Từ sau khi Lý công tử nằm viện, dường như Nhất Văn vẫn luôn canh giữ bên cạnh, một tấc cũng không rời, nguồn sức mạnh này ngay cả nhị ca Lý công tử cũng phải tâm sinh bội phục.
Lý Thành Long không chỉ từng nói qua với Nhất Văn, "Em với em gái của anh, hai người các em chỉ cần có một người là nam, khẳng định sẽ là một đôi khiến người khác phải hâm mộ."
Những lúc đó, Nhất Văn luôn làm vẻ mặt ghét bỏ, bĩu môi trả lời: "Thôi đừng.
Nếu không phải là bởi vì đồng (giới) tính, rất có thể em đã chịu không nổi cái tính cách của cậu ấy rồi."
Lý công tử cái người này, hoàn toàn không có gì giống với hai người anh của mình, đại khái là bởi vì quan hệ cùng cha khác mẹ, cô ấy không có một chút thái độ phấn đấu như hai người anh trai, hai mươi mấy rồi, một công việc chân chính cũng không có, ba cô sắp xếp công việc cho làm, làm được vài ngày thì ngại mệt bỏ ngang đi chơi, sau này hết cách rồi, mới cho cô tiền tự làm một cái gì đó, kết quả là cùng Nhất Văn lập nên cái hội quán kia.
Người đầu tư chính vẫn là cô ấy, có điều chỉ là bởi vì tình hình gia đình đặc thù không tiện ra mặt, vì thế nên mới do Nhất Văn đứng tên.
Không riêng gì chuyện này, rất nhiều chiếc xe của cô cũng đều là nhờ Nhất Văn đứng tên.
Dường như mấy năm nay hai người cái gì cũng hợp nhau, lúc Tiêu Dương mới về nước cũng từng hết sức ghen tị hết một quãng thời gian dài.
Tất cả mọi người đều cho rằng giữa hai người hẳn là phát sinh cái gì đó rồi, nhưng hai vị đương sự kia cũng chưa từng có hứng thú kia.
Nhất Văn cảm thấy mình đối xử với Lý công tử như đối xử với em gái mình Nhất Phàm vậy, Lý công tử rất giống với Nhất Phàm, luôn thích khóc lóc nháo nhào lên, bất giác gợi lên......!tấm lòng của người mẹ trong cô.
Đúng, chính là tình thương của mẹ.
Hai chị em Nhất Văn từ nhỏ đã không có mẹ, Kiều ba lại không tái hôn, nên nhiều lúc Nhất Văn ở trước mặt Nhất Phàm liền đảm đương cả luôn vai trò làm mẹ, bao gồm bảo bọc cùng nhường nhịn các kiểu.
Đến nỗi mỗi khi Nhất Văn cùng Tiêu Dương và Lý công tử ở chung, cũng thường xuyên chăm sóc hai người họ như chăm sóc em gái mình vậy.
Tiếp tục quay về với chuyện vô công rỗi nghề của Lý công tử.
Tuy là cô ấy không giống ba cùng hai người anh trai của mình, nhưng cũng không giống mẹ cô, mẹ cô cũng là một nữ cường nhân, năm đó hai vợ chồng ở chính giới được người người ca tụng là cặp đôi hoàng kim, ai mà biết được sinh ra người con gái không chút thừa hưởng được ưu điểm của hai người.
Vì thế nên hai người thay phiên nhau chỉ trích đối phương, tranh cãi qua lại với nhau, cũng không giúp Lý công tử làm ra được một chuyện đứng đắn gì ra hồn.
Ông nói là do cô bị nuông chiều quá rồi, bà lại nói là do ông dạy không tốt.
Nói chung thời gian mỗi ngày của Lý công tử chính là ăn no nằm chờ chết.
Nhất Văn cảm thấy, Lý công tử có công ăn việc làm hay không cũng không quan trọng, nhưng cái chuyện sinh hoạt cá nhân hỗn loạn kia, thật khiến người ta nổi giận.
