Tuy là Lâm Mộ Tình nhận chiếc xe mà Tiêu Dương tặng, nhưng nàng cũng không phải là người khoe khoang gì, lúc đi làm cũng không lái xe, chỉ mấy khi ngẫu nhiên ra ngoài mới lái, còn những lúc khác, chiếc xe kia chỉ là vật trang trí.
Nàng bước từng bước chân dứt khoác, ý cười dào dạt đi về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương cũng không xuống xe, biết là Lâm Mộ Tình thích khiêm tốn một chút.
Lâm Mộ Tình tự nhiên mở cửa xe, ngồi xuống, hoàn toàn không chú ý tới có bóng người rình ở lùm cây xa xa ngoài kia, cũng hoàn toàn không chú ý tới sinh vật lạ ở hàng ghế đằng sau.
"Dương đi T thị bao nhiêu ngày?" Nàng vừa mới đặt mông ngồi ổn xuống liên hỏi.
"Nhanh lắm thôi, khoảng một tuần đổ lại." Tiêu Dương nghĩ nghĩ rồi mới nói, "Cần tôi giúp em mang gì hay sao?"
"Không phải......!chỉ là, chị em sắp về rồi, em muốn......!để chị ấy gặp Dương, tiện thể nói một chút về chuyện của hai người mình." Không biết tại sao, nàng đặt biệt muốn Lâm Mộ Hân biết chuyện này, đặt biệt muốn Lâm Mộ Hân gặp mặt Tiêu Dương.
Tiêu Dương còn đang do dự không biết nên trả lời như thế nào, sinh vật lạ hàng ghế sau đã có hành động trước cô.
"Cái gì? Cậu muốn come-out?"
Lâm Mộ Tình vừa xoay người lại, ở đâu xuất hiện con Teddy ở hàng ghế sau vậy?
"Teddy" Làm vẻ mặt không thể ngờ được, "Cậu lặp lại lần nữa coi?"
Lâm Mộ Tình cũng hoảng sợ, "Tại sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này vậy? Làm gì mà nghe lén tụi này nói chuyện nữa?"
Teddy Lâm Thanh Hủ cười hì hì từ hàng ghế sau nhích người ra phía trước, "Không phải là hai đứa mình đã hẹn nhau cùng đi dạo phố hay sao? Buổi chiều mình không có gì làm nên liền đến sớm, sau đó đi dạo xung quanh N đại, tính chờ cậu xuống lớp rồi cùng đi, ai mà biết lại gặp được Tiêu Dương."
Nói vừa xong, Lâm Thanh Hủ lại cảm thấy không đúng, độ cong trên mặt biến mất trong nháy mắt, "Không đúng, cậu đừng ngắt lời, cậu nghĩ sao mà đi come-out? Cậu điên rồi à!"
Không phải đã nói trước rồi sao, đánh chết cũng không khai à?
"Dù có nói hay không đi chăng nữa thì quan hệ giữa mình với gia đình cũng đã thành mớ bòng bong rồi, về phần chị mình, đồng ý đứng về phía mình là được." Lâm Mộ Tình nói nhưng trên mặt không biểu cảm gì, nói cho cùng, chuyện này thì nàng đã quyết, giờ chẳng qua chỉ là thông báo cho gia đình biết một tiếng là được, giống lúc quyết định thôi học kia vậy.
Tiêu Dương lại âm thầm thở phào một hơi, vừa lúc có nhị hóa Lâm Thanh Hủ trên xe, vừa lúc cắt ngang, nếu không cô nhất định sẽ có một vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Dù cho Lâm Mộ Tình có không nhạy cảm đến mấy đi nữa, có một ngày nhất định cũng sẽ phát hiện ra.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói được, hiện tại công việc cô đang rất phiền phức, chỉ hy vọng mau chóng chấm dứt mấy chuyện phiền toái này ngay, rồi hẵng đi giải thích rõ ràng với Lâm Mộ Tình trước lúc Lâm Mộ Hân về.
Cô đã hạ quyết tâm rồi, thật sự không thể không nói.
