Tuy Nhất Văn rất không đồng ý với cách thực hiện của Lý công tử, nhưng cô cũng không nhàn rỗi, trùng hợp vào một buổi cơm trưa, gặp được một người bạn thời đại học, chồng cô ấy vừa vặn là giáo sư của N đại.
Phụ nữ gặp nhau có thể tán gẫu chuyện gì với nhau được chứ, rất hiển nhiên chính là đàn ông này, con cái này, danh phẩm này......!Hai món trước Nhất Văn không có, còn món cuối tuy là cô gái đó được gả đi không tệ, nhưng nền tảng lại không dày được như Nhất Văn vậy, nói nhiều cũng cảm thấy khá xấu hổ.
Vì thế liền tâm sự chuyện hằng ngày, Nhất Văn liền nghe từ chính miệng bạn học rằng N đại có tổ chức buổi liên hoan giữa các lão sư.
Vì thế nên, việc Tiêu Dương xuất hiện ở nhà của Lâm Mộ Tình, là mưu tính đã có từ sớm.
Ngày hôm đó sau khi Lâm Mộ Tình thở phì phò rời khỏi, vốn Tiêu Dương còn định xuống xe đuổi theo, không nghĩ tới ở trên đường lại nhìn thấy cái chìa khóa mình vừa mới trao trả lại cho Lâm Mộ Tình.
Cô cũng rất tự nhiên mà nhặt nó lên rồi cất thật kỹ vào, đâu có ai cấm ở trên đường nhặt đồ đâu đúng không.
Khi cô lặng lẽ bước vào cửa, một đường đi thẳng vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Lâm Mộ Tình đang trang điểm, thời gian vừa đúng lúc.
Lâm Mộ Tình vừa mới vẽ phấn mắt màu champagne, khi nhìn thấy bản thân, đột nhiên ngưng tay lại.
Rất tự nhiên, Tiêu Dương liền nhận lấy cây cọ phấn mắt trong tay Lâm Mộ Tình, tiếp tục vẽ vẽ tô tô lên phần mắt còn lại của Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình không biết vì sao Tiêu Dương lại xuất hiện, nàng vốn còn tưởng rằng, sau trận nước mắt kia, Tiêu Dương quyết định phải buông tay mới đúng, còn bây giờ, tại sao lại như thế này?
Ngay lúc nàng còn đang rối rắm, Tiêu Dương đã thay nàng trang điểm xong phần mắt còn lại.
"Áo quần đã chọn hết chưa? Em định mặc bộ nào?" Tiêu Dương nói xong, nhìn nhìn vào đồng hồ, nói tiếp: "Còn dư thời gian, bây giờ đi mua cũng còn kịp."
Lâm Mộ Tình không biết nên nói gì cho phải nữa, nàng cảm thấy hôm ấy nàng đã nói đủ rõ ràng với Tiêu Dương hết cả rồi.
Tại sao còn muốn tiếp tục dây dưa với nhau nữa cơ chứ?
Nàng từ chối ý tốt của Tiêu Dương, đồng thời còn nảy sinh ra suy nghĩ phải lấy lại cái chìa khóa kia lần nữa, nàng nói: "Tiêu Dương, Dương cảm thấy tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì hay sao? Chuyện tôi đã quyết, không có chuyện sẽ thay đổi đâu.
Dương cũng không cần......!phải như vậy.
Dương nói cái chìa khóa là do Dương nhặt được, vậy bây giờ Dương hẳn là nên vật hoàn chủ cũ có đúng hay không?"
Nàng đã có ý đồ tạo bậc thang cho Tiêu Dương, giúp Tiêu Dương dễ bước xuống hơn.
Tiêu Dương lại cố ý giả ngu.
"Nhặt được của rơi có được thưởng hay không? Ví dụ như......" Cô cố ý không nói câu tiếp theo sau vế "Ví dụ như" kia, để Lâm Mộ Tình tự suy nghĩ sâu xa.
Lâm lão sư quật cường đúng là không khiến cô thất vọng, thản nhiên nói: "Thưởng Dương một đóa hoa hồng nhỏ."
Sau đó Tiêu Dương liền nở nụ cười.
Cười đến Lâm Mộ Tình cảm thấy có chút kinh người, bởi vì nụ cười kia là xuyên qua mặt kính lạnh băng kia truyền tới.