Chỉ nói việc cô mới nằm viện được một đêm, cả trai lẫn gái đều đến đây thăm cô, phỏng chừng muốn san bằng cái bậc thềm phòng bệnh này rồi.
Đương nhiên, thật ra thì phòng bệnh này không có bậc thềm đâu.
"Mình nói......!cậu có thể nào tắt cái di động đó đi có được hay không?" Không nói tới chuyện mấy người tới thăm cô nói mấy câu đầy buồn nôn kia, tiếng di động cũng không ngừng vang lên, vang cũng không quan trọng đi, mà Lý công tử còn một bên tiếp điện thoại, một bên chỉ huy Nhất Văn làm cái này cái kia.
Là mình thiếu cậu ta hay sao chứ? Mặc dù bình thường cậu ta có hay sai bảo mình, nhưng bây giờ là vừa gọi điện với người khác vừa sai bảo mình, mình cùng người đó quen thân lắm hay sao?
Lúc này lại nghe Lý công tử nói: "Này, Nhất Văn, giúp mình gọt quả táo đi nha?"
Nhất Văn bất mãn liếc cô một cái, không phát biểu, thuận tay cầm điếu thuốc trên bàn lên, "Mình ra ngoài hút thuốc, cậu từ từ nghe điện thoại của cậu đi!"
"Này—" Không đợi Lý công tử đáp lời, Nhất Văn từ sớm đã không thấy bóng người.
Lý công tử buồn bực, đây là làm cái gì mà chọc phải đại tiểu thư Kiều Nhất Văn rồi? Tức giận vì mình sai cậu ấy đi tới đi lui hay sao? Không thể nào, ba người các cô từ nhỏ cũng đều dùng phương thức này ở chung với nhau rồi mà, hơn nữa bây giờ mình còn là người bị thương đó, nhờ cậu gọt quả táo thì có sao đâu?
Lý công tử cũng không có hơi sức đâu đi nói chuyện tào lao với người ở đầu dây bên kia, "Tí nữa tôi gọi lại sau, tôi mệt rồi, nghỉ một lát đây."
Cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, đợi một hồi lâu, cũng không thấy Nhất Văn trở về, trong lòng càng thêm phiền táo thêm, bình thường Nhất Văn đối xử với cô rất kiên nhẫn, tại sao gần đây càng ngày càng thiếu kiên nhẫn hơn vậy? Theo lý thuyết thì sớm đã dậy thì thành công rồi mà, làm sao còn mang dáng vẻ chứa đầy tâm sự như vậy chứ? Chẳng lẽ là đang yêu sao? Với ai? Chưa từng gặp qua có ai đó xung quanh như thế a?
"Mình muốn ăn táo –" Lý công tử lầm bầm lầu bầu một tiếng, nhướng người sang một bên lấy quả táo cùng cây dao.
Nghĩ thầm có gì mà không ngưỡng dậy lên được chứ, không phải chỉ là bị trật cái cổ thôi sao, tay bản công tử cũng không phải bị phế, tự gọt tự ăn.
Sau khi Nhất Văn rút một điếu thuốc ra, cũng hơi chút bình tĩnh trở lại, đại khái là do gần đây công việc làm ăn trong tiệm không tốt cho lắm, vì thế nên tính tình cô cũng nóng nảy hơn.
Đang định trở về, di động đột nhiên vang lên, vừa mới nhấc máy chưa kịp lên tiếng, đột nhiên giọng nói vội vàng của Nhất Phàm từ trong điện thoại vang lên: "Chị! Cho em mượn xíu tiền đi!"
Nhất Văn nghe Nhất Phàm gấp gáp tới như vậy, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Em lại gây ra chuyện gì rồi?"
Nhất Phàm ở đầu dây bên kia bắt đầu khóc lóc nháo nhào lên, "Chính là......!chị nói thử xem một mình em ở bên ngoài dễ dàng lắm sao, em gặp phải gì đó không vừa ý thì làm sao em có thể nhẫn được......"
