Lâm Mộ Tình tấp xe vào ven đường, chiếc xe theo sau kia cũng dừng lại theo, nhìn qua kính liền thấy được bóng người xuống xe kia, đúng là Khang Kiến thật.
Sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ? Ra ngoài cửa mà cũng gặp được cậu ấy.
Nghĩ kỹ lại thì nàng với Khang Kiến cũng không gặp cả tháng trời rồi, từ khi ở cùng Tiêu Dương đến nay, khoảng cách giữa nàng với Khang Kiến càng ngày càng đẩy xa hơn.
Thật ra thì như vậy cũng tốt, để Khang Kiến chết tâm, liền giữ lại cái tình bạn này đi, dù sao thì hai người cũng quen biết nhiều năm rồi.
Khang Kiến vĩnh viễn đều khiến người khác có một cảm giác gentleman với tác phong nhanh nhẹn, hơn nữa bất luận là mặc veston hay trang phục thường ngày, đều rất cẩn thận và ngăn nắp, mặc kệ khi nào gặp được hắn, đều sạch sẽ gọn gàng, ngay cả một nếp gấp trên áo chemise cũng không có.
Hắn thấy Lâm Mộ Tình căn bản không có ý định xuống xe, đành phải gõ gõ lên cửa kính xe.
Lâm Mộ Tình hạ kính xe xuống, mỉm cười, "Khang Kiến, trùng hợp vậy?"
Khang Kiến nói: "Anh là đặc biệt tới tìm em."
Nụ cười Lâm Mộ Tình cương cứng đi một ít, "Có chuyện gì à?" Trực giác của nàng cho thấy Khang Kiến tới kiếm mình sẽ không có chuyện gì tốt lành cả.
Có đôi lúc, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn cực kỳ chính xác.
Khang Kiến liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hủ ngồi ở vị trí phó lái, do dự một chút mới nói: "Tán gẫu vài câu đi." Nói xong liền mở thẳng cửa xe mà ngồi vào hàng phía sau.
Khang Kiến đầu tiên là dẫn dắt bằng những lời trật quỹ đạo hắn muốn nói tới, ví dụ như hắn hỏi Lâm Mộ Tình cùng Lâm Thanh Hủ hai người đi mua gì vậy, lại hỏi cuộc sống gần đây như thế nào, cuối cùng mới dời đề tài lên người Lâm Mộ Hân.
Hắn nói: "Chị em khi nào thì kết hôn? Đã đặt chỗ chưa? Nếu cần dùng đến khách sạn của anh thì cứ việc lên tiếng." Thật ra thì hắn chỉ cố gắng lèo lái cuộc hội thoại mà thôi, căn bản là hắn đã biết hôn lễ Lâm Mộ Hân vào mùng một tháng năm, lấy địa vị của nhà hắn trong giới khách sạn, vị trí tổ chức cũng đã đặt ở Khang Càn.
"Thời gian ban đầu định là mùng một tháng năm, có điều vẫn chưa gửi thiệp cưới, vụ sân bãi chắc là ở Khang Càn rồi, điều này hẳn là cậu nên đi hỏi anh Gia Minh đi." Lâm Mộ Tình thấy Khang Kiến hỏi tới chuyện này, thái độ cũng dịu xuống không ít, cuối cùng cũng không quên thêm vào một câu khách sáo, "Cảm ơn đã quan tâm nha."
"Bạn học nhiều năm như vậy, còn khách khí với anh làm gì chứ? Có chuyện gì thì em cứ việc nói là được, em như vậy thấy xa lạ quá." Khang Kiến nói xong liền cười lên.
Lâm Mộ Tình là người niệm tình cũ nhất, nàng chỉ biết Khang Kiến sẽ không có chuyện tốt gì khi tìm tới nàng, bằng không thì cần gì treo những lời này ngay bên mép chứ?
Ngay cả Lâm Thanh Hủ ngồi bên cạnh cũng cảm giác thấy có chút không ổn cho lắm, tuy là bình thường cô thường xuyên làm chuyện ngu ngốc, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng.
Một người bình thường luôn đem chuyện tình cảm xưa ra nói chuyện với mình, nếu không phải là tìm bạn để mượn tiền, vậy nhất định là đã hoặc định làm một chuyện gì đó cực kỳ có lỗi với bạn, trước tiên phải đem cái giao tình xưa lên bàn, tiêm cho bạn một mũi kim dự phòng cái đã, đến lúc đó thì cái giao tình xưa này chính là át bài chủ lực chưa được lật lên.