Lâm Thanh Hủ cúi đầu ừm một tiếng, vẫn cảm thấy Lâm Mộ Tình không nên làm như thế, nhưng ngay lúc này thật sự chưa tìm được một lý do tốt để phản đối.
"Còn nói mình đổi chủ đề? Không phải là chính cậu cũng đổi hay sao?" Lâm Mộ Tình thuật lại lời Lâm Thanh Hủ vừa nói thêm một lần nữa, "Cậu có cái gì gọi là tới N đại đi dạo? Đừng nói là cậu lượn qua văn phòng mình rồi? Đúng lúc gặp được Tống lão sư?"
Khó trách Lâm Mộ Tình vừa rồi nhìn thấy tâm trạng Tống Nhiên có chút không đúng cho lắm, tên nhị hóa này đã làm gì Tống lão sư người ta rồi?
Lâm Thanh Hủ rụt thân mình lại, nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lâm Mộ Tình, cô có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ ăn đấm rồi đây.
"Mình có tới văn phòng cậu đâu.
Có điều thật sự là gặp được Tống lão sư, vô tình gặp được ở thư viện." Lâm Thanh Hủ nói xong, còn mang theo vẻ đắc ý muôn phần.
"Dẹp đi! Vô tình gặp được, cậu nói mình lượn qua lượn lại hết bao nhiêu vòng đi! Mình thấy sao hôm nay Tống lão sư có chút là lạ, cậu đừng khiến người ta cảm thấy áp lức quá lớn, tuy mình có nói ủng hộ cậu theo đuổi chị ấy, nhưng cậu cũng nên từng bước từng bước chứ."
"Ừ." Lâm Thanh Hủ gật đầu đồng ý, Tống Nhiên có phản ứng là chuyện tốt, đồng nghĩa với chuyện giả vô tình gặp mắt này hoàn toàn là một chuyện tốt, hơn nữa chuyện này là do Tiêu Dương dạy cô, so với cách của Lâm Mộ Tình cái gì mà chờ thời cơ tới, càng hữu dụng hơn nhiều.
Thật thắc mắc là Lâm Mộ Tình làm sao mà câu được Tiêu Dương vậy.
"Mọi người muốn đi dâu đây?" Tiêu Dương khởi động xe.
Đôi lúc có nhị hóa ở bên cũng rất tốt, luôn vô thức giải vậy giúp mình.
"Trước tiên phải đuổi con Teddy này về trước cái đã." Lâm Mộ Tình không thèm xoay người lại.
"Nè! Số vòng của mình rất nhỏ, không cần phải như thế chứ, lượng cơm mình ăn cũng rất nhỏ......" Lâm Thanh Hủ muốn thỉnh giáo thêm vài chiêu với Tiêu Dương nữa.
Đối xử với kiểu phụ nữ như Tống Nhiên vậy, lúc đầu cô nói năng nhỏ nhẹ xem ra căn bản là không dùng được.
Tiêu Dương lại cảm thấy cũng không có gì, thế nhưng Lâm Mộ Tình nói không cho mang theo, vậy liền bỏ lại thôi.
"Nếu không thì đi ăn bữa cơm trước, rồi mới tiễn cậu về nhà?" Tiêu Dương liếc liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, liền thấy Lâm Thanh Hủ vội vàng gật đầu lia lịa không ngừng.
Lâm Mộ Tình cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Vậy được rồi, mười đồng[] trở xuống, mặc cậu ăn."
[] Mười đồng ≈ khoảng . vnd
"Cậu có cần phải thay Tiêu Dương tiết kiệm tới như thế hay không hả?" Lâm Thanh Hủ bất đắc dĩ xoay người ném qua một ánh mắt xem thường, không dám để Lâm Mộ Tình nhìn thấy.
Thật sự là nữ sinh ngoại tộc mà~~~
××××
Tiêu Dương lại hao tổn tinh thần thêm lần nữa vì công ty chi nhánh kia, nhưng cô đã dùng tốc độ nhanh nhất và phương thức xử lý mà cô cho là đúng nhất để giải quyết.