"Nói điểm chính!" Nhất Văn đỡ trán, Kiều Nhất Phàm này, lúc còn học trong nước đã gây không ít chuyện, ba con bé vì muốn rèn luyện cho con bé mà ném nó sang tận Nhật Bản để du học, nghĩ tới đi đến xứ người thì con bé có thể khiếm tốn một chút, kết quả là, càng lấn càng sâu.
"Thì có một đứa con trai theo đuổi em, nói là nếu em không đồng ý thì hắn ta liền nhảy lầu, không biết Kiều Nhất Phàm em là bị dọa mà lớn lên à? Em liền nói với hắn ta, vậy anh nhảy đi, anh không nhảy tôi liền xem thường anh, sau đó hắn cằn nhằn nửa ngày cũng không nhảy, còn kéo nhiều người đứng xung quanh xem náo nhiệt tới như vậy, em thấy phiền muốn chết, liền đẩy hắn ta xuống thôi......" Nhất Phàm vẫn giữ giọng khóc lóc náo loạn khi kể lại mấy chuyện này.
"......" Nhất Văn hết nói nổi.
Mùa hè tới này Nhất Phàm tốt nghiệp rồi, còn đi gây chuyện, lúc trước đều là cô đứng ra xử lý, không dám nói cho ba mình biết, chỉ sợ ông sẽ bắt Nhất Phàm về mà bạo lực.
Phương thức giáo dục của Kiều gia, hoàn toàn khác xa với Lý gia, từ nhỏ Lý công tử đã được che chở như cưng trứng hứng hoa, còn Nhất Văn cùng Nhất Phàm lại là kiểu khi làm sai liền sẽ bị đánh đòn ngay.
"Người kia......!có chết hay không?"
"Mới có lầu hai, nếu không em có thể ngại phiền phức hay sao? Còn đang nằm viện đó.
Chị......!lúc này chị phải giúp em đó......!bệnh viện kia rất hắc ám, ngược lại em còn hy vọng hắn ta té chết đi."
"Em đủ rồi, em để chị tịnh tâm một lát đi.
Trước lúc tốt nghiệp mà em còn tiếp tục gây chuyện thêm nữa, chị liền đem chuyện này khai báo ra hết cho ba biết."
"Đã biết, chị, yêu chị nhất."
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Nhất Phàm, đầu tiên Nhất Văn liền gọi điện chuyển khoản qua cho con bé, sau đó mới nhớ tới, hình như lúc nãy Lý công tử có nói là muốn ăn táo.
Aish, tức giận thì tức giận, nên chăm sóc vẫn là nên chăm sóc thôi.
Lúc cô đẩy cửa ra, liền thấy Lý công tử tay chân vụng về bị quả táo làm khó dễ, Nhất Văn vừa tính mở miệng nói để mình giúp cậu đi, chỉ thấy đột nhiên cây dao kia thoát khỏi tay Lý công tử, nhắm xuống đùi cô.
Khi nãy bởi vì muốn lấy cây dao, Lý công tử đã xốc chăn lên.
Mắt thấy cây dao kia sắp rơi xuống đùi của Lý công tử, cả người Lý công tử đứng hình, tới lúc tỉnh hồn lại, liền thấy bộ áo bệnh nhân của mình đã thấm ướt mấy giọt máu đỏ thẫm từ từ khuếch tán, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng mà – cô hoàn toàn không cảm thấy đau gì hết!
Nhất Văn cầm lấy cây dao kia, một giây trước khi cây dao kia làm Lý công tử bị thương.
Máu từ lưỡi dao theo khe rãnh tí tách rơi xuống đùi Lý công tử, rất nhanh liền nhiễm đỏ hết một mảnh.
Nếu Lý công tử là nhân tài có thể đem cảm giác đau đớn phóng đại gấp lần, vậy Nhất Văn tuyệt đối là biến thái không biết cảm giác đau là gì.
Thời khắc nắm lấy cây dao đó, mày cô cũng chưa từng nhăn qua một chút, chỉ là nhẹ nhàng thở ra.