Lâm Mộ Tình xoay người nhìn vào Tiêu Dương, nhìn cô lộ ra nụ cười vạn năm không đổi thay thế bởi nụ cười vui đùa, trong lòng lại không hiểu sao liền hồi tưởng lại lúc trước khi chưa yêu nhau khi ấy.
Quá khứ đã qua, nhớ đến làm gì nữa? Cũng không thể nào quay về khoảng thời gian đó được.
Nàng nghĩ vậy.
Nàng cũng sẽ không nói những lời chọc tức Tiêu Dương nữa, bởi vì nàng phát hiện điều đó chả có nghĩa lý gì cả, có đôi lúc, Tiêu Dương đã quyết làm thật rồi, cũng thật sự khiến người khác phải nhức đầu theo.
Tiêu Dương cũng biết lúc này không phải là thời điểm nói những lời tái hợp lại, ở cùng với nhau thêm lần nữa các kiểu, không nhắc tới chuyện không giúp ích được gì, ngược lại còn tạo ra hiệu ứng tâm lý ngược đối với Lâm Mộ Tình.
Thay vào đó, cô dùng giọng điệu vô cùng khiêm nhường, nói với Lâm Mộ Tình: "Giữa tôi với em ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng không được hay sao? Em có thể tiếp tục làm bạn với Lý công tử cùng Nhất Văn, tại sao lại không thể nhận thêm tôi vào nữa chứ? Dù cho em có nhận định là chúng ta đã chia tay rồi đi chăng nữa, dù cho trong lòng em đã không còn tôi đi chăng nữa, nhưng ít ra, em vẫn có thể xem tôi như bạn bè mà đối đãi chứ? Tôi không cầu mong có thể như Lâm Thanh Hủ cùng em chia sẽ những bí mật lẫn nhau vậy, nhưng ít nhất cũng có được đãi ngộ như Lý công tử bọn họ đó chứ?"
Lâm Mộ Tình không nói gì phản bác lại.
Trừ phi nàng rời khỏi thành thị này, hoặc là thoát ly khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Nhưng bất luận là điều nào, đều là chuyện mà hiện này nàng không thể nào làm được.
"Quên đi, tôi không có tâm trạng, cũng không có thời gian cùng Dương đi so đo những chuyện này." Nàng thở một hơi thật dài, nếu tiếp tục nói chuyện với Tiêu Dương nữa thì nhất định sẽ đến trễ mất.
Lâm Mộ Tình tiếp tục nói: "Tôi phải ra ngoài, làm phiền Dương......!lúc rời đi giúp tôi khóa cửa lại."
Tiêu Dương nghe xong trong lòng không nén được mà âm thầm vui mừng, nếu Lâm Mộ Tình không nhắc gì tới chuyện ép cô để chìa khóa lại, vậy xem như là ngầm đồng ý cho cô tự do xuất nhập ở nhà rồi.
"Chờ một chút! Em quên mang cái này rồi." Tiêu Dương gọi Lâm Mộ Tình lại, quơ quơ cái chìa khóa xe trên tay.
Lâm Mộ Tình trừng mắt liếc cô một cái, cũng không để ý đến cô, đi thẳng ra cửa.
Tiêu Dương cười cười đặt cái chìa khóa xe lên bàn, gửi cái tin nhắn thông báo tình hình chiến sự cho Lý công tử biết.
Đây cũng tính là vật hoàn chủ cũ một cách trá hình đi.
Có điều đây cũng không phải là cái chìa khóa mà Lâm Mộ Tình đã ném thẳng ra cửa kia, đây chính là chìa dự phòng.
Cái chìa kia Tiêu Dương tìm không được, cũng không biết Lâm Mộ Tình dùng hết bao nhiêu sức lực để ném nó đi nữa.
Sau khi được Lý công tử khen ngợi, Tiêu Dương đắc ý xoa xoa cằm.
Thầm nghĩ, mới sẽ không dễ dàng để em rời bỏ tôi như vậy được.
Bí kiếp níu kéo người yêu sau chia tay của Lý công tử,
Chiêu thứ nhất: Mặt đủ dày.
Chiêu thứ hai: Mặt phải dày.
Chiêu thứ ba: Càng ngày càng dày.
xxxx
Đêm trước khi Lâm Mộ Hân kết hôn, dựa theo phong tục chính là ăn một bữa cơm tại nhà, sau đó cha mẹ sẽ dặn dò vài câu với con gái, quyết luyến không rời các kiểu.
Lâm mẹ cùng Lâm ba dường như cũng không có bao nhiêu lưu luyến, vẫn ăn một bữa cơm như ngày thường vậy.
