Sóc.

Lê Sóc xoay người bơi đi, nhưng vừa bơi được mấy mét đã ý thức ra mình làm thế này phí công cỡ nào, bởi vì tốc độ của chàng mà so với người cá cũng giống như con nít thi chạy với người lớn. Dư quang trong mắt chàng đã nhìn thấy người cá kia đang ở ngay sau lưng mình. Bỗng nhiên, trong nước chàng xoay mạnh thân qua, vung loan đao chém về phía người cá đó.

Người cá lại dễ dàng né được, cũng giơ lên bàn tay đầy vuốt nhọn bóp lấy cổ chàng.

Lê Sóc vốn đang cố gắng nín thở giờ bị ép phải mở to miệng, nước biển lập tức tràn vào cổ họng, hít thở khó khăn làm toàn thân chàng không ngừng giãy giụa.

Người cá bóp chặt cổ chàng, nắm lấy cổ chàng một đường bơi thẳng lên trên, xông ra khỏi mặt biển, nhảy lên boong thuyền đã được kéo lật trở lại, nặng nề mà ném Lê Sóc xuống sàn.

"Khụ khụ...... khụ khụ......" Lê Sóc che cổ, dùng sức ho khan rồi nôn khan, phun ra mấy ngụm nước biển tanh mặn.

Người cá ngồi phía bên kia boong thuyền, thả cái đuôi xuyên vào trong nước biển, lạnh lùng nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc trì hoãn nửa ngày, mới ngẩng đầu lên, đề phòng mà nhìn đối phương: " Ngươi...... là ai."

Người cá này cũng có làn da tái nhợt giống Cẩm Tân, nhưng hắn lại có mái tóc dài đen nhánh như gỗ mun, vảy cá lóng lánh bao phủ đuôi cá. Hắn lộng lẫy như trân châu đen tỏa ra ánh sáng thần bí lại sang trọng, người cá này cao quý trời sinh, lại thập phần khí thế, giống một vương giả tung hoành thất hải, khó trách bầy cá khi nãy thấy hắn lập tức muốn chạy trốn.

Người cá mặt không biểu tình, lãnh khốc nói: "Ngươi chính là nhân loại kia."

Lê Sóc hít sâu một hơi: " Ngươi là, người trong tộc của Cẩm Tân, làm sao ngươi tìm được ta?"

"Trên người ngươi có mùi của đệ đệ ta, đã cùng nó giao hợp qua, là mùi vị thuộc về riêng mình nó."

"...... Ngươi muốn làm gì."

"Nói cho ta biết, hòn đảo chỗ làm nó bị phỏng, là nơi nào"

Lê Sóc chế giễu hắn: "Ngươi lợi hại như vậy, vượt qua mấy trăm hải lý vẫn có thể tìm được ta, lẽ nào lại không tìm thấy một hòn đảo sao?"

"Tìm không thấy." Người cá lạnh lùng nói, "Chỉ có mùi phát tình là mãnh liệt nhất."

Lê Sóc không để ý tới ngượng ngùng, chàng sắp sửa mất mạng rồi, chàng nhìn chằm chằm người cá: "Đảo dân nơi đó đã cứu ta, bọn họ cũng đã trả giá, ta sẽ không nói cho ngươi biết hòn đảo kia ở đâu."

Người cá cười lạnh: "Trả giá? Chỉ chết có vài tên nhân loại, không đủ để hoàn lại cái giá tổn thất của Vương tử Hải Yêu, nhân loại ti tiện, ngươi cũng đã biết nó là nhân ngư bảy sắc duy nhất của Hải yêu tộc."

"Có gì đặc biệt sao."

"Đặc biệt đẹp."

"......"

Ánh mắt người cá tàn nhẫn mà lạnh lùng, tựa như đang nhìn một con cá tôm không đáng chú ý: "Ta có thể để ngươi chết thoải mái, nhưng cũng có thể khiến ngươi phải chịu đủ tra tấn cả trăm năm trên đời, nói, hòn đảo kia ở đâu."