May mắn là cây dao không rơi xuống người Lý công tử, cô tình nguyện tự mình chịu chút đau nhỏ, cũng không muốn làm Lý công tử khóc.
Lý công tử nén nước mắt mở tay Nhất Văn ra, mạnh mẽ ném cây dao ra xa, cũng bất chấp động tác đó khiến cổ cô đau nhức, lại vòng tay qua nhấn chuông gọi y tá đến.
"Cậu có bị ngốc không vậy?" Nhìn vết rách trên tay Nhất Văn còn đang chảy máu, tâm Lý công tử nhất thời nhoi nhói đau, tuy không phải là mình bị thương, nhưng lại rất rõ ràng cảm giác được cơn đau này.
"Không có chuyện gì hết." Nhất Văn nói xong còn cử động cái tay trái đang đổ máu của mình.
Lý công tử từng hỏi qua Nhất Văn, cậu không cảm thấy đau hay sao? Bởi vì từ lúc nhỏ mỗi khi nhìn thấy Nhất Văn bị thương hoặc bị ba cậu ấy đánh, cậu ấy đều không khóc.
Khi ấy Nhất Văn còn rất săn sóc mà nói, bởi vì là do cậu rất sợ đau, ngay cả mình cũng sợ đau nữa thì biết làm sao, nên mình nhất định sẽ không sợ đau.
Mãi cho đến khi miệng vết thương của Nhất Văn được băng bó tốt, Lý công tử mới chịu lau khô nước mắt đi.
"Thật sự không muốn lớn lên chút nào, vẫn như trước đây thì tốt biết mấy." Đột nhiên Lý công tử nói một câu như vậy.
Nhất Văn sửng sốt, vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem vì sao cậu ấy lại đột nhiên nói như vậy, bên kia liền thấy Tiêu Dương cùng Lâm Mộ Tình dắt tay nhau đi vào.
"Nhất Văn, tay cậu bị sao vậy?" Lâm Mộ Tình cũng chưa liếc mắt nhìn Lý công tử đang nằm trên giường một cái, đầu tiên liền hỏi tới vết thương của Nhất Văn.
"Chuyện nhỏ." Nhất Văn cười trả lời, lại tìm một cây dao khác tiếp tục gọt táo.
Lâm Mộ Tình chạy nhanh tới đoạt lấy cây dao, đại khái là nàng cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, "Cậu mau bỏ dao xuống đi." Nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Lý công tử một cái.
Lý công tử vừa chào hỏi xong với Tiêu Dương, chưa kịp ân cần thăm hỏi Lâm lão sư, liền bị nàng trừng mắt lại, cô bĩu môi, hỏi Lâm Mộ Tình: "Tuy là tay Nhất Văn bị thương, nhưng tôi mới là bệnh nhân có biết hay không? Lâm lão sư, cô ít ra cũng phải hỏi thăm tôi đây chứ?"
"Được rồi......" Lâm Mộ Tình bỏ cái liếc mắt vừa rồi, nghĩ thầm, Lý công tử cũng rất đáng thương, vì thế mới lộ ra hơi chút quan tâm, "Cổ cô còn đau không?"
Đây là hỏi cũng như không rồi đó?!
Nghĩ một chút, lại nói: "Tôi gọt táo cho cô ăn nha."
Lâm Mộ Tình ngồi xuống bên giường gọt táo cho Lý công tử, Nhất Văn cùng Tiêu Dương ngồi ở bên còn lại bàn tán chuyện của Nhất Phàm.
Drap giường và bộ áo nhiễm máu sớm đã được đem đi giặt, trên cái drap mới trắng tinh khiến người khác phải lóe mắt này, Lâm Mộ Tình đang từ từ gọt táo, Lý công tử thì nhàm chán, lại muốn sờ sờ cái điện thoại.
Ai ngời đâu lúc này đột nhiên di động cô vang lên, ba người còn lại đều rất trùng hợp mà liếc nhìn cô, cô thì nhàn nhã liếc mắt nhìn màn hình một cái rồi chậm rãi buông cái di động xuống.