Lúc ăn cơm Lâm mẹ chỉ thản nhiên hỏi một câu buổi sáng mấy giờ đi trang điểm, cũng không nhắc gì tới chuyện có liên quan đến hôn lễ, còn dáng vẻ của Lâm ba vẫn cứng rắn như cũ, không có chút cảm giác gả con gái.
Ngược lại là Lâm Mộ Tình, ngồi trên bàn cơm vẫn líu ríu nói không ngừng.
Lâm ba rống lên một câu: "Ăn không nói, ngủ không nói.
Con sống lâu ở bên ngoài, như thế nào mà lễ nghi cơ bản đều quên hết rồi!"
Lâm Mộ Tình không phục cãi lại: "Chị con ngày mai sẽ lập gia đình, tại sao hai người làm như không có gì xảy ra hết vậy?"
"Lẽ nào ba nói gì đó, con bé liền sẽ không lấy chồng hay sao?" Lâm ba vẫn mang một biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Không trừ ai cả, ba người phụ nữ trong nhà đều nở nụ cười.
Lâm Mộ Tình thấy trên mặt ba mình còn đang ra vẻ, thế nhưng miệng đã cứng đến nói không nên lời nữa, mới nói: "Thừa nhận rồi? vẫn là luyến tiếc chị con sao."
Có câu nói, người cha gả con gái mình, cảm giác kia không khác gì bị người ta đoạt mất tình nhân vậy, vì thế nên bình thường cha vợ đều không ưa gì con rể.
Lâm ba bị đâm ngay vào sự băn khoăn, có chút ngượng ngùng, cúi đầu im lặng không tiếng động gì mà tiếp tục ăn cơm.
Lâm Mộ Hân thì vui mừng liếc mắt nhìn ba mình, lại liếc mắt nhìn muội muội, cảm thấy gần đây mặc dù hai người vẫn bất chợt liền tranh cãi với nhau, nhưng ít ra mối quan hệ đã có biến hóa vi diệu, nhu hòa hơn, chỉ là hai người chưa phát hiện ra mà thôi, là đang bị che lấp.
Cơm nước xong Lâm Mộ Hân muốn giúp Lâm mẹ rửa chén, Lâm Mộ Tình lại gọi chị vào: "Ngày mai chị phải lên xe hoa rồi, đừng làm mấy chuyện này nữa, chị mau đi nói chuyện với ông đi."
Lâm Mộ Tình hất hất cằm, Lâm Mộ Hân vừa xoay người liền nhìn thấy Lâm ba đang ngồi trong phòng khách xem tivi, rõ ràng là giờ vàng bản tin, lại bị ông chuyển thành Thế Giới Động Vật.
Hoặc nên nói là, căn bản ông không có tâm trạng để xem tivi.
Lâm Mộ Tình xoay người đi vào nhà bếp, chưa kịp mở miệng khuyên mẹ vào nghỉ ngơi, liền bị mẹ mình cướp lời mất rồi.
"Con nói thử xem, bình thường chị con cũng thường xuyên không ở nhà, ba con cũng không cảm giác gì, đằng này vừa quyết định kết hôn, ông ấy giống như không biết phải làm sao vậy, cái dáng vẻ kia, mẹ thấy rất không được tự nhiên."
Lâm Mộ Tình cười hì hì: "Tình cảm của ngườ cha đối với con gái mình, mẹ vẫn chưa đủ hiểu sao, lúc trước mẹ kết hôn với ba con, không phải ông ngoại cũng giống như vậy hay sao?"
Lâm mẹ suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Mẹ cảm thấy, lúc trước, hình như ông ngoại con rất chướng mắt ba con."
"Cái này là chuẩn rồi, ai làm ba mà không như vậy."
Lâm mẹ tiếp tục rửa chén, thở dài một hơi, nói: "Chị con kết hôn, ba con đã không chịu nổi, đợi đến lúc con kết hôn, không biết sẽ thành ra cái dạng gì đây nữa."
"Dạ?" Lâm Mộ Tình sửng sốt trong chốc lát, mới nói: "Con sẽ không kết hôn, chỉ ủ ở nhà mà thôi."
Lâm mẹ lại bắt đầu lải nhải: "Gần đây sức khỏe ba con không như xưa nữa, lúc con không bận chuyện gì, liền quay về nhà ăn cơm đi, giới trẻ bây giờ không muốn ở chung với người già, điều này mẹ rất hiểu, thế nhưng ngẫu nhiên ở cùng nhua ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian của con......"