Lâm Thanh Hủ liếc mắt nhìn Lâm Mộ Tình một cái, Lâm Mộ Tình nghiêng nghiêng thân mình, khẽ cười cười, nói: "Đúng vậy, bạn học cũ, nếu cậu có chuyện gì muốn nói, thì cũng đừng khách khí với mình làm gì."
Khang Kiến cũng mỉm cười, tiếp theo liền kéo cái đề tài quanh quẩn xung quanh người Tiêu Dương, "Gần đây làm gì mà không gặp Tiêu tổng vậy?"
"Cô ấy gần đây khá là bận rộn."
"Có bận đến mấy cũng phải dành chút thời gian cùng em mới đúng chứ, aish......" Hắn lắc lắc đầu thở dài, giống như đang tiếc thay cho Lâm Mộ Tình vậy.
Lâm Mộ Tình có chút phản cảm, nàng cảm thấy gần một năm nay bệnh tình của Khang Kiến thật không nhẹ.
Nàng xoay người mình lại một cách rất rõ ràng, cũng không nhìn vào Khang Kiến, "Mình là kiểu phụ nữ chuyên đi gây sự hay sao? Cô ấy có việc thì nói là có việc, mình cùng lắm chỉ là đi mua một chút đồ, có Thanh Hủ cùng mình đi là được, còn không nữa thì, tự mình đây đi mua cũng chả sao cả, không phải bất cứ cặp đôi nào cũng phải dính như sam cả ngày với nhau đâu."
Lâm Thanh Hủ ở một bên gật gật đầu khen ngợi, cướp lời của Khang Kiến, nói: "Khang Kiến, không phải cậu nói mình cố ý đến tìm Mộ Tình hay sao? Cuối cùng là có chuyện gì?"
Khang Kiến có vẻ lộ chút xấu hổ, cười giản hòa, "Đây không phải là đã lâu không gặp hai người hay sao, mình luôn nghĩ là phải tìm lúc nào đó cùng tụ tập lại với nhau, gọi điện qua cho Mộ Tình không được, mình liền đi hỏi bá mẫu[], bá mẫu nói hai người các em đến phố buôn đèn, anh tới đây thử vận may, xem có thể gặp được em hay không." Hắn cố ý cường điệu "Các em".
[] Nếu nhớ không lầm thì chương trước Khang Kiến gọi mẹ của Lâm Mộ Tình là a di bây giờ gọi bá mẫu là cách gọi hơi thân mật hơn.
Lâm Thanh Hủ bĩu môi, nâng cái hộp đang ôm trong lòng lên, "Điện thoại cậu ấy gọi không được, sao cậu không gọi một cú qua cho mình vậy? Khang Kiến, gần đây cậu kỳ lạ thật nha, cậu ăn phải thứ gì không sạch sẽ sao, đừng nói là bị trúng tà rồi nha?"
Mặt Khang Kiến đen lên, "Mình bị cái gì?"
"Cậu có gì cần nói thì nói, cục ta cục tác cứ như gà mẹ, nhiều năm tới vậy rồi, mọi người có ai còn không ai nữa chứ?"
Mặt Khang Kiến từ đen chuyển sang hồng, cười cười tự giễu, "À......!thật ra cũng không phải là chuyện lớn lao gì" Hắn vừa nói vừa nhìn vào Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình đang nghịch di động, sáng nay tính ngủ nướng thêm chút, nên chỉnh di động sang chế độ im lặng mà quên đổi lại.
Lịch sử có lưu lại vài cuộc gọi nhỡ, đều là Khang Kiến gọi tới, xem ra là rất gấp gáp tìm nàng rồi đây.
Khang Kiến tiếp tục nói: "Chỉ là gần đây bên Dương Trình có vài buổi hội nghị đều dời sang khách sạn khác, trước đây đều đặt ở Khang Càn, cũng không biết là vì lý do gì nữa."