Tiếng chuông vang trong chốc lát, Lý công tử làm ngơ như không nghe thấy, người gọi điện đến là cái cô dẫn chương trình truyền hình kia, đây cũng xem như là cô bạn gái mà cô đã quen khá lâu rồi, nhưng khi nãy hình như Nhất Văn bởi vì chuyện cô nói điện thoại mà nổi giận, lại còn liên lụy tới tay Nhất Văn bị thương, cô cảm thấy vẫn là đừng nên châm dầu vào lửa, vì thế nên kiên quyết không tiếp điện thoại nữa.
Thế là Lý công tử nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Không quá hai giây điện thoại lại vang lên, Lâm Mộ Tình hỏi: "Làm cái gì mà không tiếp điện thoại vậy?"
Lý công tử chưa kịp đáp trả, liền bị Nhất Văn cướp lời, nói: "Mình giúp cậu tiếp."
Vừa nhấn nghe, ngay cả Lâm Mộ Tình ở một bên cũng nghe rõ mồn một ở đầu dây truyền tới một giọng nữ ỏng ẹo, gọi một tiếng "Thân ái ơi" Gọi được liền gọi píp píp sao.
Lúc gọi đến chữ ơi kia còn được nhấc cao thành giọng quãng .
Lâm Mộ Tình giật mình một cái, xém tí là gọt trúng tay, nàng đoán chắc tay Nhất Văn cũng là bị một kích giống vậy.
Chỉ là chưa kịp để người ở đầu dây bên kia lên tiếng tiếp, Nhất Văn lại làm ra một hành động khiến tất cả mọi người ở đây đều phải khiếp vía.
Chỉ thấy Nhất Văn nhíu mày, vung tay, liền đem di động Lý công tử phóng đi mất.
Thân máy màu đen đập vào tường, banh tành trong nháy mắt.
Suy nghĩ của tác giả: Thật ra thì nhân vật Lâm lão sư này là có hình mẫu.
Editor: Broken heart với phần dưới của tác giả, dù rất không muốn edit, nhưng phải biết tôn trọng tác giả truyện nên phải làm luôn...!Thiên hạ không bao giờ đại đồng.
- --------------
Lần đầu tiên gặp nàng, là mùa hè năm trước, mấy tháng trước khi nàng kết hôn.
Nàng về cô hương thăm bạn học cùng bạn bè, trùng hợp thì ta là bạn của bạn học nàng ấy, vì thế mới có lần gặp mắt đó.
[Truyện này được sáng tác vào khoảng năm .]
Ngày hôm đó, nàng mặc váy Bohemian thướt tha dài đến mắt cá chân, phối với mũ rơm cùng giày La Mã, tản ra mỵ lực của một người phụ nữ thành thục từ trong ra ngoài, trong nháy mắt liền khiến ta có xúc động muốn đặt bút xuống ngay.
[Giày không được La Mã cho lắm, giày La Mã chắc là kiểu giày dây trong Thần Thoại Hy Lạp quá]
Chỉ vài phút chung đụng cùng nhau, đơn giản hàn huyên một ít đề tài, nàng lớn hơn ta năm tuổi, cười rộ lên đặc biệt ấm áp, lần đầu gặp mặt thì đối xử với ta ôn nhu như với học sinh của nàng vậy, nhưng khi đối đãi với bạn ta thì hiển nhiên không khách khí đến như vậy.
Vì thế, ngay trong lòng ta liền nghĩ, khi nàng ở độ tuổi của ta thì sẽ như thế nào nhỉ? Có một khuê mật nhị hóa, có rất nhiều học sinh thích nàng, hẳn là cũng sẽ từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm chăng?
Ngày đó chúng ta còn cùng đi xem phim chung với nhau, bộ phim kia rất nghệ thuật, rất ấm áp, thật khiến người ta tưởng niệm hồi ức cũ...!
Bộ phim đó chính là --
Xì! Trum! Xanh!
- --------------
Hết chương .
|∀゚)/.