Lâm Mộ Tình không muốn nghe Lâm mẹ lải nhải nữa, vội vàng đoạt lấy cái chén trên tay mẹ mình, nói: "Mẹ, chị con phải lập gia đình rồi, ba mẹ hai người hẳn là nên ôm nhau nói vài câu tình cảm rồi ôm nhau khóc rống lên mới đúng, không phải sao? Mẹ đừng rửa nữa, mau đi tâm sự với chị con đi."
Lâm mẹ biết nàng lại ghét bỏ tính lải nhải của mình, cũng không nhắc tới chuyện đó nữa, thuận ý nàng: "Chị con cũng đâu phải gả sang tỉnh khác hay ra nước ngoài gì đâu, đều ở trong cái tiểu khu này, mỗi ngày đều có thể quay về ăn cơm, có cái gì phải khóc lóc chứ?"
"Ái chà, nhưng dù gì cũng là xuất giá mà, ít ra mẹ cũng phải dặn dò vài câu chứ."
Lâm mẹ nói: "Được, vậy con rửa hết đống chén này, mẹ đi ra ngoài."
Sau khi Lâm Mộ Tình khuyên mẹ mình ra khỏi nhà bếp được rồi, liền thở phào một hơi.
Muốn nàng tâm bình khí hòa cùng ba mình nói chuyện, thật có chút khó khăn, còn ngẫu nhiên về nhà ăn cơm cũng không phải không được, thế nhưng tăng số lần gặp mặt, nàng cảm thấy hơi ái ngại.
Về phần ái ngại điều gì, chính ngay cả nàng còn không biết.
Thường hay nói, con gái giống ba, cái đặc tính hay ngại ngùng này, hai cha con không khác nhau bao nhiêu.
Lâm Mộ Tình từ từ rửa từng cái chén, không phải là do nàng cẩn thận gì, mà là bởi vì nàng sợ mình tay mình trơn trượt bất cẩn làm rơi gì đó, sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ cùng tỷ tỷ đang trò chuyện trong phòng khách.
Thời gian trôi qua nhanh thật, Lâm Mộ Tình cảm thán, chớp mắt một cái là tỷ tỷ sắp kết hôn rồi, chớp mắt một cái, nàng chia tay với Tiêu Dương cũng gần nửa tháng rồi.
lại chớp mắt thêm cái nữa, có lẽ, rất nhiều chuyện, sẽ được thời gian chậm rãi phai nhòa nó đi.
Đến lúc nàng rửa sạch chén bát quay vào phòng khách, ba mẹ đã về phòng rồi.
Nàng thấy tỷ tỷ an vị trên salon, nhìn từ xa, Lâm Mộ Tình cảm thấy tỷ tỷ gầy thật, thật dễ dàng khiến người khác muốn chạy đến ôm chị, bảo vệ chị.
Vì thế nên Tiêu Dương khi đó......!
Aish......!quên đi, chuyện đã qua rồi.
"Ba mẹ ngủ?"
Lâm Mộ Hân nghe thấy giọng nói của Lâm Mộ Tình mới ngẩng đầu lên, chuyển người qua một bên, nói: "Ừ, ba mẹ nói ngày mai muốn dậy sớm chuẩn bị một chút."
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, "Cũng đúng, chị, chị cũng ngủ sớm một chút đi, mai sáng còn phải dậy sớm trang điểm."
"Chị muốn nói chuyện với em thêm chốc nữa."
"Có cái gì cần nói chờ ngày mai xong hết mọi việc rồi nói sau cũng được, bây giờ hẳn là chị nên đi ngủ sớm một tí mới đúng."
"Nhưng nếu bây giờ chị không nói, chị làm sao có thể an tâm mà lập gia đình được......"
Lâm Mộ Tình gượng cười vài tiếng, "Có cần phải khoa trương tới vậy hay không, em nghe là được chứ gì."
Lâm Mộ Hân đứng lên, đi qua lôi kéo tay muội muội, "Mấy lời này đại khái là có chút hơi dài dòng, về phòng rồi nói đi."
Cảm giác thấy......!dáng vẻ tỷ tỷ có chút không vui.
Trong lòng Lâm Mộ Tình dâng lên một câu như vậy.
- --------------
Hết chương .
Madpuff: Rất cảm ơn mọi người đã cmt cùng inbox gợi ý, mình sẽ ngâm cứu từ từ từng bộ để xem cái tài mọn này có thể làm tốt được bộ nào nhất..