"Chuyện này hẳn là cậu nên trực tiếp đi hỏi Tiêu Dương mới đúng chứ, cậu hỏi mình, mình lại không hiểu." Lâm Mộ Tình đã bảo giác quan thứ sáu của mình hôm nay linh quá mà, Khang Kiến này vừa hé miệng ra, nàng khẳng định biết chắc đó sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
"Anh cũng muốn chứ, thế nhưng Tiêu tổng hiểu lầm quan hệ giữa hai người mình, anh đi mở miệng thì cũng không tốt cho lắm." Khang Kiến nói tới bản thân mình có dáng vẻ như cực kỳ vô tội vậy, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu được, hắn đã có cái ý ám chỉ kia, còn sợ người khác hiểu lầm?
Lâm Mộ Tình tự nhiên là phải bảo vệ Tiêu Dương, "Không phải chỉ vài cái hội nghị nhỏ thôi sao, có là cái gì cơ chứ, biểu ca cô ấy kết hôn không phải là ở khách sạn của cậu à, bên nào nhiều bên nào ít chứ? Còn nữa, Tiêu Dương tuyệt đối không phải là kiểu người công tư bất phân, cậu có bất mãn gì đó, có thể trực tiếp tìm cô ấy nói chuyện, nếu lời đề nghị hợp lý, không lý gì cô ấy không lắng nghe." Lâm Mộ Tình nghĩ, Khang Kiến đây là muốn cáo trạng trước với mình à? Nhưng nhất định phải làm thế hay sao? dù cho Tiêu Dương có yêu nàng, nàng cũng sẽ không dùng cái lý do này làm ảnh hưởng đến những quyết sách trong công việc của Tiêu Dương.
"Aish, không như em nghĩ đơn giản như vậy đâu, aish......!Anh không biết có nên nói cho em biết hay không nữa đây." Khang Kiến lộ ra dáng vẻ như rất khó xử vậy, chờ câu hỏi của Lâm Mộ Tình.
"Lời cũng đã nói tới cái mức này, vậy cậu nói đi."
Lâm Thanh Hủ cũng nói: "Đừng mè nheo nữa, hôm nay cậu quên uống thuốc hay sao hả Khang Kiến?"
Khang Kiến cũng không tức giận, tiếp tục diễn vở kịch đau khổ kia, "Anh không biết có phải là do mình nói sai lời đắc tội cô ấy hay không, tóm lại là bắt đầu từ lần đó, Tiêu tổng liền hủy bỏ vài tiệc hội nghị đã đặt trước kia." Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp: "Có một lần anh ở trước mặt Tiêu tổng nhắc tới chị của em, cô ấy liền biến sắc ngay, lúc đầu anh còn cho là không phải chuyện gì đáng quan tâm cho lắm, sau đó càng ngày càng có cảm giác không thích hợp.
Hơn nữa chuyện này, khẳng định là do chuyện anh lỡ lời ngày hôm đó.".
đam mỹ hài
"Cậu đã nói gì với cô ấy?"
"Anh nói chị của em lần này về là có dự định kết hôn, thật ra cũng đâu có gì đâu, thật không hiểu sao lại phản ứng mạnh tới như vậy." Khang Kiến tiếp tục giả vờ, lời nói dối mà nói như lời thật lòng, còn rất thành khẩn, biểu hiện như mình cực kỳ vô tội, âm mưu dùng điều này để nhận lấy sự đồng tình của Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình nghe xong quả nhiên không nói gì.
Dự cảm ban đầu của nàng, cộng thêm lời nhắc nhở của Lâm Thanh Hủ, bây giờ còn có thêm lời nói uyển chuyển của Khang Kiến, nàng có thể cảm giác được, tỷ tỷ nàng với Tiêu Dương đúng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Chỉ sợ không phải là chuyện không thoải mái như Lâm Thanh Hủ đã nói, ít nhất cũng không phải là không thoải mái như nghĩa đen của nó.
Dạng quan hệ gì có thể tức giận khi nghe được tin đối phương phải kết hôn?
Thấy Lâm Mộ Tình thất thần, Khang Kiến biết nàng đã hiểu ra ý mà hắn muốn nhắc tới.
Hắn đây cũng không tính là xuyên tạc ý tứ của Tiêu Dương, hắn không có nói quan hệ của hai người ra, là do chính Lâm Mộ Tình sinh ra hiềm ý nghi ngờ, mới có thể vì những lời này của mình mà rơi vào trầm tư, bằng không thì Lâm Mộ Tình đã sớm phản bác lại hắn.