Cô không kinh động đến những người khác, chỉ là đổi vài người phụ trách bên tài vụ, quản lý thu mua cùng người phụ trách có liên quan đến công trình, lại dẫn theo vài người bên tổng bộ đánh giá lại công trình thêm lần nữa.
Sau khi một mình cô đến T thị rồi, mới đem chuyện này báo cáo lại với Dương Tử An, sau khi Dương Tử An biết được cũng không cản trở, mà ngầm gật đầu đồng ý cho Tiêu Dương đi thực hiện.
Quyết định này của Tiêu Dương, không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
Vì thế nên Dương Tử An cùng ba mình đại náo một trận, trong nhà náo nhiệt tới tối sầm mặt mũi, ngay cả Dương Dã cũng không thể không trở lại H thị giải quyết chuyện này.
Mấy hôm nay di động của Tiêu Dương vẫn không ngừng vang, điện thoại của cậu cô Dương Hồng Văn toàn bộ đều không tiếp, không cần suy nghĩ cũng biết cậu muốn nói tới điều gì, đơn giản chỉ là người trong nhà hưởng chút thì có làm sao đâu? Người ngoài ai có thể vì con một lòng trong công việc chứ? Sau đó lại nhắc lại chuyện lúc trước đối xử với Tiêu Dương tốt như thế nào đó, động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý[].
[] Dùng đạo lý để khiến người ta thấu hiểu, dùng tình cảm để khiến người ta cảm động
Nếu là chuyện khác, Tiêu Dương có thể xuề xòa cho qua, nhưng dính đến sổ sách, hơn nữa còn dính đến chuyện vật liệu xây dựng, dính đến chất lượng công trình, cô nhất quyết không thể không chấn chỉnh.
Làm kiến trúc, phải có lương tâm.
Dù cho đương sự có là cậu cô đi chăng nữa, cô cũng không chút lưu tình nể mặt.
Dương Tử An không trách cô, ngược lại còn vô cùng ủng hộ, nếu đổi lại là anh thì anh vẫn làm như vậy, chẳng qua anh sẽ mềm lòng mà do dự, nhất định sẽ không xử lý tốt được như Tiêu Dương vậy.
Tiêu Dương đã thay anh làm những chuyện mà anh không thuận tiện làm cho lắm.
Anh cũng có gọi qua vài cú điện thoại tới, nói Tiêu Dương không cần phải lo lắng tới chuyện trong nhà, chỗ ba anh có anh trấn an, Tiêu Dương chỉ cần mạnh tay đi xử lý là được.
Mà ông ngoại Dương Dã chỉ gọi qua một cú điện thoại đến, đơn giản hỏi qua tình huống, nhắc nhở Tiêu Dương lần sau có chuyện như vậy nhất định phải thông báo cho ông biết trước một tiếng.
Tiêu Dương biết, mấy người bị cô sa thải kia, một số ít là nhóm người lúc trước cùng ông ngoại gầy dựng sự nghiệp.
Nhưng dù ông ngoại có muốn trách cô đi nữa, cô cũng quyết phải làm như vậy, nếu không thì Dương Trình sẽ bị hủy đi trong tay của cô cùng biểu ca mình.
Còn có một người điện thoại đến, Tiêu Dương không lường trước được, cũng không liên quan gì tới chuyện này.
"Tiêu tổng, nghe nói cô hủy bỏ hội nghị chiêu đãi ở Khang Càn? Đổi sang tháng sau mới tiến hành?" Là Khang Kiến gọi đến.
Hắn vừa nói như vậy, Tiêu Dương mới nhớ tới, đúng thật là cô có gọi thư ký hủy bỏ buổi hội nghị tháng này ở Khang Càn.
Nguyên nhân chính là vì xảy ra cái chuyện này, tuy là cô có hứa với Lâm Mộ Tình trong vòng một tuần sẽ về H thị, nhưng tiếp sau đó còn có rất nhiều chuyện kéo theo sau đó nữa, đến tháng sau cũng chưa chắc có thể xử lý tốt hết được cái hậu quả mà chuyện này mang đến.