Trong mắt Lê Sóc loé lên ánh sáng kiên nghị dũng cảm: " Ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được sự phản bội từ miệng của người chiến sĩ chân chính."

Người cá bị chọc giận, móng vuốt bấu xuống nát vụn boong thuyền dưới thân.

Đột nhiên, trên mặt biển đang được ánh dương chiếu rọi kia, khúc xạ ra từng luồng từng luồng ánh sáng màu sắc loá mắt, Lê Sóc ngẩn người, chàng đã hết sức quen thuộc với màu sắc rực rỡ như ảo mộng kia, người cá cũng ngừng lại.

Tiếp theo, trong chớp mắt, một người cá có mái tóc vàng óng ánh và đuôi cá bảy màu lộng lẫy ưu nhã búng mình ra khỏi mặt nước, giống như một chú chim bay lượn dưới ánh nắng mặt trời, mỗi một chiếc vảy cá đều như một mảnh cầu vồng.

Hốc mắt Lê Sóc nóng lên, cơn đau trong lòng lại dâng lên.

Một gương mặt tuyệt sắc quen thuộc chậm rãi hiện lên từ trong biển, Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, bên trong đôi mắt xanh thẳm tràn ngập u buồn.

Lê Sóc há to miệng, lại không nói ra được nửa chữ, chàng không biết phải hình dung tâm tình mình lúc này thế nào, chàng không phải chưa từng tưởng tượng ra cảnh gặp lại Cẩm Tân, chỉ là không nghĩ ra phải đối mặt với hắn như thế nào. Nhưng khi chàng nhìn thấy vết thương mức độ khác nhau trên đầu vai, thân eo, thậm chí cả trên đuôi cá, thì cảm giác mãnh liệt nhất của chàng lúc này, là đau lòng.

Người cá đen kia lớn tiếng nói gì đó với Cẩm Tân, dùng tiếng nói riêng của bọn họ.

Hai người cá tranh cãi kịch liệt, người cá đen kia lấn lướt hơn, giọng nói tràn đầy trách móc.

Cuối cùng, người cá đen tức giận nhào về phía Lê Sóc, Cẩm Tân như mũi tên bơi nhanh về phía thuyền buồm kia, ngay tại lúc người cá đen sắp bắt được Lê Sóc, hắn một lần nữa húc ngã thuyền buồm, Lê Sóc lại rơi vào trong lòng biển.

Lần này, bao vây Lê Sóc không còn là biển cả đen thẳm lạnh lẽo, mà là mái tóc vàng so với ánh nắng mặt trời còn chói mắt hơn, và một lồng ngực ấm áp mạnh mẽ.

Họ cùng nhau trồi lên trên mặt biển.

Lê Sóc và Cẩm Tân bình tĩnh nhìn qua đối phương, dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không thể nào mở miệng.

Người cá đen giận dữ: " Ngươi, vậy mà vì một cái tên chỉ là nhân loại...... quả thực là quá ngu xuẩn!"

Cẩm Tân nửa bước không lùi mà khẩn cầu: "Hoàng huynh, xin ngươi thả hắn đi."

"Chúng ta chưa từng nhân từ nương tay đối với sinh vật đã tổn thương tộc nhân của mình, đây là nguyên nhân Hải yêu tộc có thể đứng sừng sững ngàn năm qua."

"Hắn không có làm ta bị thương." Cẩm Tân nói: " Ta đã giết nhân loại tổn thương ta, xin ngươi buông tha hắn, ta sẽ...... trở về với ngươi."

Người cá đen nheo mắt lại: " Ngươi hứa cùng ta trở về sao."

Cẩm Tân trầm thấp nói: "Ta hứa."

"Trước khi mặt trời lặn, phải để ta nhìn thấy ngươi."

"Vâng, Hoàng huynh."

Người cá đen khinh miệt và lạnh lùng nhìn Cẩm Tân một chút, xoay người nhảy vào trong biển, rất nhanh đã biến mất không còn thấy tăm hơi.

Truyện Chữ Hay