Hắn cũng chỉ là đánh cược, cược Lâm Mộ Tình cũng không thật sự tin tưởng vào Tiêu Dương nhiều tới như vậy.
Lâm Mộ Tình suy nghĩ trong chốc lát, hỏi Khang Kiến: "Ý của cậu là hai người họ đang gạt mình chuyện gì đó?"
"Này anh cũng không rõ." Khang Kiến dứt khoát đem mình rút ra khỏi cái chuyện này, nói tiếp: "Anh tới cũng là vì muốn phàn nàn với em, anh cũng không muốn mất đi một khách hàng lớn đến như vậy, vì thế nên có ý lo lắng thái quá, em đừng để trong lòng."
Làm gì có thể không để trong lòng được? Mới xảy ra có bao lâu chứ? Lâm Thanh Hủ tức giận với những lời như có như không này của Khang Kiến, nhưng lại không biết nên nói gì mới phải, những chuyện này còn phải dựa vào phán đoán của chính bản thân Lâm Mộ Tình.
Trải qua chuyện Khang Kiến vừa nói, cô cũng hiểu được Lâm tỷ tỷ cùng Tiêu Dương trong lúc đó có thể là đã xảy ra chuyện gì không thể nói ra được......!
Lâm Mộ Tình cười ra vẻ trấn định: "À, không có chuyện gì, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, Tiêu Dương cũng không phải là người nhỏ mọn như cậu nghĩ vậy đâu."
"Vậy anh yên tâm." Khang Kiến cười đến thoải mái, giống như cơn đau khi này bốc hơi mất rồi vậy, "Anh còn có việc phải đi trước, có thời gian thì gọi vài bạn học ra cùng tụ họp một chút đi, Tết năm nay cũng chưa từng cùng liên hoan với nhau."
"Ừ, được." Lâm Mộ Tình đồng ý trước, nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa xoay người qua lại.
Thẳng đến khi Khang Kiến xuống xe, Lâm Thanh Hủ nói nói: "Khang Kiến nói......" Thật ra thì ý cô chính là muốn nói "Khang Kiến nói chưa chắc là thật", nhưng lại bị Lâm Mộ Tình ngắt lời.
Lâm Mộ Tình cầm lấy cánh tay của Lâm Thanh Hủ, cười hì hì nói: "Cậu có cảm giác thấy gần đây Khang Kiến càng ngày càng thần kinh hơn hay không? Cái này cũng quá mẫn cảm rồi, cậu mắng cậu ta cũng đúng lắm, càng ngày càng giống như đám gà mẹ vậy."
Một câu nói liền đánh ngược lại lời của Lâm Thanh Hủ, Lâm Thanh Hủ nghĩ, quên đi, đừng nên nói nữa, nói xong còn khiến Lâm Mộ Tình thêm ngột ngạt hơn, nói làm gì nữa chứ.
Thật ra thì Lâm Mộ Tình nhiều lắm cũng chỉ là tự an ủi mình mà thôi.
Sau khi nàng cùng Lâm Thanh Hủ ở ngoài lo chuyện cơm nước xong, quay về nhà cha mẹ.
Trong nhà cũng là vừa ăn cơm chiều xong, ba nàng ngồi trong phòng khách xem tin thời sự, mẹ đang dọn dẹp nhà bếp, nàng đang cầm hộp đèn bàn đi vào phòng tỷ tỷ.
Cánh cửa khép hờ, Lâm Mộ Hân đang nghe điện thoại.
Lâm Mộ Tình định trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng nội dung trong điện thoại liền khiến nàng chùn bước.
"Tại sao hai người các em còn gặp mặt nhau?"
"Bây giờ lời nói của chị nghe không lọt tai nữa rồi phải không?"
"Em không thể ở chung với con bé được!"
......!
Lâm Mộ Tình cũng không biết vì sao, nàng ở phía sau, định lấy di động gọi điện cho Tiêu Dương.
Đúng thật sự, đường dây di động của Tiêu Dương đang bận.
Tâm nàng trầm xuống, suýt nữa đánh rơi luôn thứ mình đang cầm trên tay, vội vàng nhấc chân lên đỡ lấy.
Ai ai cũng có bí mật của riêng họ.
- --------------
Hết chương .
∠( ᐛ 」∠)_.