Mà lý do phải hẹn đặt trước, cũng là bởi vì tháng sau ở Khang Càn có rất nhiều tiệc cưới, nhiều người nên cô cũng ngại làm khó.
"Đúng, là tôi hủy, Khang thiếu gia có nghi vấn gì sao?"
Khang Kiến rất nhẫn nhịn mà nói: "Tiêu tổng, quan hệ giữa nhà tôi với Dương Trình cũng không phải chỉ có một hai năm, đột nhiên cô thay đổi địa điểm khác, có phải chỗ chúng tôi có chỗ nào khiến cô không được hài lòng hay không?"
"Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là lần này muốn đổi một nhà hàng khác." Tiêu Dương lãnh đạm đáp lời, bây giờ cô không có tâm tình gì mà cùng hắn giải thích, huống chi cô cũng không phải là dạng người thích nói quá nhiều lời giải thích.
Lần này đổi nơi khác, khó đảm bảo là lần sau sẽ không đặt tiếp nhà hàng mình, Khang Kiến lại nhịn lần nữa, nhưng không kìm nén được, "Tiêu tổng, đừng nên công tư bất phân như vậy đó chứ? Chẳng lẽ đây là phong cách làm việc của cô?"
Trong nháy mắt Tiêu Dương liền hiểu được Khang Kiến đang ám chỉ đến chuyện của Lâm Mộ Tình, ngữ khí càng thêm lạnh lùng hơn, "Khang thiếu gia chưa nghe người khác nói qua sao? Con người của tôi, cực kỳ hẹp hòi."
Cơn giận dữ của Khang Kiến hoàn toàn bị khéo căng lên rồi, "Chẳng lẽ cô không dám cạnh tranh công bằng với tôi?"
"Công bằng? Là cái chi chi vậy? Chưa từng nghe qua." Tiêu Dương cười chế nhạo một tiếng.
Thế giới này có cái gì là công bằng thật sự chứ?
Khang Kiến trầm mặc một hồi lâu, thẳng đến khi nghe thấy tiết tút tút từ đầu dây bên kia truyền đến, mới ném cái điện thoại đi.
Hắn biết mình đã thua ở ngay tại vạch xuất phát, dù có cố gắng ra sao cũng tranh thủ không kịp nữa, hắn chỉ có thể chờ.
Trên thực tế thì Tiêu Dương hoàn toàn không có quan báo tư thù, chỉ là khi nghe thấy Khang Kiến nói như vậy, cũng liền cố ý hùa theo hắn, cô bây giờ cũng đang sôi trào rồi đây, ai mượn hắn bất hạnh vừa lúc đụng vào họng súng cơ chứ, đáng đời!
Tâm trạng dường như bởi vì chuyện này mà có một chút chuyển biến tốt, Tiêu Dương thấy đã qua giờ cơm trưa, liền muốn gọi cho Lâm Mộ Tình ngọt ngào một hồi, ai ngờ đâu lại có vị khách không mời mà đến.
"Tôi bây giờ bộn bề nhiều việc, có chuyện gì thì nói nhanh." Từ lúc cô về nước cho đến nay, đây là lần thứ ba người này gọi điện thoại trò chuyện với cô, một lần là vì công việc, một lần khác kia cũng là vì công việc.
Tại sao phải nhớ kỹ càng đến như vậy cơ chứ? Trong lòng Tiêu Dương tự mỉa mai bản thân mình.
"Phương thức xử lý trong chuyện này của con có chút quá khích."
"Tôi không cho là có gì không ổn."
"Con đừng quên người đứng sau bọn họ là ai."
"Dù cho chuyện này người chịu trách nhiệm là cậu, tôi vẫn sẽ làm y như vậy không chút nương tay."
"Sa thải bọn họ đối với con không có ích lợi gì."
"Có lợi ích đối với công ty là đủ."
"Con luôn không chịu nghe ba nói......"
"Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe ông nói?"
"Ba là......!là......"
"Là cái gì vậy? Sao ông không nói dứt câu đi?" Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, "Ông có làm hết trách nhiệm của một người cha hay sao?"
- --------------
Hết chương ..